Chương 2
" Ây ......"
Dương Tử suy sụp ngồi ở một góc Quảng trường Nhân Dân, hai vai đeo một cái bao lớn, khuôn mặt thanh tú đã lấm chấm mồ hôi.
"Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?"
Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình, Dương Tử cảm thấy Thượng Hải có phần đáng sợ , có nhiều người dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, vừa rồi còn có một ông bác nhìn cô cả buổi, ánh mắt đó làm cho cô thấy không thoải mái .
Vừa tốt nghiệp trung học xong, Dương Tử đã vội vã đến Thượng Hải , mục đích chính đương nhiên là để tìm Đặng Luân.
Đã năm năm trôi qua, lúc Đặng Luân mới đến Thương Hải còn thường xuyên viết thư cho cô , nhưng chỉ được nửa năm, sau đó không nhận được tin tức gì nữa. Bạn của mama nói anh đã chuyển nhà nên chưa có địa chỉ, tự nhiên mất tích như vậy , cứ như muốn cắt đứt liên hệ với quá khứ .
Dù lòng nóng như lửa đốt, Dương Tử cũng chỉ có thể chờ Đặng Luân chủ động liên lạc .
Mỗi năm cứ qua đi, cô từ thất vọng biến thành tuyệt vọng, cho đến mấy tháng trước nhìn thấy anh xuất hiện trên TV.
Lúc ấy, may mắn vừa lúc TV chiếu chương trình đặc biệt. Ca sĩ có ngoại hình rất đẹp nhưng lại toát lên vẻ u buồn lạnh lùng, giọng nói trầm khàn ấm áp làm rung động trái tim những thanh niên thiếu nữ. Đĩa nhạc đầu tay bán được hơn năm mươi vạn bản, giới nghệ sĩ liền tôn anh là ca sĩ kiêm nhạc sĩ triển vọng. Nhìn người trên TV, nỗi mong nhớ của Dương Tử như thủy triều trào dâng .
Là Đặng Luân!
Cho dù bề ngoài và giọng nói đều khác với thời niên thiếu, nhưng Dương Tử chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh, hơn nữa cũng chỉ có cô là nhận ra. Không nói lại với bất kỳ ai, Dương Tử lập tức hạ quyết tâm đến Thượng Hải tìm anh.
Từ TV, cô biết được, hai giờ chiều hôm nay Đặng Luân sẽ cắt băng khai trương ở Quảng Trường Nhân Dân mừng sự kiện hoàn thành đĩa nhạc mới. Dương Tử đi một mạch từ ga Thượng Hải đến đây, còn chưa tìm được nơi tổ chức mà mồ hôi đã ướt đầm đìa.
"Mau! Nhanh lên...... Đặng Luân đang đến kìa......"
Dương Tử nhận ra có rất nhiều thanh niên đang kích động chạy tới phía kia , cô cũng nhanh chân đứng dậy đuổi theo.
Trời ạ! Sao lại có nhiều người như vậy...... Dương Tử bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Nhưng sao vẫn chưa thấy Đặng Luân? Không được! Cô nhất định phải nhìn thấy anh!
Dương Tử cầm vội lấy hành lý, nhắm hướng đó đi tới.
"Làm gì vậy?"
"Tránh ra mau!"
Dương Tử vất vả mãi cuối cùng cũng vượt qua được bức tường người để vươn lên đứng hàng đầu, lại bị người ở đằng sau dùng sức đẩy, nàng chật vật ngã trên mặt đất, đám người phía sau lại cười trên nỗi đau khổ của cô .
Vội vàng nhặt hành lý lên, Dương Tử vừa ngẩng đầu, cách đó không xa có một người đang chuẩn bị cắt băng khánh thành nhìn chằm chằm vào cô.
"Đặng Luân!" Dương Tử hưng phấn kêu lên.
Đặng Luân đang ở trước mắt cô!
"Đặng Luân! Là em! Em là Dương Tử......"
Dương Tử đứng lên đang muốn chạy về phía trước, lại bị bảo vệ kéo sang một bên. Bị ngăn cách sau bức tường người, mặc cho cô cố gắng hết lần này tới lần khác cũng không sao chen vào được.
Lễ cắt băng chấm dứt, Đặng Luân cũng đi về hướng Dương Tử đang đứng, cô biết cơ hội đã đến, bèn liều mạng chạy về phía anh. Vất vả lắm mới đến được chỗ cách Đặng Luân chừng hai bước chân.
"Đặng Luân! Em là Dương Tử, em là Dương Tử nè!"
Hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, người hâm mộ ai cũng điên cuồng nhào tới muốn được chạm vào thần tượng, nhưng đều bị vệ sĩ bên người anh xô ra không nương tay.
