Chap IV

[Chuyển ver] Đại Thiếu Gia! Em Lạy Cậu

[Chap IV] Dĩnh Thích Ai

Anh Đình hẹn Dĩnh 8 giờ hai đứa cùng đi, Dĩnh đã nói rõ ràng cho đại thiếu gia rồi, vậy mà cậu cứ nhất mực đòi đi lúc 6 giờ. Dĩnh nào có dám cãi.

Cậu chủ tuy gầy, nhưng mà Dĩnh mới biết đi xe đạp, thành ra lúc đèo có chút khó khăn. Tuy nhiên không sao cả, Dĩnh là Dĩnh rất kiên trì.

Bù lại, cậu chủ có rất nhiều tiền nhé, Dĩnh thích mua bao nhiêu đèn thì mua, Dĩnh mua nhiều lắm, người ta bảo mỗi cái đèn mang một điều ước, Dĩnh thì có rất nhiều điều ước.

-“Mày đi đâu?”

Cậu chủ hỏi con hầu.

-“Em đi thả đèn…”

-“Thôi để tao thả cho!”

-“Thôi em thả cũng được…”

-“Ra đấy ma sông nó bắt đi đấy?”

Dĩnh bĩu môi.

-“Em chả tin, cậu đừng có nghĩ em là trẻ con đi! Sao nó bắt em mà không bắt cậu?”

-“Tao nói đùa mày làm gì, ma là nó chỉ thích bắt những con béo quay như mày thôi, chứ tao gầy nó bắt làm gì? Với lại tao thông minh, chúng nó sợ tao là đằng khác… còn mày vừa ngu vừa dốt…”

Con bé nghe dọa, bắt đầu thấy hơi sợ.

-“Thôi mày không tin thì mày tự đi đi, đến lúc nó thò bàn tay máu lên nó tóm chân mày xuống sông thì mày đừng có kêu tao cứu…”

-“AAAAAAA….”

Có đứa sợ, đưa từng chiếc đèn cho đứa bên cạnh.

Đứa bên cạnh mỗi lần thả đèn, đều mở giấy ra trước, đứa kia cáu nhặng:

-“Sao cậu cứ đọc điều ước của em thế?”

-“Tao kiểm tra xem mày có viết sai chính tả không? Gửi cho thần linh mà viết sai thì xấu hổ lắm, rồi ai thèm để ý lời cầu nguyện của mày…”

Cậu nói có lý ghê, Dĩnh gật gù.

-“Vâng, vậy cậu xem hộ em hết đi, xem cẩn thận vào đấy!”

-“Biết rồi…”

…..

-“Mày ước giảm cân? Con điên!”

-“Tại cậu cứ chê em béo chứ.”

Đại thiếu gia phì cười.

-“Ước học giỏi? Con ngu, học giỏi mà cũng phải ước, phải chăm mới giỏi được…”

-“Em vẫn chăm mà!”

-“Ừ nhỉ, thế thôi, sửa thành ước cho thông minh thêm nhé!”

-“Vâng…”

-“Ước có nhiều búp bê, đúng là, thích thì bảo ba mẹ tao mua cho!”

-“Em ngại!”

-“Dở hơi, thôi được, mai tao bảo quản gia mua cho mày!”

-“Thật á?”

-“Ừ!”

…..

-"Dĩnh, mày ước gặp ba mẹ mày hả?”

-“Vâng!”

-“Nhưng ba mẹ mày đi làm ăn ở xa lắm, bao giờ mày lớn họ mới về cơ!”

-“Em cũng biết, nên tờ giấy kia em viết ước em mau lớn mà…”

Đại thiếu gia bỗng bần thần.

-“Nếu ba mẹ mày về thì sao? Mày đi với họ à?”

-“Vâng, đúng rồi!”

-“Ở nhà tao có gì không tốt, ai cũng tốt với mày mà?”

