Chap 12 + 13
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh đã hơn năm rưỡi, mắt thấy sắp đến giờ cơm, cộng thêm sự kiện vừa rồi dễ khiến người ta chả còn lòng dạ nào học tập, hai người bèn thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi thư viện.
Vào cung điện sách vở thiêng liêng thực hiện hành vi dâm ô, trong lòng Hoàng Nhân Tuấn xấu hổ muốn chết, màu sắc trên thính tai còn chưa lui xuống. Cậu luôn cảm giác chuyện mới nãy của mình với Lý Đế Nỗ chắc chắn đã bị phát hiện, chỉ cần dọc đường có ai nhìn cậu lâu chút thôi cậu cũng thấy căng thẳng, rất sợ người khác quan sát quá kỹ lưỡng, sẽ nhận ra vết tích mờ ám trên quần áo cậu.
Trái ngược với cậu, đại thiếu Lý bình tĩnh đến kỳ lạ, sải bước đi trong sân trường, nhàn rỗi hóng gió, cứ như đang đi dạo vườn hoa sau nhà. Không chỉ như vậy, đại thiếu Lý giữa chừng còn lên tiếng: "Hay là ăn cơm chung?"
Đương nhiên Hoàng Nhân Tuấn không muốn đi: "Thôi, quần áo tớ bẩn cả rồi, tớ phải về thay đồ."
Xưa giờ Hoàng Nhân Tuấn luôn khá ưa sạch sẽ, vệ sinh cơ thể rất kỹ, thậm chí năm nhất đại học còn cưỡng chế làm cái bảng phân công dọn dẹp cho phòng, nếu không vì lý do đó thì lúc trước Hoàng Nhân Tuấn đã chẳng hở tí lại nổi khùng khi quét râu Lý Đế Nỗ. Mặc dù từng có quãng thời gian cậu làm một "trai thẳng lôi thôi" gương mẫu, nhưng Lý Đế Nỗ có thể thông cảm và ngầm hiểu nguyên nhân: "Vậy chúng ta trở về phòng thay đồ trước rồi đi sau."
"Đừng..." Lời từ chối của Hoàng Nhân Tuấn còn chưa dứt, đã cảm giác sắc mặt Lý Đế Nỗ lạnh xuống, sao mấy hôm nay thằng cha này hay nổi khùng thế! Hoàng Nhân Tuấn chả hiểu nổi, nhưng chỉ cần Lý Đế Nỗ vừa giận, hơn phân nửa xui xẻo sẽ đổ lên đầu cậu, cậu khẽ cắn răng, vì sự an toàn cho tính mạng của mình mà cố nặn ra một nụ cười: "Thế tùy cậu."
Vẻ mặt đại thiếu Lý hơi nguôi giận, hài lòng gật đầu, xung phong bước vào trước. Hoàng Nhân Tuấn đi phía sau, đáy lòng đau khổ tới mức muốn hát lên "Gió thổi từ phương Bắc, đóa bông tuyết phiêu phiêu", bây giờ không chỉ hầu giường mà còn kiêm nốt hầu ăn hầu uống luôn rồi, trọn gói hết dịch vụ "ba hầu". Ngộ nhỡ lần sau đại thiếu Lý nổi hứng muốn để cậu lên sàn thâu đêm thì sao? Cuộc sống này còn sót chút hi vọng nào không hả?
Mặc kệ Hoàng Nhân Tuấn đang bận ảo tưởng điều gì, hai người vẫn thuận lợi đến quán ăn trên đường. Thời tiết hôm nay rất tốt, có nắng ấm gió mát, đại thiếu Lý chợt phấn chấn hẳn lên, ngỏ lời muốn mời khách. Hoàng Nhân Tuấn suy nghĩ một chút, chỉ điểm nhà hàng Nhật Bản nọ, cùng chung tuyến đường với quán có phòng ăn riêng lần trước.
Hai thằng sinh viên to xác ngồi ăn đồ Nhật với nhau nghe thì có chút kỳ quái, nhưng làm sao sánh bằng thực đơn tinh tế của nhà hàng kia, quan trọng nhất là đồ thì ít mà lại đắt kinh khủng. Hoàng Nhân Tuấn quyết định hôm nay phải nhét thật đầy bao tử, quyết chí khoắng sạch kho bạc nhỏ của đại thiếu Lý.
