Đích Nữ Vương Phi Chương 52-53
Chương 52: Trở về Vân phủ
Cả đêm đều chìm trong mộng, mơ thấy tổ mẫu tốt với mình, lo lắng, thương tiếc. . . . . .
Hôm sau trời vừa sáng, Vân Thoại Mỹ lập tức gọi người chuẩn bị xe, mặc kệ Mã Lan Thấm có ý xấu gì, đích thân mình phải về nhà một chuyến nhìn thấy tổ mẫu bình an vô sự mới được!
Vân Thoại Mỹ ở trên xe vẫn cau mày, thỉnh thoảng vén rèm lên ngắm bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm chiếu vào bên trong xe ngựa, vô cùng thanh bình. Tuy nhiên nó không thể xoa dịu tâm trạng sốt ruột hiện tại của nàng!
Tư Nam Vũ Linh chứng kiến Vân Thoại Mỹ như vậy, ánh mắt thoáng hiện lên sự đau lòng, hắn vươn tay tách từng ngón tay đang nắm chặt của nàng, tiếp theo mười ngón tay đan xen vào nhau, an ủi nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì!"
Nhìn nam nhân người mình nương tựa này, gương mặt quen thuộc, con ngươi thâm tình như biển, chứa đầy hình bóng của mình, giọng nói dịu dàng càng làm cho nàng không khỏi yên tâm hơn, Vân Thoại Mỹ gật đầu: "Ừ, tổ mẫu nhất định sẽ không sao!"
Khi xe ngựa hoa lệ tới cửa Vân phủ, lập tức Tư Nam Vũ Linh đỡ Vân Thoại Mỹ xuống xe, ánh mắt xung quanh cũng tập trung lại trên người hai người bọn họ, nam phong hoa tuyệt đại, nữ cao quý tao nhã, thật là trời sinh một đôi!
Nghe được gã sai vặt hồi báo, mặt mày Vân Hoài Thiên sáng lạng như hoa cúc nở rộ, ông ta vuốt ve hàm râu cá trê của mình, mắt hiện tinh quang: không ngờ vương gia cũng đi theo, xem ra lời đồn đãi bên ngoài là thật, nói như vậy, hết thảy dễ xử lý rồi!
Ông ta chỉnh y quan xong, lặp tức căn dặn gã sai vặt ở trước cửa: "Ngươi kêu Lệ Hoa tiểu thư chuẩn bị tốt đi!" Mới vừa bước ra khỏi cửa, lại nghĩ đến một chuyện, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Nói với nhị tiểu thư, bảo nó hôm nay ở trong phòng cho ta, không được đi đâu hết!"
Nhìn mọi thứ xung quanh, tòa nhà quen thuộc, bài trí quen thuộc, hoa cỏ quen thuộc, thậm chí người quen cũng chẳng cho nàng một chút cảm giác thân thiết! Nàng hít sâu nhắm lại mắt, đợi sau khi mở ra, đáy mắt đã là một mảnh lạnh lẽo.
Kèm theo tiếng bước chân ầm ĩ là một tiếng nói quen thuộc lấy lòng vang lên, Vân Hoài Thiên mang theo gia quyến xuất hiện, khom mình hành lễ: "Vương gia cát tường!"
Nhìn một đám người trước mắt, Tư Nam Vũ Linh đột nhiên cười một tiếng, nhưng Vân Hoài Thiên không thấy được sự rét lạnh trong mắt hắn: "Hình như Vân đại nhân không nhìn thấy bên cạnh ta còn một người nữa thì phải!"
Nụ cười kia làm cho dung nhan như tranh vẽ của Tư Nam Vũ Linh càng thêm phong hoa tuyệt đại, khiến nhóm tiểu thư nha hoàn Vân phủ đều đỏ bừng cả mặt, tim đập bang bang, đôi mắt từ trạng thái tò mò biến thành ngượng ngùng, nhìn hắn chăm chú, rồi lại lo lắng bị nhìn thấu, bứt rứt dời đi!
Vân Hoài Thiên hốt hoảng, lúc này mới đưa mắt nhìn sang đại nữ nhi bị mình xem nhẹ, sự nhát gan gầy yếu ngày xưa giờ không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt hồng hào, vóc dáng mê người, cùng với hơi thở ung dung cao quý tỏa ra từ bên trong. Nếu không phải dung mạo quen thuộc, ông ta đã hoài nghi người đó rốt cuộc có phải là nữ nhi mà mình vẫn luôn coi thường hay không!