Dĩnh nghĩ ngợi, cũng đúng. Ông bà chủ rất tốt với nó, ngoài việc bảo nó nghe lời cậu chủ ra thì nếu nó xin gì ông bà cũng mua cho, cậu đi học trường nào nó được học trường đấy, ông bà mua xe cho cậu, cũng mua cho cả nó. Các bác thì cưng nó như công chúa.

Anh Đình, anh Phong, chị Na, chị Mít, chị Mận…ai cũng chiều nó cả.

Chỉ có đại thiếu gia hay bắt nạt nó thôi, nhưng mà đại thiếu gia cũng dạy nó học bài.

Nhưng mà cô giáo bảo, không ai yêu chiều con cái như ba mẹ, cứ nhìn cậu được bà chủ nựng, nó lại nhớ mẹ nó, nó cũng muốn được mẹ nó nựng như thế, nếu nó có thể gặp mẹ nó, được mẹ nó thương yêu thì tốt.

-“Mày ngơ cái gì thế con kia?”

-“Ai cũng tốt, nhưng mà em phải ở với ba mẹ em chứ!”

-“Ờ, Dĩnh ơi, đằng kia họ bán kẹo bông ngon chưa kìa!”

-“Đâu…đâu…”

Dĩnh nghe thấy kẹo bông, ngó ngang ngó dọc, cậu chủ nhân cơ hội, ném quách cái đèn đi. Cậu là cậu không thích Dĩnh được gặp ba mẹ tý nào cả.

-“Cậu lừa em!”

Đại thiếu gia mặt tỉnh bơ.

-“Đùa tý, lúc nào gặp tao mua cho…”

-“Cậu nhớ nhé!”

-“Nhớ!”

-"Dĩnh!"

-“Dạ?”

-“Đưa đèn đây!”

-“Hết rồi ạ!”

-“Mày không phần tao cái nào hả?”

-“Dạ? Cậu cũng cần ước ạ?”

-“Con hâm này, thôi được, để tao mua cái khác…”

Lúc đại thiếu gia ra hàng đèn thì đã hết, cậu tiu nghỉu nhét điều ước vào túi áo. Trời bắt đầu mưa lay phay, Dĩnh đạp xe đèo cậu về nhà.

…..

…..

Sáng hôm sau, anh Phong tới rủ Dĩnh đi chơi ô ăn quan, cậu thường ngày ghét anh Phong, thế mà hôm nay cũng đi cùng.

Ba đứa ra trang trại sau nhà, cùng nhau tìm sỏi, vẽ vẽ, chơi chơi.

Dĩnh và anh Phong toàn chơi bừa, thích ô nào đi ô đó, cậu chủ thì khôn hơn, cậu tính toán, vì vậy, cậu toàn thắng. Dĩnh nợ cậu bao nhiêu sỏi là sỏi.

Chơi được một lúc, cô bé thấy nhọc. Thực ra tối qua đèo cậu đi trời mưa Sen đã thấy mệt lắm rồi, nhưng về nhà ngủ luôn nên tưởng không sao. Bây giờ lại thấy đau đầu, mỏi người, mệt ơi là mệt.

Mắt bé con cứ híp lại, người lờ đa lờ đờ.

-“Con kia, đi mau lên, tao đánh cho bây giờ!”

Người ốm, bị mắng, thành ra tủi thân. Có đứa thút thít thút thít.

Hai đứa kia thấy đứa này tự dưng khóc thì hoảng qua. Anh Phong bỏ đống sỏi, chạy tới bên Dĩnh.

-“Sao vậy em? Dĩnh sao thế?”

Cậu chủ cũng lí nhí.

-“Tao không đánh mày, tao đùa thôi, nín đi!”

Anh Phong và cậu chủ thi nhau nịnh ngọt mà Dĩnh vẫn cứ khóc hoài. Một hồi nó mới hơi nín, phụng phịu.

