C25 : Ngỏ Ý

Sáng hôm sau, Lâm Vỹ Dạ tỉnh dậy, khắp người đau nhức, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi về phòng của mình thay quần áo.

Vỹ Dạ đi xuống nhà.

- "Lâm Vỹ Dạ, mau xuống ăn sáng thôi." Quản gia gọi cô.

Mộc Vân và anh cũng đang ở đó, cô đi xuống, ngồi xuống ghế đối diện anh.

- "Ăn sáng xong đi cùng tôi, tôi đã hẹn Trường Giang rồi, gặp nhau tại công ty của tôi."

Vỹ Dạ gật đầu:"Được."

Mộc Vân bên cạnh lườm nguýt cô:"Thành, em cũng muốn đến cùng anh."

- "Em ở nhà đi, đợi sức khỏe của em bình phục đã."

Mộc Vân cau mày, ánh mắt rõ ràng không cam chịu, cô ta rõ ràng bình thường nhưng vì lần trước nói dối anh mà đến giờ anh vẫn còn tin. Thật tức chết.

Lâm Vỹ Dạ cầm theo thiết kế của mình đi ra xe cùng anh, anh và cô ngồi ở ghế sau, phía trước là tài xế riêng của nhà anh.

- "Gặp xong nhớ ở lại đợi tôi về."

Lâm Vỹ Dạ nhìn anh:"Trưa nay anh về nhà sao?"

- "Cô mong đợi chuyện đó sao?" Anh hỏi.

Lâm Vỹ Dạ không biết phải trả lời làm sao, cô mở thiết kế ra nhìn lại một lần nữa.

Tập đoàn Thịnh Hồng, chiếc xe Lamborghini dừng lại, một bảo vệ ra mở cửa cho anh rồi vòng sang mở cửa cho cô. Lâm Vỹ Dạ theo sau anh đi vào phòng.

Trường Giang đã ở đó chờ cô và anh đến, Vỹ Dạ đi vào.

- "Chào anh."

Trường Giang đứng dậy:"Huỳnh tổng, Huỳnh phu nhân."

Anh không nói thêm điều gì, lúc này thư kí Hoàng đi vào:"Huỳnh tổng, đến giờ họp rồi, chúng ta đi thôi."

Trấn Thành gật đầu rồi đi ra ngoài, lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa, anh dừng chân lại:"Nhớ đợi anh, đừng về trước."

Nói rồi anh quay người bước đi, Trường Giang mỉm cười:"Xem ra tình cảm của Huỳnh tổng và Huỳnh phu nhân rất tốt."

Lâm Vỹ Dạ mỉm cười chua xót, cô không phải Huỳnh phu nhân, cái mác này là của chị cô mới phải.

- "Là người phụ nữ, có đôi mắt buồn sẽ rất khổ." Trường Giang nhìn vào mắt cô nói.

Lâm Vỹ Dạ cụp mắt xuống:"Anh nhìn lầm rồi."

- "Tôi không nhìn lầm, lời vừa rồi tôi chỉ nói vui thôi, ngay từ đầu tôi đã nhận ra tình cảm của hai người không tốt."

Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh:"Anh?"

- "Thật ra tôi cũng có tình cảm với em từ lần đầu, nên tôi mới dễ dàng đồng ý hợp tác cùng em." Trường Giang nói.

Lâm Vỹ Dạ bất ngờ không biết nói thêm gì, Trường Giang mỉm cười:"Đừng nhìn tôi như vậy. Có phải em nghi ngờ tôi nói dối?".

Lâm Vỹ Dạ lắc đầu nguầy nguậy rồi lại gật đầu, cuối cùng cô cúi đầu xuống, cắn cắn môi mình.

Trường Giang mỉm cười:"Được rồi, bây giờ em chỉ cần nói cho tôi biết em có tình cảm gì với tôi hay không?"

Lâm Vỹ Dạ vẫn cúi đầu xuống, nụ cười trên môi anh ta càng nhạt dần:"Em yêu Huỳnh Trấn Thành?"

