Chương 5

Đêm nay, Dương Tử muốn đợi Đặng Luân trở về. Kì thật cô cũng không dám chắc chắn anh có về nhà hay không.

Căn phòng không ánh đèn bị bóng tối bao trùm, chỉ có ánh trăng rọi vào từ khung cửa sổ. Cô ôm gối, thẫn thờ nhìn trăng.

Trước đây, cô cùng Đặng Luân thường thích ra ngoài vào buổi tối, ngồi trên xích đu ngắm trăng. Cô luôn tưởng tượng thấy cha mẹ cô lúc này đang ở trên cung trăng mà nhớ đến cô, thật ra bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhưng lại không biết cô đang ở nơi nào mà thôi.

Vì thế, cô khẩn cầu ánh trăng chỉ đường cho cha mẹ tìm được cô, đối với cử chỉ này của cô, Đặng Luân chỉ cười nhạt.

"Đừng mơ mộng nữa! Nếu bọn họ đã không cần em, thì sẽ không đến tìm em!"

Câu nói này đã làm cho cô khóc, anh liền lúng túng lau nước mắt cho cô, nhưng lại không kiên nhẫn nói:

"Khóc cái gì? Bọn họ không cần em, anh cần!"

Chính là những lời này, đã khiến cô có thể an tâm mà dựa vào, từ đó về sau không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Hiện tại, cô cảm thấy mình cũng sắp mất đi chỗ dựa duy nhất này rồi......

Tiếng mở cửa như làm ngắt quãng suy nghĩ của Dương Tử, vừa quay đầu lại, Đặng Luân đã đứng bên cạnh cửa nhìn cô.

Lúc này cô mới ý thức được chính mình đang khóc, cô nhanh chóng lau đi dòng nước mắt đã lăn dài trên má. Anh bây giờ sẽ không giống như trước đây lau nước mắt giúp cô rồi.

"Anh về rồi à?"

Khó khăn lắm mới đợi được anh, Dương Tử không muốn làm anh mất vui, cô nở mỉm cười dịu dàng với anh, giống như người vợ ngoan hiền chờ đón người chồng thân yêu của mình.

Đặng Luân ngơ ngẩn nhìn cô đang chìm đắm dưới ánh trăng, bất chợt, anh cũng như cô hồi tưởng về quá khứ. Gương mặt Dương Tử vẫn như trước, điềm đạm, thanh khiết đáng yêu, khi đó, lòng anh bắt đầu có ý niệm sẽ bảo hộ cô cả đời.

Nhưng mà, giấc mộng bao năm qua giờ đã ở ngay trước mắt, anh chỉ cần vươn tay ra......

Bạch Dĩnh Nhi, khát vọng duy nhất của đời anh cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, trải qua những ngày ở bên nhau, sự đam mê quyến luyến trong quá khứ dường như chưa bao giờ dừng lại. Giờ anh đã không còn là một cô nhi phải sống dựa vào sự bố thí của người khác, mà là một siêu sao có thể danh chính ngôn thuận ngồi dùng bữa cùng cô.

Mấy ngày nay, Bạch Dĩnh Nhi luôn nhìn anh bằng ánh mắt ái mộ và thần tượng, hoàn toàn không hề có dáng vẻ chán ghét như trước đây.

Chỉ cần anh vươn tay ra, Bạch Dĩnh Nhi chắc chắn là của anh!

Đêm nay, tâm tình của anh tràn đầy hưng phấn, cao hứng hơn cả khi nhận được giải thưởng lớn. Nhưng mà, vừa nhìn thấy Dương Tử, lòng anh lại nảy lên cảm giác tội lỗi.

Để bắt lấy giấc mộng, anh nhất định phải buông tay, nhưng vì sao tâm tình anh lại trở nên nặng nề như vậy, cứ như anh đã bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng?

Trong lúc tâm tư Đặng Luân còn đang bất ổn, Dương Tử lại như nhìn ra suy nghĩ của anh qua ánh mắt ấy. Cô đại khái đoán ra được ý anh, vậy ra anh đang tự hỏi làm thể nào để cô tự ra đi.

"Luân, anh có sao không?" Dương Tử bất an hỏi.

Thời điểm này cuối cùng cũng phải đến rồi sao? Cô đã nghĩ về chuyện này từ lâu lắm rồi, nếu không để Đặng Luân theo đuổi khát vọng bao năm qua của anh, cô cũng không cách gì có được anh trọn vẹn. Mấy năm qua, cô cảm nhận được tim Đặng Luân chưa bao giờ đặt nơi cô, dường như anh vẫn luôn chờ đợi một điều gì đó.....

