CHƯƠNG 33

Một câu nói của Phác Xán Liệt làm cho Bạch Hiền tỉnh ngộ.
Thì ra trong tiềm thức cậu cảm thấy anh và cậu sẽ chia tay? Cho nên không dám lên phòng anh ăn cơm, không dám cho đồng nghiệp biết, thậm chí cũng nói không nói cho cả nhà biết..... Lần đó, nếu Phác Xán Liệt không chủ động nhắc chuyện mời cơm, có khi cậu cũng không nói cho Đại Hoa nghe cậu có bạn trai.... Thì ra.... Bản thân cậu luôn suy nghĩ vậy sao?
Bạch Hiền liên tục mất ngủ nhiều đêm...
Bốn ngày sau, ông nội Biện xuất viện.
Ông đã có thể đứng lên được, điều trị đúng cách nên ông khỏe lại rất nhanh. Mẹ Biện và mọi người vì chăm sóc ông mà kiệt sức, cả nhà nhất trí trở về, một phút cũng không đợi được làm Bạch Hiền phải chạy ngay làm thủ tục xuất viện, đặt vé xe. Bọn họ đi rồi, cậu cảm thấy giống như trút được gánh nặng.
Cậu dọn dẹp căn phòng Phác Khánh Tú cho gia đình cậu ở, sau đó đem chìa khóa trả lại. Đương nhiên để bày tỏ lòng cảm ơn, cậu còn muốn mời Phong Nguyệt và Nguyên Lệ Trữ dùng cơm.
Cậu gọi điện thoại cho Phác Khánh Tú rồi bỗng nhiên nghĩ đến Phác Xán Liệt, kỳ thật lần này cậu mang ơn anh rất nhiều.
Nhưng mà..... vẫn phải chờ tới ngày mai mới cám ơn anh được !
Trong số vạn người rảnh rỗi, có thể nói Phác Khánh Tú đứng nhì không ai dám đứng nhất cả. Nghe Bạch Hiền mời cơm, Phác Khánh Tú cũng không khách sáo, sảng khoái nói: "Hôm nay đi, tôi định buổi chiều đi dạo phố mua quần áo cho cục cưng. Để tôi gọi cho Lệ Trữ."
Ba người hẹn nhau ở trung tâm thương mại, Bạch Hiền đề nghị ăn cơm xong, lại cùng nhau đi dạo phố. Điều đáng sợ nhất trên đời chính là đi dạo phố cùng Phác Khánh Tú, cô tinh lực hơn người, đi một lúc tới bốn năm cái trung tâm.
Nguyên Lệ Trữ vẫn điềm nhiên như thường, bất quá Bạch Hiền chỉ cảm thấy cách Lệ Trữ nhìn mình là lạ, giống như đang châm biếm, mỉa mai cậu.
Đi dạo suốt ba tiếng, Phác Khánh Tú rốt cuộc cũng sắm đồ xong, gọi điện thoại kêu tài xế tới đón. Kết quả một lúc sau, tài xế gọi điện thoại nói trên đường xe bị hư, nhất thời không tới đón được.
Phác Khánh Tú buồn bực, cô lại không thích đi taxi, đột nhiên nghĩ đến công ty Phác Thị cũng ở gần đây liền gọi điện thoại cho anh : "Anh, em, Bạch Hiền và Lệ Trữ đang đi dạo phố, mà giờ xe lại bị hư, anh tới đón tụi em được không?"
"Anh ấy kêu chút nữa sẽ tới." Phác Khánh Tú cúp điện thoại, nhìn đồng hồ "Ai nha, đứng đây chờ chi, hay là chúng ta đi dạo nữa đi !"
Ba người lại đi vòng vòng trong trung tâm.
Phác Khánh Tú nhắm trúng một đôi giày trong cửa hàng, mà hiện tại lại không có cỡ của cô, nhân viên phải chạy tới kho hàng lầu năm để lấy. Phác Khánh Tú nhàn rỗi không việc gì làm, tùy tiện đi dạo ngắm nghía quần áo. Ánh mắt cô bỗng nhiên sáng ngời: "Bạch Hiền, đến thử xem, đôi này rất hợp với cậu. " Bạch Hiền biết Phác Xán Liệt sắp tới mà tâm thần bất an, Phác Khánh Tú đem qua cho Bạch Hiền thử, thế nhưng quên nhìn cỡ giày, một lực mang vào chân Bạch Hiền.... Tốt lắm, cởi ra không được!