Người được mời mãnh liệt bày tỏ "Muốn ăn món Nhật tới phát rồ rồi", nên hiển nhiên người mời đành phải chiều lòng thôi. Hai người cùng nhau tìm chỗ, vì để tránh tình trạng lúng túng vì yên lặng suốt quãng đường, hai người vẫn duy trì một trước một sau mà đi, biểu hiện tự giác lại ngầm hiểu ý.
Thế nhưng hôm nay rõ ràng là "Thứ sáu đen đủi" của Hoàng Nhân Tuấn, vì muốn đập tan ảo tưởng đào mỏ khiến đại thiếu Lý phá sản. Lúc vừa đi được nửa chặng đường, Lý Đế Nỗ ở phía trước bỗng nhiên dừng bước. Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu nhìn lướt qua Lý Đế Nỗ, cách chỗ này hơn 20m, cạnh đường cái trước mặt, có đôi nam nữ đang lôi lôi kéo kéo, mà cô gái đó chẳng phải là Tống Thi Nhạc sao!
Vãi! Mặc dù chút ái mộ của Hoàng Nhân Tuấn dành cho Tống Thi Nhạc đã sớm tan biến sau khi nhận ra hiện thực tàn khốc, hiện tại chỉ còn rũ lòng thương tiếc và đơn thuần tán thưởng dành cho một thiếu nữ xinh đẹp theo bản năng thôi. Nhưng nữ thần ngày xưa đang bị ức hiếp ngay trước mắt, ai mà nhịn nổi chứ? Nhìn mặt Tống Thi Nhạc tràn đầy lo lắng và uất ức muốn hất cánh tay nam sinh, nói thế nào thì nói, trước tiên cũng phải kéo người ra đã!
Hoàng Nhân Tuấn mới xắn tay áo lên một nửa, Tống Thi Nhạc đã nhanh mắt nhìn thấy bên này, hét to: "Lý Đế Nỗ!" Lý Đế Nỗ nhíu mày không đáp, chạy đến nắm cánh tay nam sinh buộc hắn thả cô ra, Tống Thi Nhạc tranh thủ nhanh chóng trốn tới sau lưng Lý Đế Nỗ.
Đôi bên vừa đối mặt hẳn đã biết nhau từ trước rồi, Hoàng Nhân Tuấn đi theo được vài bước, đang do dự có nên tiếp tục tiến lên hay không, lại nghe nam sinh kia mở miệng cười lạnh một tiếng, có lẽ là cực kỳ tức giận, nói chuyện hết sức khó nghe: "Chẳng trách em muốn đá tôi. Sao nào? Quay về với tình cũ rồi à?"
Lý Đế Nỗ bình tĩnh nhìn đối phương, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Mặt Tống Thi Nhạc tức đến trắng bệch, lại chẳng dám nói lời nào, chỉ có thể thấp giọng nói: "Lý Đế Nỗ!" Ngữ khí gấp gáp, giống như muốn khóc ngay lập tức.
Lúc này Lý Đế Nỗ mới lạnh nhạt mở miệng: "Viên Kiêu, đủ rồi, sớm hợp sớm tan."
Sắc mặt Viên Kiêu càng âm trầm: "Sớm hợp sớm tan? Ông đây đổ bao nhiêu tiền của lên người cô ta, cô ta lại chỉ gởi một cái tin nhắn, nói chia tay thì có thể chia tay sao?!"
"Là cậu tự nguyện." Lý Đế Nỗ thờ ơ liếc một cái, "Đàn ông phải phóng khoáng một chút, đừng keo kiệt như vậy."
Viên Kiêu nghe xong tái xanh mặt, trước khi đi còn không quên cảnh cáo: "Chờ đó!" Vì vậy Lý Đế Nỗ đành đứng tại chỗ nhìn người dần chạy mất.
Sau khi màn hài kịch kết thúc, cả hai mới nhớ tới còn có kẻ tên Hoàng Nhân Tuấn. Ánh mắt Tống Thi Nhạc chứa đầy cảm kích cùng e lệ lén nhìn Lý Đế Nỗ, lại quay đầu ngượng ngùng cười cười với Hoàng Nhân Tuấn: " Vừa nãy cảm ơn các cậu nhiều, để các cậu chê cười rồi, hay tớ mời mọi người ăn bữa cơm nhé?"