Dương Tử thở dài. Cô vĩnh viễn không bao giờ làm cho anh khó xử.

"Luân...... Em nghĩ...... Chúng ta dừng lại tại đây thôi! Dù sao cũng không ai biết quan hệ giữa chúng ta, anh có thể theo đuổi người con gái anh thích, em cũng có thể tìm một người đàn ông để lấy làm chồng. Trong mắt mọi người, chúng ta vẫn là anh em họ....." Dương Tử cười gượng gạo, chủ động nói lời chia tay. Nói xong, cúi thấp đầu, không dám nhìn anh, nếu không làm thế chắc cô sẽ khóc mất.

Câu nói này lại làm Đặng Luân cảm thấy vô cùng chói tai và phẫn nộ.

Cô cứ thế mà vứt bỏ anh? Không hề cố gắng tranh đấu chút nào sao? Vì sao không hỏi đến ý kiến anh thế nào?

Nếu cô có thể dễ dàng đẩy anh ra như vậy, anh cũng không muốn nói thêm lời nào, nhưng lại có một cảm giác mất mát rất mãnh liệt khiến ngực anh đau nhói.

Như muốn nắm bắt thứ gì đó, Đặng Luân không nén được, xông lên ôm lấy Dương Tử, cùng ngã lên giường, vội vàng hôn lên môi cô.

Dương Tử sửng sốt hơn một giây, lập tức hưởng ứng cơn lửa tình nóng bỏng của anh.

"Luân...... A......Luân...... Luân......"

Bọn họ vội vàng cởi quần áo cho nhau , điên cuồng đòi hỏi đối phương.

Cho cô trầm luân một lần cuối cùng đi! Dương Tử chủ động ôm lấy anh, tiếng rên yêu kiều cao vút không hề che dấu dục vọng.

"A......Luân......Luân......"

Không có vuốt ve âu yếm, Đặng Luân trực tiếp gia nhập thật sâu thiên đường ấm áp của cô, chuyển động điên cuồng.

"Luân...... Yêu em...... Yêu em...... Nhanh một chút...... Em muốn anh......"

Mặc dù bọn họ đã ân ái vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên Dương Tử không có áp lực tình cảm, thân thể của cô kịch liệt vặn vẹo hùa theo tiết tấu của anh, hai chân vòng qua eo anh, tiếng rên càng lúc càng cao.

Hai người đều liên tục thở dốc, cứ như khao khát đối phương điên cuồng, cư như đây là lần ân ái cuối cùng trước ngày tận thế, cùng lúc đạt đến cao trào.....

"Hô...... Hô......"

Cơn sóng tình qua đi, Đặng Luân nằm trên người Dương Tử thở dốc, vật nhỏ đã mềm nhũn vẫn đặt trong cơ thể Dương Tử.

Dương Tử vẫn chưa hồi phục được sau dư vị của cao trào ấy, nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng, hai má ươn ướt không rõ là nước mắt hay là mồ hôi.

Dáng vẻ của cô lúc này làm khuấy động tim Đặng Luân, anh không ngờ mình lại khó dứt bỏ đến như vậy, thật không nỡ buông tay cô ra.

Anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, lông mi cô, môi cô, tựa như là lời chào từ biệt đối với chúng.

Dương Tử không mở mắt, để mặc cho mình sa lầy vào sự dịu dàng lần cuối cùng này, sau đó nước mắt lại trào ra, như muốn anh phải hôn cô cả đời.

Đi đi! Tình yêu của em! Cô thở dài trong lòng.

"Anh đi đi......" Dương Tử khó khăn lắm mới có thể nói ra những lời này, cô sợ sự dịu dàng của anh cành khiến cô khó dứt bỏ, mặc dù hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng nước mắt lại không tuôn rơi, từng giọt từng giọt mang theo tình yêu của cô rơi xuống.

Cô quả nhiên không hiểu......

Đặng Luân nhìn ánh mắt của cô mà trong lòng trào lên cảm giác mất mát .

Là cô đã đẩy anh ra, tự cho là mình suy nghĩ vì anh, sự tiêu cực của cô dường như đã giết chết tình cảm tám năm của hai người. Vì sao cô không giống như trước đây luôn tích cực chủ động? Chỉ để được ở bên anh......

