Chương 27+28

Chương 27: Chị Dâu Bá Đạo

Bạch Thoại Mỹ  bước vào phòng ánh mắt luôn quan sát xung quanh một cách rất tỉ mỉ, Kim Tử Long  thấy cô liền đứng thẳng người dậy cười nhẹ có chút bối rối:

"Do quá gấp gáp nên anh vẫn chưa kịp cho người chuẩn bị để lát anh sẽ cho người đem thêm một tủ quần áo vào đây rồi còn bàn trang điểm, tủ đựng giày, túi xách cũng sẽ được mang vào anh sẽ sắp xếp lại mọi thứ."

"Không cần phải chuẩn bị tủ quần áo đâu quần áo của tôi cũng không nhiều để chung với anh là được rồi còn về tủ đựng giày với túi xách thì anh cứ chuẩn bị một cách tủ là được rồi mọi thứ tôi sẽ để vào đó." Bạch Thoại Mỹ  tựa người vào tường khoanh tay lại nhìn thẳng vào mắt của anh cất giọng.

"Nhưng vậy có đủ để không?" Kim Tử Long  khẽ cau mày lại hiếu kỳ, tò mò hỏi cô thường thì anh thấy phụ nữ thường có rất nhiều túi xách, giày dép rồi phụ kiện này nọ nữa anh nghĩ một tủ không đủ để chứa.

"Tôi chỉ mang đến những thứ thường dùng thôi những thứ không cần dùng đến mang theo làm gì cho chật chỗ về điều này ông ngoại rất hiểu tôi nên đã cho người lấy đúng những thứ tôi cần thôi." Bạch Thoại Mỹ  không nhanh không chậm đáp lại mặt vẫn cứ như thế không hề có một chút cảm xúc nào.

"Vậy để anh giúp em để quần áo vào tủ." Kim Tử Long  không đợi cô đáp lại liền mở vali lấy quần áo của cô để vào trong tủ của mình.

Bạch Thoại Mỹ  nhướng mày đôi mắt chớp vài cái nhìn anh có chút bất ngờ từ trước đến giờ chỉ có người thật sự thân cận với cô mới dám và có thể động vào đồ của cô nhưng anh lại động vào một cách rất tự nhiên, cách sắp xếp quần áo cũng giống với ý của cô.

Sắp xếp xong, Kim Tử Long  quay người lại đôi mắt hơi mở to, gãi gãi đầu, vẻ mặt dần trở nên gượng gạo:"Tiểu Mỹ! Anh sắp như vậy em không hài lòng sao?"

"Không! Rất hài lòng." Bạch Thoại Mỹ  gật gù tiến đến lấy quần áo và một số đồ dưỡng da đi vào phòng tắm.

Kim Tử Long  đi xuống lầu giải thích cho Lê Ngọc Quân và Kim Dĩnh Bảo  nghe, anh kéo hai người họ ngồi ở phòng khách Lê Ngọc Quân chân vắt chéo hai tay để lên chân đôi mắt hơi nheo lại hỏi anh:

"Sao? Con cùng Tiểu Mỹ đã đăng ký kết hôn rồi thì định khi nào tổ chức hôn lễ?"

"Tụi con sẽ không tổ chức hôn lễ gì cả thật ra chuyện là như thế này ông ngoại của Tiểu Mỹ đã giả vờ bệnh để lừa cô ấy muốn cô ấy hứa là phải nhanh chóng tìm người phù hợp để kết hôn đến lúc Tiểu Mỹ phát hiện ra thì đã muộn rồi ông ngoại cô ấy đã ghi âm lại thế nên cô ấy phải nhanh chóng kết hôn theo như lời hứa." Kim Tử Long  ấp úng có chút khó nói hai tay của anh cứ đập đập vào đùi anh cố gắng nói cho mẹ và em gái mình hiểu để không phải có ác cảm với Bạch Thoại Mỹ .

