Chương 85+86+87
Chương 85: Dương Diễn
Bệnh viện Ái Tâm
Kim Tử Long khẽ mở mắt tỉnh, lúc anh tỉnh dậy đã là buổi chiều, Lê Ngọc Quân cùng bọn người Tần Đình Danh nhìn thấy liền bước nhanh đến gần, Lê Ngọc Quân nở nụ cười vui mừng khi anh tỉnh lại:
"Tử Long ! Con đã tỉnh rồi sao? Con thấy như thế nào rồi?"
Vừa tỉnh lại Kim Tử Long đã vội hỏi chuyện của Bạch Thoại Mỹ , anh trở nên kích động, nắm lấy tay của Lê Ngọc Quân:
"Mẹ! Cái miếng vải dính máu kia đã xác nhận là của ai chưa? Không phải của Tiểu Mỹ đúng không mẹ? Mẹ hãy nói cho con biết đi, là không phải đúng không?"
Lê Ngọc Quân mím môi không biết phải nói với Kim Tử Long như thế nào, bà quay đầu nhìn bọn người Vũ Linh rồi nắm chặt lấy bàn tay của Kim Tử Long , từ từ cất giọng đáp lại:
"Tử Long ! Con hãy bình tĩnh lại đi, con đừng có kích đông, bên cảnh sát đã...đã xác nhận miếng vải...miếng vải dính máu đó là của Tiểu Mỹ ."
Cơ thể Kim Tử Long cứng đờ, đôi mắt trở nên vô hồn, anh đã cầu nguyện rằng đó không phải là của Bạch Thoại Mỹ anh đã thầm cầu nguyện vô số lần rằng cô không sao, cô sẽ nhanh chóng quay trở về bên anh thôi nhưng càng hy vọng thì anh lại càng thất vọng.
Lê Ngọc Quân vội ôm lấy Kim Tử Long , an ủi anh:"Tử Long ! Mẹ biết bây giờ con rất đau lòng nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, con vẫn còn mẹ, Dĩnh Bảo và mọi người, sau khi con khỏe lại mẹ sẽ dẫn con đến viếng mộ của Tiểu Mỹ ."
Kim Tử Long trợn mắt, đôi mày nhíu chặt lại ngay tức khắc, phản ứng kịch liệt:
"Vẫn chưa tìm thấy Tiểu Mỹ mà mọi người lập mộ cho cô ấy cái gì chứ?"
Phương Thần đặt tay lên vai của Kim Tử Long , anh biết chuyện này Kim Tử Long sẽ rất khó chấp nhận nhưng người cũng đã không còn cho dù có chấp nhận hay không cũng vô ích mà thôi:
"Tử Long ! Cậu hãy chấp nhận sự thật là Thoại Mỹ đã không còn trên đời này đi, cảnh sát đã tìm thấy miếng vải dính máu ấy hơn nữa xung quanh đấy còn có rất nhiều vết máu, cảnh sát cũng đã nói rất có thể cô ấy đã bị những con thú hoang ở đấy..."
"Cậu im đi, tôi đã bảo rồi Tiểu Mỹ không có chết, cô ấy nhất định sẽ quay về bên cạnh của tôi, bây giờ mọi người hãy ra ngoài hết đi. Đi đi!!!" Kim Tử Long mỗi lúc càng kích động mạnh hơn, cho dù là Bạch Thoại Mỹ đã thật sự không còn nhưng đối với anh thì cô vẫn còn, cả đời này anh sẽ không bao giờ chấp nhận cái sự thật này.
"Bác gái! Chúng ta hãy ra ngoài để cậu ấy có thể bình tĩnh lại đi." Tần Đình Danh dìu Lê Ngọc Quân ra ngoài, những người khác cũng rời khỏi phòng để cho Kim Tử Long yên tĩnh.
Dĩnh Bảo mang đồ ăn vào, đi ngang phòng bệnh của Bạch Thiên Hựu cô nhìn thấy Bạch Vĩ Đình đang bước ra, cô nhanh chóng tiến đến, cất tiếng hỏi anh:
"Bạch Vĩ Đình ! Tôi cứ tưởng anh bị bắt cóc rồi chứ, từ hôm qua đến giờ không ai liên lạc được cả."