Bạch Hiền cả người choáng váng, lúc này mới nhìn xem cỡ giày, nhỏ hơn cỡ chân cậu hai số. Cậu, cậu, sao cậu lại mang vào được?
Phác Khánh Tú dùng sức cởi đôi giày ra, lau lau trán rồi nói: "Không được rồi, tôi tháo ra không được, hay là chờ nhân viên cửa hàng quay lại đi."
Đợi một lúc mà nhân viên cửa hàng cũng chưa quay lại, lúc nãy Phác Xán Liệt đã gọi điện thoại thúc giục. Phác Khánh Tú cầm di động nói: "Anh, tụi em chưa xuống được, anh ở bãi đậu xe chờ tí nhé."
Nguyên Lệ Trữ vẻ mặt chế giễu đề nghị: "Chúng ta chắc còn ở lại đây lâu, ở bãi đậu xe không khí ngột ngạt lắm, kêu anh Phác lên đây luôn đi."
Phác Khánh Tú ngẫm lại thấy Lệ Trữ nói cũng đúng, Bạch Hiền định mở miệng ngăn cản, lời chưa nói thì đã nghe Phác Khánh Tú oang oáng trên điện thoại: "Anh, nếu anh không anh lên đây đi, tụi em đang ở lầu một cửa hàng giày dép XX."
Nguyên Lệ Trữ trong lòng cực kỳ đắc ý.
Phác Khánh Tú thì không thấy gì cả, nhưng Lệ Trữ mẫn cảm nhận ra Biện Bạch Hiền không hề xứng đôi với Phác Xán Liệt. Lúc ở nông trại, cô nhìn sơ cũng biết anh và Biện Bạch Hiền có vấn đề. Hơn nữa, theo như cô biết, lúc ông nội Biện Bạch Hiền nằm viện, anh cũng chưa tới thăm bao giờ. Cô luôn cảm thấy Biện Bạch Hiền rất chướng mắt, đinh ninh anh ghét bỏ Biện Bạch Hiền hơn phân nữa là do đại gia đình rắc rối của Bạch Hiền làm cho anh chịu không nổi. Nếu Phác Xán Liệt đã chán ghét Bạch Hiền, nếu thấy bộ dáng chật vật của cậu bây giờ, khẳng định cậu nhất định chẳng còn cơ hội nào cả.
Không tháo giày ra được là chuyện nhỏ, nhưng cũng đủ chật vật, nếu Phác Xán Liệt không còn mặn mà gì với Biện Bạch Hiền, ác cảm ngày càng chồng chất, chắc chắn Phác Xán Liệt sẽ càng ghét bỏ Bạch Hiền !
Nghĩ đến đây, Nguyên Lệ Trự quả thực mong chờ Phác Xán Liệt xuất hiện.
Bạch Hiền liếc nhìn Nguyên Lệ Trữ một cái, không nói gì cả, chỉ cúi đầu nhìn nhìn giày của mình. Cậu luôn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng ở cùng Phác Xán Liệt một thời gian, đối với mấy chuyện của Phác Xán Liệt cậu cũng biết đôi chút. Cậu cảm thấy Lệ Trữ đang tính toán gì đó.
Phác Xán Liệt bộ dạng mất kiên nhẫn xuất hiện ở cửa, Phác Khánh Tú liền ngoắc anh vô: "Anh, ở đây nè."
Phác Xán Liệt đi về phía họ, ánh mắt ngừng lại ở Bạch Hiền không kiên nhẫn hỏi: "Sao lại lâu vậy?"
Phác Khánh Tú thoáng nhìn Bạch Hiền, ấp úng nói: "Ách, nhân viên cửa hàng đang đi lấy giày, tụi em đang đợi."
Bạch Hiền rầu rĩ nói: "Em thử giày, kết quả tháo ra không được, đang chờ nhân viên cửa hàng quay lại để tháo ra."
Phác Xán Liệt nhìn cậu, Bạch Hiền nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt u sầu ủ rủ....Phác Xán Liệt "hừ" một tiếng đi về phía Bạch Hiền.
Nguyên Lệ Trữ tim đập thình thịch, mở to hai mắt chờ xem kịch vui......... Ai ngờ Phác Xán Liệt đi đến trước mặt Bạch Hiền bỗng nhiên một bên gối quỳ xuống, một tay đỡ chân cậu, tay kia dùng chút sức từ từ tháo giày ra.