Đôi mày Lê Ngọc Quân bắt đầu cau lại nét mặt dần trở nên nghiêm nghị:

"Ý của con chính là Tiểu Mỹ không hề có tình cảm gì, con cũng không cầu hôn. Tiểu Mỹ chỉ là đến tìm con bảo con kết hôn với nó chỉ vì lời hứa với ông ngoại của mình có đúng vậy không?"

Kim Tử Long  thấy sắc mặt của Lê Ngọc Quân thay đổi anh cũng thay đổi theo dần vặn vẹo, gượng gạo gật gật đầu, cố gắng tìm lời nói phù hợp để nói đỡ cho cô:

"Nhưng cũng không thể nói là không có tình cảm mẹ nghĩ xem nếu như Tiểu Mỹ không có ấn tượng, tình cảm với con thì cô ấy chưa chắc gì sẽ chọn con còn có rất nhiều đàn ông để cô ấy lựa chọn mà. Mẹ đừng thấy Tiểu Mỹ lạnh lùng như thế nhưng thật ra cô ấy rất tốt cô ấy là kiểu trong nóng ngoài lạnh rất quan tâm đến người khác."

"Mẹ chưa nói gì mà con đã bênh Tiểu Mỹ như thế rồi nếu mẹ có ý kiến hay nói gì chắc con đã đưa Tiểu Mỹ ra riêng sống rồi." Lê Ngọc Quân lắc đầu bó tay với con trai mình yêu đến mức hết thuốc chữa rồi.

Kim Dĩnh Bảo  từ sau khi nghe Kim Tử Long  nói Bạch Thoại Mỹ  chủ động tìm anh để đi đăng ký kết hôn thì cô đã rất tò mò, hiếu kỳ không biết lúc đó Bạch Thoại Mỹ  nói hành động, nói như thế nào?

"Anh hai! Anh có thể kể lại cho em nghe xem chị dâu đã đến nói với anh về việc này như thế nào không? Chẳng lẽ chị ấy đến rồi kể cho anh nghe mọi chuyện rồi kêu anh đi đăng ký kết hôn sao?"

Kim Tử Long  lắc lắc đầu đưa mắt nhìn lên phòng xem cô có xuống không thấy vẫn không chút động tĩnh anh mới chòm người khẽ nói:

"Chị dâu của em không có dài dòng như thế đâu cô ấy rất bá đạo. Lúc đó, anh đang họp cô ấy gọi anh xuống rồi bảo anh dẫn lên phòng làm việc vừa mới bước vào cô ấy đã dồn sát anh vào tường bảo đi đăng ký kết hôn với tôi."

Kim Dĩnh Bảo  thích thú, phấn khích vô cùng không ngờ Bạch Thoại Mỹ  lại mạnh dạn, thẳng thắn như thế:"Rồi anh trả lời như thế nào?"

Lê Ngọc Quân cũng đã ngứa ngáy trong lòng rất tò mò muốn biết anh phản ứng như thế nào? Trả lời ra sao? Kim Tử Long  thản nhiên đáp lại:

"Thì lúc đó anh đồng ý chứ sao sau đó anh và Tiểu Mỹ đi đăng ký kết hôn mà có một chuyện hai người sẽ không bao giờ ngờ đến được đó chính là ông cụ mà chúng ta tưởng lừa đảo lại là ông ngoại của cô ấy."

Lê Ngọc Quân, Kim Dĩnh Bảo  há hốc, tròn mắt nhìn nhau không ngờ rằng còn có chuyện này, đột nhiên Kim Tử Long  ngồi nghiêm chỉnh lại chỉ chỉ vào Kim Dĩnh Bảo  cẩn thận căn dặn:

"Dĩnh Bảo ! Anh nói cho em biết em tốt nhất là đừng có nhoi nhoi, nói nhiều hay chọc gì chị dâu em đấy cô ấy rất dữ dằn, hơi nóng tính, nghiêm nghị, lạnh lùng nữa sẽ không thích mấy trò đó của em đâu nếu cô ấy tức giận thì anh cũng không bảo vệ được em đâu."

