Chương 1: Thật sự là một người bình thường

"Tao nghe nói cuối cùng thằng chó Hạc Vọng Lan cũng ra tay với Điền thần của chúng ta rồi!" Vào giờ nghỉ trưa, Phác Chí Mẫn hăm hở chém gió."

Hai nhân vật mà cậu ta vừa nhắc đến, một người là đại ca, một người là hot boy trường, thế nên cái tin gây shock này nhanh chóng thu hút được sự chú ý của đám bạn xung quanh.

Hiện giờ, phần lớn học sinh đều đang đi ăn chưa trở lại. Trong lớp chỉ có vài người, song không khí tán gẫu vẫn vô cùng hừng hực.

Phác Chí Mẫn vốn đang cực kỳ hưng phấn, thấy từng cặp mắt mang vẻ tò mò chuyển hướng về đây, thành ra càng hăng hái gấp đôi:

"Hình như khi tụ tập ở ngoài trường, mấy thằng đầu gấu đã nói ngay trước mặt Hạc Vọng Lan rằng Điền thần của chúng ta mới là hoàng đế của khu Nam thành phố.

Kết quả, thằng chó kia hùng hổ tuyên bố phải đập cho Điền thần một trận rồi lôi đi thiến! Hoàng đế cái gì, cho làm thái giám luôn đi!"

"Ầy ầy, hung ác vậy sao?"

"Không phải chứ, Điền thần có trêu chọc gì nó đâu, biệt danh là người khác đặt cho, kết quả cậu ấy lại bị ăn đòn, thử hỏi có vô lý không cơ chứ?"

"Mày thì biết cái gì. Vấn đề này thuộc phạm trù mặt mũi của Alpha! Mặt mũi đấy!

Tuy Điền thần không trực tiếp gây chuyện, nhưng mày thử tưởng tượng đi, mấy thằng đầu gấu khác một mực sùng bái anh ấy, vậy thì mặt mũi của đại ca Hạc Vọng Lan biết để vào đâu!"

"Thế lớp trưởng có bị thiến thật không?" Một Omega sợ hãi hỏi.

Đám người Hạc Vọng Lan vô cùng càn quấy, nghe nói hồi cấp hai còn suýt gây án mạng nữa kìa.

Nghĩ thế, cậu ta không khỏi xót thương cho "em giai" của lớp trưởng lớp mình.

Thế nhưng cậu ta vừa dứt lời, ngoài cửa sổ chợt tối sầm. Vài bóng người không nhanh không chậm đi dọc hành lang.

Sau đó, Điền Chính Quốc dẫn đầu đám bạn của mình, bước vào lớp

Alpha vừa đến giai đoạn thành niên, thân cao một mét tám lăm, phong thái ung dung, mặt mày bình thản, thậm chí còn mở miệng trò chuyện với vài người bạn xung quanh.

Tuy nanh vuốt đã được giấu kỹ, giọng nói cũng được hạ xuống nhiều, nhưng chiếc mặt nạ lịch thiệp ôn hòa hắn đang đeo vẫn không thể che lấp tính xâm lược bẩm sinh đã ăn sâu vào máu.

Nói chung là, vừa nhìn đã biết hắn không phải hạng dễ chọc rồi.

Do đó, mọi người lập tức lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, ý bảo: hẳn là em giai của lớp trưởng vẫn rất an toàn, hơn nữa, nghe nói còn to lắm đấy.

Chính chủ đến, tiếp tục bàn tán cũng không hay cho lắm, nên đề tài rất nhanh được chuyển sang hướng khác.

Phác Chí Mẫn ngồi xuống ghế cho đàng hoàng rồi mới thấp giọng hỏi: "Này, chúng mày nói xem, rốt cuộc pheromone của Omega có mùi vị như thế nào?" Làm một Beta, cậu vẫn rất tò mò.

"Ể, nhìn trúng Omega nào à?"

