Chương 8


Sự dịu dàng của người càng khiến em khó dứt bỏ

Từng hạt lệ rơi trôi theo tình yêu không thể buông tay......

"Ai da! Dương Tử, đã mấy năm không gặp cháu rồi! Trước đây còn là một tiểu mỹ nhân, giờ càng lớn càng trở nên đẹp hơn nha!"

Khi Dương Tử tới nhà họ Bạch, Đặng Luân đang ngồi cùng Dĩnh Nhi và ba mẹ cô ấy trong phòng khách, cô cảm thấy mình như một vị khách không mời mà đến, quấy rầy cuộc sống gia đình bọn họ. Cũng may là Bạch phu nhân rất mến khách, làm cho sự lúng túng của cô cũng giảm đi vài phần.

"Chào Bạch phu nhân, cô cũng không thay đổi chút nào, trông vẫn trẻ như trước kia."

Dương Tử nói chân thành, khiến Bạch phu nhân rất vui lòng.

"Đứa trẻ này, lúc còn nhỏ rất giống Dĩnh Nhi nhà chúng ta......"

"Mẹ......" Dĩnh Nhi hờn dỗi đáp lại, lúc này cô ta mới liếc mắt nhìn Dương Tử.

"Người ta từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, miệng không ngọt như thế thì sao có thể lấy lòng những người thiện tâm như mẹ chứ!" Dĩnh Nhi thật sự không thích Dương Tử, trong lời nói có vài phần chua ngoa.

"Dĩnh Nhi!" Bạchphu nhân nhanh miệng chặn lời con gái, đồng thời nháy mắt với cô.

Dĩnh Nhi nhận thấy sắc mặt Đặng Luân rất khó coi, nhanh chóng le lưỡi làm nũng với anh.

"Người ta chỉ nói giỡn thôi mà!"

Lúc này, Bạch tiên sinh đứng lên, không thèm nhìn người nào, chỉ nói một tiếng

"Ăn cơm."

Sau đó một mình đi vào phòng ăn. Thấy thế, Bạch phu nhân cũng mời Dương Tử vào dùng bữa.

Đây là lần đầu tiên Dương Tử ăn một bữa tối nặng nề đến thế. Tuy phòng ăn nhà họ Bạch rất tráng lệ, thức ăn đều là những thực phẩm cao cấp, đầu bếp chế biến thức ăn có thể so sánh với khách sạn năm sao, còn có người giúp việc ở bên cạnh hầu hạ, nhưng không khí trong bữa ăn thật ngột ngạt.

Thái độ của Bạch tiên sinh rất nghiêm túc, im lặng ăn, hoàn toàn không để ý bất kỳ ai. Bạch phu nhân và Dĩnh Nhi cũng tập trung ăn, không ai mở miệng, Đặng Luân lại càng không nói câu nào.

Dương Tử muốn về nhà ngay, cô thà rằng cùng mama vừa nói vừa cười ăn bữa cơm đạm mạc, còn hơn ngồi đây ăn ngon mà không cảm nhận được hương vị gì.

Bỗng nhiên, Bạch tiên sinh phá vỡ không khí trầm mặc.

"Nghe nói hai người cùng lớn lên ở cô nhi viện?"

Tuy là nói chuyện cùng Đặng Luân và Dương Tử, nhưng ông ta lại làm như không thấy hai người, cứ như chỉ xem họ là không khí.

Dương Tử nhìn về phía Đặng Luân, thấy anh không có vẻ gì là muốn nói, cô đành phải trả lời.

"Đúng vậy."

"Trước đây hai người từng ở cùng nhau?" Giọng điệu Bạch tiên sinh như đang tra hỏi.

"Vâng." Dương Tử trả lời mà trong lòng nơm nớp lo sợ, cô biết Bạch tiên sinh muốn hỏi gì.

"Đã lên giường với nhau?"

Đối với câu hỏi vô lễ thế này, Dương Tử vốn không muốn trả lời, nhưng nghĩ lại thì cô lại không muốn đắc tội với vợ tương lai của Đặng Luân.

"Chúng cháu chỉ là anh em."

"Đúng thế! Từ nhỏ tình cảm của bọn họ đã rất tốt, giống như anh em ruột......"

Bạch phu nhân tốt bụng lên tiếng phụ họa, muốn tháo gỡ cục diện đang rơi vào bế tắc, không ngờ lại bị Bạch tiên sinh quát.