Kim Dĩnh Bảo   bỗng nở nụ cười kì lạ, khó hiểu từ từ đứng dậy cất giọng vừa đủ nói với anh:

"Em cảm thấy anh nên bảo vệ chính mình trước thì hơn em và mẹ đi ăn cơm trước đây."

Kim Dĩnh Bảo  kéo Lê Ngọc Quân nhanh chóng vào trong, Kim Tử Long  cảm thấy phía sau hơi hơi ớn lạnh anh từ từ quay đầu nhìn, thấy Bạch Thoại Mỹ  đã đứng sau anh từ lúc nào không hay anh hít một ngụm khí lạnh đứng dậy cười nịnh với cô:

"Tiểu Mỹ! Đây là lần đầu tiên anh thấy em mặc đồ như thế đấy đồ ngủ cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của em. Mà...mà em đứng đây từ hồi nào vậy?"

Bạch Thoại Mỹ  nhếch mép, khóe mắt cong lên đầy ý cười, đầu hơi nghiêng đáp lại:

"Tôi đứng đây từ lúc anh nói tôi dữ dằn, nóng tính, nghiêm nghị, lạnh lùng tôi thấy anh vẫn còn nhiều điều chưa nói hết xem ra anh có rất nhiều chuyện bất mãn về tôi lắm."

"Làm gì có chứ? Em xinh đẹp, hoàn hảo như thế anh làm sao có thể bất mãn điều gì được thôi chúng ta đi ăn cơm trước đi chắc em cũng đói lắm rồi." Kim Tử Long  lắc đầu lia lịa ngay lập tức đáp lại giọng điệu nịnh nọt, dáng vẻ có chút đáng yêu.

Kim Dĩnh Bảo  bĩu môi rùng mình một cái không kìm được mà trêu anh:

"Anh hai! Em nhớ anh đâu có thích anh ngọt đâu sao mà hôm nay anh nói chuyện ngọt dữ thế. Anh trai tổng tài lạnh lùng của em đâu rồi sao bây giờ chỉ biết nịnh vợ thế?"

Kim Dĩnh Bảo  thật sự không biết đây có phải là em gái ruột của mình hay không mà sao lúc nào cũng châm chọc anh:"Em im lặng lại cho anh có được không hả?"

Kim Dĩnh Bảo  cười hì hì nhướng mày khiêu khích anh:"Tất nhiên là không rồi miệng của em anh quản được sao?"

Chương 28: Nằm Trên Nằm Dưới

Mọi người bắt đầu dùng bữa tối bầu không khí ở đất cũng trở nên rất khác khi có thêm thành viên trong nhà, Kim Dĩnh Bảo  không kìm được mà lên tiếng hỏi Bạch Thoại Mỹ :

"Chị dâu! Em nhớ chị có vệ sĩ mà đúng không? Sao em không thấy họ đến đây cùng chị vậy?"

Bạch Thoại Mỹ  hơi ngẩng đầu hướng mắt nhìn Kim Dĩnh Bảo  mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc gì chậm rãi trả lời:

"Bọn họ chỉ đến khi chị đi ra ngoài hoặc là gọi đến thôi."

Kim Dĩnh Bảo  gật gù tiếp tục cặm cụi ăn tiếp, Bạch Thoại Mỹ  bỗng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền lên tiếng nói với mọi người:

"À! Kể từ ngày mai sẽ có khá nhiều vệ sĩ đến đây để bảo vệ sự an toàn của con cũng như là mọi người nên lúc đấy mọi người cũng đừng hoang mang, kinh sợ họ chỉ là đến đây để bảo vệ thôi mọi người cứ xem họ vô hình là được rồi."

Lê Ngọc Quân gật đầu cười nhẹ, những đồ đạc mà Bạch Thoại Mỹ  cần Kim Tử Long  đã cho người mang đến ngay và được sắp xếp rất ngay ngắn, hợp lý.

Ăn xong, Kim Tử Long  và Bạch Thoại Mỹ  đi lên phòng vừa mới bước vào phòng cô quay người lại hỏi:"Anh nằm trên hay nằm dưới?"

