Chương 41+42

Chương 41: Thật Sự Béo Lên Rồi

Kim gia

Ánh nắng đã nhạt dần, mọi người ở trong Kim gia đều đứng tập trung ở cầu thang trông đợi Bạch Thoại Mỹ  bước ra, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cô mặc váy nên rất mong chờ, nhìn thấy Kim Tử Long  đi xuống, mọi người ai nấy đều ngó nghiêng tìm Bạch Thoại Mỹ .

Dĩnh Bảo  nâng mày hỏi Kim Tử Long :"Anh hai! Tại sao anh đi ra một mình vậy? Chị dâu đâu?"

Kim Tử Long  chỉ chỉ tay lên phòng, thở dài một hơi:"Chị dâu của em đuổi anh ra, không cho anh ở trong đó bảo là anh nói nhiều rồi vướng víu tay chân."

"Dĩnh Bảo ! Mọi người xem anh là người vô hình sao? Ai ai cũng mong chờ Tiểu Mỹ, còn anh thì sao?" Kim Tử Long  cảm thấy từ khi Bạch Thoại Mỹ  vào Kim gia anh đã trở thành người dư thừa rồi.

Dĩnh Bảo  lườm anh một cái rồi nói:"Ở trong cái nhà này ai chẳng biết là anh đẹp trai, ngày mai cũng thấy anh mặc vest nhìn riết chán rồi, cái bây giờ mẹ, em và mọi người mong đó chính là chị dâu, chị dâu xinh đẹp như thế không biết sau khi mặc váy vào rồi sẽ còn xinh đẹp đến mức nào?"

Kim Tử Long  nghiến răng, nuốt cục tức ngược xuống bụng, anh nghĩ chuyện này cũng tốt cô được lòng, anh cứ tưởng sẽ gặp phải chuyện mẹ chồng nàng dâu như những gia đình khác nhưng không anh cảm thấy từ khi có con dâu anh đã trở thành con ghẻ rồi.

"Wow~ Đẹp quá..." Mọi người đồng loạt thốt lên, ai nấy đều phải xuýt xoa khi thấy Bạch Thoại Mỹ  diện một chiếc váy xẻ tà, trễ vai, màu xám bạc ôm trọn cơ thể, mái tóc cô xõa dài xuống, trên tóc là một cái kẹp đính đá, chân mang giày cao gót màu xám bạc, cả người cô toát lên vẻ xinh đẹp kiêu sa động lòng người.

"Đúng là con dâu của mẹ, hôm nay con rất xinh đẹp." Lê Ngọc Quân nở một nụ cười dịu dàng, cảm thấy rất tự hào vì có cô con dâu xinh đẹp như thế, bà không còn từ nào để diễn tả nữa.

"Chị dâu! Chị mặc váy xinh đẹp như thế sao lại không chịu mặc thường xuyên chứ? Mà thôi chị đừng mặc nếu chị mặc váy thường xuyên thì chắc ngày nào anh của em đều phải ăn giấm đấy, sẽ không thể nào tập trung làm việc được bởi vì phải lo giữ vợ." Dĩnh Bảo  khó lắm mới tìm được một người chị dâu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi lại tốt tính, cho dù nói như thế nào cũng phải giúp anh trai giữ vợ.

"Chị! Chúng ta đi thôi." Bạch Vĩ Đình  đứng ở ngoài cửa gọi Bạch Thoại Mỹ , vẻ mặt không cam tâm.

Bạch Thoại Mỹ  gật đầu chào tạm biệt Lê Ngọc Quân rồi cùng Kim Tử Long  rời khỏi Kim gia, Dĩnh Bảo  vừa bước ra đã quăng cho Bạch Vĩ Đình  một cặp mắt đằng đằng sát khí, cô hừ một tiếng rồi bước lên xe, Bạch Vĩ Đình  trừng mắt, nghiến răng, khó chịu ngồi vào trong xe rồi lái đi.

Trên xe, Bạch Thoại Mỹ  gọi cho Hoàng Việt:"Hoàng Việt! Một lát nữa, khi tôi vào trong buổi đấu giá, anh cùng Jack ở ngoài quan sát và bảo vệ Dĩnh Bảo  và A Đình  giúp tôi."

"Vâng!" Hoàng Việt ngay lập tức đáp lại với một ngữ điệu khá lạnh, anh còn để trong lòng chuyện cô muốn ghép đôi anh và Dĩnh Bảo .