Hoàng Nhân Tuấn còn chưa kịp mở miệng, Lý Đế Nỗ đã lạnh lùng từ chối: "Khỏi cần, tôi với bạn cùng phòng tự đi."
Khóe miệng tươi cười của Tống Thi Nhạc cứng một chút, giọng có chút do dự: "Tớ... Tớ sợ lát nữa hắn trở lại..."
Vốn dĩ Hoàng Nhân Tuấn cũng rất lúng túng vì bị cuốn vào, nghe được lời này, bèn cảm thấy mình hơi dư thừa ở đây, vội vàng nói: "Tớ về trường trước."
Lý Đế Nỗ quay đầu, vẻ mặt không hề do dự nhìn cậu chốc lát, mới nhíu mày nói: "Xin lỗi, để lần sau mời cậu vậy."
"Có gì đâu có gì đâu." Hoàng Nhân Tuấn xua tay một chút rồi xoay người rời đi. Chẳng mấy chốc lại không nhịn được ngoái đầu nhìn, Lý Đế Nỗ sóng vai cùng Tống Thi Nhạc đi trên đường, khoảng cách giữa hai người tuy xa, nhưng hình ảnh vẫn rất hài hòa. Cậu nhớ tới trước kia mình cũng nhìn thấy cảnh tượng hai người này dính với nhau vô số lần, rõ ràng đã sớm thành thói quen, chẳng hiểu sao hôm nay lại đặc biệt khó tiếp thu.
Cậu không lý giải được tâm tư của mình, cũng dứt khoác muốn quên đi. Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy cả ngày hôm nay cực kì mệt mỏi, tay chân bủn rũn như bọt biển, hụt mất bữa tiệc lớn sang trọng, ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng chả còn, trở về phòng liền nằm phịch trên giường.
Trước khi nhắm mắt lại cậu nghĩ, nếu lần sau Lý Đế Nỗ mời cậu ăn cơm, cậu nhất định phải đòi đến nhà hàng Nhật, đem toàn bộ phần còn thiếu hôm nay ăn bù hết mới được.
Lúc tỉnh dậy trước mắt Hoàng Nhân Tuấn chính là màn đêm dày đặc. Trời đã tối rồi, phòng ngủ yên tĩnh tới đáng sợ, cậu ngửa mặt nằm trên giường, tay phải sờ soạng lung tung tấm nệm, cả buổi mới tìm được điện thoại. Ấn nút khóa màn hình, ánh sáng đột ngột khiến cậu híp mắt vì chói, vừa đúng tám giờ.
Sau khi mở đèn mới có chút hơi người, giường của Lý Đông Hách lẫn La Tại Dân vẫn còn chỉnh tề, rõ ràng đã về nhà rồi, vậy mà Lý Đế Nỗ vẫn chưa về. Mới nãy Hoàng Nhân Tuấn ngủ không an ổn chút nào, dường như cậu đã mơ một giấc mộng trốn đông núp tây, chẳng hiểu sao luôn bị người ta đuổi bắt, sợ tới mức vừa choàng tỉnh đã ướt nhẹp mồ hôi. Cậu tùy ý gãi gãi đầu, cầm quần áo sạch bước vào toilet.
Thời điểm Lý Đế Nỗ đẩy cửa toilet ra, Hoàng Nhân Tuấn mới sực nhớ mình quên khóa cửa. Một luồng gió lạnh từ phía sau lưng ập tới, Hoàng Nhân Tuấn bị dọa hết hồn, quay đầu nhìn sang, còn chưa kịp thấy rõ thứ gì thì bọt trên đầu đã trượt vào mắt. Cậu lập tức kêu nhẹ một tiếng, che mắt dụi dụi.
Mới dụi được hai lần đã bị người kéo ra, Lý Đế Nỗ một tay kìm cằm bắt cậu ngửa đầu, kéo đến dưới vòi sen, một tay cẩn thẩn giúp cậu rửa sạch bọt.
"Sao mà đần quá vậy." Lý Đế Nỗ lạnh giọng mắng cậu, Hoàng Nhân Tuấn thử giãy giụa, lại nghe thấy Lý Đế Nỗ khẽ cảnh cáo: "Cấm lộn xộn." Hơi thở khi nói phun thẳng tắp lên mặt cậu, đương nhiên là vì khoảng cách quá gần, Hoàng Nhân Tuấn chẳng hiểu vì sao, có một luồng tê dại từ sống lưng nhảy vọt lên, khiến cả người cậu cứng đờ ngay tắp lự.