Hay cô đã xem tình yêu trở thành thói quen, giờ lại cảm thấy mệt mỏi?

Đặng Luân bất đắc dĩ nhìn cô rơi lệ, thật lâu sau mới nói ra một câu, "Cám ơn em......" Anh cũng không biết cám ơn cô vì cái gì, có lẽ là cám ơn cô đã làm bạn của anh, cám ơn cô không oán không hối hận trả giá vì anh, nhưng chắc chắn không phải cám ơn cô đã bao dung mà lùi bước.

Lúc này Dương Tử mới mở to mắt ra nhìn anh. Yêu say đắm một thời, cuối cùng cô cũng nhận được ba chữ từ anh, nhưng lại không phải là ba chữ mà cô muốn nghe nhất.

Cô hiểu ý Đặng Luân, anh cảm ơn vì cô đã thành toàn cho anh, cảm ơn cô không làm to chuyện, cảm ơn cô đã lấp đầy khoảng trống trong anh trước khi Bạch Dĩnh Nhi xuất hiện.

Đặng Luân nhìn cô thật lâu, sau đó mới đứng dậy mặc quần áo rời đi, không hề quay đầu lại.

Dương Tử cũng xoay lưng về phía anh, nước mắt lặng lẽ tuôn.

Một tuần sau, Dương Tử rời khỏi ngôi biệt thự cô đã sống ba năm với Đặng Luân, chuyển vào căn hộ mà mình đã mua trước đó.

Có lẽ tình cảm không xác định giữa hai người bọn họ khiến cô có không có cảm giác an toàn, thế nên trước đây mới mua căn hộ này, không ngờ nhanh vậy đã có tác dụng.

Mỗi ngày, khi Dương Tử vừa bước chân vào căn phòng này, cô đều phải nén cảm giác muốn khóc, nhưng khi đi ngủ ngủ sự cố gắng của cô lại không thể kiềm chế được nữa.

Không có Đặng Luân giường có vẻ rộng lắm, nhưng cũng lạnh như băng.

Sự mong nhớ cứ như cơn sóng trào, khiến cô không thể ngủ say. Thì ra, không có người làm bạn, người gặp ác mộng sẽ là cô, Đặng Luân hẳn là đã sớm giải thoát khỏi ác mộng rồi, bởi vì anh đã không chủ động liên lạc với cô, trừ những lúc chạm mặt ở công ty.

Từ khi rời khỏi nhà anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở công ty, hôm đó là ngày báo cáo tình hình kinh doanh. Hội nghị kết thúc, anh bảo cô nán lại.

"Em không cần phải chuyển ra ngoài, đó cũng là nhà của em......" Trong giọng nói của anh có phần chua xót.

Dương Tử không dám nhìn anh, sợ tình yêu mà cô đang che giấu sẽ hiện ra ngoài ánh mắt. "Anh đừng để ý, như vậy đối với mọi người đều tốt......" cô không muốn khiến anh cảm thấy áy náy, vì như vậy bản thân cô cũng không vui vẻ gì . "Với lại...... sống một mình cũng rất thoải mái, phòng ở của em tuy nhỏ, nhưng có cảm giác rất ấm áp!" Cô ra vẻ thoải mái, muốn xua đi bầu không khí nặng nề này.

"Thật vậy sao?" Phản ứng của Dương Tử làm cho Đặng Luân thật buồn bực. Cô chuyển đi rồi, anh không cảm thấy tốt gì cả, trong nhà luôn lạnh lẽo, nhất là đêm đến anh không thể nào ngủ say, cứ như mắc phải lời nguyền, ác mộng luôn quấy nhiễu giấc ngủ của anh.

"Ừm......" Dương Tử gật đầu dứt khoát. Chỉ cần cô thốt lên lời nào, nhất định cô sẽ không nén được mà khóc lên mất.

"Vậy là tốt rồi......" Đặng Luân nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nói gì bước ra khỏi phòng.

Anh đi rồi, Dương Tử chạy nhanh vào phòng hóa trang, lúc này mới dám cho nước mắt tuôn ra.

Hai tháng sau, Dương Tử bắt đầu làm công tác tuyên truyền cho một nghệ sĩ mới, không gặp lại Đặng Luân, cô cũng không biết lịch trình của anh thế nào.

Sự nhớ mong mỗi giây mỗi phút cũng chưa từng dừng lại, cô rất muốn hỏi Dương Mịch, nhưng nghĩ rằng nhất định cô ấy sẽ không tiết lộ, không ngờ tới Dương Mịch lại tìm tới tận cửa.