Đến buổi tiệc, Kim Tử Long  cùng Bạch Thoại Mỹ  vừa bước qua khỏi cánh cửa liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, thấy hai người đi cùng nhau mọi người ở đấy vô cùng ngạc nhiên, bàn tán xôn xao:

"Tại sao Bạch tổng với Kim tổng lại đi cùng nhau vậy? Hai người họ đang hẹn hò sao?"

"Không ngờ họ lại đi cùng nhau đấy, hai người họ nổi tiếng là lạnh lùng, không có một tin đồn hẹn hò nào bây giờ lại đi chung với nhau, không biết mọi chuyện là như thế nào?"

"Tôi nghe nói Kim thị và Bạch thị hợp tác với nhau, chắc vì nguyên nhân đó mà hai người họ mới đi cùng với nhau đấy."

Bạch Thoại Mỹ  chính là ghét sự bàn tàn ồn ào này, thấy cô khó chịu Kim Tử Long  liền nắm tay cô đi về phía bọn người Vũ Linh , Vũ Hà Ngọc Huyền   cười nhẹ đi đi đứng cạnh Bạch Thoại Mỹ  khẽ nói:

"Lấy chồng rồi liền thay đổi trở nên không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt."

Bạch Thoại Mỹ  không nói gì chỉ dùng khuỷa tay huỵt nhẹ vào người Vũ Hà Ngọc Huyền  Bạch Thoại Mỹ  nhìn thấy Lưu Nghiêm cùng Lưu Phàn Tâm xuất hiện liền khẽ gật đầu xem như là một lời chào hỏi, hai người họ cũng gật đầu, mỉm cười với cô.

Trần Tử Vân nhìn thấy Bạch Thoại Mỹ  liền quay sang nói với đồng nghiệp đứng bên cạnh mình:"Này! Cô gái đó chính là Bạch tiểu thư sao? Xinh đẹp thật đó như tiên nữ giáng trần vậy."

Người đồng nghiệp đứng bên cạnh gật gù không thể không thừa nhận cô thật sự rất xinh đẹp cho dù cô là nữ cũng bị nhan sắc của Bạch Thoại Mỹ  mê hoặc:

"Anh đừng có mà nhìn nữa nhìn một hồi là bị cô ấy hút hồn luôn đấy."

Âu Hoằng Phong đang nói chuyện thì đột nhiên im lặng nhìn Kim Tử Long  chăm chăm, Kim Tử Long  đánh nhẹ vào vai của Âu Hoằng Phong, thắc mắc hỏi:

"Này! Hoằng Phong! Cậu bị làm sao vậy? Làm gì mà nhìn tôi ghê thế?"

Âu Hoằng Phong đầu cứ gật gù, bĩu môi rồi thản nhiên phun ra một câu:

"Tử Long ! Cậu béo lên rồi, thật sự béo lên rồi."

Bọn người Tần Đình Danh cùng Vũ Hà Ngọc Huyền , Bạch Thoại Mỹ , Dĩnh Bảo  phì cười còn Kim Tử Long  thì đứng hình hoàn toàn, không biết phải phản ứng ra sao, nói như thế nào nữa.

"Đúng là có vợ rồi sẽ khác, chưa được bao lâu đã được vợ vỗ béo như thế này nếu như sống chung thêm vài năm chẳng phải cậu sẽ phải lăn đến Kim thị sao?" Âu Hoằng Phong không có lúc nào là không trêu chọc Kim Tử Long , cứ có cơ hội là trêu ngay.

Kim Tử Long  thật khổ mà cơ thể hoàn mỹ của anh giữ gìn bấy lâu nay lại chỉ vì một câu nói của Bạch Thoại Mỹ  mà tự tay phá bỏ, anh cố gắng ăn nhiều để cho mất múi nhưng vẫn giữ được cân nặng, quả là điều không dễ dàng đối với anh.

Chương 42: Kim Tử Long  Bị Thương

Buổi tiệc được diễn ra một lúc thì những người có chữ VIP trên thiệp mời được mời đi đến hội trường nơi diễn ra buổi đấu giá, thấy Bạch Vĩ Đình  cũng đi theo, Bạch Thoại Mỹ  dừng lại nhíu mày hỏi:"A Đình ! Em đi đâu vậy?"

Bạch Vĩ Đình  chỉ tay vào bên trong rồi đáp lại:"Thì em đi vào bên trong buổi đấu giá trên thiệp của em cũng có chữ VIP mà."

Kim Tử Long  vội giật lấy tấm thiệp trên tay của Bạch Vĩ Đình  kiểm tra xem quả thật là có chữ VIP, Bạch Thoại Mỹ  cau chặt đôi mày lại, nghiêm giọng nói với Bạch Vĩ Đình

"Em ở ngoài không được vào trong đó nếu em dám vào trong chị đánh gãy chân của em."