-“Em mệt lắm…đau chỗ này…chỗ này…chỗ này nữa…”

-“Thế đi về nhé!”

Anh Phong hỏi, Dĩnh gật đầu. Rồi anh Phong cõng Dĩnh về, cậu chủ lẽo đẽo theo sau, có vẻ rất u phiền.

Cậu chủ gọi điện cho ba mẹ, ông bà đều về, bảo bác sĩ kê thuốc tốt nhất cho Dĩnh. Bà chủ còn bế Dĩnh, nựng Dĩnh ăn cháo. Thực ra bà thương Dĩnh rất nhiều, tới đặt tên cho Dĩnh thôi, bà cũng phải suy nghĩ mấy ngày, nhưng tại sao bà lại vẫn nói với Dĩnh là người hầu của cậu chủ?

Hiển nhiên, cậu là vật báu của bà, bà muốn Dĩnh nghe lời cậu.

Bà không muốn chiều chuộng Dĩnh, bà xuất thân chính là tiểu thư nên biết, nếu chiều nhiều, con gái thường mắc bệnh đỏng đảnh, ương bướng, đanh đá. Mà bà muốn Dĩnh, lớn lên là một cô bé ngoan, hiểu chuyện, hiền thục.

Bà chỉ nuôi Dĩnh chứ không nhận Dĩnh làm con, bởi bà đơn giản nghĩ, nếu trên đời, Diệc Phàm của bà gọi một người khác là mẹ mà không phải mẹ vợ nó, bà sẽ ghen tuông, đau lòng như nào? Vì vậy cho nên, dù mẹ ruột của Dĩnh có vứt bỏ Dĩnh, bà cũng nghĩ cô ấy đường cùng thôi, và bà không muốn tranh làm “mẹ” với cô ấy.

-“Mẹ, Dĩnh khỏi ốm chưa? Để Cu Ty chăm Dĩnh cho!”

Bà chủ mỉm cười, Dĩnh ăn xong, trán đỡ nóng, bà để hai đứa chơi với nhau.

Đại thiếu gia ghé sát lại, bàn tay bé xíu đặt lên tay cô bé, cậu hỏi.

-"Dĩnh, thích ăn gì tao mua cho! Ăn kẹo bông không?”

-“Em vừa ăn mà…”

-“Ừ nhỉ, thế mày thích làm gì?”

-“Em muốn ngủ!”

-“Thế mày ngủ đi!”

Cậu kéo chăn cho nó, rồi ngồi chơi xếp hình bên cạnh.

Dĩnh ngủ chán, dậy. Người khó chịu, quay đi quay lại.

-“Mày sao thế?”

-“Em thấy chán quá, em đi chơi đây!”

-“Không được, bác sĩ bảo mày không được ra gió!”

-“Nhưng em chán quá à…”

-“Ngồi yên đấy, tao đọc truyện à nghe!”

Cậu với đống truyện. Ông chủ mua cho bé mấy quyển này tập đọc, mà bé đọc chậm quá, nản…giờ cậu đọc cho, thật tốt…

-“Mày thích đọc quyển nào?”

-“Nghìn lẻ một đêm cậu ạ!”

-“Được rồi…”

Cậu ngồi sát cạnh nó, dựa lưng vào thành giường, bắt đầu giọng truyền cảm.

“Sử sách thời Sassanides, thời của những ông vua quốc gia Ba Tư cổ xưa, đất nước có biên cương mở rộng tới tận Ấn Độ và các đảo phụ thuộc lớn nhỏ, trải ra tới phía bên kia sông Hằng và phần đất rộng lớn của Trung Quốc bao la, chép lại rằng ngày xưa có một ông vua của cái quốc gia hùng mạnh đó, nổi tiếng là một đấng quân vương anh minh, đức độ….”