"Chẳng qua ngày nào tao cũng nghe bọn nó nói mùi nọ vị kia, nên tò mò một chút thôi. Mùi hương đấy tồn tại thật à? Alpha và Omega thực sự ngửi thấy hả? Bí ẩn vậy sao?" Phác Chí Mẫn gãi cằm.

"Ha ha." Đúng lúc ấy, một nam sinh vẫn luôn đọc sách như ông cụ non chợt bật cười.

Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có cậu không tham gia vào cuộc trò chuyện ban nãy.

Từ đầu đến cuối, cậu vẫn ngồi ở chỗ của mình, chăm chú đọc một quyển sách ngoài chương trình học, hoàn toàn không để ý đến những chuyện xung quanh.

Chiếc cằm thon gọn lộ ra dưới mái tóc dài không được chải chuốt đàng hoàng, cậu cười nhẹ một tiếng, mở bình giữ nhiệt của mình ra, chậm rãi uống một ngụm.

Cả quả trình, ánh mắt cậu vẫn không hề rời khỏi trang sách đang đọc dở.

Người bạn này hiếm khi chủ động lên tiếng nên Phác Chí Mẫn vội vàng quay sang hỏi: " có điều gì muốn chỉ dạy không?"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu, thấm thía nói: "Mũi chó thính hơn mũi người mười triệu lần, có thể phân biệt được một đến hai trăm nghìn mùi khác nhau..."

Bên trên truyền đến một "rầm" rất lớn, Trịnh Hạo Thạc đập mạnh mặt bàn: "Mày bảo ai là chó đấy?"

Cổ Kim Thái Hanh cứng đờ, cậu chầm chậm quay đầu, nhưng không nhìn Trịnh Hạo Thạc vừa lên tiếng mà lại quan sát Điền Chính Quốc vẫn im lặng nãy giờ.

Alpha đẹp trai cao ráo thản nhiên ngồi ở chỗ của mình, không bộc lộ cảm xúc đặc biệt gì, chỉ là mắt hơi híp lại, khóe miệng trĩu xuống, đôi con ngươi tăm tối sâu thẳm lộ ra một tia không vui đầy nguy hiểm.

Thấy Trịnh Hạo Thạc ngồi cạnh hắn hung hăn nghiến chặt hàm răng, Kim Thái Hanh liền quay mặt về hướng cũ, gian nan nói tiếp:

"... Tầm nhìn của chim ưng lên tới 36km, có thể nắm bắt hành tung của con mồi từ độ cao hai mươi nghìn mét...

Mày chỉ có thể dùng tế bào nón với ba màu cơ bản để cảm nhận màu sắc, trong khi bề bề có thể sử dụng đến 16 màu để ghi nhận toàn bộ tia sáng bao gồm cả tia tử ngoại mà mắt thường không thấy được...

Tóm lại, những gì mày có thể cảm nhận được chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới thực, không chỉ mùi, có rất nhiều màu mày không thể phát hiện ra."

"Thì ra là như vậy..." Phác Chí Mẫn hoàn thành vai diễn phụ trong cảm giác đầy sợ hãi.

Sau đó, cậu quay sang cười gượng với Trịnh Hạo Thạc và Điền Chính Quốc: "Xin lỗi, xin lỗi, bọn tôi trao đổi kiến thức bình thường thôi, không có ý gì cả!"

Trịnh Hạo Thạc hừ một tiếng, mắng một câu "chó chết" rồi quay đi.

Trong khi đó, ánh mắt Điền Chính Quốc vẫn dừng trên người Kim Thái Hanh.

Thầm nhủ "toang rồi", Kim Thái Hanh vội vàng vùi mặt vào trang sách, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, nỗ lực biến bản thân thành không khí.

Bạn bè trong nhóm của Kim Thái Hanh đều là Beta, ngoại hình bình thường, thành tích không nổi bật, thể dục cũng chẳng xuất sắc gì.