Thật lâu sau đó, mãi đến lúc Hoàng Nhân Tuấn thấy đôi mắt hết khó chịu, cậu mới ra hiệu đẩy Lý Đế Nỗ một chút, nhưng Lý Đế Nỗ chẳng những không buông cậu ra, trái lại còn ép cậu cúi đầu, hai tay xoa xoa chà chà tóc cậu, không nói hai lời liền đem người tắm sạch sẽ thơm tho.
Động tác của Lý Đế Nỗ chưa tính là ôn hòa, nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn vô cùng xấu hổ, gò má dần dần nóng lên: "Sao cậu về sớm thế?"
"Trời tối không lo về phòng thì đi đâu?" Lý Đế Nỗ thuận miệng đáp, vuốt vài sợi tóc của Hoàng Nhân Tuấn, bấy giờ mới chịu thả người.
"Bữa tối ăn ngon chứ?" Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu, vì mới bị bọt chảy vào nên khóe mắt ửng hồng, hiện ra thần sắc mềm mại.
Lý Đế Nỗ nhìn chằm chằm Hoàng Nhân Tuấn cả buổi mới trả lời cậu: "Ăn chưa no."
"...Ồ." Hoàng Nhân Tuấn nhất thời im lặng, cậu không có cách nào bàn tiếp đề tài này, ngộ nhỡ cậu khuyên Lý Đế Nỗ nên ăn chút gì đó, Lý Đế Nỗ lại nói "Vậy thì ăn cậu đi", cậu hỏi tại sao chưa ăn no, Lý Đế Nỗ lại nói "Giữ bụng để ăn cậu"... Cậu luôn cảm giác mấy loại tình huống máu chó tục tỉu này rất dễ dàng phát sinh. Đâu thể trách cậu nghĩ quá nhiều, rõ ràng hôm nay Lý Đế Nỗ vô cùng bất thường, huống chi giữa hai người bọn họ cũng xảy ra không ít chuyện xấu hổ rồi.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi thân mật đầy lúng túng của đôi bên lại rơi vào trầm mặc lần nữa. Kỳ thực đều vì hôm nay Lý Đế Nỗ lỡ hẹn, trong lòng có chút áy náy, sau khi về phòng mới tính hỏi thăm vài câu. Vốn chỉ định gõ cửa, nào ngỡ vừa chạm nhẹ một cái, cửa lại lập tức mở toang. Sự cố lần này vượt ngoài dự đoán, mặc quần áo ướt sũng trên người hết sức khó chịu, Lý Đế Nỗ suy nghĩ một lát rồi bắt đầu cởi quần áo: "Tắm chung đi, chà giúp tớ cái lưng."
Còn chưa để Hoàng Nhân Tuấn kịp từ chối, hai người đã thẳng thắn đứng chung dưới một cái vòi sen, thân thể trắng muốt xen lẫn với nước da màu lúa mạch, chẳng cần biết người khác thấy thế nào, dù sao thì tình cảnh này trong mắt Hoàng Nhân Tuấn chính là hết sức dâm loạn.
Nội tâm Lý Đế Nỗ giờ phút này vô cùng thẳng thắn chính trực, hắn cực kì nhanh nhẹn gội xong đầu, ném một cái găng tay tắm cho Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn chẳng có cách nào từ chối yêu cầu hợp lý như vậy, đành phải thở phì phò kỳ cọ lưng hộ người ta.
Dùng để tẩy da chết nha, nhà tắm công cộng Trung Hàn gì cũng có.
Tuy đây không phải lần đầu chứng kiến đối phương khỏa thân, nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn một bên chuyên tâm chà một bên lén cảm thán. Hừ! Này thì cơ ngực, này thì cơ bụng! Cái gì gọi là cường tráng, cái gì là dương cương? Trong ánh mắt Hoàng Nhân Tuấn đầy ắp hâm mộ ghen tị hận, đều cùng là đàn ông, tại sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?