Còn nó thì nép bên cậu, lắng nghe từng chữ từng chữ…

‘Thế rồi, Scheherazade bảo với em gái hãy lắng nghe và quay lại với Schahriar, nàng bắt đầu câu chuyện như sau…’

Cậu dừng đọc, đang đoạn hay. Dĩnh tò mò lắm.

-“Tiếp đi, tiếp đi cậu…”

-“Hết chương một rồi!”

-“Thế thì cậu đọc chương hai đi!”

-“Ờ, Dĩnh này, hôm nọ ở trước cổng mày làm gì với anh Đình của mày thế?”

-“Em á? Làm gì đâu?”

-“Có mà, mày thơm vào tay rồi thổi thổi đó!”

-“À, hôn gió đấy, các cô bé ngoan đều phải làm thế!”

-“Thế à? Thế tao dạy mày cách làm một cô hầu ngoan nhé!”

Cậu chỉ vào má cậu, nói.

-“Mày thơm lên đây một cái, không cần gió máy gì cả!”

Dĩnh trợn tròn, còn thắc mắc lắm.

-“Nhanh lên, mày không muốn làm người hầu ngoan hả? Mày không muốn làm tốt công việc của mình à? Nhanh rồi tao đọc truyện cho!”

Đại thiếu gia nhìn Dĩnh, Dĩnh nhìn đại thiếu gia. Bốn con mắt long lanh to tròn đối diện nhau!

-"Nhìn gì, nhanh lên, con này, không nghe lời gì cả?"

-"Cậu nói thật không?"

-"Ai lừa mày làm gì? Bây giờ mày cứ thích tao làm cậu chủ tốt, đọc truyện ày mà mày lại không làm cô hầu ngoan là sao? Mày không thấy mình nhỏ nhen ích kỉ hả?"

-"Vâng!"

Dĩnh phụng phịu, nó thơm chụt vào má cậu chủ một cái, cậu cười rất phởn, rồi cậu lại đọc truyện tiếp cho nó nghe.

Thế giới cổ tích, thật thích ơi là thích.

Cậu đọc, cũng rất là hay. Cậu là rất có năng khiếu nhé.

Thỉnh thoảng, cậu lại đòi thơm, cậu nói với Dĩnh.

-"Mày lợi quá còn gì, tao đọc mỏi hết cả mồm, mày chỉ việc thơm chụt một cái!"

Dĩnh cũng thấy nó lợi thật, thế nên làm theo lời cậu, thơm cậu vài cái liền. Cậu tủm tỉm.

Rồi anh Đình, anh Phong tới thăm Dĩnh. Cậu chủ ra ngoài, cậu nói Dĩnh ngủ rồi, hai người hôm khác tới chơi, xong rồi cậu vào, đóng cửa tới "SẦM" một cái.

Dĩnh ở trong phòng, lúc cậu ló đầu vào mới bức xúc thắc mắc.

-"Em vẫn thức mà, sao cậu bảo em ngủ rồi?"

Con này tai thính như tai em MiLu vậy. Cậu thở dài, cậu giải thích.

-"Tao là tao nói lịch sự thế thôi."

Dĩnh há hốc chẳng hiểu gì.

-"Mày xem, mày ốm đau như thế, nhỡ lại lây mọi người thì sao? Để mọi người chịu ốm cùng mày à?"

Dĩnh gật đầu, cậu là rất biết lo lắng cho người khác, nó nhìn cậu, lại nhìn mình, tự thấy mình nhỏ bé.

Cậu đọc truyện, nó quên khuấy mọi thứ, lim dim ngủ.

Lúc nó tỉnh dậy, đã thấy cậu ở bên cạnh, bát cháo tía tô nóng đặt trên bàn. Nó nhăn nhó.

-"Em không ăn đâu!"

-"Gớm, mọi khi ăn như heo mà giờ lại làm màu..."

-"Nhưng em không muốn ăn, mới cả không ăn càng tốt, cho gầy bớt đi..."

Cậu giơ quả đấm, con này chiều quá sinh hư rồi.

