♣Chương 8♣: Anh Trai
Thiên Yết khóe môi hơi giơ lên, quanh quẩn lạnh nhạt cùng tối tăm tiêu tán ở trong không khí, ngoại hình của hắn hoàn toàn không thua gì nam chủ.
Lục Bạch Dương uyển chuyển mà nói: "Anh thoạt nhìn cùng với tôi có vẻ tuổi không lớn mấy"
"Tôi tên Thiên Yết, so em lớn hơn một tuổi."
Cô chớp một đôi mắt một chút, an tĩnh mà nhìn Thiên Yết, viên đôi mắt to giống như chó con ngẩng đầu chờ đợi thịt kho tàu.
Thiên Yết: "Mẹ em hiện tại đang cùng ba tôi ở bên nhau."
Lục Bạch Dương nghiêng đầu, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính nghiêng nghiêng chiếu vào má phải của Thiên Yết, cô nhìn chằm chằm Thiên Yết tuấn mỹ mặt nghiêng lại vô thức xuất thần.
"Vậy anh tới tìm tôi có chuyện gì?"
Thiên Yết đôi mắt mơ hồ hiện ra một chút tức giận.
"Chúng ta lần trước đã nói xong, tôi mang em đi gặp mẹ của mình."
Lục Bạch Dương cả người dán vào cái bàn, nghe được Thiên Yết nói, khuỷu tay để ở mặt bàn, tay phải lòng bàn tay chống cằm, quyết đoán cự tuyệt đề nghị của Thiên Yết.
"Tôi không cần."
Thiên Yết hô hấp hơi cứng lại, nhìn trước mặt nữ sinh không chút để ý dùng tay trái khuấy nước chanh.
Hắn vươn tay nhéo nhéo giữa mày, thanh âm hơi trầm xuống: "Tại sao?"
Lục Bạch Dương nghiêng đầu trầm tư một lát, đợi chính mình tìm một cái cớ hợp lí.
"Tôi muốn cùng ba thương lượng một chút, bằng không ông ấy sẽ lo lắng."
Thiên Yết kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Bạch Dương, cô rõ ràng không giống tư liệu ghi rằng quan hệ cùng Lục Sanh Nguyên có chút căng thẳng , hắn nhấp khởi môi, không có cường ngạnh khiến đối phương làm quyết định ngay lập tức.
"Chúng ta lúc sau lại tin nhắn liên hệ."
Lục Bạch Dương mặt lập tức nhăn nhó mà ninh thành một đoàn: "Có thể không cần tin nhắn sao?"
Thiên Yết không hiểu nhìn Lục Bạch Dương khó xử gì, khó được tính tình đang tốt mà mở ra WeChat để ở trước mắt cô: "Thêm WeChat"
Lục Bạch Dương uyển chuyển nói: "Tốt nhất đừng phát cho tôi tin nhắn, gọi điện thoại tốt hơn"
Cô thật sự nhìn không được tin nhắn không có dấu chấm
"Được, còn có chuyện gì không?" Thiên Yết một bên hỏi, một bên đem ba lô vác trên vai, tùy thời chuẩn bị rời đi.
Lục Bạch Dương rất là khiếp sợ mà nhìn hắn bày ra tư thế, tựa hồ có chút khó có thể tin: "Chẳng lẽ chúng ta không nên nói trước chuyện tôi đáp ứng anh đi, chẳng lẽ anh sẽ cho tôi lợi ích gì sao?"
Thiên Yết: "......"
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Lục Bạch Dương tinh xảo trên mặt hiện lên tức giận: "Chẳng lẽ anh tính toán nghĩ cứ như vậy bắt tôi đi theo anh đi một chuyến?"
Thiên Yết so cô càng không thể hiểu được: "Thấy chính là mẹ em! Còn muốn tôi cho em chỗ tốt gì?"
Hai người đối diện ánh mắt như kích ra tia lửa.