"Đặng Luân! Em là Dương Tử mà!" Cô lại kêu to, cứ mỗi lần gần như đã cầm được cánh tay anh, lại bị đẩy ra. Lúc này, Đặng Luân quay đầu lại , ánh mắt hờ hững nhìn cô.
Anh ấy không nhận ra mình! Dương Tử thất vọng chưa đầy một giây, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cô tiếp tục theo đám đông chạy tới chỗ Đặng Luân, lại bị đẩy ngã, hành lý đổ xuống, giày cũng không biết đã văng đi chỗ nào.
Cô ngã bệt xuống đất, trông thấy Đặng Luân đi càng lúc càng xa, cô tuyệt vọng, nước mắt cứ thế mà tuôn.
Làm sao đây? Đặng Luân nhận không ra cô rồi, cô phải làm sao đây?
Cô vừa kiểm tra hành lý vừa khóc, lại tìm không thấy giày, cảm giác như bị toàn bộ thế giới hắt hủi, không nén nổi cảm xúc chợt khóc òa lên.
Bỗng nhiên, hai mắt đang đẫm lệ bị đôi giày cao gót trước mặt thu hút, cô ngẩng đầu lên nhìn, một người phụ nữ đứng đối diện cô vươn tay ra.
"Nào, đừng khóc nữa ......"
Người phụ nữ trông khoảng hơn ba mươi tuổi, thân thiết tươi cười kéo Dương Tử đứng dậy.
"Ai da! Em không đi giày à, bị rơi ở đâu rồi?" Người đó nhìn trái nhìn phải, tìm thấy giày của Dương Tử ở cách đó không xa.
"Cám ơn ......" Dương Tử không ngừng lau nước mắt, ngượng ngùng cám ơn người phụ nữ kia.
"Em tên là Dương Tử?"
"Sao chị biết tên em?" Dương Tử ngây ngốc, kinh ngạc nhìn cô.
"Chị là Dương Mịch, có người nhờ chị dẫn em đến gặp cậu ấy, em có đồng ý đi cùng chị không?" Người phụ nữ cảm thấy cô gái này rất thanh lệ, tuy nhìn sơ qua thì thấy thật bình thường, nhưng lại trong sáng đơn thuần tựa như hoa bách hợp.
"Nhưng...... Nhưng mà em không biết chị ......" Dương Tử có chút nghi ngờ. Nghe nói Thượng Hải có rất nhiều người xấu chuyên môn lừa các em gái đi làm mại dâm, còn hạn chế hành động của bọn họ. Tuy cô Dương Mịch này thoạt nhìn giống người tốt, nhưng cô cũng nên cẩn thận một chút.
"Ha ha! Chị không phải dân buôn lậu lừa bán trẻ em đâu. Chúng ta có chung một người bạn, cậu ấy nhờ chị đến đưa em đi gặp mặt, vì cậu ấy không tiện ra mặt." Dương Mịch ghé sát vào tai Dương Tử nói ra một cái tên.
Dương Tử ánh mắt mở to, nước mắt cũng theo đó rơi xuống. "Anh ....."
"Suỵt ......" Dương Mịch hiểu ý cười. "Được rồi, đừng khóc nữa, nhanh đi gặp cậu ấy đi."
"Dạ." Dương Tử nhanh chóng gật đầu, cố nén cảm giác mừng như phát điên trong lòng xuống, lôi hành lý đi theo Dương Mịch bước trên con đường dẫn cô đến với một cuộc sống mới.
"Đặng Luân."
Dương Tử nhìn thấy người mà mình mong nhớ bấy lâu, cảm giác dường như đã trải qua mấy thế kỉ, cô kích động chạy lên định ôm lấy anh, lại đột nhiên dừng lại.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Đặng Luân khiến cô cảm thấy hoang mang.
Trên đường đến đây, Dương Tử hào hứng tưởng tượng đến vẻ mặt của Đặng Luân khi trông thấy cô. nhiều năm không gặp như vậy, tất nhiên anh cũng sẽ vô cùng vui mừng giống như cô. Không ngờ rằng giờ đây anh chỉ ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn cô.
"Đặng Luân." Dương Tử không biết phải làm sao.
Đặng Luân nhìn Dương Tử, đánh giá qua một lượt mới mở miệng nói "Ngồi đi."
Dương Tử buông hành lý, sợ hãi ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với Đặng Luân, nhưng giờ phút này lại không biết nên nói gì , huống hồ Đặng Luân dường như thật xa lạ.
"Anh ...... Tại sao lại không hề viết thư cho em ......" Dương Tử nói ra vấn đề đã muốn hỏi bấy lâu.
Đặng Luân làm ra vẻ miễn cưỡng "Tôi bận."
Không khí một lần nữa trầm xuống, Dương Tử cố lấy lại dũng khí "Anh ...... Thay đổi nhiều ......"