"Tôi không hỏi bà! Ăn cơm đi!"

Bạch phu nhân lập tức im miệng, vẻ mặt xấu hổ.

"Ba, sao ba hỏi nhiều thế......" Dĩnh Nhi không nhịn được mà oán giận, lại bị ba mắng giống mẹ.

"Con thì biết cái gì? Ba chỉ thay con suy nghĩ thôi, đỡ phải gặp một số người không rõ lai lịch giở thủ đoạn vơ vét tài sản nhà chúng ta. Ba chỉ có mỗi đứa con gái, tất nhiên phải cẩn thận tuyển chồng cho con......"

Dĩnh Nhi cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Dương Tử nhìn màn kịch này, cảm thấy bi ai thay cho bọn họ.

Đây là cuộc sống của kẻ có tiền sao? Đây là cuộc sống mà mọi người mong muốn và ngưỡng mộ sao? Vì Bạch Dĩnh Nhi, Đặng Luân đi cam chịu loại nhục nhã thế này sao? Nhưng cô thì chả là cái gì của bọn họ, cho nên không tất yếu phải chịu sự sỉ nhục như thế này.

Dương Tử bỗng nhiên đứng lên, đẩy mạnh ghế làm phát ra thanh âm rất lớn, rốt cuộc thì Bạch tiên sinh cũng ngẩng đầu giương mắt nhìn cô. Cô trừng mắt với ông ta, chuẩn bị nổi bão, Đặng Luân lại giành mở miệng trước.

"Bạch tiên sinh, ông đã vũ nhục nhân cách của tôi và Dương Tử một cách nghiêm trọng, tôi hy vọng ông có lời giải thích." Giọng nói của anh là sự bình tĩnh trước giông bão.

"Xú tiểu tử này! Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao!" Bạch tiên sinh 'Ba' đập chiếc đũa xuống bàn, chỉ thẳng vào Đặng Luân.

"Chỉ bằng một kẻ mồ côi không có gia thế bối cảnh như cậu, tưởng trong tay có vài tỉ là có thể lấy được con gái tôi sao?"

"Ba......" Dĩnh Nhi đứng ở bên cạnh vội vã ngăn cản cha mình nói tiếp, lại bị ông ta gầm nhẹ.

"Đều là tại con! Làm ca sĩ thì có gì là tốt? So với cậu ta thì con của bác Tiền còn hơn gấp trăm lần...... Ba thấy cô gái này nhất định có quan hệ với cậu ta mà không để cho mọi người biết, bọn họ hợp lại để lừa gạt tiền của nhà ta, con còn ngu ngốc nói thay cho cậu ta......"

Bạch tiên sinh nói còn chưa nói xong, Đặng Luân đã một bước đi tới trước mặt ông ta, hung hăng nắm lấy cổ áo.

"Lão già chết tiệt này! Tưởng có tiền là có thể sỉ nhục người khác như thế à?"

Dương Tử chạy nhanh về phía anh, muốn kéo Đặng Luân ra.

"Luân, buông tay, đừng như vậy......"

"Anh không cho phép ông ta sỉ nhục em như thế!" Đặng Luân hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày.

"Cậu...... Cậu thử động vào tôi xem...... Tôi sẽ tố cáo cậu...... Cho đến khi cậu thân bại danh liệt mới thôi......" Bạch tiên sinh bị vẻ mặt khác thường của Đặng Luân làm hoảng sợ, mặc dù vô cùng hoang mang, nhưng cũng không quên to miệng uy hiếp.

"Quên đi, chúng ta đi thôi......" Dương Tử dùng sức lôi Đặng Luân ra, cô không thể để anh tự hủy tương lai của chính mình, nhưng Đặng Luân vẫn không động đậy.

"Đi thôi! Coi như em xin anh, được không......"

Đặng Luân nhìn dáng vẻ như sắp khóc của cô, rốt cuộc cũng buông tay ra.

Anh hung tợn chỉ vào Bạch tiên sinh.

"Tôi thật thương cảm cho ông! Vì trong mắt ông lúc nào cũng chỉ có tiền, thế giới của ông luôn nhỏ bé hơn so với bất cứ ai..... Còn về con gái ông, tôi không trèo cao được!" Nói xong, anh gật đầu với Bạch phu nhân đang lo lắng đứng cạnh đó, liền kéo Dương Tử đi.

