Đích Nữ Vương Phi Chương 48-49
Chương 48: Phản tương nhất quân
Vân Thoại Mỹ thấy một màn như vậy, dĩ nhiên biết nội tâm của đại tướng quân Phong Cực tự xưng là tình thánh dối trá bài xích, nàng đột nhiên hưng phấn giống như say máu gà, phát hiện thật ra thì giết nữ nhân này còn không bằng khiến hai người kia kết làm vợ chồng cả đời ở chung một chỗ!
Đột nhiên cảm thấy hơi thở quen thuộc, lại nhìn Phong Cực đắm chìm trong cảm xúc của mình không có phản ứng, nàng chuyển ánh mắt qua, rộng lượng cười một tiếng ở trong ánh mắt cực kì phẫn nộ của Tống Thi Linh: "Thấy Phong tướng quân thâm tình đối với muội muội như vậy, ta liền thả muội muội! Nhưng. . . . . ." Giọng nói của Vân Thoại Mỹ đột nhiên thay đổi, cười lấy lòng một tiếng: "Thả muội muội cũng được, nhưng muội muội phải bảo đảm không thể để Phong tướng quân tiếp tục đối phó với chủ tớ chúng ta!"
Tống Thi Linh cho rằng Vân Thoại Mỹ biết sợ rồi, cười hả hê, nhưng chủy thủ lạnh lẽo trên cổ nhắc nhở nàng ta, bất cứ lúc nào sinh mạng cũng có thể bị uy hiếp, sắc mặt của nàng ta từ từ buông lỏng, giọng nói ngọt ngấy, giống như chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra: "Dĩ nhiên, tỷ muội nào có mang thù, chỉ cần tỷ tỷ thả ta, muội muội bảo đảm coi như chưa phát sinh chuyện gì, hai tỷ muội chúng ta tiếp tục sống an ổn qua ngày giống như trước đây!"
Nghe giọng nói nũng nịu khiến da gà nổi khắp người, nữ nhân này thật sự có thể giả bộ! Chỉ sợ nàng vừa mới thả nàng ta, nàng ta lập tức sẽ khiến Phong Cực lấy tính mạng của mình, nhưng nàng muốn chính là như vậy!
Nàng giả vờ tin tưởng, ra lệnh cho Ngũ Trà: "Thả muội muội đi!"
Ngũ Trà không thể tin mở to hai mắt, đợi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Vân Thoại Mỹ , miễn cưỡng buông lỏng tay kiềm chế, đẩy Tống Thi Linh tới trước.
Đợi Tống Thi Linh Nhất đạt được tự do, lập tức chạy đến bên cạnh Phong Cực, kéo lấy áo bào của Phong Cực khẽ ra lệnh: "Giết hai tiện nhân này cho ta!"
Nhìn nữ nhân trước mắt giống như ma quỷ, không có một chút mỹ cảm, thậm chí nói cực kỳ xấu xí, nàng ta thật sự là nữ nhân hắn ta mê luyến nhiều năm sao?
Nhìn Phong Cực thờ ơ, ngốc trệ cau mày nhìn mình, cho là hắn ta đột nhiên sợ hãi, nàng ta không nhịn được châm chọc: "Không phải ngươi nói yêu ta cả đời sao? Thế nào, chút chuyện nhỏ này cũng không dám làm vì ta, còn là một tướng quân, ta thấy ngươi chỉ có thể là tên nhát gan vô dụng!"
Tiếng mắng nhẫn tâm không lưu tình chút nào, trong nháy mắt khơi dậy ngọn lửa trong Phong Cực, con mắt hắn ta sắc bén âm trầm, nghiêm giọng cảnh cáo: "Đừng tưởng rằng ta cưng chiều ngươi...ngươi có thể tùy tiện vũ nhục ta!" Hất tay Tống Thi Linh ra, lạnh lùng ngoan độc nhìn đôi chủ tớ trước mắt, cho rằng tất cả mọi thứ đều là lỗi của Vân Thoại Mỹ , nếu không phải nàng ta phá hủy dung mạo của Linh Nhi, Linh Nhi cũng sẽ không cuồng loạn như thế, không thể nói lý như thế, hắn ta cũng sẽ không mê mang như thế.