Bọn họ là những nhân vật chới với ngoài rìa lớp học, thậm chí còn gần như xếp cuối đội hình về vóc dáng, nên bình thường chẳng có nữ sinh nào tới bắt chuyện cùng.

Nói chung, nhóm bạn tự kỷ này chính là những người qua đường có thể trông thấy ở bất cứ đâu. Bản tính của bọn họ là nhát gan, ngại phiền, gặp phải xung đột vừa xoắn xuýt vừa ậm ừ cho qua chuyện.

Hiện giờ, cậu Beta vừa ba hoa bốc phét khi nãy cúi đầu làm đà điểu, tóc dài che kín hai tai, chỉ lộ ra vành tai trắng nõn hơi ửng hồng.

Điền Chính Quốc đảo mắt từ vành tai lên đỉnh đầu đối phương một vòng rồi mới lạnh nhạt quay đi.

Cảm thấy tầm mắt của Alpha nọ đã rời đi, Kim Thái Hanh mới thầm rủa một câu.

Chẳng mấy khi ông có hứng giả ngầu một chút, thế mà đã bị chúng mày dọa cho xoắn cả vào rồi. Sau này ông sẽ không bao giờ tỏ ra ngầu nữa.

Đến hết buổi học, bóng ma tâm lý khi bị Alpha hù dọa đã tan đi, vài Beta ôm vai bá cổ, vui vẻ đi ra cổng trường.

Kim Thái Hanh tạm biệt nhóm bạn tự kỷ của mình, nhảy lên chiếc xe đạp mini yêu quý, ung dung phóng đi với tốc độ 25km/h.

Tối nay cậu phải ra ngoại ô để dạy kèm cho một cậu ấm nhà giàu. Nhà này trả học phí tới ba trăm đồng một buổi, cậu cảm thấy mình sắp giàu rồi! Số tiền đó đủ để cậu ăn uống dè sẻn ở canteen trong một tháng.

"Và mua được thêm một chai dầu ăn nữa." Kim Thái Hanh nhẩm tính, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Kim Thái Hanh vòng qua cổng sau trường học để về nhà thay quần áo trước.

Khi đi qua một con ngõ vắng vẻ, cậu bỗng nghe thấy một loạt tiếng đấm đá truyền ra. Vừa đảo mắt nhìn vào, cậu liền trông thấy cảnh đánh nhau vô cùng ác liệt.

Một đống "bại binh" nằm la liệt trên mặt đất rên rỉ ỉ ôi, Cạnh đó, đại ca Hạc Vọng Lan và lớp trưởng Điền Chính Quốc của cậu đang giằng co đấm đá.

Nan hoa chiếc xe đạp mini dần quay chậm lại, Kim Thái Hanh chống cẳng chân dài của mình xuống mặt đường, trong đầu chợt lóe lên cái tin vịt vừa hóng được trưa nay.

"... Cuối cùng thằng chó Hạc Vọng Lan cũng ra tay với lớp trưởng của chúng ta rồi!"

"Hình như khi tụ tập ở ngoài trường, bọn đầu gấu nói ngay trước mặt Hạc Vọng Lan rằng Điền thần mới là hoàng đế khu vực phía Nam, khiến nó tức giận tuyên bố sẽ đập cho Điền thần một trận rồi lôi đi thiến! Hoàng đế cái gì, cho làm thái giám luôn đi!"

"Không đến mức ấy chứ?" Kim Thái Hanh thầm nghĩ. Tuy nhiên cậu vẫn đứng xuống, dựa chiếc xe vào tường, bí mật ẩn núp và quan sát.

Lúc thấy tên đại ca nện một cú đấm sắt thép vào bụng Điền Chính Quốc, tạo thành một tiếng vang vô cùng khủng bố, cậu sợ đến mức co rụt cả đầu, quyết đoán lấy điện thoại ra để báo công an.

Ngõ nhỏ truyền ra tiếng thở dốc đầy đau đớn. Sau đó, một con dao sáng loáng được bật ra.