"Tại sao chứ?" Bạch Vĩ Đình  chau mày không hiểu lý do, tại sao chị của anh và Kim Tử Long  lại vào được còn anh thì không thể.

"Chuyện này chị sẽ giải thích với em sau, bây giờ em hãy quay trở lại đi." Bạch Thoại Mỹ  đẩy Bạch Vĩ Đình  ra ngoài rồi gọi Hoàng Việt và Jack, hai người các anh mau chóng bước đến, cô vội cất tiếng:

"Hai người hãy mau đưa A Đình  rời khỏi hội trường này đi, đừng để em ấy hay Dĩnh Bảo  đến gần."

"Vâng!" Jack cùng Hoàng Việt kéo Bạch Vĩ Đình  ra ngoài theo lời cô dặn, không dám chậm trễ.

Bạch Thoại Mỹ  khoác tay Kim Tử Long  đi vào bên trong, cánh cửa hội trường đã đóng lại ngay sau đó, buổi đấu giá bắt đầu diễn ra, Cao Nhất Xuyên đột nhiên đi đến ngồi bên cạnh Kim Tử Long , gật đầu chào hỏi hai người:

"Kim tổng, Bạch tổng! Xin chào! Tôi thật vinh dự khi có thể mời hai người đến dự buổi tiệc này."

Anh và cô nở nụ cười giả tạo chào hỏi lại, ở bên ngoài Bạch Thoại Mỹ  đã căn dặn Hoàng Việt quan sát, theo dõi người đi lấy đồ cổ. Thấy người nhân viên ấy đi ra anh liền nhanh chóng đi vào bên trong, mở cái rương đang đặt ở một góc trong căn phòng quả nhiên bên trong đấy chứa toàn đồ cổ, anh mở cái rương thứ hai cũng thế.

Hoàng Việt vội lấy tay nhấn nhẹ vào tai bên phải báo cho Bạch Thoại Mỹ :

"Tiểu thư! Tôi đã tìm được nơi cất giấu cổ vật rồi."

Bạch Thoại Mỹ  đã nhận được tin liền khẽ ừm một tiếng, Hoàng Việt hiểu ý nhanh chóng đi ra báo cho Lưu Nghiêm cùng Lưu Phàn Tâm biết.

Nhân viên tiếp tục vào bên trong lấy cổ vật, nhận ra điều bất thường anh ta liền vội chạy vào trong khẽ nói với Cao Nhất Xuyên:

"Chủ tịch! Hai chiếc rương đã có người động tay vào rồi ạ."

"Cái gì?" Cao Nhất Xuyên đứng bật dậy vội vàng rời khỏi đó, đến phòng kiểm tra, vừa đứng dậy đã bị Kim Tử Long  kéo lại.

Cao Nhất Xuyên quay người nhìn, Lục Dĩ Tường cười như không hỏi:

"Cao tổng! Anh định đi đâu vậy?"

Cao Nhất Xuyên cười khó coi với anh, vội vã đáp lại:"Tôi có chút chuyện cần phải xử lý." Cao Nhất Xuyên bây giờ rất muốn đến đó kiểm tra xem là như thế nào, trong lòng bỗng dâng lên sự lo lắng, thấp thỏm.

Bạch Thoại Mỹ  đứng dậy, nhếch môi cười lạnh cất tiếng hỏi:"Chuyện gì mà Cao tổng đây phải gấp đến như vậy? Là chuyện của hai chiếc rương sao?" Bạch Thoại Mỹ  tuyệt đối không cho Cao Nhất Xuyên rời khỏi hội trường nếu như anh ta nhận ra điều bất thường chắc chắn sẽ trốn thoát, cô không thể để lỡ mất thời cơ.

Cao Nhất Xuyên trợn trừng mắt nhìn Bạch Thoại Mỹ , đôi mày bắt đầu cau lại hỏi:"Bạch tổng! Tại sao cô lại biết chuyện này? Chẳng lẽ chuyện này là do cô làm?"

"Anh đoán xem." Bạch Thoại Mỹ  nhướng mày khiêu khích, điềm tĩnh trả lời.

Cao Nhất Xuyên đã chắc chắn việc đấy là do Bạch Thoại Mỹ  làm liền rút súng ra chỉa thẳng vào cô, mọi người ở đấy thấy súng thì hốt hoảng, kinh sợ, la hét nhanh chóng chạy ra khỏi hội trường.