Vân Thoại Mỹ lôi kéo Ngũ Trà lui về phía sau hai bước, thân thể run rẩy, đáng thương chỉ trích: "Muội muội, làm sao ngươi có thể nói chuyện không tính toán gì hết?"
Tống Thi Linh cười lạnh, nhìn Vân Thoại Mỹ , đáy mắt đầy vẻ ngoan độc: "Tỷ tỷ muốn trách thì trách mình óc heo, làm sao ta có thể bỏ qua ngươi, bất hạnh của ta đều do ngươi đưa tới, chỉ có ngươi chết, mới có thể tiêu trừ thù hận trong lòng ta!"
"Còn không mau giết họ cho ta!" Tống Thi Linh quay đầu quát lớn, dùng sức quá lớn dẫn đến vết thương trên gương mặt khẽ động, vết thương nứt ra, bộ mặt nàng ta vặn vẹo, trợn mắt há miệng, đôi mắt đẫm lệ mông lung.
Trong lòng Phong Cực chán ngán, nhất là nghe thấy giọng điệu coi hắn ta như hạ nhân sai bảo, càng thêm phiền não không chịu nổi, muốn kết thúc sớm một chút rồi rời khỏi chỗ này, nói không chừng ngủ một giấc, ngày mai sẽ phát hiện đây là ác mộng, Linh Nhi vẫn là nữ nhân xinh đẹp như hoa, tâm địa thiện lương.
Hắn ta nhìn Vân Thoại Mỹ ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, trong mắt đầy khói mù như là biển, nhưng tất cả đều ở trong mắt của Vân Thoại Mỹ , hắn ta giơ tay tấn công, Vân Thoại Mỹ đẩy Ngũ Trà ra, định tiếp chiêu.
Một cơn gió mạnh phất qua, kéo ống tay áo của nàng tung bay, một bóng người như ma quỷ đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng, chỉ nghe được một tiếng rắc rắc, Phong Cực rất nhanh bị vứt đến trên mặt đất, sắc mặt khổ sở ôm cánh tay co quắp trên mặt đất.
Nhìn lên bóng lưng quen thuộc trước mặt, Vân Thoại Mỹ rốt cuộc bỏ tảng đá lớn trong lòng xuống, trong mắt nàng thoáng qua vẻ khác thường, Tống Thi Linh, không chỉ một mình ngươi biết giả vờ yếu ớt!
Nàng vươn tay kéo kéo nam nhân ở trước mắt, mặt tựa vào trên lưng rắn chắc của hắn, sợ đến toàn thân đều run rẩy, uất ức nói: "May mà ngươi đến rồi, nếu không ta bị Phong đại tướng quân một chưởng đánh chết!"
Tống Thi Linh không ngờ Tư Nam Vũ Linh lại đột nhiên xuất hiện, trước kia thấy nam nhân này, hai mắt của nàng ta đều sẽ tỏa sáng, hận không thể lập tức xông lên, nhưng bây giờ trong lòng nàng ta sợ hãi, nhất là giờ phút này nhìn thấy toàn thân đầy sát khí và ánh mắt sắc bén của Tư Nam Vũ Linh , nàng ta biết lần này đại họa lâm đầu rồi, thân thể run rẩy kịch liệt, nhưng trên mặt vẫn cười nhã nhặn một tiếng: "Biểu ca, vì sao ngươi...ngươi lại tới?"
Nhìn thấy dị vật ở trước mắt người không giống người, quỷ không giống quỷ, vết bẩn khắp người, khiến cho Tư Nam Vũ Linh luôn luôn sạch sẽ ghét bỏ cau mày.