Đúng lúc này, cửa tiệm trà sữa "Vui Vẻ" bị người đẩy ra, đầu cửa treo lên lục lạc kêu đinh linh đinh linh, cửa chính trên đỉnh thú bông tự động phát ra lời: Hoan nghênh quý khách ~ hoan nghênh quý khách ~
Chủ nhiệm giáo dục hùng hổ mà vọt vào trong tiệm, thời còn trẻ lão sư liền luyện được một giọng nói cực tốt, thanh âm chấn động toàn cửa hàng.
"Cái học sinh trốn học ra hẹn hò kia là ở nơi nào!!?"
Lục Bạch Dương mí mắt phải theo chủ nhiệm giáo dục giọng nói mà bỏ xuống khiêu khích, Thiên Yết vui sướng khi người gặp họa mà đứng lên tươi cười, hỏi cô: "Thầy ấy không phải là đang tìm em đi?"
"Hừ" Lục Bạch Dương liếc mắt nhìn, trừng hắn một cái, "Không phải tôi."
"Còn quấy rầy đến em hẹn hò sao?" Thiên Yết sẽ không bị Lục Bạch Dương - một tiểu nha đầu dọa đến, hắn nhếch đuôi lông mày tiếp tục trêu chọc.
Vị trí hắn ngồi sau lưng có một cái màn tấm ngăn, lại dựa gần cửa, Lục Bạch Dương từ đối diện nhảy tới bên cạnh Thiên Yết, làm hắn kéo vào bên trong ngay lập tức.
Sau đó vươn nửa cái đầu xem chủ nhiệm giáo dục đang ở trong tiệm vắng vẻ mà tìm người.
"Rất thú vị, lão sư các em nhiều lần đều tới tìm người?"
"Ân." Lục Bạch Dương trả lời có lệ, tiểu thuyết về sau cũng nhắc tới nam nữ chính đã từng đang hẹn hò ở tiệm trà sữa sau đó lại cùng chủ nhiệm giáo dục triển khai một hồi thi chạy sinh tử.
Kế hoạch của cô là khi chủ nhiệm đang lên tiếng giáo dục dạy dỗ đôi người yêu trốn học liền nhân cơ hội trốn.
Vợ của chủ nhiệm giáo dục là chủ nhân của tiệm trà sữa này, cũng là nhiều lần liên hợp chủ với nhiệm giáo dục, phối hợp hắn hoàn thành giám sát điều tra công tác lá chắn tốt nhất, hai người song kiếm hợp bích dễ dàng bắt được không ít học sinh quậy phá trở về.
Cô vội vã đặt bản thân ra đằng sau bàn đặt có một vị khách nhân đang ngồi, tới quán "Vui vẻ" hưởng thụ nhàn nhã đa số khách nhân đối với một màn này đã thấy nhiều không trách gì.
"Bọn họ liền ở cửa kia ngồi, tôi phía trước mang đồ thời điểm liền nghe được nam sinh kia bắt nữ sinh phải đi tới nhà hắn, nữ sinh không đồng ý hắn còn uy hiếp!"
Đang ngồi ở cùng nhau tùy thời có thể chạy trốn Lục Bạch Dương: "......"
Cô khi nào quen bạn trai...?
Xem náo nhiệt lại bị hất nước bẩn Thiên Yết: "......"
Hắn chỉ là kêu Lục Bạch Dương tìm mẹ cô mà thôi, khi nào lại biến thành uy hiếp rồi?
Chủ nhiệm giáo dục giày da cùng sàn nhà cọ xát thanh âm dần dần tiến đến, Lục Bạch Dương nhưng không muốn cái phiền phức này đổ lên đầu mình, việc trốn học cũng quá khó gạt, cô thấy bên cạnh ba lô Thiên Yết là một cái mũ lưỡi trai, không nói hai lời liền đội lên.
"Mượn một chút, đợi lát nữa báo đáp!" Thiên Yết nhìn chăm chú mũ của chính mình bị mang lên, sau đó tay túm lấy Thiên Yết, hạ giọng: "Chúng ta đi!"