Quan sát xong, ông ta cúi đầu hành lễ: "Vương phi cát tường!" Đám người sau lưng nghe thấy, sắc mặt lặp tức kinh hãi, liền rối rít hành lễ theo!
Vân Thoại Mỹ cũng nhìn ra được sự khó chịu của Vân Hoài Thiên, biết ông ta e ngại mặt mũi Tư Nam Vũ Linh mới cúi đầu với mình, nhưng như vậy thì sao, mặt nàng không chút thay đổi đi thẳng vào vấn đề chính: "Ta muốn gặp tổ mẫu!" Nàng chẳng hề có tình cảm gì với người gọi là phụ thân lẫn đám muội muội này!
Vân Hoài Thiên không ngờ nha đầu này một chút thể diện cũng chẳng cho mình, ông ta áp chế tức giận trong lòng, cười gượng nói: "Mỹ Nhi, cho tới bây giờ người mà tổ mẫu yêu thương nhất chính là con, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui nếu biết con đã đến đây!" Vừa dứt lời, lập tức trầm giọng phân phó: "Vẫn Vãn Nhan, con dẫn đại tỷ con đi thăm tổ mẫu đi!"
Vân Hoài Thiên có một vị chánh thất phu nhân và bốn vị di nương, chánh thất phu nhân Tô Uyển cũng chính là mẫu thân của Vân Thoại Mỹ , đã sớm qua đời, còn lại bốn vị di nương. Nhị di nương Mã Lan Thấm, thứ nữ Hộ bộ thượng thư, sinh một nữ nhân nhi Vân Hân Nhan; Vân Hoài Thiên khát vọng nhi tử kéo dài hương khói nên cưới thêm tiểu thư Thủy Hàm Ngọc thuộc dòng dõi thư hương, nhưng rất tiếc vẫn không sinh được nhi tử, chỉ sinh một nữ nhi Vân Khinh Nhan. Mã Lan Thấm vì để phu quân vui lòng, ở bên ngoài mua thêm một nữ nhân tên Mạc Sở Sở, nâng lên làm di nương, vốn định khi nàng ấy sinh nhi tử xong liền lấy danh nghía con thừa tự của bà ta. Như vậy dù lão phu nhân có phản đối tiếp, dựa vào nhi tử, mình vẫn có thể trở thành chánh thất phu nhân Vân phủ, nhưng bụng Mạc Sở Sở lại không có động tịnh gì, sinh ra thêm hai nữ nhi Vân Vãn Nhan và Vân Hoan Nhan; khiến Vân Hoài Thiên sốt ruột gần chết, bắt đầu nản chí, không ngờ ông trời có mắt, một lần cùng đồng liêu đi dạo thanh lâu, xảy ra quan hệ với kĩ nghệ Xuân Như Thường, mặc dù thân phận có chút thấp kém, nhưng cũng coi như trong sạch, lần đầu tiên đi theo mình, đã sinh cho mình một nhi tử mập mạp, Vân Hoài Thiên lặp tức phá lệ nâng thành Ngũ di nương!
Vân Vãn Nhan vốn đang si mê nhìn Tư Nam Vũ Linh , nghe phụ thân kêu mình dẫn Vân Thoại Mỹ đi thăm tổ mẫu, nàng ta mất hứng bĩu môi, phụ thân quá thiên vị rồi, tại sao loại chuyện như vậy không gọi Khinh Nhan? Nhất là khi chứng kiến ánh mắt mê đắm của Vân Khinh Nhan ở trên người vương gia, nàng ta càng thêm miễn cưỡng đứng nguyên tại chỗ.
Mạc Sở Sở trông thấy sắc mặt Vân Hoài Thiên trầm xuống, thầm kêu không ổn, nữ nhi ngu xuẩn này cũng không biết nhìn trường hợp, bà đưa tay bấm một cái vào eo Vân Vãn Nhan, dưới ánh mắt nén giận của nàng ta, bà ra sức nháy mắt!
Vân Vãn Nhan bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên, nàng ta lạnh lùng nói: "Đại tỷ tỷ đi theo ta!" Trong lời nói hoàn toàn không chứa bất kỳ thân tình nào.