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng cười ma mị của Hạc Vọng Lan và cả tiếng nói chuyện đầy châm chọc của hắn nữa: "Ngài hot boy, nghe nói ngài là hoàng đế khu Nam thành phố của chúng ta, có phải không?"

"Đại Thanh diệt vong từ năm 1912." Giọng nói thiếu niên pha chút trầm thấp, lạnh lùng vang lên, tuy bị vây ở thế yếu nhưng hắn vẫn thản nhiên như cũ: "Tao là Chủ tịch Hội học sinh."

"Thành tích học tập của ngài quả thật không tồi, nhưng những phương diện khác có gì đặc biệt đâu, sao lại có sức hút đến như vậy chứ?"

"Sao, Omega mày để ý là fan của tao à?"

Lời ấy hiển nhiên chọc vào nỗi đau của Hạc Vọng Lan, hắn cười phì một tiếng, nói: "Ngài hot boy trường à, dù sao thì ngài cũng chẳng cần thứ này đâu, hay là cắt đi, đỡ mất công xua đuổi nam si nữ ngốc ngày ngày tìm tới, nhỉ?"

"Vậy thì cùng cắt." Điền Chính Quốc không tỏ ra căng thẳng một chút nào, thành thạo khiêu khích: "Cả nam lẫn nữ đều chướng mắt mày, cái đó của mày cũng nhàn rỗi đúng kh..."

Nghe đến đây, Kim Thái Hanh lập tức ngừng việc bấm gọi 110 lại. Toang rồi, chắc chắn là không kịp. Chờ cảnh sát đến, có khi lớp trưởng của bọn cậu đã được cúng bảy ngày.

Quả nhiên còn chưa nói hết âm tiết cuối cùng, Điền Chính Quốc đã bị Hạc Vọng Lan bóp nghẹn cổ. Hắn cười lạnh, nói: "Ái chà chà, còn rảnh rỗi quản chuyện của tao hả?"

Kim Thái Hanh hít vào một hơi, không chút do dự cởi khóa áo đồng phục xuống.

Đang là cuối thu nên cậu mặc một chiếc áo len cao cổ màu xanh lam ở bên trong để phòng lạnh.

Cổ chiếc áo này co giãn tốt và cũng khá dài, bình thường cậu đều phải gấp xuống hai ba vòng, nếu không nó sẽ bùng nhùng một đống nhìn vô cùng khó chịu.

Hiện giờ xem ra nó đã có tác dụng rồi. Kim Thái Hanh dùng hai tay kéo mạnh một cái, cổ áo không phụ sự mong đợi của chủ nhân, lập tức che kín đầu cậu luôn.

Sau đó, cậu lại mặc đồng phục vào, điều chỉnh một chút cho giống với một gã không đầu.

Nói chính xác thì trong cổ áo khoác đồng phục là một cái cổ dài thòng màu xanh lam lồi lõm theo đường nét gương mặt, bên trên hoàn toàn không có phần đầu.

Lúc Kim Thái Hanh nhảy ra trong dáng vẻ này, không chỉ đại ca đầu gấu tung hoành ngang dọc ở khu phía Nam kinh ngạc, mà đến cả anh bạn lớp trưởng kia cũng phải nheo mắt.

Tuy chất liệu của chiếc áo len khá mỏng, nhưng vì mũi miệng bị bọc kín ở bên trong nên việc hô hấp của cậu vẫn khá khó khăn.

Kim Thái Hanh cảm thấy khó thở, quyết định đánh nhanh thắng gọn.

Tầm nhìn thông qua vô số lỗ hở trên mặt len vô cùng hạn chế, cậu nhặt đại một cái xà beng vứt ở ven đường, xông tới nện cho Hạc Vọng Lan một phát.

Có thể đánh Điền Chính Quốc đến độ lăn lê bò càng như vậy, hiển nhiên Hạc Vọng Lan cũng là nỏ mạnh hết đà từ lâu.