Dĩnh Bảo thấy dáng vẻ tiều tụy của Bạch Vĩ Đình thì chỉ biết thở dài, dáng vẻ này của anh không khác gì anh trai của cô, cô nhìn vào bên trong phòng bệnh, cất giọng hỏi anh:
"Ông sao rồi? Sức khỏe của ông đã ổn hơn chưa?"
Bạch Vĩ Đình khẽ gật đầu, gương mặt không có một chút thần sắc nào cả, trên mặt chỉ có một sự u buồn, đau khổ mà thôi:"Còn chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây."
Kim Dĩnh Bảo chưa kịp phản ứng thì Bạch Vĩ Đình đã đi lướt ngang qua cô mất rồi, cô vuốt ngực thầm bảo với chính mình là không tức giận, phải kiềm chế.
Bệnh viện Dương Diễn
Bạch Thoại Mỹ nằm bất động trên giường, khắp người đều băng bó, từ bên ngoài một chàng trai tóc màu nâu hạt dẻ, bấm hai bên tai, phong cách ăn mặc thoải mái, năng động cùng với vẻ ngoài lãng tử bước vào nhìn vị bác sĩ đang đứng quan sát tình trạng của cô, đôi mày nâng lên cất giọng hỏi:"Cô ấy sao rồi?"
Vị bác sĩ kia có vẻ ngoài cũng không hề kém cạnh, đóng hồ sơ bệnh án trên tay của mình lại, nghiêm mặt đáp lại:"Tôi cứ tưởng cậu bỏ mặc cô gái này rồi chứ, ngày hôm qua đưa cô ấy vào đây rồi biến mất dạng. A Diễn! Tôi thật sự là không hiểu cậu đang làm cái gì đấy, sao cậu lại có thể khiến bạn gái của mình ra nông nỗi này chứ? Cậu có biết cô ấy bị thương nghiêm trọng lắm không?"
Dương Diễn chỉ chỉ tay, vội vàng giải thích:"Này này, cậu hiểu lầm rồi, đây không phải là bạn gái của tôi, tôi chỉ là vô tình nhìn thấy cô gái này ở dưới chân núi nên mới đưa cô ấy vào đây thôi. Tư Nam! Cậu đừng có lúc nào cũng nghĩ xấu về tôi như vậy chứ?"
Bùi Tư Nam trề môi, không nhanh không chậm thốt ra một câu:" Nghĩ xấu? Cậu có bao giờ tốt đâu mà nghĩ xấu với chả không nghĩ xấu."
Dương Diễn nhiều lúc tự hỏi đây có phải là bạn của mình không nữa, lần nào anh cũng bị Bùi Tư Nam vùi dập, bỏ qua chuyện này cái bây giờ anh muốn biết đó chính là tình trạng của Bạch Thoại Mỹ :
"Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tình trạng của cô ấy như thế nào? Bây giờ cô ấy đã qua cơn nguy hiểm chưa?"
"Qua thì qua rồi nhưng khi nào cô ấy tỉnh lại thì tôi không biết cái này phải dựa vào ý chí của cô ấy thôi, còn nữa chân của cô ấy bị chấn thương rất nặng e là sau khi tỉnh lại phải ngồi xe lăn một thời gian đấy và cô ấy bị va đập mạnh nên mắt của cô ấy rất có thể sẽ không thể nhìn thấy trong một thời gian ngắn, nếu muốn chuẩn đoán chính xác hơn thì phải đợi cô ấy tỉnh lại." Vừa nói Bùi Tư Nam vừa nhìn Bạch Thoại Mỹ , anh thấy cô rất may mắn bị thương nặng như thế mà có thể sống sót qua cơn nguy hiểm, xem ra ý chí sống của cô rất mạnh mẽ.
Dương Diễn khẽ gật gù ngồi xuống ghế, cái tay xoa xoa cằm nhìn Bạch Thoại Mỹ :"Tư Nam! Cậu phải giúp tôi quan sát, chăm sóc cô gái này để cô ấy tỉnh lại nhanh hơn, sau khi tỉnh lại có khi nào cô ấy sẽ lấy thân báo đáp tôi không?"
"Dương Diễn! Người ta đã thành ra như vậy rồi mà cậu còn có cái suy nghĩ đó sao?" Bùi Tư Nam trừng mắt quát vào mặt Dương Diễn, anh biết cái bản tính thích trêu đùa, chưa hề nghiêm túc với bất kì cô gái nào nhưng thật sự không ngờ ngay cả người bị thương vẫn còn đang hôn mê mà Dương Diễn cũng không tha.
