Chap 13
Baek Hyun đứng trơ trọi trên ngọn đồi hoang vắng, mặc kệ cho những cơn gió lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt, thổi tung cả mái tóc, không khóc, không cười, chỉ lặng lẽ đứng nhìn ngôi mộ của anh. Cậu cũng không nhớ rõ mình đã đứng đây bao lâu, chỉ nhìn anh mà không dám nói câu nào.
Liệu anh có giận không?
Câu hỏi đó vẫn luôn lởn vởn trong đầu cậu, trở thành nỗi day dứt không yên. Cậu biết nếu anh ở đây anh sẽ nói 'chỉ cần em hạnh phúc' nhưng nếu cậu hạnh phúc thì anh có hạnh phúc không?
"Là em đây!" Baek Hyun lúc này mới lên tiếng.
"..."
"Đã ba tháng rồi phải không? Đã ba tháng kể từ ngày anh đi vậy mà em mới chỉ đến thăm anh được một lần. Anh sẽ không trách em chứ?"
"..."
"Anh không trách em phải không? Bởi vì dù em có làm gì anh cũng không bao giờ giận em, lúc nào cũng đối xử tốt với em. Nhưng càng như vậy em lại càng cảm thấy mình khốn nạn đến thế nào, anh có biết không?
"..."
"Ngày anh mất đi lại là ngày em bắt đầu một hạnh phúc mới. Quên đi tất cả quá khứ, quên cả anh, em thực sự đã sống hạnh phúc. Em ước gì ngày hôm đó có thể chết cùng với anh, có lẽ sẽ tốt hơn là đau khổ như bây giờ."
"..."
"Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay em sẽ kết hôn với Park Chan Yeol."
Nói đến đây đôi chân bắt đầu run rẩy, Baek Hyun quỳ sụp xuống trước phần mộ của Kim Jong In, nước mắt thấm đẫm nền đất lạnh lẽo. Giọng cậu như lạc đi giữa không gian
"Xin lỗi nhưng em đã yêu hắn ta mất rồi..."
_____.~***~.____
"Sao lâu thế nhỉ?" Chan Yeol sốt sắng đi đi lại lại trong phòng chờ. Baek Hyun không hiểu sao đã đi đâu từ sáng sớm, chỉ để lại một tờ giấy vẻn vẹn 3 chữ 'Em sẽ đến'.
Ba ngày nay anh luôn cảm thấy Baek Hyun có điều gì đó rất lạ, lúc ngồi thẫn thờ như mất hồn, khi lại cười nói vui vẻ khiến anh hoàn toàn rối loạn, không thể đoán biết được trong đầu cậu đang nghĩ gì nữa. Đã có lúc anh cho rằng cậu nhớ ra tất cả, nhưng nghĩ lại với tính cách của Baek Hyun, nếu trí nhớ hồi phục thì sẽ lập tức tìm anh tính sổ chứ sao có thể còn tiếp tục ở lại nhà anh.
Lắc đầu thật mạnh để xua tan đi những ý nghĩ quái gở, Chan Yeol đưa mắt nhìn kim giây đang lê từng bước chậm chạp, mỗi giây trôi đi lòng lại ngổn ngang bao nhiêu ý nghĩ không may. Chỉ một bước nữa thôi là cậu sẽ hoàn toàn là của anh, anh đã không còn đường lui nữa rồi.
Ở lễ đường, những vị khách đã bắt đầu xôn xao vì sự trì hoãn, riêng Yi Xing chỉ ngồi yên bất động. Cậu không hiểu Baek Hyun muốn làm gì, rõ ràng đã biết tất cả sự thật nhưng lại dặn cậu không được nói với anh và tiếp tục cử hành lễ cưới.
Có lẽ Baek Hyun đang phân vân, chưa có sự lựa chọn cho bản thân nên vẫn đang suy nghĩ. Không lẽ sự việc đến nước này Baek Hyun quyết định không đến? Trước đây Yi Xing luôn muốn ngăn cản những điều dối trá của anh trai mình nhưng đến bây giờ khi thấy được sự chân thành của Chan Yeol cậu lại mong muốn Baek Hyun sẽ bỏ qua tất cả để có thể ở bên anh.
Kim Jong In dù yêu đến đâu cũng đã là quá khứ, thời gian không thể quay ngược trở lại, chi bằng nắm chặt lấy hạnh phúc của mình hiện tại mà tiếp tục hướng về tương lai. Tha thứ, có lẽ là liều thuốc tốt nhất cho cả hai người.