Bởi vì hành vi của Lý Đế Nỗ hết sức đứng đắn, Hoàng Nhân Tuấn cũng dần nới lỏng cảnh giác, cảm thấy bây giờ cả hai cứ như anh em tốt cùng nhau đến nhà tắm lớn phương Bắc vậy, cậu tự ôm khư khư suy nghĩ này mà vui vẻ. Hoàng Nhân Tuấn là người miền Nam chính gốc, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua găng tay tắm, mỗi lần nhìn Lý Đế Nỗ đều rất hiếu kỳ, trong lòng vừa thả lòng một chút bèn nôn nóng muốn thử, chọt chọt Lý Đế Nỗ: "Cậu cũng chà lưng cho tớ với."
Hoàng Nhân Tuấn nói xong thì xoay người ngay, đợi cả buổi Lý Đế Nỗ mới chịu đeo găng tay chạm vào lưng cậu. Lý Đế Nỗ chưa bao giờ kỳ cọ giúp người khác, lực tay hơi lớn, Hoàng Nhân Tuấn không tự chủ được bắt đầu né: "Úi úi úi cậu nhẹ nhẹ thôi." Lý Đế Nỗ đành phải vừa kéo tay vừa nâng hông cậu lên để cố định người, sau đấy mới bắt đầu lại lần nữa.
Da thịt Hoàng Nhân Tuấn trắng nõn, lướt qua chỗ nào đỏ ửng chỗ đấy, cứ như đang bị người khác chà đạp. Hoàng Nhân Tuấn cong eo hơi lâu nên có chút mỏi, bèn chống tay trên đầu gối, cái mông nhỏ trắng mịn mân mê, theo động tác lên xuống của găng tay mà lắc lư trước mặt Lý Đế Nỗ, miệng huyệt giữa khe mông như ẩn như hiện. Cứ thế bất chợt, lần thay phiên kỳ cọ này dần dần thay đổi ý nghĩa.
Tốc độ di chuyển sau lưng ngày càng chậm, Hoàng Nhân Tuấn âm thầm nghi hoặc, đột nhiên bị Lý Đế Nỗ tóm lấy siết vào lồng ngực, sau lưng là dương vật cứng rắn thẳng tắp chọc vào mông. Lý Đế Nỗ gặm một cái trên mặt Hoàng Nhân Tuấn, giọng hết sức hung ác: "Con mẹ nó cậu đúng là quá dâm đãng!"
Ánh mắt Hoàng Nhân Tuấn hiện rõ nồng nặc khiếp sợ, cậu vô cùng oan ức, rõ ràng chưa có làm gì hết, tại sao lại thành mẹ nó dâm đãng rồi?!
Lý Đế Nỗ không dư thời gian chờ cậu lĩnh hội hết ý nghĩa sâu xa, hắn nhanh tay dội sạch bọt trên người Hoàng Nhân Tuấn, lập tức đè từ phía sau hôn lên gáy Hoàng Nhân Tuấn, ngón tay tiến thẳng vào hang ổ địch chạm vào miệng huyệt.
Giống như có trận cuồng phong kéo tới, Hoàng Nhân Tuấn bị cái tay sờ sờ huyệt thăm hỏi, trong chốc lát liền đã chịu hết nổi, mềm eo dựa vào người sau lưng, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
Hậu huyệt Hoàng Nhân Tuấn rất khít, nhưng nhanh chóng được ngón tay linh hoạt của Lý Đế Nỗ mở rộng, Lý Đế Nỗ tỉ mỉ vỗ về nếp uốn xung quanh thật lâu, rồi bất ngờ đâm sâu vào chính giữa, người trong ngực khẽ hô một tiết, thịt huyệt mềm mại nuốt hết nửa ngón tay. Phòng tắm không có gel bôi trơn, Lý Đế Nỗ lấy một ít sữa tắm bèn đem ngón trỏ cắm vào, môi cắn hôn ở trên cổ người.
Không khí ẩm ướt, hơi nước ám muội, hô hấp nóng bỏng phả vào làn da trần trụi, tiếng hít thở của hai người càng ngày càng gấp gáp, cứ như cầu thủ đang chạy đua trên sân cỏ. Hoàng Nhân Tuấn suýt chút nữa đã sút bay khung thành dưới sự đùa giỡn của Lý Đế Nỗ, ngón tay mãnh liệt đè nghiến tuyết tiền liệt bên trong hậu huyệt, tuyển thủ hạt giống số 0 Hoàng Nhân Tuấn dẫn đầu sút bóng, tỉ số tạm thời nghiêng thành 1:0.