" y da~ Cậu cần gì phải nghiêm trọng như thế tôi chỉ là đùa một chút thôi mà, nói chuyện với cậu mất hết cả hứng." Dương Diễn vẫy vẫy tay, cười cười đáp lại, cái tính của anh là như thế không có lúc nào là nghiêm túc cả, cứ thích đùa giỡn như thế.
"Thật sự không hiểu sao tôi lại có thể làm bạn thân với cậu được nữa." Bùi Tư Nam nhiều lúc suy nghĩ một con người luôn nghiêm túc, không thích đùa giỡn như anh lại có thể làm bạn hơn nữa còn là bạn thân với kẻ là một tay sát gái, luôn tưng tưng như Dương Diễn.
"Tất nhiên là cậu bị vẻ ngoài đẹp trai của tôi hút hồn rồi làm cho cậu thần hồn điên đảo chứ còn làm sao nữa." Dương Diễn hất tóc, nghênh mặt vẻ mặt tràn đầy tự tin, nói không biết ngượng miệng là gì?
Bùi Tư Nam bĩu môi, lắc đầu cảm thấy Dương Diễn thật sự hết thuốc chữa rồi, bệnh tự luyện càng ngày càng nặng, thấy Bùi Tư Nam rời đi, Dương Diễn nhanh cất tiếng hỏi:
"Tư Nam! Cậu đi đâu vậy? Tôi đang nói chuyện với cậu mà."
"Đi nôn, nghe cậu nói nữa chắc tôi nôn tại đây mất." Bùi Tư Nam thản nhiên thốt ra một câu đầy phũ phàng rồi rời khỏi đấy.
Dương Diễn bĩu môi, nhìn vào màn hình điện thoại của mình mà soi gương, anh sờ gương mặt đẹp trai của mình, lại bật chế độ tự luyến, lẩm bẩm một mình:
"Nôn cái gì mà nôn chứ, với cái nhan sắc này bị hút hồn cũng là chuyện bình thường có gì mà ngại thừa nhận chứ. Hứ...đã nghiện mà còn ngại."
Chương 86: Mất Trí Nhớ
Hơn một tháng sau, Dụ Bối tháo băng trên mặt ra, lão Hữu đứng bên cạnh nhếch môi mỉm cười hài lòng cất tiếng:"Hoàn hảo! Bây giờ cô đã hoàn toàn giống như Bạch Thoại Mỹ , tôi dám đảm bảo rằng sẽ không có ai nhận ra cô nữa đâu."
Dụ Bối cầm gương lên soi, tay sờ lên gương mặt của mình, quả thật bây giờ cô giống như Bạch Thoại Mỹ giống như hai giọt nước, Dụ Bối nở một nụ cười đầy gian xảo nhìn lão Hữu:
"Bây giờ tôi có thể thực hiện kế hoạch được rồi chứ?"
Lão Hữu khẽ gật đầu không nhanh không chậm đáp lại:"Tất nhiên là được rồi, cô nhớ những gì mà tôi đã dặn đấy, tuyệt đối không được để lộ bất cứ sơ hở gì."
"Tôi biết rồi." Dụ Bối gật đầu, vẻ mặt độc ác, thâm hiểm, lần này cô sẽ bắt tất cả những người đã khiến cho cô mất tất cả phải trả giá đắt, cô nhất định sẽ khiến cho Kim Tử Long say mê đến không còn biết phân biệt đúng sai.
Bạch gia
Bạch Vĩ Đình dìu Bạch Thiên Hựu đi xuống lầu, từ từ đỡ ông ngồi xuống ghế, anh nở một nụ cười nhạt hỏi:"Thấy ông khỏe lại như vậy cháu rất là vui."
Bạch Thiên Hựu mỉm cười, đặt tay của mình lên tay của Bạch Vĩ Đình, giọng nói trầm trầm cất lên:
"A Đình! Tiểu Mỹ đã không còn, bây giờ ông chỉ có thể hy vọng vào cháu, cả Bạch gia và Bạch thị ông sẽ giao lại cho cháu, bắt đầu từ ngày mai cháu hãy đến Bạch thị làm việc đi."
Bạch Vĩ Đình nhìn Bạch Thiên Hựu , anh phân vân không biết có nên đồng ý hay không vì từ trước đến giờ anh không thích những chuyện quản lý tập đoàn như thế này, nhưng bây giờ Bạch Thoại Mỹ đã không còn anh không muốn Bạch thị rơi vào tay của Bạch Thiên Thành , người mà anh ghét tận xương tủy.