"Mọi người đều sẽ thay đổi , nhưng mà, em lại không có gì thay đổi ......" Đặng Luân nhìn chằm chằm vào cô , lúc này mới thản nhiên nở nụ cười.
Tim Dương Tử đập mạnh một nhịp. Anh ấy đã trở nên thật chín chắn, cười lên nhìn thật đẹp.....
"Đến Thượng Hải làm gì? Có chỗ ở chưa?"
Anh hỏi bâng quơ, Dương Tử lại vô cùng vui mừng, thật thà trả lời: "Em tới tìm anh nha! Trên TV nhìn thấy anh, em liền nhận ra anh ngay ...... Anh đã nói em có thể tới tìm anh, hơn nữa em cũng tốt nghiệp trung học rồi, nên mới tới tìm anh ......"
Đặng Luân cau mày: "Cô nhi viện có ai biết ca sĩ Đặng Luân chính là tôi không?"
"Không có ...... Hơn nữa em không có nói cho bất cứ ai cả, ngay cả ma ma cũng không biết ......"
"Nghe này, không được đem quá khứ của tôi nói cho bất cứ người nào cả, còn nữa, sau này em sẽ là em họ của tôi, nhớ chưa?" Đột nhiên Đặng Luân trở nên vô cùng nghiêm túc.
Dương Tử không rõ ý anh, ngây ngốc hỏi: "Vì sao?"
Đặng Luân có vẻ không kiên nhẫn: "Không vì sao cả. Nếu em muốn ở bên cạnh tôi, thì đừng hỏi nhiều như vậy và phải biết thận trọng từ lời nói đến hành động, biết không ?"
Đặng Luân cho phép cô được ở bên anh! Nghe được tin tốt như thế, Dương Tử vui mừng không thể tả. Để tránh làm anh tức giận, cô lập tức không hỏi nhiều nữa.
Lúc này Dương Mịch đi tới.
"Dương Tử, chị này là quản lý của anh, chị Dương Mịch."
Dương Mịch là người đã 'khai quật' tài năng âm nhạc Đặng Luân.
Một năm trước, khi một ca sĩ khác của Dương Mịch quay MV, Đặng Luân là trợ lý quay phim.
Mặc dù công việc khiến toàn thân mỏi mệt, nhưng Dương Mịch vẫn phát hiện vẻ bề ngoài của Đặng Luân toát ra khí chất phong lưu phóng khoáng, giọng nói trầm thấp của anh cũng thực độc đáo, vì thế lập tức bố trí thử giọng.
Lúc Đặng Luân vừa đánh ghi-ta vừa thuận miệng hát lên bài hát do chính anh sáng tác, toàn thân Dương Mịch bỗng nhiên nổi da gà, đến tận lúc bài hát kết thúc, gương mặt cô cũng ướt đẫm nước mắt.
Hôm sau, Dương Mịch lập tức báo cáo với công ty, ký hợp đồng với Đặng Luân.
Dương Tử thực sự cảm kích Dương Mịch, thân thiết gọi một tiếng: "Chị Dương Mịch."
Tiếp đó, Đặng Luân liền nói quyết định mà mình vừa nghĩ ra với Dương Mịch.
Dương Mịch vốn có chút do dự, nhưng thấy Dương Tử rất dễ mến, cuối cùng cô cũng gật đầu:
"Sau này em sẽ theo chị học hỏi, giúp Đặng Luân xử lý những việc vặt vãnh."
"Dạ được! Chị Dương Mịch."
Dương Tử thật vui mừng. Chỉ cần có thể ở cùng Đặng Luân, làm em họ của anh cũng không vấn đề gì.
Nhưng lòng cô lại có một cảm giác là lạ, cảm giác rất vững tâm ......
Cứ như vậy, Dương Tử trở thành trợ lý của ca sỹ thần tượng Đặng Luân, ở chung nhà với anh .
Các đồng nghiệp ở công ty đều biết Dương Tử là em họ Đặng Luân, nhưng cũng không ai nói gì, mọi người đều hoan nghênh cô gia nhập, vì cô luôn luôn nở nụ cười với tất cả mọi người, lại ham học hỏi.
Dương Mịch cũng thực vừa lòng biểu hiện của Dương Tử. Từ khi Dương Tử gia nhập, cô cũng bớt được không ít việc, huống hồ nhờ có Dương Tử sống cùng nên ít nhiều họ cũng tránh được miệng lưỡi thế gian.
Dương Mịch hơn ba mươi tuổi, vừa mới ly hôn, rời khỏi nhà chồng nên tạm thời chưa có chỗ ở, Đặng Luân liền mời cô tới ở cùng anh.
Vì hai người hợp tác ngày càng chặt chẽ, thế nên Dương Mịch đồng ý dời đến công ty, vì Đặng Luân thuê trên tầng cao nhất, căn hộ ở tầng 40 có 3 phòng, giờ phòng cuối cùng là dành cho Dương Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top