"Hi! Em khỏe không?"

Hôm nay, Dương Mịch xuất hiện trước văn phòng của Dương Tử, đôi mắt không dấu vẻ quan tâm.

"Em tốt lắm!" Dương Tử vờ lạc quan, không muốn ai thấy dáng vẻ bị chồng ruồng bỏ. "Sao chị lại rảnh rổi đến đây?"

"Ông chủ đi nghỉ phép......" Dương Mịch đóng cửa lại, bước lại ngồi ghế đối diện với Dương Tử nhỏ giọng nói ra hành tung của Đặng Luân: "Đi Paris."

"Ah?" Dương Tử nghi hoặc nhìn cô ấy. Đặng Luân không thích Paris, sao lại tới nơi đó nhỉ?

Dường như nhìn ra nghi vấn của cô, Dương Mịch trực tiếp trả lời, "Đừng hỏi chị, chị cũng không biết. Lần xuất ngoại này của cậu ấy rất thần bí...... Nói thật thì, hành vi của cậu ấy thật sự luôn làm cho người khác cảm thấy khó hiểu, em tốt với cậu ấy như thế, cậu ta còn muốn cái gì nữa?"

"Chị đừng nói nữa, cẩn thận bị nghe thấy......" Dương Tử ngăn không cho Dương Mịch nói tiếp. Quan hệ của cô và Đặng Luân không ai được biết, dù sao giờ cũng đã chia tay rồi, nên lại càng không thể công khai.

"Ai! Chuyện gì em cũng nghĩ cho cậu ấy, đổi thành người phụ nữ khác, chắc đã sớm lôi kéo phóng viên giới truyền thông, khóc lóc kể lể Đặng Luân bội tình bạc nghĩa......" Dương Mịch vô cùng bức xúc.

Dương Tử không nói gì, chỉ yên lặng cầm khăn giấy lau nước mắt.

"Dương Tử, chị không biết giữa các em đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị khuyên em, bất kể thế nào đều phải biết yêu bản thân mình một chút......" Dương Mịch nhìn ra Dương Tử vẫn còn rất yêu Đặng Luân, nếu không cô đã không thất vọng bi thương như thế.

"Đặng Luân là người đàn ông độc thân đáng giá hơn hai mươi triệu, có tài hoa lại có sức hút, có biết bao nhiêu người phụ nữ đều muốn cậu ấy, em lại không thèm để ý đến, mặc kệ trước kia cậu ấy thường xuyên qua lại với ai, cuối cùng chả phải vẫn trở lại bên cạnh em sao......"

Dương Mịch đang ám chỉ đến chuyện Đặng Luân song ca cùng Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi không hề che dấu tình cảm cùng thần tượng đối với Đặng Luân, Dương Mịch đoán Dương Tử và Đặng Luân chia tay là vì chuyện này.

"Không phải...... Không phải......" Dương Tử thấp giọng khóc nức nở, trong lòng cô có nỗi khổ không thể nói ra.

Giống như Dương Mịch nói, cô làm việc đều suy nghĩ vì Đặng Luân, đương nhiên không thể nói ra bí mật của Đặng Luân, cô tuyệt đối không bán đứng anh.

"Ai! Nhìn em đau khổ như vậy, chị cũng không đành lòng...... Nhưng mà, nếu thật sự hai người không thể ở cạnh nhau, vậy em hãy sớm quên cậu ấy đi, sau này vẫn còn nhiều người đàn ông tốt, tuổi em cũng không nhỏ rồi......"

"Em không sao......" Dương Tử kìm không cho nước mắt chảy ra, cảm kích nhìn Dương Mịch "Em sẽ cố quên anh ấy......"

Chỉ có bản thân Dương Tử mới hiểu được đây chỉ là câu nói lấy lệ, bởi vì cô không có ý nghĩ sẽ quên anh.

Hai tuần sau khi Dương Mịch tìm đến Dương Tử, trang bìa tạp chí đăng hình của ngôi sao châu Á Đặng Luân và Dĩnh Nhi cùng nhau đi du lịch Paris, ví dụ như thân mật cùng nhau bước ra từ cửa hàng LV ở Paris.

Những bức ảnh này được du khách Trung Quốc chụp được, mặc dù chất lượng ảnh rất kém, nhưng chỉ cần nhìn sơ đều có thể nhận ra. Người chụp ảnh kiên trì bám theo hai người, đến tận khi hai người họ đi vào khách sạn năm sao George ở gần đó.