Phía sau Bạch tiên sinh tiếp tục rít gào.

"Biến! Không cho phép cậu bước chân vào nhà tôi một lần nào nữa......"

"Anh không nên làm như vậy......"

Hai người đi đến bãi đỗ xe.

Dương Tử nhẹ nhàng nói ra nỗi lo của mình.

"Điều này không tốt, sẽ khiến chuyện của anh và Bạch Dĩnh Nhi trở nên khó khăn hơn......"

Đặng Luân chỉ nhìn chằm chằm cô, rồi hỏi một câu.

"Em hy vọng bọn anh ở bên nhau sao?"

Dương Tử không dám nhìn anh.

"Đây chẳng phải là giấc mộng bao năm qua của anh sao? Em chỉ hy vọng anh có thể hạnh phúc."

"Vậy hạnh phúc của em ở đâu?" Giọng nói trầm tĩnh lại mang theo không khí bức người.

Dương Tử ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng biểu hiện dáng vẻ 'không cần'.

"Anh không cần lo lắng cho em, giờ em rất hạnh phúc......" Chỉ cần có thể tiếp tục ở cạnh anh. Câu cuối cùng là Dương Tử tự nói với bản thân mình.

Nghe cô nói như vậy, Đặng Luân có vẻ tức giận.

"Em......"

Lời còn chưa nói ra miệng, đã bị một tiếng gọi từ xa ngắt lời.

"Luân...... Luân......"

Chỉ thấy Dĩnh Nhi vội vàng chạy về phía hai người, thần sắc kích động, trong tay còn cầm theo túi xách.

"Mau! Mau lái xe! Em trốn ra đây đấy, em muốn đi cùng anh......" Cô vừa lôi kéo vừa thúc giục Đặng Luân. Ba ba vừa mới mắng cho cô một trận, còn bắt cô phải gả cho gã con trai giàu có của bác Tiền kia! Ôi! Nghĩ đến con heo thần kia là cô lại thấy buồn nôn.

Vì thế, cô mới nghĩ đến biện pháp bỏ trốn với Đặng Luân, cầm vài đồ dùng cần thiết bỏ vào túi xách rồi lao ngay xuống đây. Dù sao anh cũng có nhiều tiền, quần áo và túi xách mua cái khác là được rồi.

Dĩnh Nhi cảm thấy như vậy thật lãng mạn, sắc mặt vừa khẩn trương lại hưng phấn.

"Mau đi thôi! Còn chờ gì nữa?"

Đặng Luân không có phản ứng, chỉ nhìn chăm chú vào Dương Tử, biểu tình cực kì phức tạp.

Mặc dù trong lòng Dương Tử đang hò hét "Không! Đừng đi cùng cô ấy". Nhưng cuối cùng cô vẫn không mở miệng, chỉ liếc mắt nhìn Đặng Luân, rồi xoay người đi về hướng xe mình.

Nghe được thanh âm khởi động xe phía sau, Dương Tử đau lòng chảy nước mắt. Rốt cuộc không thể quay lại như trước đây rồi......

Vài ngày sau, Dương Tử nghe được không ít oán giận từ Mịch tỷ.

"Ai! Chị đã quyết định chuyển ra ngoài rồi, cái cô Bạch kia mỗi ngày đều coi chị như là người hầu sai vặt, ăn gì cũng muốn phải là tốt nhất, dùng đồ gì cũng phải là xịn nhất, dường như cô ta còn ngại cách trang trí trong phòng quá mộc mạc hay sao đó, nói muốn trang hoàng lại tất cả, đồ dùng trong nhà đều phải thay cái mới...... Trời ơi! Thật sự là chị không thể chịu nổi nữa rồi!"

"Thế Luân nói sao?" Biểu tình của Dương Tử rất bình tĩnh.

"Cậu ấy rất ít ở nhà, mỗi ngày đều chạy tới phòng thu âm, về nhà chưa nói câu gì đã chui luôn vào phòng mình, khóa cửa lại rồi nhắm mắt làm ngơ, bỏ lại một mình chị đối mặt với sự tức giận của cái cô Bạch đó......"

"Bọn họ...... Không ở chung phòng à?" Dương Tử chua sót hỏi .