Tống Thi Linh thấy ánh mắt này, nghĩ đến giờ phút này nàng ta rất xấu xí, đôi tay lập tức bụm má, trong lòng càng thêm cực kỳ thống khổ, nàng ta luôn là mỹ nhân xinh đẹp được người cúng bái, nhưng hôm nay lại để cho nam nhân mình thích thấy được một mặt kinh khủng như thế, giờ phút này nàng ta hận không thể lập tức đào một cái hang giấu mình.
Sự lo lắng sợ hãi khẩn trương của nàng ta, Vân Thoại Mỹ đều nhìn ở trong mắt, tâm tình càng thêm thoải mái, lại nhìn ánh mắt khẩn trương thảm bại của Phong Cực, tất nhiên tâm tình vô cùng tốt, hoàn toàn quên khẩn trương vừa rồi ở sau ót.
Tư Nam Vũ Linh đưa tay bọc bàn tay lạnh lẽo của Vân Thoại Mỹ ở trong tay to của mình, ánh mắt như mũi tên, cố định ở trên người Phong Cực: "Ngươi thật to gan, lại tự tiện xông vào Lâm Phượng viên hành hung, thật sự không để bổn vương ở trong mắt!"
Phong Cực chưa từng thấy Tư Nam Vũ Linh giận dữ như thế, cho dù trước kia hắn ta bại trận, hắn (TNVL) cũng nói an ủi, chưa từng nhìn thấy hắn lạnh lùng như vậy, hắn ta nhìn thấy hai tay nắm chặt, đột nhiên phát hiện mình đá trúng thiết bản rồi, Tư Nam Vũ Linh coi hắn ta là huynh đệ mới dễ dàng tha thứ cho hắn ta nhiều lần, nhưng hắn ta chưa từng để ý chuyện này thôi, hiện tại hắn ta chạm đến ranh giới cuối của hắn (TNVL), cho nên hắn sẽ không bỏ qua mình!
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cúi đầu không biết giải thích như thế nào, hoặc là nói giải thích thế nào cũng đều phí công, đúng là hắn ta động sát tâm, muốn lấy tính mạng của Vân Thoại Mỹ .
Ghen tỵ sôi trào ở trong lòng Tống Thi Linh, tại sao Vân Thoại Mỹ có thể có được cưng chiều vô tận của hắn, còn nàng ta thì giống như giẻ lau, bị hắn vứt bỏ ở bên cạnh, dù gì phụ thân của nàng ta cũng anh dũng chết trận nơi sa trường, là Tư Nam Vũ Linh thiếu nàng ta một cái mạng!
Nàng ta không cam lòng, không cam lòng! Chắc chắn biểu ca không biết diện mạo chân thật của nữ nhân này, nàng ta thả tay xuống, phơi bày gương mặt xấu xí của mình ở trước mắt mọi người, không để ý tới những ánh mắt ghét bỏ, nàng ta tức giận chỉ trích: "Biểu ca, nữ nhân này chính là độc phụ, nàng ta lo lắng ta đoạt mất biểu ca nên đã tính kế để ta lên giường với Phong Cực, mất trong sạch, bây giờ còn phá hủy dung mạo của ta, ngươi cũng không thể bị vẻ ngoài của nàng ta che mắt!"
Vân Thoại Mỹ liếc mắt, không thể không bội phục sự thông minh của biểu muội này, có kẻ ngu mới đưa tới cửa để cho người ta hủy dung đấy!
Tư Nam Vũ Linh cười lạnh: "Ngươi thật sự coi bổn vương là kẻ ngu, xuân tình ở đâu ra, chắc hẳn ngươi càng rõ ràng hơn ta!"