Bạch Vĩ Đình thở dài một hơi, đầu khẽ gật đồng ý với Bạch Thiên Hựu , anh nghĩ bản thân anh vô dụng, lúc nào cũng chỉ có ăn chơi bởi vì anh có chỗ dựa vững chắc là Bạch Thoại Mỹ nhưng bây giờ cô đã không còn nữa rồi.
"Vậy thì toàn bộ số cổ phần của Tiểu Mỹ sẽ chuyển sang tên của cháu." Bạch Thiên Hựu vui mừng, cuối cùng thì ông cũng an tâm rồi, ông còn tưởng anh sẽ từ chối.
Tập đoàn Kim thị
"Chủ tịch!" Tất cả nhân viên ở đấy nhìn thấy Kim Tử Long đến liền nhanh chóng đứng xếp thành một hàng cúi người chào.
Kim Tử Long lướt ngang qua tất cả bọn họ với dáng vẻ lạnh lùng, gương mặt lúc nào cũng tràn đầy sát khí, thấy bóng lưng của anh khuất dần, mọi người ở đấy mới thẳng lưng lại, thở mạnh một hơi, ai nấy đều toát cả mồ hôi hột.
Một nhân viên nữ vuốt ngực, thở dài:"Cứ như thế này chắc tôi chết mất, tập đoàn Lục thị sắp trở thành một cái hầm băng rồi."
Một nhân viên khác cất giọng đáp lại:"Đúng đấy, từ khi Bạch tổng không còn thì chủ tịch của chúng ta đã trở thành tảng băng ngàn năm mất rồi, đã không còn nở một nụ cười nào nữa."
Những nhân viên nhìn nhau lắc đầu, thở dài, không biết đến bao giờ mới có thể nhìn thấy anh cười nữa.
Một chiếc taxi dừng lại trước cổng tập đoàn Kim thị, Dụ Bối trong bộ vest đen thanh lịch, tóc buộc cao, tay cầm hồ sơ bước vào bên trong sảnh, cô tiến đến chỗ tiếp tân tươi cười hỏi:"Xin hỏi phòng phỏng vấn ở đâu vậy?"
Nhân viên tiếp tân trợn mắt, há hốc miệng khi nhìn thấy Dụ Bối, những nhân viên khác vội chạy đến vây xu quanh, nữ nhân viên tiếp tân ấy vui mừng cất giọng nói:
"Bạch tổng! Cô vẫn còn sống sao? Thật tốt quá rồi."
Dụ Bối giả vờ ngu ngơ, không biết gì, ngơ ngác nhìn mọi người:"Bạch tổng? Mọi người đang nói cái gì vậy? Mọi người nhận lầm rồi, tôi không phải là Bạch tổng."
"Hả? Không thể nào! Chúng tôi không có nhận nhầm, cô chính là Bạch tổng, để tôi đi thông báo với chủ tịch."
Nữ nhân viên tiếp tân thông báo cho A Tôn, vừa nghe như thế anh liền chạy nhanh vào phòng của Kim Tử Long , vội vàng báo cho chủ tịch của mình biết:
"Chủ tịch! Nhân viên tiếp tân báo lên rằng Bạch tổng còn sống, hiện đang ở dưới sảnh đợi ạ."
Kim Tử Long vừa nghe xong liền lập tức đứng dậy chạy nhanh chóng sảnh, chưa đầy năm phút anh đã xuất hiện, nhìn thấy Dụ Bối đang đứng ở giữa, những nhân viên khác vây quanh, anh tiến nhanh đến kéo cô ôm vào lòng:
"Thật tốt quá, cảm ơn ông trời em vẫn còn sống."
Dụ Bối khẽ nhếch môi cười đắc ý rồi ngay lập tức thu lại nụ cười ấy, đẩy anh ra, dáng vẻ sợ sệt, nhìn anh bằng con mắt ngơ ngác:
"Anh là ai? Sao tự nhiên anh lại ôm tôi chứ? Tôi và anh có quen biết gì nhau đâu chứ?"
"Tiểu Mỹ ! Em làm sao vậy? Anh là Kim Tử Long , là chồng của em, em không nhận ra anh sao?" Kim Tử Long sững sốt, tròn mắt nhìn Dụ Bối, hai bàn tay của anh vịnh vào hai bả vai của cô, nhìn thẳng vào mắt của cô, hỏi.