Nguyên Lệ Trữ ngây người.
Phác Khánh Tú khiếp sợ trợn tròn hai mắt nhìn.... Trời a! Anh cô dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ giúp Bạch Hiền tháo giày ! Không, không, điều trọng điểm là tư thế cởi giày rất giống như đang cầu hôn ! Ai nha nha, nhưng mà cầu hôn ở cửa hàng bách hóa thật không lãng mạn..... Phác Khánh Tú tâm trí nháy mắt đã bay tận phương trời nao..... Bạch Hiền đang cúi đầu cũng ngẩng lên, giật mình nhìn vai bờ vai rộng lớn của anh. Bộ vest thẳng tắp của anh nhăn lại vì cái tư thế này, tay anh ấm áp rất có lực dừng lại nơi chân cậu.
Cậu kinh ngạc nhìn anh, cảm giác như anh muốn đứng lên, bất chấp chân không mang giày, vội vươn tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: "Anh còn giận em sao?"
Phác Xán Liệt nhíu mày nói: "Buông tay, mang giày vô."
Bạch Hiền không nghe anh vẫn bướng bỉnh ôm lấy anh. Phác Xán Liệt bất động trong giây lát, sau đó ôm lấy eo cậu, "Em xác định muốn ở đây cùng anh nói chuyện?"
Bạch Hiền lại cúi đầu lần nữa, Phác Xán Liệt lấy chìa khóa xe ném cho Phác Khánh Tú: "Tự em lái xe về đi."
Phác Khánh Tú nhận chìa khóa rồi "ừ ừ" hai tiếng, sau đó kéo Nguyên Lệ Trữ không cam lòng, hồn phiêu phách tan đi ra khỏi cửa hàng, ngay cả đôi giày định mua Phác Khánh Tú cũng chẳng nhớ tới.
Trong cửa hàng chỉ còn hai người bọn họ, Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn cậu, "Hiện tại em mang giày vô được chưa?"
Bạch Hiền mặt đỏ bừng bừng, thì ra cậu đang đứng trên chân của anh, cậu vội vàng buông ra, dựa người vào anh để mang giày. Nhân viên cửa hàng lúc này đã quay lại, thấy trong tiệm chỉ còn lại một nam một nữ, vẻ mặt cầu xin hỏi: "Xin hỏi, vị tiểu thư kia đi đâu rồi?"
Bạch Hiền giật nhẹ tay áo Phác Xán Liệt, "Tú muốn mua giày."
Quẹt thẻ xong, Phác Xán Liệt cầm theo túi giấy đi trước, Bạch Hiền
theo sau, nhịn không được hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Phác Xán Liệt không trả lời, Bạch Hiền đành phải yên lặng đi theo, đi được một quãng thì liền bị ai đó kéo vào một góc đường không một bóng người.
"Tốt lắm, em có gì muốn nói với anh thì nói đi." Giọng nói Phác Xán Liệt trở nên ôn nhu.
Góc đường sáng sủa lẳng lặng, hoàn toàn không âm thanh huyên náo của trung tâm thương mại. Một lát sau, Bạch Hiền thấp giọng nói: "Lần này cám ơn anh đã giúp đỡ!"
"Cái em muốn nói là điều này?"
Nhìn anh mất kiên nhẫn, Bạch Hiền vội nói: "Không phải, em, em muốn nói, xin lỗi."
Phác Xán Liệt lặng người.
Bạch Hiền nói tiếp: "Em chưa từng nghĩ sẽ chia tay anh, với lại em cũng không hề nghĩ sau này sẽ chia tay. Em không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nói cho cả nhà nghe, hay để đồng nghiệp biết, bởi vì từ đáy lòng em luôn cảm thấy chúng ta có lẽ sẽ không quen nhau lâu. Em với anh chênh lệch quá lớn. Em sợ khi nghe người khác nói em không xứng với anh. Cho nên chỉ biết trốn tránh mà thôi."
"Xem ra hai ngày nay em suy nghĩ rất nhiều." Phác Xán Liệt chăm chú nhìn cậu, giọng nói có lành lạnh, "Vậy em định làm gì bây giờ? Biện Bạch Hiền, sự chênh lệch giữa chúng ta vẫn tồn tại."
Bạch Tnhìn anh, bộ dạng kiên định, nắm tay anh rồi nói: "Cho nên kì này em nhất định phải thi đậu CPA!"