Tạp chí vừa phát hành, điện thoại của công ty Tân Thiên lập tức vang lên không ngừng, mỗi người đều tiếp điện thoại không ngừng tay.

Dương Tử cố nén đau xót trong lòng, bình tĩnh đối phó. Sau khi thương lượng với Dương Mịch, cô quyết định để Đặng Luân chủ động mở họp báo, mời phóng viên, nhờ phương tiện truyền thông làm sáng tỏ mọi chuyện.

Chiều hôm đó, phóng viên tụ hội đông đủ tại hội trường công ty Tân Thiên, Dương Tử làm chủ trì.

Phóng viên đến, cô vẫn một mình trong toilet, cố gắng kìm nén không để bản thân bật khóc, cố sức nói với chính mình phải bình tĩnh mà chống đỡ, không thể để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng

Nhiều năm qua, lần đầu tiên, đời sống tình cảm của thiên vương châu Á được xác minh đối tượng, toàn bộ giới truyền thông đương nhiên huy động toàn bộ lưc lượng, rất nhiều phương tiện truyền thông tham dự khiến cho hội trường của Tân Thiên trở nên vô cùng chật chội.

Dương Tử tới hội trường cùng các phóng viên giao lưu trước, thuyết minh với các phóng viên lịch trình buổi họp báo, một lát sau Đặng Luân và Dương Mịch mới cùng đi vào hội trường. Gương mặt sáng giá của anh đột nhiên nở nụ cười, khoảnh khắc này lập tức được chụp lại

Ở trước mặt các phóng viên, Đặng Luân nói chuyện hài hước mà trước đây không dễ gì có được.

"Đến nước Pháp xa xôi như vậy mà cũng bị chụp, sớm biết vậy thì đã đi châu Phi, du khách châu Á hẳn là ít hơn nhiều......"

Câu nói này khiến toàn hội trường cười to, Đặng Luân cũng cười ngượng ngùng.

Tiếp theo, anh bắt đầu công khai quan hệ giữa hai người, "Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi và Bạch tiểu thư đã có cảm tình với đối phương, yêu thích đối phương...... Cô ấy là một cô gái đáng yêu, rất tình cảm, lại xinh đẹp hào phóng...... Cám ơn mọi người đã quan tâm, cũng hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi......" Anh nói tuy ngắn gọn, nhưng lại không giấu được thần thái hưng phấn.

Dương Tử nhìn anh, thấy đau đến tận đáy lòng.

Lần này Đặng Luân đồng ý mời phóng viên dự họp thật sự là ngoài dự kiến của cô. Trước đây, anh đều không quan tâm những chuyện thế này, lần này lại công khai thừa nhận, tất nhiên là rất xem trọng Bạch Dĩnh Nhi. Vẻ mặt rạng ngời của anh lúc này đối với cô thật xa lạ.

Dương Tử nén đau, tiếp tục chủ trì buổi họp mặt của phóng viên.

Đối với những câu hỏi của phóng viên Đặng Luân đều rất phối hợp hưởng ứng, hỏi có dự định kết hôn không, anh cười khẽ trả lời:

"Hy vọng mọi người cho chúng tôi một chút không gian cùng thời gian, đoạn quan hệ này thuận lợi mới có khả năng duy trì đến giai đoạn kia......" Ngụ ý là không loại trừ khả năng kết hôn.

Cuối cùng, có một phóng viên đưa ra vấn đề hướng về Dương Tử.

"Quản lí Dương, mọi người đều biết cô là em họ Đặng Luân, đối với hành động công khai tình cảm lần này của Đặng Luân, cô cảm thấy thế nào?"

"Tôi?" Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, theo phản xạ tự nhiên cô lập tức nhìn về phía Đặng Luân, thì thấy anh lại mỉm cười với mọi người, không hề nhìn cô.

Cô đành lấy nụ tươi cười để che dấu sự thất thường của mình, nói: "Ừm...... Họ thật đẹp đôi...... Tương lai...... Tôi hy vọng có vinh hạnh trở thành người một nhà với Bạch tiểu thư......" Câu nói này không làm cho mọi người bất ngờ.

Trái tim Dương Tử giờ đang nhỏ máu. Nâng ly rượu lên trước mặt mọi người, như hòa rượu cùng với máu, cô uống một hơi cạn sạch, bao gồm cả Đặng Luân......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top