"Sao anh còn biết cả tên của tôi? Tôi và anh chưa hề gặp nhau mà?" Dụ Bối lùi lại, ánh mắt hoang mang, nhìn anh rồi lại nhìn mọi người.
Kim Tử Long nhíu chặt đôi mày nhìn Dụ Bối, gương mặt trở nên nghiêm trọng hỏi cô:"Tiểu Mỹ ! Em thật sự không nhớ ra anh là ai sao?"
"Tôi và anh thật sự có quen nhau sao? Nếu thật sự là như thế thì chắc là lúc trước khi tôi mất trí nhớ." Dụ Bối cố tình nói ra ba chữ mất trí nhớ, để muốn khẳng định rằng cô chính là Bạch Thoại Mỹ .
"Mất trí nhớ?" Kim Tử Long nhăn mặt nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Dụ Bối.
Dụ Bối khẽ gật đầu đáp lại:"Đúng thế, tôi từ vách núi rơi xuống nên đã mất toàn bộ ký ức, chỉ nhớ được mình tên là Bạch NhãThoại Mỹ mà thôi."
"Không sao, em còn sống bình an vô sự quay trở về là anh đã vui lắm rồi, anh nhất định sẽ giúp nhớ lại mọi chuyện, bây giờ anh sẽ đưa em đi gặp mẹ và mọi người." Kim Tử Long vui mừng, anh cười mỗi lúc một tươi, niềm hạnh phúc, vui vẻ này anh thật sự không biết diễn tả như thế nào.
Kim Tử Long nắm lấy tay của Dụ Bối rời khỏi tập đoàn, vừa bước đi được vài bước anh đột nhiên đứng sựng lại, ngoảnh đầu nhìn Dụ Bối rồi tự lẩm bẩm một mình:"Chắc mình nghĩ nhiều rồi."
Chương 87: Thật Giả
Bước lên xe, Kim Tử Long ngã người về phía Dụ Bối để thắt dây an toàn cho cô, anh đột nhiên sựng người lại, sắc mặt đột ngột thay đổi chỉ trong vài giây rồi trở lại bình thường lái xe đưa cô về Bạch gia.
Bạch gia
Bạch Thiên Hựu nhìn thấy Kim Tử Long đến liền cất giọng hỏi anh:"Tử Long ! Sao cháu lại đến đây giờ này? Có chuyện gì sao?"
"Cháu đến đây là để cho ông và A Đình một bất ngờ lớn." Kim.Tử Long cười nhẹ, ngoảnh đầu nhìn ra phía cánh cửa, ông và Bạch Vĩ Đình cũng hướng mắt nhìn theo.
Dụ Bối trong thân phận là Bạch Nhã Băng bước vào, đôi vai hơi rụt lại, giả vờ sợ sệt, kiêng dè, đôi mắt láo liên nhìn xung quanh, Bạch Thiên Hựu kinh ngạc, sững sờ một lúc rồi chạy đến ôm lấy cô cháu gái của mình trong hạnh phúc, mừng rỡ:
"Tiểu Mỹ ! Cháu vẫn còn sống sao? Thật tốt quá, cháu của ông vẫn còn sống."
Bạch Vĩ Đình nắm lấy tay của Dụ Bối vui mừng sắp nói không thành lời:
"Chị! Em không nằm mơ chứ? Chị thật sự là còn sống..."
Vừa nói, Bạch Vĩ Đình vô tình nhìn xuống cánh tay của Dụ Bối, đôi mắt của anh ngay tức khắc nheo lại rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Dụ Bối. Bạch Thiên Hựu nhìn thấy Dụ Bối ngơ ngơ ngác ngác bèn hỏi Lục Dĩ Tường:
"Tử Long ! Tiểu Mỹ bị làm sao vậy? Sao lại nhìn ông bằng ánh mắt xa lạ như thế này?"
Kim Tử Long mỉm cười giải thích với Bạch Thiên Hựu :"Sau khi rơi xuống vực thì đã mất trí nhớ rồi ạ, cô ấy chỉ nhớ mỗi tên của mình mà thôi."
"Mất trí nhớ?" Bạch Vĩ Đình phản ứng mạnh khi nghe Kim Tử Long nói thế, đôi mày của anh càng nhíu chặt lại, nét mặt lạnh lùng nhìn Dụ Bối.