Yi Xing liếc sang chiếc ghế trống bên cạnh mình, đến ngày hôm nay Yi Fan cũng nhất định không đến. Nếu ngay cả Yi Fan đã không thể tha thứ cho Chan Yeol thì liệu Baek Hyun có thể không?
"Đừng quá lo lắng, cái gì đến sẽ phải đến thôi!" Su Ho ngồi bên cạnh Yi Xing, thấy vẻ mặt hoang mang của cậu bèn lên tiếng trấn an.
"Em không lo lắng về lựa chọn của Baek Hyun. Chỉ là ...." Yi Xing đưa mắt nhìn xa xăm, tay vân vê vạt áo "Em biết rằng Baek Hyun dù lựa chọn lối đi nào cũng sẽ không thể hạnh phúc. Không thể tha thứ, cũng không thể buông xuôi, rồi cậu ấy sẽ ra sao đây?"
"Baek Hyun là người luôn nhìn về phía trước, dù là đau khổ nhưng thời gian qua đi, vết thương cũng sẽ lành lại thôi."
"Vết thương lành lại nhưng vết sẹo sẽ theo ta suốt cuộc đời!"
"Đừng bi quan thế! Không phải mỗi chúng ta đều phải tập sống với những vết sẹo đó sao? Như em, anh, Chan Yeol, Yi Fan và cả Baek Hyun nữa."
Yi Xing gật đầu nhẹ rồi lại đưa ánh mắt hướng về phía cửa nhà thờ, thực trong thâm tâm Yi Xing vẫn muốn Baek Hyun đến, dù lòng tự nhủ cậu lựa chọn thế nào cũng sẽ ủng hộ.
Nhưng có lẽ điều đó sẽ không xảy ra. Đã trễ hơn một tiếng, nếu Baek Hyun muốn đến thì giờ này cũng đã đến rồi. Có lẽ cậu phải nói cho anh trai cậu về việc Baek Hyun đã nhớ lại tất cả, để anh khỏi mong chờ rồi lại thất vọng.
Giây phút Yi Xing đứng lên cũng là lúc cánh cửa nhà thờ rộng mở, ánh sáng từ khe cửa dần lan tỏa cả gian phòng. Baek Hyun đứng đó, xinh đẹp trong bộ vest cưới trắng tinh khiết, nom tựa như thiên thần vừa đáp xuống trần gian.
Gương mặt Chan Yeol bỗng trở nên rạng rỡ hẳn lên khi thấy Baek Hyun, anh liền chạy ra đón cậu, như thể đã quên hẳn việc phải mắng cậu vì cái tội đến trễ hơn một tiếng vào ngày trọng đại, báo hại anh trăn trở suy nghĩ suốt cả buổi.
"Sao em đến trễ vậy?" Chan Yeol vui vẻ nói, không hề có chút trách móc.
"Em xin lỗi. Có một số việc..." Baek Hyun cười gượng gạo rồi cùng anh bước đi đến bậc tuyên thệ.
Chan Yeol cảm thấy lễ đường bỗng nhiên dài ra bất tận, anh chỉ muốn ngay lập tức bay đến nơi cha sứ đang đứng và nói 'Con đồng ý' ngay lập tức.
"Park Chan Yeol, con có đồng ý lấy Byun Baek Hyun làm vợ ..."
"Con đồng ý!" Câu nói của Chan Yeol bật ra ngay sau đó như thể đã muốn bùng nổ lâu lắm rồi vậy.
"Byun Baek Hyun, con có đồng ý lấy Park Chan Yeol làm chồng ..."
"Con ..." Đôi mắt Baek Hyun nãy giờ vẫn dán chặt xuống sàn từ từ đưa lên, lạnh lùng nhìn vị cha sứ phúc hậu "... không đồng ý!"
Sau câu nói đó những tiếng xì xào phía dưới bắt đầu nổi lên. Yi Xing chết lặng. Chan Yeol bàng hoàng. Anh nắm chặt lấy vai Baek Hyun, quay cả người cậu đối diện với anh.
"Em sao thế? Tại sao lại không đồng ý?"
"Vậy tại sao tôi lại phải đồng ý?" Baek Hyun hỏi ngược lại, phóng ánh nhìn băng lãnh về phía anh.