Lục Bạch Dương một tay đè nặng vành nón, một tay bắt lấy cánh tay Thiên Yết, hai người cùng chủ nhiệm giáo dục gặp thoáng qua, chạy lập tức ra cửa hàng
Trên đầu cửa thú bông chỉ máy móc đáp: Cảm ơn hân hạnh đã tới, hoan nghênh lần sau gặp lại ~
Chủ nhiệm giáo dục cảm giác nghênh đón tới một trận gió, nhìn bóng dáng hai người đi mà quyết liệt, sửng sốt hai giây, chạy ra cửa hoảng hốt mà đuổi sát đi lên.
"Đứng lại! Đừng chạy! Các em là ban nào còn dám trốn học yêu sớm" chủ nhiệm giáo dục tuy rằng có bụng bia, nhưng là vẫn luôn đuổi bắt học sinh thân thể không phải tầm thường, ngươi truy ta đuổi chừng hai con phố mới đem chủ nhiệm giáo dục ném ra.
Lục Bạch Dương lôi kéo Thiên Yết cánh tay một đường chạy như điên, thẳng đến trong gió hoàn toàn không có thanh âm của chủ nhiệm giáo dục mới thong thả dừng lại, buông lỏng ra cánh tay nắm chặt Thiên Yết, khẩn trương duyên cớ, lòng bàn tay Lục Bạch Dương nắm có chút chặt vô thức mà buông lõng ra , trên tay Thiên Yết quả thực có chút hơi ẩm.
Thiên Yết thể lực rất tốt, một đường chạy như điên cũng không thở dốc, hắn như suy tư gì mà dừng ở áo sơ mi cổ tay như lộ ra gì trên đấy, mặt trên còn tàn lưu một chút độ ấm.
Dừng lại về sau, hắn liền chú ý tới Lục Bạch Dương đùi phải đang không ngừng run run, hắn khẽ nhíu mày, vươn một bàn tay đỡ cánh tay Lục Bạch Dương: "Em bị làm sao vậy?"
Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chỗ Lục Bạch Dương bị Sư Tử đá không còn quá đau, kết quả vừa mới bị chủ nhiệm giáo dục một hồi truy đuổi, lại không ngừng chạy, hiện tại trực tiếp rút gân, khuôn mặt cô trắng bệch, năm ngón tay trắng bệch, lông mày căng thẳng mà nhăn thành một khối, mũ phía dưới lộ ra một nửa đôi mắt sáng ngời.
Hắn trái tim treo ở trên không, khẩn trương lên.
"Đau!" Coi về sau có cơ hội đến tính sổ Sư Tử một trận liền quá tốt.
Nửa giờ sau, Thiên Yết khó có được tính tình tốt mà phụ trách đem cô gái nhỏ này tới tiệm thuộc phụ cận, ngồi ở trước tiệm thuốc trung y nhấc lên ống quần nhìn đến cẳng chân đã phát tím, nhíu mày mắng hạ tàn nhẫn cái tên ra tay, sau đó nghiêng con mắt xem Thiên Yết, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
"Nhóc con, cãi nhau cũng không thể cùng bạn gái động thủ a!"
Thiên Yết: "......" Hắn liền như vậy giống một cái người xấu?
Lục Bạch Dương phụt cười một chút, cẳng chân run đến cũng không phải rất lợi hại, cô giải thích: "Không phải a bác sĩ, anh ấy là phát hiện con không thích hợp liền mang tới bác sĩ."
Lão trung y liếc mắt cô một cái, từ trong lỗ mũi phát ra hừ lạnh: "Tụi con những người trẻ tuổi này, đối thân thể của mình một chút đều không yêu quý, ngày hôm qua bị thương nên tới kiểm tra! Phải là đối phụ trách chính mình hiểu hay không!"