Nhìn Vân Thoại Mỹ di chuyển bước chân, Tư Nam Vũ Linh vốn định đuổi theo, nhưng bị Vân Hoài Thiên ngăn cản: "Vương gia ở lại đây nghỉ ngơi đi, bà cháu hai người bọn họ đã lâu chưa gặp nhau, nhất định là có chuyện riêng tư muốn nói, vương gia đến đó, sợ rằng không tiện lắm!"
Tư Nam Vũ Linh suy nghĩ một chút, cũng đúng, hắn gật đầu, ánh mắt cưng chìu nhìn Vân Thoại Mỹ chăm chú: "Nàng cứ đi trước, ta ở đây chờ nàng, có chuyện gì thì tới tìm ta!"
Vân Thoại Mỹ gật đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Ta hiểu rồi ~"
Mãi cho đến lúc bóng Vân Thoại Mỹ biến mất ở cửa, Tư Nam Vũ Linh mới dần dần thu hồi ánh mắt!
Sau khi tỉ mỉ quan sát, trong lòng Vân Hoài Thiên cảm thấy vô cùng bất ổn, vương gia yêu chìu nha đầu kia như thế. Nếu mình thật sự đưa nữ nhân cho vương gia, nhỡ vỡ lẽ ra, vương gia tức giận không nói, còn đắc tội với đại nữ nhi vốn cũng không phải thân thiết đó, liệu có đáng giá không?
Không thể suy tính nhiều như vậy, bước lên lấy lòng: "Vương gia đi đường vất vả, thần đã sai người chuẩn bị ca vũ, mời vương gia dời bước đến thưởng thức!"
Tư Nam Vũ Linh cau mày, hắn chán ghét những ánh mắt càn rõ dòm ngó này. Nếu không phải vì Mỹ Nhi, hắn tuyệt nhiên sẽ không tới đây, đối mặt với một đám tiểu nhân như vậy, hắn thản nhiên phất tay: "Không cần, chuẩn bị cho bổn vương một căn phòng yên tĩnh, cấm bất luận kẻ nào quấy rầy!"
Vân Hoài Thiên nghĩ tới nhiều loại tình cảnh, vạn lần không ngờ vị vương gia này lại lạnh nhạt đến thế. Dù sao mình cũng là phụ thân ruột của Vân Thoại Mỹ . Nhưng hình như ông ta đã quên mất mới vừa rồi ai vẫn còn đang đau đầu nghĩ cách nhét nữ nhân cho vương gia nhỉ!
Chương 53: Tính toán
Buổi chiều yên tĩnh có thể nghe được rõ ràng âm thanh róc rách của tiếng nước chảy, cách đó không xa trăm hoa đua nở, bươm bướm bay múa, thật là một hình ảnh vô cùng có sức sống.
"Tỷ tỷ thật có phúc, cuối cùng thời gian cực khổ cũng đã qua rồi!" Vân Vãn Nhan ghen tỵ không cam lòng nói, kể từ sau khi nhìn thấy Vương Gia, bóng dáng nam tử ung dung tao nhã đã luôn quanh quẩn trong đầu nàng, không bỏ đi được!
Quanh co trên hành lang dài cũng chỉ có tiếng cạch cạch vang ên, một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng người đằng sau trả lời, Vân Vãn Nhan không kiên nhân dừng lại quay người, nhướn mày lên, lạnh lùng chất vấn: "Ta nói với ngươi đó, sao ngươi không trả lời?"
Vân Thoại Mỹ không vui cau mày: "Bổn Vương Phi không có muội muội, ngươi chắc chắn đang nói chuyện với Bổn Vương Phi?"
Một cái Bổn Vương Phi vừa nói xong trong lòng Vân Vãn Nhan liền bốc hỏa, nàng vốn luôn oán hận Vân Hoài Thiên không công bằng, tại sao người được gả vào Vương Phủ làm chính phi không phải là nàng, nhiều làm nàng cũng chỉ thua thân phận con dòng chính của Vân Thoại Mỹ , có chỗ nào không bằng nàng? Nàng cười lạnh: "Thế nào? Làm Vương Phi rồi ngay cả muội muội của mình cũng không nhận? Đừng quên, nếu không có Vân phủ, cũng không đến phiên ngươi được gả vào Hộ Quốc vương phủ!"
Vân Thoại Mỹ tiến lên nhận lấy tầm mắt nàng, trên mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói lại khiến người ta lạnh run: "Thứ nhất, là mẫu thân của ta sinh ra ta, thứ hai, cho nên Tư Nam Vũ Linh sẽ lấy ta cũng vì mẫu thân ta, không có liên quan gì đến Vân phủ hay Vân Hoài Thiên!" Chỉ một câu đơn giản đã liền giải quyết sạch sẽ quan hệ của nàng và Vân phủ.