Tình hình bỗng trở nên hết sức nguy cấp, tuyển thủ hạt giống số 1 Lý Đế Nỗ không cam lòng, vội vàng tăng ba ngón tay xuyên xỏ ở hậu huyệt, chỉnh Hoàng Nhân Tuấn thành tư thế khom lưng, nâng dương vật của mình cắm vào.
"Bao! Á... Mang bao..." Cổ họng Hoàng Nhân Tuấn run rẩy kêu lên.
"Ngoan, lỡ vào rồi."
"... Hức... Ư..." Lý Đế Nỗ thúc mạnh vài cái ngay giữa hồng tâm, Hoàng Nhân Tuấn không ức chế nổi rên thành tiếng, liên tục bại trận trong chớp mắt, chỉ có thể cam chịu số phận mà chấp nhận hành vi gian lận của đối thủ.
Tốc độ đâm rút của Lý Đế Nỗ nhanh nhẹn lại có lực, vốn dĩ ban đầu Hoàng Nhân Tuấn còn thấy đau, nhưng đã sớm bị làm đến mơ hồ, cảm giác tê dại từ háng truyền lên, hậu huyệt nóng rát sưng phù, bị gậy thịt ma sát đến muốn bốc cháy.
Một lát sau khi Hoàng Nhân Tuấn thấy mình sắp đứng hết nổi nữa, eo mềm nhũn chẳng ra hình thù gì, cậu mới ngoái đầu nhìn Lý Đế Nỗ, ánh mắt ướt át lộ vẻ mê ly, mở miệng nhưng thốt không ra lời, chỉ có thể há to thở hổn hển, giống như đang thiếu dưỡng khí, cứ cách quãng lại truyền ra tiếng rên rỉ cao vút uyển chuyển.
Lý Đế Nỗ tạm dừng động tác cúi xuống bế người, mặt đối mặt nâng cái mông nhỏ trơn bóng của Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn giật mình hét một tiếng, chân đột nhiên chưa kịp đề phòng mà bị Lý Đế Nỗ nhấc lên gác ở ngang hông, cậu sợ hãi ôm lấy cổ Lý Đế Nỗ.
Lý Đế Nỗ bế người cao một chút để trên cửa toilet, nhanh chóng đem phân thân chôn vào đâm rút tốc hành. Lần này thúc Hoàng Nhân Tuấn mạnh đến mức cả người nảy lên, lại bị lực hút trái đất lôi về, thứ duy nhất chống đỡ cậu chính là gậy thịt cứng như sắt dưới thân. Cảm giác này quá đáng sợ, khoái cảm quá mãnh liệt, cậu chịu không nổi, thoáng cái nước mắt đã rơi xuống, chỉ có thể phí công kẹp chân cho thật chặt.
"A... Quá... Quá sâu... Ưm... " Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu nức nở, cửa ở phía sau bị va chạm vang "Cót két", dần dần nhảy lên chung tần suất với nhịp đập trái tim cậu.
Một khi nước mắt đã rơi thì không cách nào dừng được, lông mi ướt nhẹp, tựa như phiến lá nhỏ che phủ bên trên, bị ánh đèn chiếu xuống tạo thành cái bóng. Tuyến lệ kích động rơi lã chã, đọng lại thành vũng nước nhỏ trước ngực, Lý Đế Nỗ cúi người liếm ngực Hoàng Nhân Tuấn, theo vệt nước mà hướng lên trên, khẽ hôn khóe mắt cậu trấn an. Hắn nghiêng đầu mút vành tai Hoàng Nhân Tuấn: "Muốn tớ chậm một chút sao?"
Hoàng Nhân Tuấn chôn mặt vào bả vai Lý Đế Nỗ, gấp gáp thở dốc, đôi môi run rẩy cả buổi mới nức nở nhỏ giọng nói: "...Muốn."
Lý Đế Nỗ cứ thế dừng lại, gậy thịt hắn chôn trong cơ thể Hoàng Nhân Tuấn thoáng sượt qua tuyến tiền liệt, cực kỳ chậm rãi ma sát điểm nhạy cảm, thỉnh thoảng rút ra với biên độ nhỏ rồi đâm hai lần. Bàn tay đang nâng mông thuận thế nhào nặn hai múi thịt non mềm, hàng lang co rút thúc giục động tác bên ngoài, trái lại gậy thịt trong người chỉ di chuyển nhẹ, cứ quanh co mài vào điểm kia một ít, khoái cảm tê dại từng chút từng chút kích thích vách ruột, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khăng khăng không cho đối phương sảng khoái.