"Không có nha! Từ hôm đưa Bạch Dĩnh Nhi về cậu ấy đều để cô ta ngủ ở phòng khách, ngày nào cô ta cũng làm loạn đòi sang phòng Đặng Luân...... Ai! Thật đúng là ghét của nào trời trao của ấy......" Mịch tỷ quả thực sắp không chịu nổi nữa.

Dương Tử đầy nghi hoặc mà rơi vào trầm tư.

Đây không phải là lựa chọn của anh sao? Vất vả lắm mới ở cạnh được Bạch Dĩnh Nhi, sao lại bỏ cô ấy một bên? Dương Tử hoàn toàn không hiểu trong lòng Đặng Luân đang suy gì.

"Đúng rồi, bên nhà họ Bạch có cho người đến không?" Dương Mịch lo lắng nhìn Dương Tử. Cô nghe người trong công ty nói, mấy ngày trước có hai người trông như xã hội đen đến tìm Dương Tử, dường như có ý đồ không tốt, trực giác của cô cho biết đó là do nhà họ Bạch phái tới.

"Chẳng qua là cho người tới hỏi chút chuyện thôi." Dương Tử nói qua loa. Nhưng trên thực tế, hai người kia còn nói những lời uy hiếp, nếu Bạch đại tiểu thư không nhanh chóng về nhà, bọn họ sẽ 'xử đẹp' Đặng Luân.

"Chỉ có vậy thôi sao? Hiển nhiên cha của Bạch Dĩnh Nhi không muốn để cho mọi người biết con gái bỏ trốn cùng người khác, bằng không đã sớm báo tin cho phóng viên hoặc công an rồi. Nhưng mà...... Nghe nói nhà họ Bạch có chút quan hệ với xã hội đen, hẳn là sẽ không từ bỏ ý định đâu." Dương Mịch cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như lời Dương Tử nói.

"Không có việc gì đâu, bọn họ chỉ hỏi em chỗ ở của Đặng Luân, em nói không biết, bọn họ cũng không hỏi thêm gì nữa." Dương Tử trốn tránh vấn đề nhẹ nhàng trả lời. Chỉ cần Đặng Luân bình an, những chuyện khác của anh cô cũng không để ý. Biệt thự trên núi của Đặng Luân tương đối ẩn dật, không ai biết nơi đó ở đâu, huống hồ có vệ sĩ bên cạnh, chắc là không thành vấn đề.

"Chị thấy...... Nên thuê vài vệ sĩ tới để bảo vệ em?" Dương Mịch đề nghị. Cô cũng có riêng một vệ sĩ, để tránh kẻ bắt cóc theo dõi cô mà tìm được Đặng Luân.

"Thật sự là không cần, dù sao em cũng không tiếp xúc với Luân, cùng lắm thì những người đó theo dõi em một thời gian, không tìm ra manh mối sẽ phải buông tha thôi." Dương Tử không muốn có thêm phiền toái cho Đặng Luân.

"Thật sao?" Dương Mịch vẫn rất lo lắng.

"Ừm!" Dương Tử vội vã cam đoan với cô. Cô tình nguyện để nhiều người đi theo Đặng Luân và Bạch Dĩnh Nhi, sự an toàn của bọn họ quan trọng hơn cô nhiều......

Tối đó, Dương Tử về nhà, phát hiện cửa không khóa.

Chả lẽ hộ lý ra ngoài mua đồ mà quên khóa cửa sao?

Cô còn đang trách hộ lý sơ ý, vừa vào cửa lại phát hiện mama đang ngồi trên sôpha, bên cạnh có hai người, cũng chính là người đã đến công ty tìm cô.

"Các người muốn làm gì?" Dương Tử khẽ giật mình, đại khái đoán ra mục đích của bọn họ. Cô vẫn ra vẻ trấn định né qua hai người, đi đến bên mama trấn an bà.

"Mama, đừng sợ, con đã trở về."

Mama hiển nhiên đã bị kinh hách, miệng không nói nên lời.

"Bọn họ...... Nói muốn tìm Đặng Luân...... Nhưng mà nó đâu có ở đây......"

"Các người làm cho bà sợ rồi......" Dương Tử nhìn chằm chằm vào bọn họ, giọng điệu mang vẻ trách cứ.