Nhìn ánh mắt chán ghét của Tư Nam Vũ Linh , nàng ta đột nhiên nghĩ đến một sự thực đáng sợ, hắn biết chuyện nàng ta mua thuốc, vậy chuyện nàng ta muốn thiết kế Vân Thoại Mỹ lên giường với Phong Cực? Nàng ta vội vàng phủ nhận, nội tâm ôm một chút hi vọng: "Biểu ca, ngươi...ngươi đang nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu? Xuân tình cái gì?"
Chương 49: Kết duyên
Tư Nam Vũ Linh lạnh lùng nhìn Tống Thi Linh, trước kia chỉ cho rằng nữ nhân này nhiều lắm chỉ biết mồm mép đùa bỡn chút, nể mặt phụ thân nàng ta, hắn mắt nhắm mắt mở, hiện tại không nghĩ đến lại dám sử dụng thủ đoạn hạ lưu để đối phó Mỹ Nhi của mình, thật đáng ghét, chỉ cần vừa nghĩ tới Mỹ Nhi có thể trúng chiêu, lòng của hắn đột nhiên đau nhói, trong mắt thoáng qua một chút âm trầm, hai người trước mắt chết một ngàn lần một vạn lần cũng không đủ triệt tiêu cơn giận của hắn!
Phong Cực nghe đến xuân tình, đầu nhảy ra một phỏng đoán đáng sợ, xuân tình là cái gì, đương nhiên hắn ta biết! Đó là xuân dược mạnh nhất, nghĩ đến dáng vẻ Tống Thi Linh khẩn trương nịnh bợ tối qua, lại nhìn sắc mặt vương gia đen kịt, hắn ta không thể tin nhìn về phía Tống Thi Linh, cho rằng nàng ta sẽ lập tức chính nghĩa lẫm liệt mà phủ nhận, nhưng mà lại để cho hắn ta thất vọng, hắn ta cảm thấy cả trái tim chìm đến đáy cốc, nữ nhân trước mắt đâu có phẫn nộ khi bị oan uổng, hoàn toàn dáng vẻ chột dạ khẩn trương, nếu như bây giờ hắn ta còn không nhìn ra, hắn ta thật sự sống uổng phí! Thì ra tối hôm qua đối tượng nàng ta bỏ thuốc là hắn ta và vương phi, chờ vương phi mất trong sạch, mặc kệ nguyên nhân gì, chắc chắn vương gia sẽ không thích vương phi nữa, nếu như hắn ta nhúng chàm vương phi, chỉ có một con đường đặt ở trước mắt hắn: đó chính là chết!
Nghĩ tới đây, hắn ta vã mồ hôi lạnh, vội vàng bò dậy, quỳ trên mặt đất thỉnh tội: "Mạt tướng biết sai rồi, xin vương gia trách phạt!" Trong lòng càng mắng Tống Thi Linh trăm ngàn lần, trước kia hắn ta thật sự mù mắt, lại thích một nữ nhân độc như rắn rết, sợ rằng vương gia đã sớm nhìn thấu nữ nhân này, cho nên tình nguyện muốn vương phi cũng không nguyện ý muốn tiện nhân Tống Thi Linh này!
Tống Thi Linh không ngờ Phong Cực vô dụng như vậy, không giết được tiện nhân Vân Thoại Mỹ này, ngược lại biểu ca vừa tới, hắn ta liền quỳ trên mặt đất thật giống như chó vẫy đuôi mừng chủ, ánh mắt nhìn về phía Phong Cực tràn ngập hận ý và khinh bỉ! Nếu như tốc độ của hắn ta có thể nhanh hơn một chút, hiện tại Vân Thoại Mỹ đã sớm gặp Diêm Vương rồi, đâu còn có thể đợi đến biểu ca!
"Ám sát vương phi, một cái tử tội!" Tư Nam Vũ Linh lạnh lùng phun ra một câu nói, đáy mắt thoáng qua ánh sáng u ám bén nhọn.