Hoàng Nhân Tuấn bị mài xụi lơ cả người, từ nơi sâu xa trong hậu huyệt truyền tới xương cốt cảm giác ngứa ngáy yếu mềm, làm quân lính trong lý trí cậu tan rã. Cậu kìm lòng chẳng đậu uốn éo trước ngực Lý Đế Nỗ, thân thể lại bị người khác nắm trong tay vững vàng, khiến tình huống càng trở nên tệ hại. Lý Đế Nỗ nhạy bén phát hiện động tác chống đối nhỏ của Hoàng Nhân Tuấn, khóc lóc yếu ớt bên tai chợt kéo dài, xen lẫn với mị thanh trường âm không ức chế được từ tiếng thở dốc.
Lý Đế Nỗ ngậm vành tai Hoàng Nhân Tuấn, mút đến cả cái lỗ tai đều ướt đẫm. Tai Hoàng Nhân Tuấn vô cùng nhạy cảm, Lý Đế Nỗ phát hiện ra chỉ cần hắn hở tí lại liếm láp, cái miệng nhỏ phía sau sẽ vô thức kẹp hắn càng chặt hơn.
"Sao lại khóc dữ như vậy?" Bả vai người trong ngực lẩy bẩy không ngừng, run rẩy kịch liệt, Lý Đế Nỗ phun hơi thở vào trong lỗ tai Hoàng Nhân Tuấn, dưới thân hung hăng đè nghiến, thế nhưng trên mặt lại tươi cười, giọng điệu rất ư quan tâm chăm sóc: "Nếu đã khó chịu thế này, hay là khỏi làm nữa nhé?"
Hoàng Nhân Tuấn ngửa người về phía sau dựa lên cánh cửa, bàn tay đang vịn bả vai Lý Đế Nỗ dùng hết sức lực, thậm chí các đốt ngón tay cũng đều trắng bệch. Khóe mắt ửng hồng thấm nhuần lim dim, ánh mắt mang theo loại cảm giác khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, nghẹn ngào sốt ruột mà ngẩng đầu nhìn Lý Đế Nỗ. Hai mắt Lý Đế Nỗ dần trở nên nóng bỏng, khoảnh khắc đó hắn chợt nghĩ rằng, Hoàng Nhân Tuấn còn có thể khóc đẹp hơn nữa.
"Muốn nói gì?" Lý Đế Nỗ cúi người xuống hôn giọt nước mắt đọng lại trên gò má cậu: "Tớ đều nghe cậu."
Vẻ mặt Hoàng Nhân Tuấn cực kỳ đáng thương, xấu hổ cả buổi mới nhắm tịt mắt khó khăn mở miệng, thanh âm hết sức run rẩy: "Động... Hức... Động đi..."
"Như thế này?" Lý Đế Nỗ chậm rãi rút gậy thịt ra khỏi miệng huyệt, rồi lại đẩy thật sâu về chỗ cũ.
Hoàng Nhân Tuấn sao chịu nổi loại tra tấn thong thả từ tốn kiểu này, khóc càng thảm thiết hơn: "A... Ừ... Nhanh, nhanh chút đi mà... Hức..."
"Được, cậu ôm chặt tớ." Lý Đế Nỗ khẽ cười một tiếng, đi sâu hết cỡ đè lên tâm huyệt, ôm người mạnh mẽ hoạt động. Hoàng Nhân Tuấn bị đâm đến ý chí mơ hồ, cậu cắn cổ Lý Đế Nỗ, đầu ngón tay đều đang run rẩy, chẳng mấy chốc, dưới tình huống không có bất kỳ sự đụng chạm nào giải phóng chút tinh dịch thưa thớt.
Lý Đế Nỗ điên cuồng tàn phá bừa bãi bên trong vách ruột, vạch ra huyệt thịt đỏ tươi, cuối cùng dốc hết sức lực vùi dương vật vào chỗ sâu nhất. Ngay thời khắc cao trào, hắn bừng tỉnh nghe được Hoàng Nhân Tuấn dùng âm thanh cực kỳ yếu ớt gọi tên hắn bên tai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top