VI


Nàng cảm nhận được cơ thể đã tiết ra một cái gì đó, cảm giác kia thật thoải mái, chờ nàng lấy lại tinh thần, liền nghe được âm thanh nhàn nhạt của Seulgi: "Hyunie....cao trào sao?"

Seulgi thấy Joohyun bật khóc, lại cúi đầu hôn nàng: "Mình đọc sách, cảm giác lúc cao trào sẽ thoải mái, cậu không thích sao....sao lại khóc?"

Joohun run bần bật, thân thể nàng cảm nhận được rõ ràng vị khoái cảm kia, nhưng trái tim lại đau đớn, nàng tin tưởng Seulgi như vậy, sao cô lại đối xử với nàng như thế?

Seulgi không vì Joohyun bật khóc mà buông tha nàng, cô ôm nàng thật chặt, ấn đầu nàng dựa vào ngực cô. Nàng muốn giãy dụa vài lần, nhưng không có sức, cố vài cái liền từ bỏ, hai mắt nhắm nghiền nước mắt chảy ròng, qua một lúc thì ngủ mất.

Seulgi dao động, cô than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ tóc nàng, lại trượt tay xuống môi mềm, vuốt ve yêu thương nó.

Hai tiếng sau, xe buýt cuối cùng cũng về tới trường: "Cuối cùng cũng tới rồi."

Chui vào lỗ tai chính là tiếng hoan hô của mọi người, Joohyun cuối cùng cũng tỉnh, nàng cắn môi, đứng dậy đi vòng qua người cô, lấy hành lí của bản thân. Xe buýt dừng hẳn, Joohyun cầm lấy hành lý bỏ chạy, thậm chí nàng đi ngang qua Bogum cũng không phát hiện.

Hai tay bị một người nắm chặt. Cô quay đầu lại, là Bogum.

Trong lòng Joohyun thở phào, nhưng lại bất lực phẫn nộ không thôi, mới vừa rồi nàng gặp phải những chuyện kia, Bogum thì chỉ lo ngủ?

"Em gấp làm gì, đợi anh cùng về." Bogum nhăn mày nói.

Đi theo phía sau Bogum là Seulgi, cô mở miệng: "Chúng ta cùng về."

Vừa nghe đến giọng nói của Seulgi, Joohyun hoảng sợ: "Không cần, tự em về được."

Bogum thấy Joohyun hất tay hắn ra, sắc mặt trở nên lạnh lùng, đột nhiên mặc kệ nàng, quay đầu tìm những người khác nói chuyện.

Joohyun thấy hắn bỏ đi, hốc mắt đỏ lên, nghe được tiếng cửa mở, nàng cúi đầu nói với giáo viên gần đó: "Lão sư em không khỏe, em về trước."

Lão sư nghe Joohyun nói mệt, cũng không miễn cưỡng, gật đầu đồng ý.

Nàng bỏ chạy, mặc kệ Seulgi, mặc kệ Bogum, nàng chỉ muốn đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Seulgi ở phía sau nàng, không nhanh không chậm, cứ như vậy đi theo nàng, sau khi xác nhận nàng về đến nhà, mới quay người bỏ đi.

Joohyun vào nhà, đi ra ban công nhìn xuống, nhìn Seulgi rời đi, ánh mắt phức tạp mím môi, sắc trời lúc này đã tối sầm, ở nơi nàng ở đèn đường cũng ít, nàng từ trước tới giờ đều không dám đi một mình, nên Bae mẫu thường chạy đến đón nàng mỗi lần tan học.

———————
vote cho mềnhhh👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #seulrene