Bạch Thiên Hựu mỉm cười dịu dàng với cô cháu gái của mình, kéo Dụ Bối ngồi xuống ghế, không nhanh không chậm nói:"Không sao, cháu bình an vô sự là tốt lắm rồi, trí nhớ sẽ từ từ khôi phục lại nhanh thôi."
Ở lại Bạch gia đến chiều thì Kim Tử Long đưa Dụ Bối quay trở về Kim gia, Lê Ngọc Quân cùng những người hầu vừa thấy cô cũng giống như mọi người ở Bạch gia đều vui mừng, xúc động không kiềm được nước mắt, Kim Dĩnh Bảo đi học về nhìn thấy chị dâu của mình liền nhảy cẫng lên, chạy đến ôm cô rồi nắm tay, không thể nào tin vào mắt mình nữa rồi.
Kim Tử Long cười nhạt cất giọng nói với cô:"Tiểu Mỹ ! Để anh đưa em lên phòng tắm rửa thay đồ."
Dụ Bối khẽ gật gù đi theo Kim Tử Long lên phòng, đợi Dụ Bối đi vào phòng tắm, Anh bước sang căn phòng làm việc của mình, lấy điện thoại gọi điện cho Black:
"Black! Tôi cần cậu làm giúp tôi hai chuyện."
"Là hai chuyện gì cậu cứ nói đi." Black nghe giọng của anh vô cùng nghiêm túc liền nhanh chóng đáp lại.
"Tiểu Mỹ còn sống và đã quay trở về rồi nhưng cô ấy đã mất trí nhớ." Kim Tử Long chưa vào vấn đề ngay mà anh báo cho Black biết tin cô vẫn còn sống và trở về.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi mà sao nghe giọng của cậu có vẻ không vui vậy?" Black nhếch môi cười, tin này quá là bất ngờ, quá là kinh hỉ đi.
Gương mặt Kim Tử Long dần trở nên khó coi, lạnh lẽo, không nhanh không chậm nói:"Tôi rất vui khi thấy cô ấy còn sống, bình an quay trở về nhưng tôi có cảm giác rằng đây không phải là Tiểu Mỹ mà là một con người hoàn toàn khác chỉ giống về bề ngoài mà thôi."
Black khẽ chau mày lại, hiểu được ý tứ trong lời nói của Kim Tử Long :"Ý của cậu chính là Tiểu Mỹ mới vừa quay trở về này là giả, không phải là người vợ thật sự của cậu."
"Ừm...Lúc tôi nắm tay của cô ấy không hề có một chút cảm giác gì cả hơn nữa cơ thể của cô ấy từ trước đến nay có một mùi hương vô cùng đặc trưng, không thể lẫn vào đâu được nhưng bây giờ cũng hoàn toàn biến mất." Kim Tử Long nhớ lại những lúc anh tiếp xúc với cô, anh có cảm giác anh đang tiếp xúc với một người xa lạ không phải là Bạch Thoại Mỹ , một chút cảm giác thân thuộc cũng không có.
"Vậy hai việc mà cậu muốn tôi làm là gì? Theo dõi cô ấy sao?"
"Đúng vậy, tôi đã gắn thiết bị theo dõi và tôi đã liên kết điện thoại của cô ấy với điện thoại của tôi và cậu rồi, để tránh nghi ngờ tôi sẽ hạn chế không hành động, cậu và A Tôn hãy cử người âm thầm theo dõi và cậu phải luôn theo dõi xem cô ấy gọi điện cho ai, nếu có điều khả nghi thì lập tức báo cho tôi hay."
"Tôi biết rồi." Black mau chóng đáp lại Kim Tử Long rồi cúp máy, những ngón tay của anh bắt đầu gõ thoăn thoắt trên bàn phím, làm nhiệm vụ của mình.
Bệnh viện Dương Diễn
Dương Diễn bước vào phòng bệnh của Bạch Thoại Mỹ , anh tựa lưng vào tường, đôi mày khẽ nâng lên nhìn Bùi Tư Nam:"Cậu đột nhiên gọi tôi đến đây là có chuyện gì? Cô gái này sắp tỉnh lại rồi sao?"
"Sắp tỉnh lại thì chưa, tôi gọi cậu đến đây là muốn hỏi cậu cậu có biết cô gái này là ai không?" Bùi Tư Nam ngồi ở ghế sofa, vắt chéo chân, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Diễn, lạnh giọng hỏi.