-"Được, giờ mày ăn cháo hay ăn đòn?"

Dĩnh rơm rớm, ngậm ngùi húp từng thìa cháo.

-"Em tự ăn được, không mượn cậu đúc!"

-"Mày nói nhiều quá đấy!"

Cô bé tự dưng phát hiện chuyện gì ghê gớm lắm, nó hỏi.

-"Mà sao, mọi người sợ lây ốm, cậu ở đây mà cậu không sợ lây ốm hả?"

Cái đầu đất này, hôm nay thông minh bất ngờ, đại thiếu gia suy nghĩ, rồi cậu nói thong dong.

-"Ốm cũng không sao cả!"

-"Sao lại thế?"

-"Mày ngu quá, vì tao và mày là người một nhà, người một nhà thì không câu nệ với nhau, còn bọn nó, chỉ là người ngoài, không nên mang phiền phức cho bọn nó..."

Cậu nói một hồi, Dĩnh căn bản không hiểu lắm, nó cãi.

-"Đâu phải thế, cậu ở biệt thự nhà trên, em ở nhà dưới, rõ là người hai nhà mà?"

-"Ngu như con lợn này...thắc mắc nhiều..."

Cậu gõ đầu nó, tuy cậu có ý đồ khác, nhưng cậu đành giải thích kiểu để cho nó hiểu.

-"Hai cái nhà nhưng có chung một cái cổng lớn cũng gọi là một cái nhà rồi!"

-"Vâng, cậu suốt ngày đánh em ý!"

-"Đánh nhưng mày có thấy đau không?"

-"Không đau, nhưng em không thích!"

-"Cái đấy gọi là đánh yêu đấy, yêu mới đánh!"

Cậu trêu, nó gân cổ.

-"Làm gì có chuyện yêu mới đánh, cậu đừng tưởng em ngu mà lừa em..."

Nó bĩu môi, cậu tiu ngỉu, con này, đúng là ngu thật!

.....

Ông chủ bà chủ cũng không hiểu vì lý do gì mà gần đây, ngày nào quý tử nhà mình cũng ăn rất nhiều. Bà hỏi, nó chỉ nói:

-"Cu Phàm muốn béo, muốn khỏe, muốn bế muốn cõng được người khác..."

À, thì ra hôm nọ ông chủ bế bà chủ, Cu Phàm ghen tức ư? Trời ơi Cu Phàm của bà đáng yêu quá đi mất. Bà nghĩ thế, bà mừng lắm, bà thuê hẳn chuyên gia về, theo dõi chế độ ăn uống của con, giúp bảo bối tập luyện.

Nói chung, Cu Phagm nhà bà tuy hay nhõng nhẹo với mẹ, nhưng bà biết, nó cực kì "nam" nhé, tính cách độc quyền, tuy bé nhưng làm gì cũng nghiêm chỉnh, đến nơi đến chốn. Cứ nhìn nó hè này là biết, không bao giờ bỏ một giờ tập nào.

Qua mấy tháng, đại thiếu gia đã mập hẳn lên, nhưng cậu không béo mỡ màng như Dĩnh, cậu tập luyện nhiều nên săn chắc. Một hôm, cậu nghĩ cậu có thể cõng được Dĩnh rồi, cậu tìm Dĩnh.

Các bác bảo Dĩnh đang chơi ở ngoài sân cỏ thị trấn.

Đại thiếu gia vui vẻ chạy nhảy ra đấy, đập vào mắt là hình ảnh Dĩnh đang ngồi trên vai anh Sên, được anh ấy kiệu, tay Đình cầm diều thả, nó thích tới mức cười híp cả mắt.

Mặt cậu bé đen như đít nồi cháy, bực bội nuôi hận về tập luyện tiếp.