Phác Xán Liệt bất động, hoài nghi lỗ tai mình nghe lộn, anh chậm rãi lặp lại ba chữ cái tiếng anh: "CPA?"
"Phải, là lớp kế toán viên cao cấp." Bạch Hiền nặng nề gật đầu, "Trước khi em nói thi cái này chỉ là đùa, nhưng lần này là thật. Mai mốt em sẽ thi luôn kế toán viên cao cấp quốc tế!"
"Tốt lắm. Biện Bạch Hiền cho anh một lời giải thích đề tài của chúng ta hiện nay sao lại là chức vụ của em?"
"Không, không được sao?" Bạch Hiền lắp bắp giải thích, "Em nghĩ như vậy vì anh thực rất tài giỏi, em phải cố gắng thật nhiều. Tuy gia thế chúng ta chênh lệch, không thể thay đổi được, trách thì trách chúng ta đầu thai không đúng nhà. Cho nên em phải cố gắng vươn lên trong sự nghiệp. CPA,là khóa kế toán viên cao cấp, em mà có bằng đó rồi thì khoảng cách giữa chúng ta sẽ rút ngắn. Em sẽ cố gắng hết mình."
Phác Xán Liệt nhìn vào mắt Bạch Hiền, lúc đầu có chút tức giận nhưng cơn giận đó nháy mắt đã tan biến. Anh nhớ Phác Khánh Tú từng hỏi anh, vì sao thích Bạch Hiền.
Có lẽ ngay từ đầu không phải thích.
Mà là thấy cậu thú vị, nhu thuận, làn da trắng nõn làm anh muốn nựng, ở bên cạnh cậu rất thoải mái. Anh đã từng gặp người đẹp hơn cậu, trí thức, danh môn khuê tú, nhưng anh chẳng hề động lòng. Anh nghĩ mình sẽ không động lòng với ai cả, nhưng từ khi gặp cậu và cho tới thời khắc này, anh biết rõ anh không còn đường lui nữa. Thế thì cứ tiến lên đi !
Anh bước đi chậm rãi, đem cậu ôm vào lòng. Vì thế, những giây tiếp theo, Bạch Hiền bị một vòng tay rắn chắc ôm chặt cứng. Bạch Hiền sửng sốt một chút, sau đó vòng tay ôm lưng anh.
"Kỳ thật em cũng đã quyết định một chuyện." Một lát sau Bạch Hiền ở trong lòng anh nói.
"Chuyện gì?"
"Ngày mai em sẽ nói anh nghe."
Ngày hôm sau giờ cơm trưa, đồng nghiệp hỏi Bạch Hiền: "Đi căn tin ăn không Bạch Hiền?"
Bạch Hiền lắc đầu: "Các bạn đi đi, mình đi chỗ khác ăn."
"Đi đâu?" Vị đồng nghiệp thuận miệng hỏi
"Phòng của Phác Xán Liệt." Bạch Hiền thản nhiên trả lời.
Nhóm đồng nghiệp: "............"
Nhóm đồng nghiệp khiếp sợ một phen, Bạch Hiền cầm cặp lồng cơm lên lầu 22., Linda vẫn đang làm việc, Bạch Hiền tiến lên hỏi: "Linda, Phác Xán Liệt ở trong văn phòng sao?"
Linda có chút do dự, Biện Bạch Hiền đã lâu không lên đây, sao tự nhiên hôm nay lại lên chứ?
Trợ lý Phương vừa vặn đi ra, thấy Biện Bạch Hiền liền ân cần hỏi thăm bệnh tình của ông nội Biện. Thấy thái độ của trợ lý Phương như thế và còn nghe lỏm được cuộc nói chuyện, Linda đã hiểu rõ mọi chuyện, một bên cô thầm trách trợ lý Phương sao không báo mình biết, một bên tha thiết nói: "Cậu muốn tôi thông truyền không?"
Bạch Hiền khéo léo từ chối: "Tôi tự đi tìm anh ấy."
Bạch Hiền đi đến phòng Phác Xán Liệt, gõ cửa.
"Vào đi."
Bạch Hiền mở cửa,nhưng không có đi vào, ôm cặp lồng cơm đứng ở cửa hỏi: "Em có thể tới đây ăn cơm không?"
Anh đang coi văn kiện thì ngẩng lên đầy vẻ kinh ngạc nhìn cậu, anh mỉm cười, buông cây bút trong tay, "Hoan nghênh em đến."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top