"Cô Dương, mục đích của chúng tôi là tìm được cô chủ, bây giờ cô gọi điện cho Đặng Luân bảo anh ta dẫn cô Bạch đến đây, chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho cô và lão phu nhân......" Giọng nói của hai người tuy khách khí, nhưng Dương Tử biết bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tuy cô không muốn Đặng Luân gặp phiền toái, nhưng cô càng không thể để mama rơi vào tình huống nguy hiểm. Cô thở dài rồi bấm điện thoại.

"Dương Tử, em có khỏe không? Anh cũng đang định gọi cho em......" Giọng nói Đặng Luân có chút cấp bách vì Dương Mịch đã nhắc nhở anh chuyện có xã hội đen tới tìm Dương Tử.

"À...... Bên em có chút rắc rối...... Có hai vị tiên sinh đang ở nhà em, nói muốn gặp anh và cô Bạch, phiền bọn anh đến đây một chuyến, nói cho rõ ràng mọi chuyện, mama đang rất sợ hãi......"

"Bọn anh qua ngay đây!" Đặng Luân nói xong lập tức cúp máy.

Dương Tử nghĩ, nhất định là anh rất lo lắng cho Mama, mới sốt ruột như thế.

Trong lúc đợi Đặng Luân, Dương Tử yêu cầu được đưa mama về phòng nghỉ ngơi, hai người đàn ông kia đồng ý.

Không đến một giờ, Đặng Luân vội vàng có mặt, hiển nhiên là một đường chạy như bay tới đây.

"Dương Tử, em không sao chứ?" Vừa thấy Dương Tử đang ngồi trên sôpha, Đặng Luân vội vàng ôm vai cô thân thiết hỏi.

Cô tươi cười trấn an anh.

"Không có việc gì, Mama cũng không sao, bà đang nghỉ ngơi trong phòng......"

"Thật xin lỗi! Khiến em vất vả rồi, anh......" Đặng Luân vô cùng hối lỗi nhìn cô.

Dương Tử vội vàng ngăn anh lại.

"Đừng nói nữa, xử lý chuyện trước mắt quan trọng hơn......"

"Cô Bạch đâu? Điều kiện của chúng tôi là anh phải mang cô ấy tới đây......" Người đàn ông đó thấy Đặng Luân không tuân thủ ước định nên vô cùng bất mãn, Đặng Luân cũng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn hắn.

"Tôi ghét nhất là bị uy hiếp! Các người về nói với Bạch tiên sinh, chân là của con gái ông ấy, tôi không có trói cô ta, tôi cũng rất muốn cô ta trở về sớm một chút......"

"Đưa bọn tôi đi tìm cô ấy!" Một người đàn ông khác lập tức ra mệnh lệnh.

"Dựa vào cái gì mà muốn tôi dẫn các người đi? Các người tự dưng chạy đến đây uy hiếp người nhà của tôi, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?"

Đặng Luân tức muốn điên rồi. Nhận được điện thoại của Dương Tử, anh hận không thể lập tức bay đến đây, Dĩnh Nhi đó còn cố tình không chịu đến cùng, còn trốn trong phòng, nói không liên quan đến chuyện của cô ta. Anh lo lắng sự an toàn của Dương Tử và Mama, đành phải mau chóng lao ra khỏi nhà, không kịp chờ vệ sĩ, trên đường đến đây không biết đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ.

"Dựa vào cái này!" Một người đàn ông chĩa súng vào Đặng Luân.
"Lập tức mang chúng tôi đi tìm cô Bạch!"

"Không!" Dương Tử lo lắng kinh hô, nắm chặt cánh tay Đặng Luân, cả người run run.

Thật may là vệ sĩ tới đúng lúc, đồng thời cũng dùng dao chỉ vào hai người kia.

"Bỏ súng xuống!"

Người đàn ông đó thấy thế, nhanh tay tóm lấy Dương Tử, muốn bắt cô làm con tin, bởi vì đại ca đã ra lệnh, bất luận thế nào cũng phải dẫn cô Bạch về.

Lúc này, Đặng Luân vọt tới trước mặt Dương Tử, giằng co với tên xã hội đen, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, chỉ thấy Đặng Luân từ từ ngã xuống, trên bụng là một đóa hoa màu đỏ tươi, chậm rãi nở rộ.

"Đặng Luân...." Dương Tử ôm chặt anh, tiếng thét vô cùng thê lương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top