Dán thuốc mỡ về sau nóng hầm hập, Lục Bạch Dương ở trên giường ngồi, Thiên Yết ngồi ở đối diện cô, hai người thành thành thật thật mà ngồi nghe giáo huấn, lão trung y xem cô thái độ tốt đẹp, lại là cái tiểu cô nương, hừ hai tiếng mới rời đi.
Lục Bạch Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, bên tai truyền đến một đạo thanh âm.
"Tôi lại không phải người trong trường học, lúc ấy em có thể chạy một mình."
Lục Bạch Dương ngẩng đầu lên: "Chính là tôi không thể bảo đảm anh có thể đem tôi bán đứng hay không!"
Thiên Yết: "Tôi là cái loại người này sao?"
Lục Bạch Dương lắc đầu, thành thật mà nói: "Phía trước khả năng sẽ không, nhưng là bây giờ tôi cảm thấy anh vẫn là rất có khả năng đem tôi bán đứng."
Lúc cô mới vừa đưa ra muốn chuyện thù lao, hai người mắt to trừng mắt nhỏ thời điểm chủ nhiệm giáo dục liền xuất hiện đến như tử thần.
Thiên Yết nghẹn một chút: "Nga."
"Vậy thì lão sư bên kia không cần phải xen vào"
"Sao có thể a, đợi lát nữa tôi liền về trường học, chúng tôi cuối tuần còn có kiểm tra, phải trở về ôn tập a." Càng quan trọng là, nếu cô hôm nay không quay về liền sẽ bỏ lỡ đoạn cốt truyện đang chờ đâu...
Thiên Yết suy nghĩ một chút: "Em thích học tập?"
Ngồi trong tư thế bất cần thiếu nữ trong giây lát thẳng thắn sống lưng, giơ lên bộ ngực, thanh âm thanh thúy: "Tôi là có mộng tưởng, ước mơ nga."
Thiên Yết theo bản năng truy vấn: "Ân"
"Mộng tưởng của tôi là trở thành con nhà người ta!"
Thiên Yết ừ một tiếng, ở một bên giội nước lã: "Tôi lại nghe nói em trước kia học tập rất kém."
Lục Bạch Dương: "...... Chuyện cũ chớ có nhắc lại, bổn tiểu thư về sau thay đổi cho xem."
Thiên Yết không nhịn được mà bật cười, vẫn luôn quanh quẩn ở đáy mắt âm u rách nát, rốt cuộc ba tháng tới nay lần đầu nghênh đón tâm tình tốt nhất trong một ngày.
"Muốn hay không tôi cho em học bổ túc lấy làm thù lao"
Lục Bạch Dương từ trên đầu gỡ mũ xuống, lấy ở trên tay phẩy phẩy hai lần: "Không cần a, mũ còn có đưa tôi tới nơi này là cảm ơn rồi, coi như là thù lao của tôi đi, mũ lúc sau giặt sạch rồi trả cho anh"
Thiên Yết nhìn cô, thiếu nữ gỡ xuống mũ lộ ra cái trán no đủ, nguyên bản tóc mái rũ ở hai bên bị áp dán ở trên đầu, bởi vì gió nhẹ nhếch lên làm tóc hơi bay nhẹ, cong con mắt nhìn hắn.
"Không có việc gì." Thần sử quỷ sai mà trở về một câu như vậy, từ Lục Bạch Dương trong tay tiếp nhận mũ.
"Vậy có chuyện gì liên hệ tôi, nhớ rõ gọi điện thoại, không cần phát tin tức!"
Lục Bạch Dương lại dặn dò một lần.
Thiên Yết không rõ ràng cô là vì cái gì mà kì quái vậy.
"Tôi đã biết."
Hai người đang không nói chuyện, từng người nhìn di động, Lục Bạch Dương cảm thấy cẳng chân không đau, từ trên giường nhảy xuống đi thử hai bước, rồi quay đầu lại, đối với Thiên Yết cười tươi như hoa: "Hẹn gặp lại, người anh em!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top