"Em ..." Chan Yeol căng tròn đôi mắt nhìn Baek Hyun, đôi mắt của Baek Hyun bây giờ không phải là của Byun Baek Hyun đã ở bên anh suốt thời gian qua. Đây là đôi mắt của Byun Baek Hyun - tổ trưởng tổ thiết kế luôn đối đầu, hằn học anh. Là Byun Baek Hyun của trước đây 3 tháng!
"Tôi không có lí do gì phải đồng ý lấy một kẻ dối trá, vô liêm sỉ như anh." Baek Hyun giận dữ, nói rõ đến từng chữ.
"Em ... em đã ..." Chan Yeol nuốt khan, nhìn Baek Hyun lo sợ.
"Phải! Tôi đã nhớ ra tất cả. Tôi chỉ hận lúc đó đã không tự tay giết chết anh để rồi khi tỉnh dậy bị anh lừa dối một cách trắng trợn."
"..."
"Anh từng nói nếu anh muốn cái gì không được thì nhất định sẽ chiếm lấy phải không? Đây chính là cách những kẻ nhà giàu các người chiếm lấy những thứ mình muốn à?"
"Không phải, Baek Hyun! Là anh thật ..."
"Thật lòng yêu tôi?" Baek Hyun nhếch mép cười "Câu này tôi nghe chán rồi! Nói cho anh biết, tôi chưa bao giờ yêu anh hết, dù là trước đây, 3 tháng vừa qua, bây giờ và mãi mãi."
"Em... chưa từng yêu anh sao, Baek... Baek Hyun?" Chan Yeol cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi, hai bàn tay xiết chặt hai vai Baek Hyun đến đau điếng nhưng cậu vẫn không kêu lên tiếng nào, chỉ làm anh căm phẫn.
"Đúng thế. Khi tôi mất trí nhớ, đồng ý lấy anh là vì thương hại anh, là vì ái ngại anh đã mất công chăm sóc tôi thôi! TÔI.CHƯA.BAO.GIỜ.YÊU.ANH.HẾT" Baek Hyun nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt ráo hoảnh nhìn thẳng vào anh.
Cả căn phòng xôn xao, ầm lên như cái chợ vỡ, ai nấy đều kinh hoàng trước lời tuyên bố của cậu. Su Ho và Yi Xing dù không mấy bất ngờ trước quyết định của Baek Hyun, nhưng cũng không tránh khỏi ngỡ ngàng khi Baek Hyun thẳng thừng tuyên bố bỏ Chan Yeol ngay trong ngày cưới, như thể cố tình lôi anh ra làm trò cười để trả thù.
Baek Hyun giật phăng chiếc hoa cài vương miện vứt xuống đất, thảy cả chiếc áo vest trắng cậu từng thích nhất, cởi bỏ cả đôi giày trắng Chan Yeol đã đặt làm riêng cho cậu, Baek Hyun mắt vẫn hướng về phía Chan Yeol trống rỗng và vô tình. Mọi thứ từng chứa đựng tất cả tâm tư bao hàm cả trái tim người đó đều đã bị cậu rũ bỏ một cách phũ phàng.
"Trả lại cho anh, tôi hy vọng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi GHÊ TỞM anh!"
Rồi cậu cất bước đi, mặc kệ những thanh âm bát nháo xung quanh, những ánh mắt chiếu thẳng vào cậu, mặc kệ cả Chan Yeol đang quỳ sụp xuống mà khóc.
Em chưa bao giờ yêu anh sao, Baek Hyun?
Ánh mắt chân tình tha thiết em từng trao cho anh
Đôi môi anh đào từng quấn quýt lấy anh
Gương mặt xinh đẹp từng vì anh mà ngượng ngùng
Thân ảnh kiều diễm đã từng cùng anh lạc vào đê mê
Tất cả đối với em đều không có nghĩa lý gì sao?
Anh đau. Cậu biết. Bởi vì cậu cũng đau lắm chứ!
Baek Hyun với áo sơ mi trắng mỏng manh chạy nhanh trên con đường lá rụng đầy, lạnh lẽo và cô độc. Gió tạt đi những giọt nước mặn chát vừa rơi khỏi khóe mi nhưng cũng chẳng thể nào thổi đi được những đau đớn chất chứa trong lòng cậu.
Đôi chân trần rướm máu vẫn tiếp tục bước nhanh để lại những đóa hoa đỏ thẫm trên con đường cậu đi.
Em xin lỗi, Chan Yeol!
Em yêu anh ....
Nhưng không cách nào tha thứ cho anh được ...
Làm ơn....
Làm ơn ...
Hãy quên em đi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top