Cho dù nhiều năm chinh chiến sa trường, liều mạng còn sống ở trong gió tanh mưa máu, nhưng giờ phút này Phong Cực cảm thấy cách cái chết gần như thế, hắn ta sợ, hung hăng dập đầu: "Xin vương gia thứ tội, mạt tướng biết sai rồi, nể tình mạt tướng trung thành và tận tâm nhiều năm như vậy, xin vương gia xử lý nhẹ!"
Thân thể Tống Thi Linh mềm nhũn, ngồi sững trên đất, vương gia cũng có thể dứt bỏ tướng quân Phong Cực này, vậy nàng. . . . . . Càng nghĩ càng lạnh tâm, nàng ta thật sự phải chết sao? Không, nàng ta không muốn chết, nàng ta còn chưa hưởng thụ hết, sao có thể dễ dàng chết?
"Vương gia, ngươi không thể giết ta, phụ thân của ta cứu lão vương gia mới qua đời, người chỉ một nữ nhi là ta, ngươi giết ta thì làm thế nào với giao phó của phụ thân dưới suối vàng của ta? Làm thế nào với giao phó lão vương gia?" Vì mạng sống, Tống Thi Linh ra đòn sát thủ cuối cùng, cũng không tin vương gia xem Vân Thoại Mỹ còn quan trọng hơn so với phụ thân của mình!
Tư Nam Vũ Linh cau mày, không vui nhìn hai người trước mắt, xung quanh rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi!
Vân Thoại Mỹ đặt tay còn lại vào trên mu bàn tay của Tư Nam Vũ Linh , giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ cục diện khẩn trương này: "Vương gia bớt giận! Nô tì không có việc gì, nể tình tướng quân có công, vương gia miễn tội chết của hắn ta đi!"
Nhìn con ngươi của nữ nhân trước mắt xoay chuyển linh hoạt, trong lòng Tư Nam Vũ Linh rung động, dịu dàng nói: "Tất cả giao do Mỹ Nhi quyết định!"
Để cho các ngươi chết thì quá tiện nghi rồi, không phải Phong Cực ngươi thích Tống Thi Linh sao? Bổn vương phi là người tốt, thành toàn cho tâm nguyện nhiều năm của ngươi!
Giọng nói uy nghiêm của Vân Thoại Mỹ vang lên: "Nể tình Phong tướng quân trung thành và tận tâm nhiều năm, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, đánh 20 đại bản!" Nhìn thấy Phong Cực giãn chân mày ra, Vân Thoại Mỹ tiếp tục nói: "Hơn nữa phải giao lại binh quyền, tạm nghỉ ngơi ở nhà, đợi xem biểu hiện sau này rồi định đoạt tiếp!"
Phong Cực kỳ kinh hãi, giao lại binh quyền? Làm tướng quân, hắn ta biết binh quyền quan trọng cỡ nào, không có binh quyền giống như không có sinh mạng vậy!
"Thế nào? Phong đại tướng quân không phục?" Vân Thoại Mỹ nhíu mày cười nói.
Phong Cực nhận thấy sự vô lễ của mình, lập tức cung kính trở lại: "Mạt tướng tuân lệnh! Tạ vương phi khai ân không giết!" May là tạm thời, chỉ cần sau này hắn ta cố gắng thì sẽ trả lại binh quyền cho hắn ta thôi!
Vân Thoại Mỹ ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Phong tướng quân cũng đừng nói bổn vương phi bạc đãi ngươi, bổn vương phi biết ngươi thích Linh muội muội, chuyện lần này cũng bởi vì lòng thích cái đẹp của Phong đại đướng quân gây nên, nếu tướng quân thích như thế, nể tình hai người các ngươi cũng đã có phu thê chi thực, bổn vương phi liền làm chủ, gả Tống Thi Linh cho Phong đại tướng quân!"
