Đích Nữ Vương Phi Chương 40-41
Chương 40: Tiểu tức phụ
Bóng đêm mông lung nhưng ở trong kinh thành từng dãy đèn lồng treo lên, sáng như ban ngày.
Nhìn người bán hàng rong xung quanh ra sức thét, Thoại Mỹ không khỏi cảm thán: "Còn náo nhiệt hơn ban ngày!" Sau đó quay đầu hỏi: "Nghĩ như thế nào lại dẫn ta ra ngoài dạo chợ đêm?"
Con ngươi lưu ly sáng trong vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, như một ao nước trong, nhìn vào lòng người, cực kỳ thoải mái.
Vũ Linh nhẹ nhàng trả lời: "Mặc dù hai chúng ta là phu thê, nhưng chưa từng cùng đi ra ngoài dạo chơi, đúng lúc hôm nay có thời gian, vừađúng bù lại tiếc nuối này!"
Phu thê là không sai, nhưng chỉ làmặt ngoài, sao hắn có thể nói phu thê thuận miệng tự nhiên như thế? Vân Thoại Mỹ , đối với người ngoài người này là chính nhân quân tử, nhưng thực ra chính là vô lại thêm lưu manh.
Liếc thấy đỏ ửng nhàn nhạt, Tư Nam Vũ Linh cười nói: "Được được theo sát ta...ta sẽ bảo vệ ngươi tốt!"
Vân Thoại Mỹ kinh hãi ngẩng đầu lên sững sờ nhìn hắn, thì ra hắn biết nàng sợ hãi trong lòng, khắp đêm lạnh như băng.
"Người ám sát đêm đó, ngươi điều tra chưa?" Mặc dù cực kỳ không muốn nghĩ đến, nhưng vẫn muốn biết bàn tay đen phía sau màn, quy mô ám sát lớn như vậy, thế lực của người sau lưng không thể không khiến nàng kiêng kỵ, nếu không bắt được người này, sợ rằng nàng và Hạ Hầu Cảnh đều cũng không an toàn.
"Lệnh bài trên người thích khách đến từ hoàng cung!" Tư Nam Vũ Linh đột nhiên nói.
Đầu ầm ầm hết sạch, nàng dừng bước lại, rõ ràng xung quanh rất náo nhiệt,toàn thân nàng lại rét run, nếu như ám sát nàng, cực kỳ có hiềm nghi là Mộ Dung Thanh Y, dù sao lần trước nàng từng nhục nhã mẫu thân nàng ta,sao nàng ta bỏ qua được? Nhưng nếu như mục tiêu là Hạ Hầu Cảnh thì sao? Như vậy muốn giết hắn chính là? Nàng không dám nghĩ tiếp, trong tiềm thức không muốn nghĩ người kia kinh khủng như vậy.
Tư Nam Vũ Linh nhìn sắc mặt của nàng trắng bệch, đắm chìm trong cảm xúc của mình, hắn đưa tay trắng nõn thon dài ra bao lấy tay nhỏ bé của nàng ở lòng bàn tay.
Đột nhiên ấm áp từ trên tay truyền đến, kéo nàng từ suy nghĩ lạnh lẽo ra ngoài.
Tư Nam Vũ Linh nhẹ nhàng cười nói: "Nghĩ gì thế? Mọi chuyện đã có ta, không cần lo lắng!"
Một nụ cười kia phong hoa tuyệt đại, hai mắt lóe sáng như ngọn lửa trong đêm tối, sưởi ấm áp trái tim lạnh buốt của nàng.
Xung quanh cũng truyền đến tiếng rút khí, kèm theo lời nói nũng nịu nhỏ nhẹ của nữ nhân, Vân Thoại Mỹ mới chú ý đến ánh mắt ghen tỵ mãnh liệt phóng tới trên người mình.
Tư Nam Vũ Linh dắt tay Vân Thoại Mỹ , từ từđi về phía trước, làm như không thấy ánh mắt mến mộ và tiếng kinh thán xung quanh, ràng buộc trong tay là gánh nặng ngọt ngào cả đời này của hắn.
Sắc mặt Vân Thoại Mỹ đỏ hồng, khẽ quét nhìn xung quanh,nhìn những thiếu nữ kia nhìn chằm chằm mình, nàng mất tự nhiên muốn rúttay khỏi bàn tay kia, nhưng hơi sức không bằng người.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngào ngạt đặc trưng của thức ăn, tiếng thét sau cao hơn tiếng trước khiến cho đêm này cực kỳ náo nhiệt.
Đột nhiên một tiếng ‘ ừng ực ’, ở trong tiếng hét to náo nhiệt nơi này có vẻ cực kỳ đột ngột, nhìn ánh mắt Tư Nam Vũ Linh tràn đầy ý cười, Vân Thoại Mỹ nóng nảy đỏ mặt, vội vàng che bụng, ánh mắt liếc lung tung, chỉ không dám nhìn người nam nhân trước mắt này: "Hình như ta hơi đói bụng rồi ~"
"Ừ, chúng ta đi ăn cái gì!" Tư Nam Vũ Linh nhìn ánh mắt hốt hoảng chột dạ của nàng, trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng rực rõ không dễ phát hiện.
Ánh trăng mê người, đồ vật rực rỡ muôn màu khiến người choáng váng hoa mắt, Vân Thoại Mỹ tò mò nhìn trái nhìn phải.
Đi không bao lâu, vào một quán mì nhỏ biển hiệu là Tự Lai Thục.
Bên trong rất nhỏ, chỉ có ba cái bàn, mấy người ngồi lẻ tẻ, Tư Nam Vũ Linh vừa mới đi vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lão bản là một ông lão năm sáu chục tuổi, thấy Tư Vũ Linh đi tới, thân thiết kêu: "Hoan nghênh hoan nghênh ~ tới ~ ngồi ~,không ngờ tiểu tử ngươi thật sự mang nàng dâu tới!"
Nàng nghe từ nàng dâu này, trong lòng lại quẫn bách, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Nam Vũ Linh , lại bắt được một đường cong còn chưa tiêu tan.
Không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của nàng , hắn lôi kéo nàngt rực tiếp ngồi xuống ở bàn trống phía trước, nói đơn giản một câu: "Như cũ!"
Vừa ngồi xuống, nàng liền liếc nhìn xung quanh, mặc dù vị trí nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, không ngờ Tư Nam Vũ Linh sẽ mang nàng tới chỗ này ăn cơm.
Chỉ chốc lát sau, vợ ông lão Tiền thị bưng cái khay tới đây, phía trên để nước canh nóng hổi, còn có hơn mười đĩa rau xà lách nhỏ, có mặn có chay.
"Đến, cẩn thận kẻo nóng ~ " Tiền thị dịu dàng lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu nương tử nếm thử một chút, ăn rất ngon đấy, nhớ ăn nhiều !"
Xưng hô như thế khiến Vân Thoại Mỹ không được tự nhiên, nàng đỏ mặt xấu hổ cười nói: "Cám ơn ~" Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét đến từ bốn phía.
Đợi sau khi Tiền thị bày biện xong rồi rời khỏi đây, Tư Nam Vũ Linh đưa tay trắng nõn nhưngọc ra, bỏ một đĩa rau xà lách nhỏ vào trong nướccanh vẫn còn ở sôi, ánh mắt chuyên chú giống như đang làm một chuyện rất thần thánh.
Mùi thơm xông vào mũi nàng gợi lên cảm giác thèm ăn, nàng nuốt nước miếng một cái, tha thiết mong chờ nhìn đôi tay không ngừng bận rộn.
Đợi sau khi tất cả chuẩn bị xong, mùi thơmcàng thêm nồng nặc trôi lơ lửng ở xung quanh, Tư Nam Vũ Linh cười nhìn chú mèo ham ăn trước mắt, múc một muỗng nước canh thổi nguội sau đó đút tới khóe miệng Vân Thoại Mỹ : "Nếm thử một chút ~"
Mặc dù vẫn mất tự nhiên trong nháy mắt, nhưng nghĩ đến còn nói thêm gì nữa, trước kia sớm làm qua, không để ý tới ánh mắt mập mờ xung quanh, nàng hé miệng uống một hớp, nhất thời nước canh mỹ vị lan rộng ra, Vân Thoại Mỹ cho hai chữ đánh giá: cực phẩm!
Nhìn ánh mắt sáng trong khát vọng trước mắt, Tư Nam Vũ Linh đưa cái muỗng tới, dặn dò nói: "Ăn rất ngon, không nóng!"
Sau khi càn quét một hồi, Vân Thoại Mỹ vỗ vỗ bụng phình, ợ lên no nê,trong miệng còn lưu lại nước canh mỹ vị, đợi khi nàng nhìn về phía Tư Nam Vũ Linh , mới phát hiện hình như nam nhân đối diện vẫn chưa ăn, thức ăn vừa đưa tới đều bị một mình nàng ăn hết.
Lập tức thấy xấu hổ, Tư Nam Vũ Linh có đồ ăn tốt đều cho nàng, còn nàng lại tự ăn một mình, như vậy thật là quá đáng, nàng liếm liếm miệng, đè lại chột dạ trong lòng, cẩn thận hỏi thăm: "Ngươi có đói hay không, có muốn gọi một phần nữa tới đây hay không?"
Nhìn nữ tử trước mắt lười biếng giống như con mèo, vừa rồi đầu lưỡi phấn hồng, thật giống như mộtcây đuốc liếm ở trong lòng hắn, nhưng đương sự dường như không biết, ánh mắt đáng thương tội nghiệp, làm cho người ta càng muốn giày xéo một phen.
Chương 41: Bất ngờ thổ lộ
Con ngươi dần dần trở nên sâu thẳm, vẫn không nhúc nhích tập trung vào nhân nhi đang lấy lòng trước mắt.
Trong nháy mắt không khí xung quanh trở nên hừng hực, Vân Thoại Mỹ hơi giật mình, từ chỗ mồi lửa nhìn qua, chống lại tầm mắt của hắn, lại nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt bên trong, theo bản năng cúi đầu, duy trì bề ngoài bình tĩnh.
Nhận ra tầm mắt của mình quá trần trụi, dọa đến tiểu nữ nhân trước mắt, Tư Nam Vũ Linh ảo não, từ từ hít vào một hơi, bình phục cảm xúc xao động của bản thân.
"Ngẩng đầu lên!" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tư Nam Vũ Linh đột nhiên truyền đến.
Đợi sau khi Vân Thoại Mỹ ngẩng đầu, một cái tay trắng nõn thon dài nắm cái khăn, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng của nàng.
Không để ý tới Vân Thoại Mỹ ngu ngơ, Tư Nam Vũ Linh cười: "Ăn một bữa cơm cũng không có nề nếp, giống như con mèo nhỏ!" Dường như ánh mắt nóng bỏng vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Vợ chồng son tình cảm thật tốt ~" Ông lão và thê tử ở một bên cười ái muội nói.
Nàng vẫn là tiểu cô nương, da mặt mỏng, phút chốc mặt đỏ bừng, lại cúi đầu một lần nữa, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào, trong lòng oán trách Tư Nam Vũ Linh ngày thường còn chưa tính, sao có thể cũng như vậy ở bên ngoài? Rất xấu hổ!
Nhìn chỗ ngồi trống rỗng xung quanh, Tư Nam Vũ Linh sáng tỏ cười nói: "Phải đóng cửa rồi?"
Ông lão gật gật đầu, ánh mắt quan tâm dừng ở trên người thê tử của mình:"Thân thể bạn già không tốt, ta không muốn bà ấy làm lụng vất vả!"
Nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ông lão nắm chặt tay thê tử mình, lại nhìn nhìn thê tử của ông ngọt ngào rúc vào bên người phu quân của mình, không có vinh hoa phú quý, cháo trắng cơm nhạt cũng có thể hạnh phúc.Kiếp trước bản thân là hoàng hậu lại thế nào? Còn không bằng đôi phu thê bình thường trước mắt này, nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện Hạ Hầu Huyền chính là một nam tử bình thường.
Thấy ánh mắt cực kỳ hâmmộ của cô nương ngốc trước mắt, Tư Nam Vũ Linh đứng dậy đi đến trước mặtnàng, nắm giữ tay nàng, cười ôn hòa nói:"Thời gian cũng không sớm, nên nắm chặt thời gian mang ngươi đi dạo chỗ khác!" Đồng thời xoay chuyển ánh mắt, lễ phép cáo từ: "Không quấy rầy,lần sau lại qua!"
Đôi vợ chồng già vuốt cằm giống như đã hiểu, Tư Nam Vũ Linh bỏ một thỏi bạc, lôi kéo Vân Thoại Mỹ đi ra ngoài.
"Cô nương!" Tiền thị đột nhiên gọi Vân Thoại Mỹ lại.
Vân Thoại Mỹ quay đầu lại ánh mắt nghi ngờ, Tiền thị nhìn thoáng qua Tư Nam Vũ Linh , cười ôn hòa nói với Vân Thoại Mỹ : "Hãy quý trọng người trước mắt!"
Nàng nghĩ nhất định là bà chủ trước mắt hiểu lầm, nàng rất muốn giải thích, lại bị Tư Nam Vũ Linh kéo ra cửa.
Nàng khẽ chu miệng oán giận: "Ta còn chưa trả lời vấn đề của bà lão, sao ngươi kéo ta ra ngoài nhanh như vậy hả?"
Thấy Tư Nam Vũ Linh không để ý tới nàng, lôi kéo nàng đi nhanh như vậy, cũng không lo lắng nàng có theo kịp hay không, có mệt hay không, nghĩ đến trường hợp đôi phu thê ấm áp hài hòa vừa rồi, nàng nổi giận, giãy dụa muốn rút tay ra: "Ngươi buông ta ra!"
Tư Nam Vũ Linh đột nhiên dừng bước lại, xoay người, khi Vân Thoại Mỹ không phòng bị, đột nhiên kéo nàng vào trong lòng mình, một tay chế trụ cổ tay nàng, một tay ôm eo nhỏ của nàng, cánh môi mát rượi chuẩn xác bao trùm môi nàng, vội vàng như vậy, cuồng nhiệt như vậy.
Hơi thở quen thuộc lại xâm nhập, thân thể Vân Thoại Mỹ run lên, một đôi mắt đẹp mở to, khó tin nhìn về phía Tư Nam Vũ Linh , trong đầu trống rỗng, lời nói tức giận muốn mắng phía trước đều đã quên không còn một lời. Lúc lưỡi hắn mềm mại linh hoạt giống như con rắn nhỏ đảo qua mỗi một chỗ trongmiệng nàng, nàng vẫn không nhúc nhích, giống như linh hồn đã bay rangoài.
Tư vị người trước mắt tốt đẹp như thế, làm cho người ta không muốn buông ra, càng muốn vào sâu, muốn càng nhiều, hắn càng ômchặt nàng hơn, để thân thể nóng rực của mình kề sát trên người nàng,ngón tay trắng nõn lạnh lẽo như ngọc khẽ vuốt vuốt nàng, phút chốc mộttay chui vào trong quần áo nàng, vuốt ve thân thể mềm mại trắng mịn như tơ lụa.
Xúc cảm lạnh lẽo thức tỉnh nàng trong nháy mắt, nhìn nam tử mê loạn hưởng thụ ở dưới ánh trăng, lần đầu tiên nàng giận tím mặt như vậy, hung hăng bắt được cắn tay người nào đó.
Cảm giácđau đớn kéo lý trí của Tư Nam Vũ Linh trở về, hắn lưu luyến liếm liếm khóe miệng của nàng sau đó buông nàng ra, dưới ánh trăng đôi mắt hắn càng thêm liễm diễm xuất trần, không để ý tới ánh mắt tức giận của nàng, hắn tựa đầu ở trên vai nàng nhẹ giọng nỉ non: "Thoại Nhi, chúng ta làm phuthê chân chính được không? Cùng nhau ngắm hoa nở hoa tàn, cùng nhau tóc trắng xoá, con cháu cả sảnh đường!"
Vừa rồi tức giận bùng nổ như núi lửa biến mất hầu như không còn gì sau nháy mắt nghe thấy những lời này của hắn, chỉ còn lại yếu ớt mờ mịt, kiếp trước cùng Hạ Hầu Huyền ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ biết nàng muốn cáigì? Vị trí Hoàng hậu nàng cũng không hiếm lạ, nàng chỉ muốn thành thê tử duy nhất của hắn! Nàng không hiểu, vì sao ngườinam nhân trước mắt lại dễ dàng biết được nàng muốn gì như vậy, mà từ đầu tới cuối người kia lại không biết, tìm căn nguyên đến cùng vẫn là chưa từng yêu nàng! Vậy người nam nhân trước mắt này thì sao? Dễ dàng hứa hẹn như vậy, trong thời gian ngắn cho nàng nhiều lưu luyến như vậy, nàng rất muốn bỏ qua khúc mắc đi tin tưởng đi nếm thử, nhưng một câu Thoại Nhi kia, hủy diệt một chút cảm động nàng vốn có của nàng rồi, thì ra nàng chính là thế thân buồn cười!
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khóe môi tràn ra nụ cười tự giễu: "Ta không phải Thoại Nhi, ngươi nhận sai người!"
Hóa ra suy nghĩ thật lâu rốt cục hạ quyết tâm làm việc, sau khi nhìn thấy nụ cười chói mắt của nàng, khóe miệng hắn gợi lên một chút cười khổ:"Thực xin lỗi, là ta xúc động rồi!"
Nhìn nhau chẳng nói gì, hắn xoay người đi về phía trước: "Tiếp tục dạo đi!" Ở chỗ nàng không nhìn thấy, hai tay như ngọc điêu khắc của hắn nắm chặt thành quyền.
Một bộ áo trắng, ở trong trời đêm tối đen giống như ngồi gió mà đi, có một loại cảm giác bắt không được sờ không tới, loại cảm giác này thực không tốt.
Tư Nam Vũ Linh chưa từng cảm thấy bất lựcnhư vậy, nàng luôn luôn theo ở phía sau, vẫn duy trì khoảng cách ba bước với hắn, hắn nhanh nàng cũng nhanh, hắn chậm nàng càng chậm! Nàng giống như con nhím!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top