Vũ Hà Ngọc Huyền  cùng bọn người Vũ Linh  đứng bật dậy rút súng ra tiến đến gần, Cao Nhất Xuyên tức điên, hừ lạnh rồi nở một nụ cười nham hiểm, độc ác:

"Thì ra các người đã có chuẩn bị từ trước, hay đấy. Bạch Thoại Mỹ ! Rốt cuộc là tại sao cô lại làm thế? Tôi đã đắc tội gì với cô sao? Cô muốn như thế nào đây?"

Bạch Thoại Mỹ  nhún vai, gương mặt lạnh lùng, rất thản nhiên nói:"Anh buôn bán đồ cổ phi pháp vì thế tôi muốn tống anh vào tù thôi."

Cao Nhất Xuyên nghiến răng, thở gấp vì tức tối, bóp cò nổ súng, Kim Tử Long  phản ứng nhanh vội kéo cô ôm vào người. Bên ngoài, những vị khách nghe thấy tiếng súng liền hoang mang rồi kinh sợ nhanh chóng bỏ chạy.

Lưu Phàn Tâm cùng Lưu Nghiêm và những cảnh sát ở đấy nhanh chóng xông vào, Bạch Vĩ Đình  Dĩnh Bảo  cũng nghe thấy tiếng súng hai người giật nảy mình, Bạch Vĩ Đình  lo lắng lên tiếng:

"Tại sao lại có tiếng súng? Đã có chuyện gì xảy ra ở bên trong đó vậy?"

Hoàng Việt và Jack nhìn nhau gật đầu, hai người các anh vội kéo Bạch Vĩ Đình  và Dĩnh Bảo  ra ngoài, đưa hai người vào trong xe rồi khóa lại, bảo những vệ sĩ ở đấy canh chừng, bảo vệ.

Hai người các anh nhanh chóng chạy ngược vào trong giúp đỡ, bên trong hội trường hai bên bắn súng không ngừng, Cao Nhất Xuyên nhân lúc mọi người không ai chú ý liền bỏ chạy, Bạch Thoại Mỹ  vội vàng đuổi theo.

Chạy ra khỏi hội trường, Cao Nhất Xuyên quay người lại đấu tay đôi với Bạch Thoại Mỹ , cô ra quyền dứt khoác tuy là con gái nhưng sức mạnh cũng không kém đàn ông. Cao Nhất Xuyên đã quá khinh thường Bạch Thoại Mỹ ứ nghĩ cô là con gái lại còn mặc váy như thế thì sẽ hạ gục nhanh chóng nhưng không cô đánh trả rất quyết liệt toàn đánh vào những chỗ hiểm chết người, ra tay rất tàn độc.

Rơi vào thế bị động, Cao Nhất Xuyên rút dao trong người lao đến đâm Bạch Thoại Mỹ , Kim Tử Long  vừa chạy đến nhìn thấy thế liền lao nhanh đến chụp lấy con dao, cô giật mình, hoảng hốt ngay tức khắc đạp mạnh vào bụng Cao Nhất Xuyên khiến anh ta bật ngược ra, con dao văng ra xa.

"Kim Tử Long ! Anh không sao chứ?" Bạch Thoại Mỹ  nắm bàn tay bị thương kia của anh, nhìn thấy lòng bàn tay máu chảy không ngừng, cô nhíu mày, bề ngoài không thể hiện ra nhưng bên trong cô rất đau lòng:"Anh chảy máu nhiều quá."

"Anh không sao." Kim Tử Long  lắc đầu trấn an cô, anh giật mình khi nhìn thấy Cao Nhất Xuyên đang cầm một cái ghế khá lớn lao đến, anh vội xoay người bảo hét lớn, bảo vệ cô:"Cẩn thận."

Cái ghế lớn ấy đập mạnh vào bả vai của anh khiến anh nhăn mặt đau đớn, Bạch Thoại Mỹ  trợn mắt đẩy nhẹ Kim Tử Long  ra, ánh mắt giận dữ, giơ chân cao lên đá mạnh vào đầu Cao Nhất Xuyên, bẻ gãy bốn ngón tay của anh ta. Cao Nhất Xuyên choáng váng, loạng choạng không còn đứng vững được nữa, ôm bàn tay bị bẻ gãy kia vừa định bỏ chạy đã lăn đùng ra ngất đi.

Bạch Thoại Mỹ  vội quay người đỡ lấy Kim Tử Long :"Anh không sao chứ? Chúng ta hãy mau đi đến bệnh viện thôi."

Bạch Thoại Mỹ  xé tấm khăn trải bàn gần đó cầm máu cho anh rồi cùng anh nhanh chóng đi đến bệnh viện.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top