Chương 1

Tôi ly hôn!

Lý do ư? Đại khái là phát hiện ra người đời này không thể thiếu tôi, người nói đời này không thể không có tôi đã nuôi bồ nhí bên ngoài.

Có lẽ thái độ của tôi không bộc lộ rõ ràng, khiến cho anh ta tưởng ràng sức chịu đựng của tôi cao lắm. Sự hổ thện lóe qua mắt, sau đó anh ta liền cao nói đi làm vất vả thế nào, việc xã giao khó khăn thế nào, chuyện như thế ngày phổ biến cỡ nào ở xã hội hiện đại...

Tôi sai lầm rồi, tôi đã đáng giá quá cao sự thấu hiểu của anh ta về mình. Tôi không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng chồng tôi chỉ có thể là của mình tôi, mặc kệ thân thể hay tâm tư, dù vượt quá giới hạn cũng không được phép! Chẳng lẽ anh ta không thấy bẩn sao? Thứ đó chuyển từ người phụ nữ này qua người phụ nữ khác, có lẽ, anh ta còn cảm thấy rất sung sướng. Nhưng tôi lại cảm thấy bẩn, vô cùng bẩn!

Kỳ thấy tôi hỏi một câu, nếu tôi cũng nuôi bồ bên ngoài như anh, anh còn có thể nói liên mồm như thế được không? Không thể rồi, đâu có gã đàn ông nào chấp nhận vợ mình ngoại tình chứ? Mặc cho thế giờ này suốt này hô hào nam nữ bình đẳng, anh ta vẫn muốn lạm dụng quyền nam tính của mình ư? Nhưng tôi không thể vô sỉ như anh ta, làm người nên giữ cho minh trong sạch!

Sự thật cho thấy, sự kết hợp của chúng tôi là sai lầm. Chung tôi đều đánh giá đối phương quá cao, chưa hiểu hết tính cách của đối phương, chẳng qua chuyện ngoại tình chỉ đào nên ngòi nổ đã được chôn vùi từ lâu. Phương pháp sử lí tình huống này rất dễ ràng, thử hỏi bây giờ trên người bạn có một khối u ác tính nhỏ thì nên làm gì? Tất nhiên đau dài chi bằng đau ngắn, lập tức vung dao xẻo đứt nó! Nếu không, cái u ác tính kia sẽ ngày càng láy mạng nhỏ của bạn.

Cho lên, đứng trước tòa án , sau khi đệ trình căn cứ chính xác rằng chồng mình không chung thủy, tôi lẳng lặng nghe tòa án công bố kết quả cuối cùng. Ánh mắt anh ta nhìn tôi ngỡ ngàng, có hối hạn, có hổ thẹn, nhưng vậy thì sao? Chẳng lẽ tôi không đau? Yêu anh ta, không phải là chuyện một sớm một chiều. Ngày ngày đêm đêm quấn quýt còn đang hiển hiện trước mắt, mỗi câu đường mật gắn bó khắng khít, thề non hẹn biển còn văng vẳng bên tai, tôi yêu anh ta, dù không kinh tâm đọng phác, cũng là tế thủy trường lưu.

Nhìn đế những chứng cứ ngoại tình, trong lòng của tôi đau như bị dao cứa tùng nhát từng nhát một. Tôi muốn chốn tránh, càng không ngừng tự nhủ đây không phải sự thật, có lẽ, có lẽ anh ta bị người khác hãm hại không chừng... cho đến khi anh ta thừa nhận. Tim của tôi dường như ngừng đập, đau hạn đan xen cùng những lời anh ta liến thoắng nói yêu tôi không ngừng tại vào mặt.

Kết quả phán quyết khiến tôi rất vừa lòng, ly hôn, anh ta không còn là chồng của tôi. Sau phiên tòa, anh ta lớn tiếng gọi tên tôi, lao lại đay giữ lấy tay tôi hỏi tại sao?

Tôi nhìn người yêu dấu thủa xưa, nhẹ nhàng gỡ tay ra, lùi về sau vài bước , ánh mát sáng quắc:' Đừng đụng vào tôi, tôi ghét anh, bẩn.'

Anh ta như bị sét đánh, đứng tại chỗ, sau đó, anh ta quỳ xuống trước sự hiện diện của nhiều người, xin tôi tha thứ.

Tôi cười nhạt một tiếng, xoay người vội bước đi. Chồng yêu của tôi à, yêu và hận chỉ cách nhau một đường chỉ, ly hôn đã cắt đứt quân hệ của chúng ta, nhưng không thể làm nguôi đi oán hận và căm tứ trong lòng tôi, cho nên, chồng yêu ơi, hãy đón nhận những ngày tháng về sau đi.

Bước xuống bậc thang của tòa an, bỗng nhiên trượt chân, thân thể lập tức mất thăng bằng, cả người tôi ngã nhào xuống cầu thang, va vào góc cạnh rất đau, đầu óc mờ mịt. Thân thể tiếp tục lăn xuống không ngừng, đầu đập mạnh vào trước cổng tòa án.

Phía sau chuyền đến âm thanh gào thét của anh ta, cùng với tiếng hết chói tai của bạn bè, gia đình. Tôi vừa đau đớn vừa nghĩ vì sao ngã xuống rồi mà cơ thể còn có thể lăn xa như vây, bậc thang hẳn phải cách pho tượng một đoạn khá dài mới đúng....

Một đôi tay run run nhác đầu tôi lên, tôi thuận thế dựa vào om ấp ấm áp, mùi hương này là loại sữa tắm tôi đã chọn cho anh ta.... Tôi cố sức mở mắt, nâng tay lên, lại phát hiện tay dính đầy máu, hô hấp cũng khó khăn. Tôi gắng gượng hít từng ngụm khí, tiếc rằng âm mưu quỷ kế trả thù của mình còn chưa được thực hiện, chồng yêu à, ông trời quả ko bạc đãi anh nhỉ...

Vì thế tôi cố gắng mỉm cười, hướng về người đàn ông đang chảy nước mắt trước mặt, tay lại với về phía bạn bè bên cạnh, dốc hết sức nói: '' Trời xanh làm chứng, lên trời xuống đất tôi cũng không tha thứ cho anh ta.''

Tôi khép mắt lại, nghe thấy bọn họ khóc thét. Chông yêu ơi, đây là hận thù của tôi, lên trời xuống đất tôi cũng không tha thứ cho anh, có lẽ anh sẽ vì nó mà đau khổ cả đời, có lẽ vừa xoay người anh đã quăng ra sau đầu, nhưng bạn bè người thân của tôi đều nhớ rõ, ít nhất là nhớ rõ thay anh. Gông xiềng này, anh trốn được sao?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chap này mình chưa đè cập đến HunHan chap sau ms đề cập tới ạ!!!!

#Rill

                                                                                                                   Cập nhập ngày 18/3/2017 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: