Đích Nữ Vương Phi Chương 30-31

Chương 30: Không có nữ nhân có thể so sánh với nàng!

Vân Thoại Mỹ nhìn đôi cực phẩm trước mắt này, trầm mặc một lúc sau lạilạnh lùng mở miệng: " Người đâu, kéo Quan Tâm Liên ra ngoài loạn côn đánh chết cho bổn vương phi!"

Quan Tâm Liên run rẩy, càng thêm kéo chặt y phục Quan Bạch Nguyệt, thân thể ở nơi không ai thấy run rẩy,nàng bất lực nhìn Quan Bạch Nguyệt, trong mắt lộ vẻ cầu xin: "Bác, ta... ta..."

" Ai dám! Nữ nhi của ta chính là Hoàng quý phi! Dám đụng đến cháu gái ta, tôi sẽ nói nữ nhi của ta tru di cửu tộc các ngươi!"

Nghe thấy giọng nói phách lối như vậy, nhìn nha hoàn nô bộc đứng chung quanh sợ sệt không dám lên trước, Vân Thoại Mỹ không vui chau mày.

" Ai dám tru di cửu tộc Bổn vương?"

Giọng nói khí phách êm tai như vậy trong nháy mắt chấn động đến lòng của Vân Thoại Mỹ , nàng nhanh chóng hồi phục, ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt là cẩm bào trắng ngà, lịch sự phong nhã tài hoa, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn.

Tư Nam Vũ Linh không quan tâm, đi thẳng về phía Vân Thoại Mỹ , đợi đến lúcchỉ còn cách 30cm thì dừng lại, xoay người, liếc mắt nhìn Quan Bạch Nguyệt phách lối vừa rồi.

Quan Tâm Liên phản ứng lại đầu tiên, vội vàng buông tay ra, đi lên trước, thẹn thùng hành lễ: "Bái kiến Vương Gia!"

Vừa nghe Vương Gia, Quan Bạch Nguyệt lập tức hồi thần, thu hồi ánh mắt si mê, không nghĩ tới đây chính là hộ quốc Vương Gia trong truyền thuyết,quả nhiên là phong thái Tiên Nhân, có phong thái rất giống hoàng đế,trách không được Liên nhi lại vì hắn mà đòi sống đòi chết.

Nàng ho khan vài tiếng, cũng quỳ xuống hành lễ: "Lão thân bái kiến Vương Gia!"

Tư Nam Vũ Linh như không nghe thấy, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Thoại Mỹ : "Người nào chọc Thoại Nhi mất hứng?"

Thoại Mỹ liếc nam nhân làm bộ trước mặt một cái, trong nhà này có nhiều người như vậy, hắn lại không nhìn thấy, cho ngươi giả bộ! Đáng ghét!

Quan Tâm Liên vừa thấy sau khi Vương Gia đi vào chỉ để ý tiện nhân Vân Thoại Mỹ này, lập tức tức giận lại tủi thân, nàng nghẹn ngào lên tiếng: "Vương Gia, người phải làm chủ cho nô tỳ!"

Tư Nam Vũ Linh nở nụ cười, giọng cười lại phát ra như nham thạch: "Liên nhi có thể có ủy khuất gì?"

Quan Tâm Liên vừa nghe, lập tức kích động, không kịp nhìn vẻ mặt của hắn,vội vàng bộc phát, nàng phẫn hận trách mắng: "Vương phi ác độc, muốn loạn côn đánh chết nô tỳ, cũng may bác nô tỳ kịp thời tới cứu, nếu không thì hiện tại nô tỳ đã không gặp được Vương Gia..."

Vừa nói vừa đỏ mắt, nước mắt như châu sa lăn xuống theo gò má.

"Ồ? Có chuyện như vậy?" Giọng nói dễ nghe của Tư Nam Vũ Linh khẽ kéo dài.

Hắn nhìn về phía Vân Thoại Mỹ , đầu ngón tay như ngọc vuốt ve mái tóc nàng , thấp giọng hỏi thăm: "Thoại Nhi, ngươi nói, việc này phải giải quyết thế nào mới tốt?"

Vân Thoại Mỹ cười mà như không cười, nhìn nam tử này cưng chiều với mình: "Không bằng..."

Nhìn sang Quan Tâm Liên một bên căng thẳng, ánh mắt oán độc, nàng cười đắc ý nói, một tay khoác tay của Tư Nam Vũ Linh , tựa người lên vai hắn, ngóntay thanh tú vẽ nên các vòng tròn trên ngực Tư Nam Vũ Linh : "Nếu như thần thiếp nói, tâm tình Quan thị thiếp bị ảnh hưởng, Vương Gia ngươi sẽ làm thế nào?"

Hương thơm nữ nhi mê người truyền đến, thân thể mềm mại dán chặt lên lồng ngực chính mình, còn có tay ngọc đang làm xằng làm bậy trên người mình, Tư Nam Vũ Linh đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng,hắn nhìn ánh mắt khiêu khích đắc ý của Vân Thoại Mỹ, ôm lấy eo thon của nàng, ép vào thân mình, ánh mắt âm trầm, trong mắt như có chút sóng gió, giọng nói hơi mờ ám: "Ái phi muốn làm thế nào?"

Đùa mà thành thật, ánh mắt nàng không tự nhiên, có điều quay mắt đi, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt phun lửa của Quan Tâm Liên, một chút không được tự nhiên kia lập tức tiêu đi hầu như không còn, thay vào đó là một loại đắc ý sung sướng.

" Thần thiếp luôn luôn là người có thù tất báo, cả gan phái thích khách ám sát bổn vương phi, thì phải chấp nhận hậu quả!" Vân Thoại Mỹ nói năng khí phách, nhìn về phía Quan Tâm Liên, hàn quang chợt lóe lên: "Quan thị thiếp, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Vân Thoại Mỹ thoát khỏi lồng ngực Tư Nam Vũ Linh , đi đến bên cạnh Quan Tâm Liên và Quan Bạch Nguyệt, cúi thấp người: "Mẹ vợ của Hoàng đế thì thế nào? Cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, cũng đừng mong có thể cứu ngươi! Người đâu!"

" Ngươi không thể! Lão thân không cho phép!" Quan Bạch Nguyệt nhận ra ý tứ của Vân Thoại Mỹ , lập tức lên tiếng quát ngăn lại.

" Đây là hộ quốc Vương Phủ, lão nhân gia ngươi muốn ra vẻ ta đây thì lộn chỗ rồi! Người đâu, trước tiên đánh Quan lão phu nhân 20 đại bản, sau đó mời đi ra ngoài cho bổn vương phi!" Vân Thoại Mỹ lười phải nói nhảm với lão nhân này, trực tiếp trừng phạt!

Hiện tại còn muốn đánh mình! Phản, thật sự phản rồi! Quan Bạch Nguyệt tức giận hàm răng run lên, nhưng không nói ra được một câu.

Gã sai vặt vốn còn sợ hãi không dám di chuyển, thế nhưng hiện tại Vương Gia ở đây, lá gan cũng lớn lên, có Vương Gia ở đây, Quý Phi thì tính là gì? Hai gã sai vặt trựctiếp tiến lên, ôm lấy Quan Bạch Nguyệt trên đất đi ra ngoài.

Quan Bạch Nguyệt bừng tỉnh, nhưng hai tay bị khống chế, chỉ có thể mở miệng chửi mắng: "Tiện nhân, ngươi sẽ không được chết tử tế, ta muốn tru di cửu tộc nhà ngươi... tru di cửu tộc nhà ngươi!"

Theo tiếng mắngchửi càng ngày càng xa, Vân Thoại Mỹ dời ánh mắt đến trên người nhânvật chính của hôm nay, hôm nay nàng nhất định phải trừng trị nữ nhân đáng giận này.

Quan Tâm Liên nhìn Quan Bạch Nguyệt bị kéo ra ngoài, ngay cả bác nàng cũng không sợ, còn bị đánh 20 đại bản, vậy mình?

Trong ánh mắt u lãnh của Vân Thoại Mỹ , nàng xụi lơ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn nam tử ngay đến một ánh mắt cũng lười cho mình trước mặt, nam tử mình vẫn luôn yêu.

Nàng đột nhiên cười to, cười đến rơi nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Vân Thoại Mỹ càng thêm oán hận, quay đầu lại vẻ mặt đau thương nhìn Tư Nam Vũ Linh : "Tại sao? Tại sao lại đối với ta nhưvậy? Không có Bạch Thoại Nhu, vì sao không thể yêu ta?"

Vân Thoại Mỹ ngẩn ra, Bạch Thoại Nhu, lại là cái tên này? Nàng không tự chủ quay đầu, muốn xem xem phản ứng của người đàn ông khi nghe đến cái tên này sẽ thành thế nào!

Tư Nam Vũ Linh lạnh lùng nói một câu: "Không có nữ nhân có thể so sánh với nàng!"

Chương 31: Nói xin lỗi!

"Ha ha ~ thật sao?"Quan Tâm Liên tuyệt vọng nhìn nam nhân không có tâm này, nàng chậm rãi lui về phía sau, lau nước mắt trên mặt, đột nhiên cười quỷ dị một tiếng, hung hăng đụng tới trên cây cột hướng đối diện.

Theo một tiếng ‘ bịch ’ rất lớn, nàng ta chậm rãi ngã xuống, máu tươi lan tràn ra, nàng ta nhìn nam nhân trước mắt không nhúc nhích, khuôn mặt không biểu cảm,thì thầm tự nói: "Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không chiếm được nữ nhân mình thích, giống như ta sống trong khổ sở khi yêu mà không được đáp lại, cả đời!"

Trời đất đang xoay tròn, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, nàng ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, chảy xuống một giọt lệ cuối cùng!

Vân Thoại Mỹ kinh hãi, nàng tuyệt đối không ngờ Quan Tâm Liên quyết tuyệtnhư vậy, đầu nàng trống rỗng, trước mắt chỉ có máu tươi đầy trời, nàng dựa vào bản năng đi lên trước,  ngồi xổm xuống, đưatay dò hơi thở của Quan Tâm Liên, đã không còn hơi thở, trong lòng nàng nói không ra cảm giác gì, xoay đầu lại đi về phía Tư Nam Vũ Linh nói:"Nàng chết ~"

Mặt Tư Nam Vũ Linh không chút thay đổi, trong mắtkhông có bất kỳ phập phồng gì, bình thản đáp một tiếng "Ừ, ta biết rõ!"Nhìn xuống người hầu đứng cung kính xung quanh, phân phó: "Đưa di thể Quan thị thiếp về nhà, đều lui đi!"

Tần Hương Quân không ngờ cá nước thân mật nhiều ngày như vậy, vương gia cũng không lưu lại một ánh mắt cho mình, trong lòng tức giận, nhưng mà nghĩ đến Quan Tâm Liên chết rồi, đối thủ của nàng ta lại ít đi một, trong lòng vẫn vui mừng, nàng ta chậm rãi lui ra, khi ra đến cửa thì nhìn thấy ánh mắt Tư Nam Vũ Linh nhìn Vân Thoại Mỹ , nàng không khỏi siết chặt quả đấm: sớm hay muộn nàngcũng phải trừ bỏ Vân Thoại Mỹ , ngồi lên ngôi vị vương phi này!

Nếu như là trước kia, Vân Thoại Mỹ sẽ nói chết thì chết, dám ám sát nàng thì chết một ngàn lần cũng không đủ, nhưng hôm nay nàng cũng rất khó chịu, nói cho cùng, đây là một nữ nhân ngốc, yêu một người không có mình, nghĩ đến lời nói của Quan Tâm Liên, nàng là thế thân của Bạch Thoại Nhu, nàng nhắm mắt, điều chỉnh tình hình bên dưới, rồi sau đó chậm rãi mở ra: "Ngươi không khó chịu sao? Một nữ nhân si tình vì yêu ngươimà chết như vậy!"

Tư Nam Vũ Linh nghe hỏi thế, cau mày một chút: "Nàng ta làm việc sai nên tiếp nhận trừng phạt!"

Nàng đột nhiên đứng lên,  khóe miệng giật giật, không có chút ý cười nào: "Có phải trong lòng ngươi trừ Bạch Thoại Nhu, ai cũngkhông quan tâm hay không?"

Sắc mặt Tư Nam Vũ Linh buồn bã, lạnh lùng nói: "Ngươi và nàng không giống nhau!"

Không giống nhau? Vân Thoại Mỹ tự giễu nhếch miệng, đứng dậy, đi ra cửa:"Nếu như ngươi thật sự yêu nàng, mặc kệ từ nguyên nhân nào, ban đầu cũng không nên lấy ta!"

Lưu lại một câu nói như vậy, liền cất bước ra khỏi chỗ làm người ta hít thở không thông.

Tháng năm trời sáng rõ trời xanh mây trắng, nhưng Quan phủ lại mây đen ảm đạm, đông nghẹt, khiến người thở không thông.

Quý phụ mặc đồ bông hồng hồng thêu tơ bạc khóc thút thít ở một bên: "Liên Nhi của ta, con chết thật thê thảm ~"

Cái mông Quan Bạch Nguyệt nằm ở trên giường, một tiểu nha hoàn áo xám đứng ở bên cạnh bôi thuốc cho bà ta.

Nghe tiếng khóc, Quan Bạch Nguyệt không vui quát lớn: "Câm miệng! Một người chết rồi, gào lên ở chỗ này làm gì?  Có bản lãnh ngươi đến trong hộ quốc vương phủ gào đi, khiến những tiện nhân kia đền mạng cho nữ nhi của ngươi!"

Đoán chừng là dùng quá sức, đụng chạm đến vết thương trên mông, sắc mặt bà ta đại biến, hung hăng tát nha hoàn đang bôi thuốc cho bà ta một cái, giận dữ mắng mỏ: "Ngu xuẩn, nhẹ một chút! Ngươi biết bôi thuốc hay không? Đau chết lão thân rồi, đauchết. . . . . ."

Nha hoàn áo xám kinh hoảng bụm mặt, gật đầu liên tục nhận sai: "Đúng, đúng, nô tỳ sẽ chú ý. . . . . ."

"Nhanh chóng bôi thuốc cho lão thân, làm đau lão thân nữa, cẩn thận lột da của ngươi ra!" Quan Bạch Nguyệt ác độc uy hiếp.

Nha hoàn sợ hãi thưa vâng, động tác càng cẩn thận kỹ hơn.

Quý phụ cầm khăn dụi dụi con mắt, nghĩ đến nữ nhi chết oan, nảy sinh hận ý trong lòng: "Tỷ tỷ, Thanh Y là hoàng quý phi, tỷ là mẫu thân của quý phi, cha mẹ vợ của đương kim thánh thượng,  bọn họ dám giết Liên Nhi của ta, còn đánh tỷ tỷ, nhất định không thể bỏ qua cho họ!" Nói xong lời cuối cùng, lời kia là nặn ra từ trong kẽ răng.

Nghĩ đến mình bị uất ức và sỉ nhục ở hộ quốc vương phủ, Quan Bạch Nguyệt cắn răng nghiến lợi, nắm thật chặt ga giường dưới người trong tay, lộ vẻ hung ác: "Bỏ qua cho? Hừ! Lão thân nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, lão thân tuyệt đối không để cho bọn họ tốt hơn!"

Quý phụ ngừng tiếng khóc, dịu dàng cười một tiếng, tiếng nói chuyển một cái, tiến lên lấy lòng:"Có tỷ tỷ ở đây, ta tin tưởng Liên Nhi của chúng ta nhất định có thể rửa sạch oan ức, báo thù rửa hận!"

"Yên tâm đi, Liên Nhi là cháu gái của lão thân, nhất định sẽ không để cho nàng chết vô ích! Lão thân nhất định phải làm cho những người này biết kết quả đắc tội Quan phủ!" Quan Bạch Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Mắt của quý phụ đi lòng vòng, nhân cơ hội nói ra mục đích chủ yếu của hôm nay: "Tỷ tỷ, an bài cho tướng công một chức quan đi, dù gì tướng công cũng là đệ đệ ruột của tỷ, bao nhiêu cũng có thể giúp đỡ tỷ tỷ một chút, về sau Thanh Y đứng vững trong cung cũng có nhà mẹ dựa vào ~"

Nhìn dáng vẻ nữ nhân trước mắt như suy nghĩ mọi chuyện vì bà, Quan Bạch Nguyệt cười lạnh trong lòng, dĩ nhiên bà biết ý định của nữ nhân trước mặt, nhưng cảm thấy lời của bà ta cũng có lý, gật đầu một cái đồng ý.