Lâm Vỹ Dạ cụp mắt xuống, yêu thì có đấy, cũng chẳng biết cô đã yêu anh từ khi nào, cũng không hiểu vì sao mình lại yêu anh.

- "Võ tổng, đây là thiết kế đầu tiên của tôi, anh xem qua đi ạ." Lâm Vỹ Dạ đành nói sang công việc, cô đưa bản thảo cho anh.

Trường Giang nhận lấy, đặt chúng xuống bàn:"Vỹ Dạ, tôi muốn nói với em một chuyện."

- "Anh cứ nói." Vỹ Dạ đáp.

Trường Giang gật đầu:"Sắp tới một tháng nữa sẽ có công ty bên Pháp mở một lớp đào tạo cho những ai theo ngành này, công ty tôi được đề cử đến tận hai người, tôi muốn một người trong đó là em."

- "Tôi?" Vỹ Dạ nói.

Trường Giang gật đầu:"Đúng vậy, cơ hội này sẽ rất hiếm, em chỉ cần đi ba năm, em sẽ có được bằng tốt nghiệp bên Pháp, bên cạnh đó em có thể phát triển sự nghiệp theo ý em muốn."

Lâm Vỹ Dạ nghe đến cũng muốn đi, nhưng liệu anh ta có để cô đi ba năm hay không?

- "Nếu ở cạnh anh ta không hạnh phúc thì em ở lại làm gì?" Trường Giang hỏi.

Cô im lặng...

Anh có chút buồn...

- "Được rồi, thiết kế của em anh sẽ gửi về cho công ty làm theo và tung ra thị trường, còn việc qua Pháp em có một tháng để suy nghĩ, anh mong em sẽ có quyết định đúng đắn."

Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu lên:"Anh thật sự tốt với tôi như vậy sao?"

- "Không, đây không phải anh tốt với em mà là do anh thấy em có năng lực thực sự, chuyện này sẽ không liên quan gì đến tình cảm anh dành cho em."

Nói rồi anh ta đứng dậy bước ra ngoài, Lâm Vỹ Dạ nhìn cánh cửa đóng lại mà lòng có chút rối bời.

Những lời anh ta nói liệu có phải thật không? Nhưng cô phải xin Trấn Thành như thế nào đây?

Biệt thự của Trấn Thành...

Mộc Vân nhàm chán ngồi ở phòng khách xem tivi, cô ta nhìn ngắm bộ móng tay của mình rồi lại cầm hoa quả lên ăn.

"Tít..tít..tít.." Là điện thoại của cô ta, cô ta cau mày nhấc điện thoại lên. Là Vương Hùng, trên mặt cô ta hiện rõ vẻ lo sợ.

Bên kia, Vương Hùng nhe răng:"Mẹ kiếp, mày dám trốn tao đi sao? Thấy ông mày hết tiền liền bỏ đi như vậy sao?".

Mộc Vân đi ra ngoài vườn nói chuyện:"Anh muốn gì?"

Vương Hùng cười:"Cưng à, anh muốn gì em là người hiểu rõ nhất mới phải."

- "Cho tôi địa chỉ, gặp nhau rồi nói chuyện."

Tập đoàn Thịnh Hồng..

Mộc Nhiên ngồi suy nghĩ cả buổi trời, lúc này Trấn Thành đi vào:"Về thôi."

Cô gật đầu rồi đứng dậy theo sau anh xuống tầng hầm lấy xe.

Về đến biệt thự, cô lên phòng thay quần áo rồi xuống nhà ăn cơm, anh đi xuống.

- "Mộc Vân đâu rồi?"

Quản gia nói:"Sáng nay có người gọi điện, Lâm tiểu thư ra ngoài từ sớm rồi."

Anh cau mày rồi đi về phía bàn ăn cùng cô, chiều nay anh không đi làm là để xử lí một chuyện.

Chuyện Võ Huyền Du lần trước anh phải cho cô ta biết tay.









Tobe continued

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top