"Không! Cậu biết cô ấy là ai sao?" Dương Diễn lắc đầu, anh thì làm sao biết cô là ai chứ? Thấy sắc mặt của Bùi Tư Nam khó coi như thế, anh nghĩ chắc cô gái này có thân phận không tầm thường rồi.
"Dương Diễn! Cậu có thể nào dành một chút thời gian để đọc báo, xem tin tức được không? Suốt ngày chỉ biết đi tán gái rồi cặp kè với nhiều cô như vậy thì có lợi ích gì đâu chứ?" Bùi Tư Nam đứng dậy tiến nhanh đến gần Dương Diễn đưa điện thoại cho Dương Diễn xem tin tức.
Dương Diễn cầm lấy điện thoại nhưng vẫn chưa xem đó là tin tức gì mà trừng trừng mắt đáp trả:"Này, cậu đừng có mà nói tôi, cậu cũng vậy thôi cũng có bao giờ chịu xem tin tức này nọ đâu."
Bùi Tư Nam quăng cho Dương Diễn một cặp mắt sắc lẹm, cất giọng nói:"Nhưng bây giờ ít ra tôi cũng có xem, nhờ nổi hứng lên xem tin tức mà tôi biết được suốt một tháng qua báo chí liên tục đưa tin về cô gái này đấy."
"Hả?" Dương Diễn bây giờ mới bắt đầu nhìn vào điện thoại xem tin tức, anh há hốc miệng khi biết thân phận của cô, anh ngước mặt lên nhìn Bùi Tư Nam, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
"Cô ấy là Bạch Thoại Mỹ ! Là...là chủ tịch của tập đoàn Bạch thị."
Bùi Tư Nam khẽ chớp đôi mắt, chỉ chỉ tay bảo Dương Diễn:"Cậu hãy lướt xuống dưới xem tiếp tục đi."
Dương Diễn lướt xuống xem tin tức, anh bỗng cau chặt đôi mày lại nhìn Bạch Thoại Mỹ đang nằm bất động trên giường rồi hướng mắt nhìn Bùi Tư Nam, ánh mắt nghi hoặc, hoang mang:
"Tại sao trên đây lại để tin Bạch Thoại Mỹ còn sống vừa quay trở về Bạch gia vậy? Trên đây còn ghi là Bạch Thoại Mỹ mất trí nhớ là sao? Bạch Nhã Băng chẳng phải còn đang nằm ở đây sao? Sao lại có thể quay trở về được chứ?"
"Đó chính là chuyện trọng tâm mà tôi muốn nói với cậu đấy, Bạch Thoại Mỹ thật vẫn còn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở đây thì chắc chắn Bạch Thoại Mỹ vừa quay về kia là giả rồi. Lúc đầu thì tôi không quan tâm đến thân phận của cô ấy nhưng bây giờ đã biết rồi thì không quan tâm cũng không được, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây?" Bùi Tư Nam vừa chỉ chỉ tay vừa ngồi xuống ghế gần đó, với thân phận của Bạch Thoại Mỹ thì lỡ như cô đột ngột xảy ra chuyện gì thì đến khi Bạch gia biết được thì hậu quả khó lường, cho dù anh muốn giải thích cũng chắc gì họ tin.
Dương Diễn cắn khóe môi, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói:"Bây giờ chúng ta khoan hãy báo cho người của Bạch gia biết chuyện này, nếu như đã có người giả mạo Bạch Thoại Mỹ thì khi chúng ta mang Bạch Thoại Mỹ thật xuất hiện thì tôi dám chắc chắn rằng Bạch Thoại Mỹ thật sẽ gặp nguy hiểm."
Dương Diễn bỗng nhiên thở dài một hơi, nói tiếp:"Đã lỡ giúp rồi thì giúp cho chót vậy, chúng ta phải bảo vệ cho Bạch Thoại Mỹ an toàn, vạch trần kẻ giả mạo kia."
Bùi Tư Nam khẽ gật đầu đồng ý, đây chính là điểm mà anh rất thích ở con người của Dương Diễn, tuy nhìn Dương Diễn suốt ngày chỉ biết tán gái, ăn chơi nhưng bản tính cực kì tốt, một khi đã giúp ai rồi thì nhất định sẽ giúp đến cùng cho dù đó là người mà anh không hề quen biết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top