"Ngươi đi điều tra Vân Thoại Mỹ đó một chút! Chờ thời cơ đến, lão thân nhất định phải diệt trừ nàng!" Quan Bạch Nguyệt khẩn trương, bà không ngờ nữ nhân này hiểu rõ chuyện của Tiết Thoại My như thế, giữa bọn họ nhất định có một mối quan hệ đặc biệt, dù gì,  chỉ cần dính đến Tiết Thoại My, bà đều phải hủy diệt! Bất kể kẻ nào cũng không thể uy hiếp vị trí nữ nhi của bà!

Mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên ở chân trời phía đông, ánh lửa bắn ra bốn phía, cả vùng đất được chiếu sáng trong nháy mắt, khắp nơi đều phủ lên một tầng màu vàng kim.

Vân Thoại Mỹ nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng, cả trái tim chìm đến đáy cốc, lạnh lẽo như băng, ngày hôm qua Tư Nam Vũ Linh cũng không đến, quả nhiên mình chọc giận hắn rồi!

Nhớ tới ngày hôm qua hắn nói như đinh chém sắt: "Bất kể kẻ nào cũng không thể so sánh với nàng!"

Nàng thật sự tò mò, Bạch Thoại Nhu là một nữ tử như thế nào, đi đâu rồi? Có thể khiến cho hắn nhớ mãi không quên như vậy?

Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy ngày hôm qua cũng có chút quá mức, nàngkhông nên chỉ trích Tư Nam Vũ Linh lãnh huyết, mặc dù Quan Tâm Liên đáng thương, nhưng cũng đáng hận, nàng ta phải chết, nếu không bất cứ lúc nào nàng cũng ở trong nguy hiểm, nàng cũng không quên ánh mắt cuối cùng Quan Tâm Liên nhìn mình, nàng nghĩ đến suốt đời, trừ phi Quan Tâm Liên không thương Tư Nam Vũ Linh , nếu không nàng ta không tiêu trừ được nỗi hận với mình!

Nghĩ tới đây, nàng từ từ cũng hiểu ý tứ của Tư Nam Vũ Linh ngày hôm qua, nhất thời có chút đau lòng,  phân phó Ngũ Trà: "Nghe ngóng xem vương gia nghỉ ngơi ở đâu cho ta, đồng thời làm chút gì đấy ăn đi!"

Ngũ Trà lập tức sáng tỏ, đây là lần đầu tiên tiểu thư chủ động quan tâm vương gia, trong lòng vui mừng: "Vâng, nô tỳ lập tức đi ~"

Nha đầu Ngũ Trà này thẳng tính,trong lòng nghĩ cái gì vừa xem hiểu ngay, Vân Thoại Mỹ ngượng ngùng, gò má trắng nõn nhất thời nổi lên màu hồng nhàn nhạt, nghiêm nghị giảithích: "Ta chỉ cảm thấy ngày hôm qua hắn giúp ta, dù sao phải cám ơn hắn, cho nên. . . . . ."

"Nô tỳ hiểu, hiểu. . . . . ." Ngũ Trà gật đầu như gà con mổ thóc, mặt mày giương nhẹ: "Nô tỳ đi ~"

Biết tiểu thư ngượng ngùng,  nàng cũng không ở lâu thêm, bước chân nhẹ nhàng, nhanh như chớp đã không thấy bóng rồi.

Ánh mặt trời vừa vặn, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, không khí mát mẻ dễ chịu, làm cho toàn thân người ta thư thái, chim hót hoa thơm, mùi thơm xông vào mũi.

Vân Thoại Mỹ xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tớingưỡng cửa thư phòng gần sát với  Đông Lâm viện của nàng, trong tay bưng thức ăn bốc hơi nóng, ý bảo Đông Hủy canh giữ ở cửa mở cửa cho.

Đông Hủy cung kính đáp lại: "Vương phi, xin dừng bước, vương gia nói hôm nay ai cũng không gặp!"

"Ngươi đi vào thông báo một tiếng cho bổn vương phi, nói ta muốn gặp hắn!" Vân Thoại Mỹ liều mạng,  lần đầu nàng lớn mật đưa thức ăn cho hắn, cũng không thể thất bại mà về!

"Xin lỗi, vươngphi, vương gia đặc biệt nói qua, vương phi tới cũng không gặp!" Đông Hủy không có chút ý tứ đi vào thông báo nào, tiếp tục nói thật theo lời chủ tử giao phó.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top