*******

Năm tháng trôi đi, Dĩnh và đại thiếu gia đã lên cấp hai. Ông bà chủ vẫn cho họ học chung một trường, xin cô giáo cho ngồi cạnh nhau.

Từ năm nay, Dĩnh lớn rồi, bà chủ hàng tháng cho Dĩnh tiền. Nhưng bà không muốn sau này nó cảm thấy mắc nợ, bà bảo là tiền lương hàng tháng của nó, bà bảo nó thỉnh thoảng thích ăn gì thì ăn, mua gì thì mua. Bé lớn rồi, có lúc đi chơi với bạn bè, không có tiền cũng không được. Nếu không tiêu thì cứ cất đi sau này làm vốn.

Bà còn dặn, Dĩnh càng nghe lời cậu thì càng nhiều tiền, Dĩnh hư cãi cậu thì cắt "lương". Dĩnh đã sợ cậu, nay còn sợ hơn.

Vào lớp mới, cô giáo hỏi, ai xưng phong làm lớp trưởng. Mọi người còn e thẹn lắm, chỉ có Sen giơ tay nhiệt tình. Dĩnh lập tức được chỉ định làm lớp trưởng.

Lại nói về cậu, sau mấy năm ăn uống tập luyện hợp lý, tới nay, cân nặng của cậu đã bằng Dĩnh, tuy nhiên về chiều cao thì, hơn Dĩnh một cái đầu. Bây giờ Dĩnh không những có biệt danh là "Dĩnh béo", mà còn thêm "Dĩnh lùn".

Dạo này đi học, bạn bè rất thân thiện, Dĩnh phát hiện, nó đi đâu, thậm chí ngồi ở bàn học, cũng có rất nhiều bạn nữ quay xuống nhìn trộm. Dĩnh tự hào lắm, hích tay cậu, khoe:

-"Mọi người đều yêu quý em cả, cậu thấy không?"

-"Ừ!"

Cậu đang làm bài tập, trả lời qua loa.

-"Chắc do em làm lớp trưởng đấy!"

-"Ừ!"

-"Cậu có nghe em nói không thế?"

-"Tao không điếc..."

Dĩnh phấn khởi, ngẩng lên vẫy tay mấy bạn nhìn mình, rốt cuộc, chỉ nhận được cái lườm cái nguýt. Nó ngạc nhiên, nó xem xét lại tình hình...lúc sau mới phát hiện...một sự thật...tới là đau lòng.

Nó ỉu xìu.

-"Thì ra mấy người đó nhìn cậu, cậu ạ!"

-"Ừ!"

-"Cậu làm gì mà chăm thế? Bài thì về nhà làm cũng được mà?"

-"Tối tao học nâng cao, còn đi bơi nữa, giờ tiện thể tao làm chỗ này trên lớp luôn..."

-"Cậu học lắm thế làm gì? Lúc nào cậu chả xếp thứ nhất rồi!"

-"Ừ."

Cậu mải mê, chẳng để ý nó nữa. Dĩnh vẫn ba hoa.

-"Sao mọi người lại nhìn cậu nhỉ?"

-"..."

-"Chắc là thấy cậu chăm quá sao?"

-"..."

-"Cậu, cậu...cậu nói gì đi chứ?"

-"..."

Nhìn lên, vẫn có những ánh mắt lén lút tia về phía cậu, nó nằm hẳn xuống bàn, "ngắm cậu", rồi reo lên.

-"A, em biết rồi...chắc là do cậu...XINH TRAI..."

Cậu đã không thể nhẫn nhịn được nữa, cái gì mà "xinh trai"? Con dở hơi này nó không biết dùng từ hả? Cậu điên, cậu cầm thước kẻ, chỉ thẳng vào mặt nó, cậu cáu ầm lên:

-"Mày im hay tao tống cái thước này vào mồm mày?"

Dĩnh ngậm mồm, nhìn cậu quát nó, chẳng hiểu sao các bạn nữ trong lớp lại cười cười, hix.