Vân Vãn Nhan vô cùng phẫn nộ: "Ngươi là hồ ly tinh, ngươi cũng không nhìn xem nếu không phải Vân phủ nuôi ngươi lớn đến như vậy, ngươi nào có may mắn được làm Vương Phi? Không chừng hiện tại không biết chết ở chỗ nào rồi! Thế nào? Ngươi lợi dụng xong liền muốn đá văng chúng ta, có chuyện dễ dàng như vậy sao?"
Nghe được chỉ trích, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Vân Vãn Nhan, Vân Thoại Mỹ cười lạnh nói: "Ta chỉ biết lúc các ngươi ăn sơn hào hải vị, ta đói bụng tự mình giặt quần áo' các ngươi đến học đường đi học, tư quỳ gối ở cửa bị người gọi là di nương dùng roi đánh đập; vì thỏa mãn cảm giác ưu việt của các ngươi, ta sẽ phải quỳ trên mặt đất giả làm chó vẫy đuôi mừng chủ..."
Giọng nói đột nhiên dừng lại, đợi thấy ánh mắt chột dạ né tránh của Vân Vãn Nhan, và sắc mặt dần trắng bệch, Vân Thoại Mỹ châm chọc hỏi: "Còn cần Bổn Vương Phi giúp ngươi nhớ lại một chút không? Cuộc sống như thế nếu ngươi cảm thấy là ban cho mà nói, Bổn Vương Phi rất vui lòng cho ngươi trải nghiệm một phen!"
"Ta không cần!" Vân Vãn Nhan vội vàng cự tuyệt, ánh mắt hốt hoảng sau khi chạm phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, lập tức cúi đầu, thân thể hơi run tiết lộ tâm tình khẩn trương hoảng sợ của nàng hiện tại, nàng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt khiến người ta rợn cả tóc gáy kia, ánh mắt phảng phất có thể nhìn thẳng vào lòng người, tại sao chỉ mấy tháng ngắn ngủi, Vân Thoại Mỹ lại thay đổi lớn như vậy? Nàng nghĩ đến trước kia Vân Hân Nhan hấp hối bị đưa về Vương phủ, xem ra vừa rồi lời Vân Thoại Mỹ nói để nàng trải nghiệm một phen cũng không phải nói giỡn, nàng thật muốn đối với mình như vậy!
Vân Thoại Mỹ đột nhiên di chuyển, lúc đi qua bên cạnh Vân Vãn Nhan, nhẹ giọng cười nói, nhưng lại khiến người ta không cảm thấy chút ấm áp nào: "Ngươi cũng không có tâm tình để dẫn đường, vậy để Bổn Vương Phi tự mình đi!"
Thấy vẻ mặt Vân Vãn Nhan thả lỏng, nàng kề sát khẽ phả ra hơi nóng, hơi thâm ý nói: "Dù sao một số chuyện đã khắc đến tận xương tủy, muốn quên cũng không quên được!"
Khi nhìn đến nét mặt đại biến của Vân Vãn Nhan, nàng hài lòng ưu nhã rời đi đến Quan Hợp Cư.
Quan Hợp Cư là nơi yên tĩnh nhất Vân phủ, vừa mới đi vào, một mảnh vườn lớn xanh biếc nhẹ đung đưa theo gió, tâm tình sốt sắng của Vân Thoại Mỹ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nàng nhớ tổ mẫu nói, trong này tất cả rau củ đều do bọn họ trồng!
Nàng hít sâu một hơi, vuốt vuốt ngực, nàng có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt phát ra từ nơi đó, do dự một hồi, nàng vươn tay gõ cửa.
Không bao lâu sau, trong nhà truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, càng ngày càng gần, đột nhiên, một tiếng kẽo kẹt, cuối cùng cửa cũng mở ra,
Dung tẩu nhìn gương mặt của quen thuộc vừa xa lạ trước mặt này, nghi hoặc hỏi: "Người... người là đại tiểu thư?"
Vân Thoại Mỹ kích động gật đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Dung tẩu, ta đã về!"