Kim Tử Long  có hơi giật mình câu hỏi này của cô cũng quá gây hiểu lầm đi:

"Tất nhiên là anh nằm dưới đất rồi làm sao anh có thể để em nằm dưới đây chứ?"

Bạch Thoại Mỹ  im lặng nằm lên giường Kim Tử Long  lấy quần áo đi thay, cô bắt đầu lấy máy tính ra xử lý công việc ở Bạch thị và Bạch gia. Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên đôi mắt cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính tay cầm điện thoại lên nghe:"Alo!"

"Tiểu thư! Có một số lão đại của các bang nghe tin tiểu thư trở thành thủ lĩnh Bạch gia liền muốn hẹn gặp cô bọn họ đồng loạt hẹn vào ngày mai vậy cô có muốn gặp không ạ?" Bên kia, giọng nói đầy cung kính của một thuộc hạ cất lên.

"Được! Nhưng bảo với bọn họ là chiều ngày mai địa điểm tùy bọn họ quyết định." Bạch Thoại Mỹ  vừa nghe thế khóe môi liền nhếch lên trong ánh mắt hiện lên sự thích thú, hưng phấn.

Cô tắt máy hừ lạnh một tiếng:"Xem ra ngày mai lại có trò vui để chơi rồi."

"Tiểu Mỹ! Ngày mai, em định đi đâu sao? Hay là để anh đưa em đi." Kim.Tử Long  bước ra từ phòng tắm tay cầm khau lau tóc hỏi cô.

"Không cần!" Bạch Thoại Mỹ  tiếp tục chăm chú làm việc lãnh đạm phun ra hai chữ.

Kim Tử Long  đi ra ngoài lấy hai cái chăn đem vào một cái trải xuống sàn một cái để đắp vừa trải anh vừa nghĩ trong đầu:

"Xem ra ngày mai mình phải mua thêm một cái ghế sofa dài rồi."

Trời đã khuya, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ nhưng chỉ có duy nhất Kim Tử Long  là không ngủ được, đến bây giờ anh vẫn thật sự chưa thể tin được anh và Bạch Thoại Mỹ  đã trở thành vợ chồng hợp pháp. Đôi mắt Kim Tử Long  hướng lên nhìn Bạch Thoại Mỹ  thấy cô không đắp chăn liền vội đứng dậy kéo chăn đắp cho cô, suốt cả một đêm anh cứ nằm nhìn cô như thế đến gần sáng anh mới chợp mắt ngủ.

Sáng hôm sau, Bạch Thoại Mỹ  cùng Kim Tử Long  đi xuống ăn sáng hai người vừa ngồi xuống Kim Dĩnh Bảo  đã bắt đầu nổi hứng trêu chọc, thấy đôi mắt anh hơi thâm quầng Kim Dĩnh Bảo  cười gian tà nhướng nhướng mày hỏi Kim Tử Long :

"Anh hai! Sao hai mắt anh thâm đen vậy? Chẳng lẽ tối qua anh đã "làm việc" quá sức làm đến tận sáng luôn đấy."

Kim Tử Long  quay sang nhìn Bạch Thoại Mỹ  xem cô có phản ứng gì không thấy cô vẫn im lặng ăn anh liền quay đầu nhìn Kim Dĩnh Bảo  trừng trừng mắt, nghiến răng nói:

"Em im lặng lại cho anh! Đầu óc em nghĩ toàn chuyện gì không vậy hả?"

Kim Dĩnh Bảo  lè lưỡi hất mặt không thèm nói chuyện với anh nữa Kim Dĩnh Bảo  chuyển sang nhắm vào Bạch Thoại Mỹ :"Chị dâu! Tối qua ai nằm trên ai nằm dưới vậy?"

"Chị nằm trên anh của em nằm dưới." Bạch Thoại Mỹ  rất điềm tĩnh, thản nhiên phun ra một câu cô không hề nghĩ đến ý nghĩa sâu xa, đen tối của nó.