Dĩnh làm lớp trưởng, được giao nhiệm vụ phân công các bạn trực nhật. Nhưng cả cái lớp 6A, chẳng đứa nào thèm nghe lời Dĩnh cả. Đâm ra nó hôm nào cũng phải tự mình làm hết, nó là đứa vô tư, nên vẫn hồn nhiên, vui vẻ.

Chỉ có đại thiếu gia của nó là không được hài lòng lắm. Một hôm, Dĩnh đang lau bảng thì nghe cậu e hèm.

-"Sao mày không bảo chúng nó làm, mày là lớp trưởng mà?"

Dĩnh lấp liếm.

-"Thôi, em thích làm!"

-"Thích cái con khỉ, tránh ra..."

-"Làm gì ạ?"

-"Tao lau bảng ày!"

-"Thôi, em tự lau được mà..."

-"Tao chỉ đếm tới ba thôi...MỘT...HAI..."

-"Đây...cậu..."

Chẳng hiểu sao, lúc cậu cầm vào cái giẻ lau bảng, thì mấy bạn kia lại đua nhau đòi lau. Cậu "nhường luôn" cái giẻ cho các bạn, cậu đi chỗ khác.

Cậu đi rồi, lần lượt mọi người đùn đẩy, giẻ lại quay về tay Dĩnh.

Có đứa hỏi.

-"Dĩnh là bạn gái Diệc Phàm hả? Thấy hai người hay đi với nhau..."

Ặc, cái gì vậy trời. Dĩnh trả lời ngay lập tức.

-"Không phải, không phải đâu..."

Một bạn nữ khác, xinh đẹp dịu dàng nhất lớp, tên Ánh Tuyết. Bạn ấy hỏi Dinhc.

-"Vậy Diệc Phàm thích bạn không?"

Dĩnh ngây ngô, cậu chủ có thích nó không à? Cậu chủ suốt ngày chửi bới, dọa đánh, làm sao mà thích được? Nó lắc đầu.

-"Thế bạn có thích Diệc Phàm không?"

Thích á? Chưa nghĩ ra, chẳng biết luôn. Dĩnh đáp.

-"Không..."

-"Vậy hai người là gì của nhau mà hay đi xe chung thế?"

Dĩnh là người hầu riêng của cậu, việc này được cậu yêu cầu phải giữ bí mật. Đánh chết Dĩnh cũng không dám khai. Chỉ có điều, bây giờ nó bí quá. Không biết sao đây? Đột nhiên, nó thấy nó thông minh xuất chúng. Nó đáp.

-"Mình...mình là...em họ...em họ... của đại thiếu...à không, là em họ của bạn Phàm..."

Vừa nói xong, quay xuống lấm lét nhìn cậu. Cái gì thế, lại làm sai gì à? Mặt cậu kiểu kia là sắp phát hỏa rồi. Kiểu đó là kiểu 'Dĩnh ơi mày sắp ăn đòn rồi!'.

Cố lấy hết can đảm, Dĩnh lau tiếp bảng, rồi nó lầm lũi về chỗ. Hình như hôm đó cậu không thèm nói với nó lời nào. Tan học, quản gia tới đón, cậu ngồi ghế trước, nó ngồi ghế sau. Mọi khi là cậu hay cùng ngồi ghế sau với nó cơ.

Một lát, cậu hỏi.

-"Dĩnh, mày có thích anh Đình của mày không?"

-"Có chứ!"

Dĩnh trả lời theo phản xạ. Anh Đình toàn mua kẹo mút, mua đồ chơi, anh Đình toàn nịnh ngọt, còn kiệu nó đi chơi, không thích mới là lạ đấy!

Nhưng mà không biết làm sao nữa, cậu đã điên nay còn điên hơn. Chỉ khổ cái thân Dĩnh.


[Chap V] Khéo mồm khéo miệng

Vote đê:)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #phàmdĩnh