Dung tẩu cao hứng kéo tay của Vân Thoại Mỹ , lôi nàng vào trong nhà, mừng rỡ hô lên: "Lão phu nhân, đại tiểu thư đã trở lại?" Quay đầu từ ái nhìn Vân Thoại Mỹ nói: "Lão phu nhân luôn nhắc đến tiểu thư người, cuối cùng người đã trở lại!"
Bước vào phòng ngỉ, mùi thuốc xông vào mũi, giọng nói già nua thân thiết vang lên: "Là Thoại Mỹ sao?"
Cách giường hẹp mấy bước, Dung tẩu buông tay của Vân Thoại Mỹ , đi đến trước giường nâng Vân lão phu nhân dậy, lấy gối làm chỗ dựa phía sau bà.
Đợi đến lúc thấy rõ gương mặt thân thuộc trước mắt, mặc dù khí chất có chút không giống, nhưng Vân lão phu nhân vẫn nhận ra đó là cháu gái bảo bối của bà, bà liền nước mắt tung hoành, vươn tay: "Mỹ Mỹ , đến đây, để tổ mẫu có thể nhìn ngươi thật kỹ!"
Vân Thoại Mỹ vội vàng tiến lên phía trước, ngồi trên giường, nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của bà ma sát.
"Hắn đối tốt với ngươi không?" Vân lão phu nhân nhìn cháu gái trắng nõn xinh đẹp trước mặt bà một cái, biết nàng sống không tồi, nhưng bất kể thế nào, vẫn là chính tai mình nghe, bà mới an tâm!
Vân Thoại Mỹ nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng vén mái tóc bạc của Vân lão phu nhân ra sau: "Vô cùng tốt, tổ mẫu yên tâm, ta sống rất hạnh phúc!"
...
Trong vườn hoa của Vân phủ, Mã Lan Tẩm vội vàng hỏi: "Lão gia, Vương Gia muốn một mình tĩnh dưỡng, đây là tốt cho ngươi?"
Vân Hoài Thiên chần chờ, hắn vuốt bộ râu hình chữ bát, trong mắt là vẻ khó xử: "Nếu không thì quên đi? Nhìn bộ dạng hôm nay, một lòng của Vương Gia đều ở trên con bé kia, nếu như chúng ta tùy tiện đưa một nữ nhân đến cho Vương Gia, nếu Vương Gia tức giận thì không gánh nổi mất!"
"Quên đi?" Giọng nói Mã Lan Tẩm đầy vẻ chỉ trích, tròng mắt tức giận: "Chúng ta lập mưu lâu như vậy, sao có thể quên đi?" Nghĩ đến Kim ngân tài bảo, tơ lụa trong Vương phủ... Chỉ cần Vương Phi là Vân Thoại Mỹ , vậy những đồ tốt này, một chút mình cũng không chiếm được, nghĩ vậy thật khiến nàng nghiến răng ngiến lợi.
"Này không quên đi thì có thể làm sao?" Vân Hoài Thiên không còn người để tin cậy, mặc dù hắn và nha đầu Vân Thoại Mỹ này không thân, nhưng ít nhất mình là phụ thân nàng, nàng cũng sẽ không đối nghịch với mình, nhưng nếu lần này dâng nữ nhân, nếu Vương Gia không coi trọng, còn chọc giận nha đầu này, cái này không tốt lắm! Đến giờ hắn vẫn còn nhớ đến ánh mắt của nha đầu kia, còn có khí chất cao quý tỏa ra từ người nàng, nữ nhi này không giống trước đây!
"Nữ nhân nhất định phải đưa, như Na Lê Họa tiểu thư là người khéo léo, bộ dạng xinh đẹp không nói, khí chất trang nhã, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, nếu như nàng được vương gia yêu thích, vậy chúng ta có thể nhận được không ít điều tốt!" Mã Lan Tẩm thầm tính toán: "Dù Lê Họa không mang họ Vân, nhưng nàng là một cô nhi, nếu nàng được Vương Gia yêu thích, muốn ngồi vững ghế Vương Phi, cũng nhất định phải có nhà ngoại làm hậu thuận, đến lúc đó Vân phủ chúng ta chính là nhà ngoài, nàng còn không mặc cho chúng ta bài trí!"
Nhìn Vân Hoài Thiên còn do dự, Mã Lan Tẩm ôn nhu cười thành tiếng, ôm lấy cánh tay Vân Hoài Thiên ngọt ngào nói: "Đến lúc đó lão gia ngươi muốn thăng quan không phải dễ dàng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top