Phụt! Kim Dĩnh Bảo  không nhịn được mà cười phá lên cười đến đau cả ruột, cười đến muốn nói mà nói không thành tiếng:

"Anh...anh không ngờ anh...anh lại nằm dưới đúng là không có tiền đồ mà vậy mà lại bảo không có làm gì cả."

Kim Tử Long  bây giờ chỉ có thể mím môi, vỗ nhẹ vào trán nghiến răng khẽ nói:

"Không phải như em nghĩ đâu đừng có suy diễn bậy bạ."

"Em đâu có suy diễn bậy bạ gì đâu chứ cái đó chị dâu tự nói cơ mà." Kim Dĩnh Bảo  nhún vai một cái, gương mặt bày ra vẻ vô tội.

Hoàng Việt cùng Jack đi đến cúi thấp người chào, Kim Dĩnh Bảo  vừa thấy Hoàng Việt ánh mắt liền sáng như sao vẫy vẫy tay chào anh:

"Chị dâu! Hai người này là vệ sĩ của chị sao?"

Bạch Thoại Mỹ  gật đầu giới thiệu từng người:"Người đứng bên phải là Hoàng Việt bên trái là Jack, lần trước em đã gặp Hoàng Việt rồi."

"Hai người cũng hãy ngồi xuống ăn sáng cùng mọi người đi." Kim Dĩnh Bảo  miệng cười tủm tỉm, ngữ điệu thay đổi hẳn.

"Cảm ơn! Chúng tôi đã ăn rồi." Hoàng Việt mặt lạnh như băng đứng trong tư thế vô cùng nghiêm chỉnh cất giọng đều đều đáp lại.

"Con ăn xong rồi con xin phép đi làm trước." Bạch Thoại Mỹ  đứng dậy lễ phép nói với Lê Ngọc Quân.

Lê Ngọc Quân gật gật đầu cười nhẹ, Kim Dĩnh Bảo  hướng mắt dõi theo ba người họ, Kim Tử Long cũng dừng động tác ăn lại không nhanh không chậm nói với Kim Dĩnh Bảo :

"Sau này, em đừng mời hai người họ nữa cho dù hai người họ chưa ăn cũng sẽ nói là ăn rồi họ đã được huấn luyện và dạy rằng không được ăn chung bàn với chủ của họ trừ khi là Tiểu Mỹ lên tiếng nếu không họ sẽ không dám."

Biệt thự Rose

Bạch Vĩ Đình  không thấy Bạch Thoại Mỹ  xuống ăn sáng liền lên tiếng hỏi người hầu:"Chị của tôi đi làm rồi sao? Sao giờ này tôi không thấy chị ấy xuống?"

"Thiếu gia! Cậu chưa biết gì sao? Đại tiểu thư đã lấy chồng rồi nên cô ấy đã dọn sang nhà chồng ở rồi." Người hầu ngạc nhiên Bạch Vĩ Đình  là người thân của cô cứ tưởng anh đã biết trước rồi chứ.

"Gì chứ? Lấy chồng? Chị của tôi lấy ai? Kết hôn từ lúc nào? Sao tôi lại không biết gì hết trơn vậy?" Bạch
Vĩ Đình  đập bàn đứng dậy cảm thấy rất hoang mang tại sao trong khi chị của mình kết hôn mà anh lại không biết gì cả? Cảm thấy rất sốc.

"Tôi cũng không rõ chỉ biết hôm qua đại tiểu thư đã dọn đồ sang Kim gia rồi."

"Kim gia? Người mà chị tôi lấy là Kim Tử Long ?" Bạch Vĩ Đình  chấn động tâm lý không thể tin được cầu mong những gì anh nghĩ không phải là sự thật.

"Vâng! Hôm qua, tôi đã nghe thấy bọn họ nói người mà tiểu thư kết hôn chính là tên Kim Tử Long ." Người hầu gật đầu khẳng định với anh.

Bạch Vĩ Đình  tức tốc cầm chìa khóa xe chạy đến Kim gia tìm Bạch Thoại Mỹ  hỏi rõ chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top