Còn chưa kịp suy nghĩ vì sao một con quái vật không đầu lại tự nhiên xuất hiện ở đây, hắn đã bị nện mạnh vào lưng, buộc phải buông bàn tay đang khống chế Điền Chính Quốc ra.

Điền Chính Quốc sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn lập tức vung một đấm về phía Hạc Vọng Lan.

Nắm đấm của Alpha mang đầy máu me và sức mạnh. Kết quả cuối cùng đã được định đoạt rồi.

Một cái bóng chợt lóe lên nơi đầu ngõ, Điền Chính Quốc ngẩng đầu, song lại chẳng thấy ai. Quái vật cổ xanh không đầu hăng hái làm việc nghĩa kia đã hoàn toàn biến mất.

Điền Chính Quốc đỡ vách tường đi ra bên ngoài, chợt nghe ngoài ngõ vang lên tiếng "keng" khi xà beng rơi xuống đất.

Hắn nhịn đau rảo bước nhanh hơn, nhưng lúc ra khỏi con ngõ, trước mắt chỉ là dòng xe đông đúc của buổi tan tầm.

Trên mặt đất, một cái xà beng đang xoay tròn, đập vào chân hắn thì dừng hẳn lại.

Cuối chân trời, những tia nắng vàng kim bắn ra từ giữa áng mây đỏ tía, hết sức rực rỡ huy hoàng

Kim Thái Hanh đạp xe đến nhà vệ sinh công cộng ở gần đó, nhanh chóng cởi chiếc áo len cổ lọ kia ra.

Thiếu niên gầy gò, cột sống rõ ràng, xương sườn ngay ngắn xếp trên tấm lưng trần trụi, nhìn như một tạo vật hoàn mỹ của tạo hóa.

Cậu nhanh chóng cất áo len vào trong cặp, từ nay không thể mặc lại nó nữa rồi. Xong xuôi, cậu mới bình tĩnh ngẫm lại.

Khi nãy, vật cậu chạm vào chỉ có mỗi chiếc xà beng, nhưng cậu đã cẩn thận dùng tay áo đồng phục để lót trước nên chắc chắn sẽ không để lại dấu vân tay.

Hạ mắt nhìn rỉ sắt còn bám trên ống tay áo, Kim Thái Hanh phủi phủi, nghĩ: lúc về giặt sạch là chẳng còn chứng cớ gì rồi. Cứ vậy đi, sẽ không ai biết cậu đã làm gì đâu.

Kim Thái Hanh kéo khóa áo khoác lên tận cằm, hiên ngang đón từng cơn gió lạnh thổi tới bằng tấm thân chỉ mặc mỗi chiếc áo gió đồng phục, gạt chân chống, đạp xe về nhà.

Hạc Vọng Lan chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Phác Chí Mẫn bị hắn đánh đến nhập viện, Kim Thái Hanh đã tính chuyện báo thù từ rất nhiều năm.

Còn Điền Chính Quốc... cậu vốn không tiếp xúc nhiều, nhưng chưa từng thấy đối phương động tay động chân với bất kỳ ai, thậm chí hắn còn không chửi bậy, hẳn là một cậu ấm nhà giàu có uy tín, có danh dự, có chừng mực.

Thế nên khi bất ngờ gặp chuyện, Kim Thái Hanh đã chọn ra tay giúp Điền Chính Quốc, âm thầm hố Hạc Vọng Lan một vố đau.

Nhưng cậu lại không hề muốn người khác biết thân phận của mình. Hạc Vọng Lan ghi thù, cậu không đỡ được, mà cậu cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều với Điền Chính Quốc.

Nghĩ thế, thiếu niên Beta lộ ra vẻ mặt thản nhiên, cưỡi chiếc xe đạp mini yêu quý của mình, hòa vào biển người đông đúc.

Cậu thật sự là một người hết sức bình thường

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top