Quả nhiên Phong Cực nghe thấy Vân Thoại Mỹ tốt bụng thành toàn, ánh mắt quét qua nữ nhân đã hoàn toàn thay đổi đó, khó chịu như ăn phải con ruồi, nhưng hắn ta không dám làm trái, dù sao hôm nay hắn ta tự tiện xông vào nội viện của vương phi, còn có ý đồ muốn giết vương phi, tội danh này đã đủ để hắn ta chết trăm ngàn lần, hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn: "Tạ vương phi thành toàn!"
Tống Thi Linh nghe hứa gả nàng ta cho phế vật Phong Cực này, lập tức mặc kệ, nàng ta khẽ phản đối: "Không, ngươi không thể tùy tiện quyết định hôn sự của ta như vậy!" Nàng ta vốn còn muốn vương gia bên này, nếu quả thật không có hi vọng, nàng ta còn có thể tìm mục tiêu khác, cũng không tin không tìm được một nam nhân ưu tú, nhưng tiện nhân Vân Thoại Mỹ này trực tiếp hứa gả nàng ta cho tên cẩu hùng (gấu chó) Phong Cực này, vậy chẳng phải sau đó phải treo cổ ở trên cây mục nát kia sao, nàng không cần!
Thoại Mỹ cười nhạt, nụ cười không đạt đến đáy mắt: "Linh muội muội, tỷ tỷ ngươi cũng vì tốt cho ngươi, ngươi đã có phu thê chi thực với Phong tướng quân, sau này còn có nam nhân nào nguyện ý muốn ngươi, hoặc là nói ai còn nguyện ý cưới ngươi làm phu nhân chính thất, tiểu thư từ vương phủ ra ngoài tuyệt đối không thể làm thiếp của người ta!"
Những câu này đều là suy cho nàng ta, rất đường hoàng, nói cho cùng vẫn bởi vì nàng ta không còn trong trắng nữa, nhưng bi kịch của nàng ta do ai tạo thành? Nếu như không phải là Vân Thoại Mỹ , nàng ta vẫn còn là tiểu thư trong sạch của vương phủ, có địa vị và dung mạo làm người ta hâm mộ, nàng ta hung hãn nói: "Không nhọc công vương phi quan tâm nữa, Tống Thi Linh ta không lấy Phong Cực, tuyệt đối cũng sẽ không làm thiếp cho người ta!"
"Chỉ sợ cho đến bây giờ ngươi vẫn không biết rõ vấn đề, từ xưa hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu làm chủ, phụ mẫu ngươi không có ở đây, trưởng tẩu là mẫu, bổn vương phi có quyền quyết định hôn sự của ngươi, ngươi chỉ cần chờ mặc giá y đỏ thẫm vào bái đường và động phòng là được!" Vân Thoại Mỹ lười phải giải thích thêm với nữ nhân này, nàng muốn cho nàng ta sống không bằng chết, nhìn nàng ta và Phong Cực sinh con đẻ cái! Dám công khai giết nàng, thì phải trả giá thật lớn!
Tống Thi Linh tức giận mắng: "Vân Thoại Mỹ , kẻ tiện nhân này, rốt cuộc cũng lộ ra bản tính, ta không lấy! Ngươi đừng mơ tưởng khiến cho ta gả cho phế vật này!"
Thoại Mỹ vuốt vuốt cái trán mệt mỏi, đột nhiên một đôi bàn tay ấm áp lôi nàng đến trong ngực quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc làm người ta an tâm, trong lòng nàng rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh lại.
Tư Nam Vũ Linh ôm Vân Thoại Mỹ vào trong ngực, như ôm lấy bảo bối mình yêu mến nhất, cằm đặt ở trên đầu nàng nhẹ nhàng ma sát, ánh mắt cực kì u ám của hắn quét qua từng chỗ: "Làm theo lời vương phi nói, dẫn hai người này đi!"
Không đợi trả lời, bế ngang Vân Thoại Mỹ ở trong ánh mắt ghen ghét của Tống Thi Linh, rất nhanh biến mất ở trước mặt mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top