Chap56

#Em mang thai sao?

Căn phòng bỗng chốc im lặng đến phát sợ. Cô như người mất hồn, trên khuôn mặt xinh đẹp nước mắt vẫn đang lăn dài ngày một nhiều hơn thi nhau rơi xuống. Thất thần ngã quỵ xuống nền gạch lạnh băng, cô ôm lấy đầu của mình đau đớn mà khóc nấc

Cuối cùng anh vẫn không hiểu cho cô. Cuối cùng mọi chuyện vẫn không thể giải quyết theo ý cô muốn. Và cuối cùng anh và cô cũng bốc đồng quan điểm một cách gắt gao

Anh bỏ đi rồi. Anh bỏ về nước rồi. Sau này cô về lại Bắc Kinh cô và anh sẽ như thế nào đây. Liệu căn nhà đó cô có thể bước chân vào một cách vui vẻ như trước đây không

Đêm hôm đó cô không thể nào đi vào giấc ngủ được. Sáng ngày mắt cô đã xưng lên vì khóc và thâm quầng vì mất ngủ. Cô bần thần trang điểm che đi khuyết điểm tố cáo tâm trạng bất ổn của mình. Từ trước đến giờ cô không có thói quen trang điểm, ra ngoài chỉ tô tí son nhưng vẻ đẹp vẫn luôn lấn át không hề thua kém ai. Thế nhưng trong túi của cô vẫn luôn có 1 hộp trang điểm tiện dụng để phòng khi cần nên cô dùng đến nó vào lúc này

Buổi thực tập trôi qua nhàm chán. Tâm trạng cô cũng chán chê rồi. Tất cả những gì xung quanh đều không có sức sống đối với cô

Cái gì đến cũng đến. Ngày cuối cùng của đợt thực tập cũng tới. Sau khi thực hiện xong các bài kiểm tra cuối cùng thì cả đoàn sinh viên trở về khách sạn thu dọn hành lý cho chuyến bay vào lúc 7h sáng ngày mai.

Sau khi cô sắp xếp hành lý xong thì lên giường ngủ, không ăn uống bất kì cái gì. Vì tâm trạng không được tốt và bao tử dường như có vấn đề. Cô ăn cái gì cũng không được, cái gì cũng nôn ra. Mất ngủ gần tuần nay khiến cô không thể tươi tỉnh hay có sức lực gắn gượng nữa nên vừa nằm xuống giường suy nghĩ được một chút cô đã ngủ thiếp đi. Khi giật mình tỉnh giấc thì chỉ mới 1h sáng. Bụng cô cũng không nhận được tín hiệu đói nên cô đành đi tắm một chút rồi uống sữa hộp có sẵn trong tủ lạnh của phòng rồi lên giường nằm tiếp. Cả một đêm đó cô lại không thể ngủ lại được nữa. Thức đến 6h sáng rồi rời giường làm VSCN thay quần áo rồi kéo vali xuống trả chìa khóa cho khách sạn, ngồi ở ghế sofa gần bàn tiếp tân để đợi mọi người trong đoàn

Khi mọi người xuống đông đủ thì được xe đưa thẳng ra sân bay. Lên máy bay ổn định được vị trí cô nhìn sang ghế bên cạnh vẫn trống trơn. Đáng lẽ ra đoàn đông như vậy phải ngồi kín mới đúng. Cớ sao lại ghế của các hàng khác đều kín riêng chỗ cô vẫn trống. Gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn, cô bắt đầu buồn ngủ vì mệt. Nhưng chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì ghế bên cạnh có người ngồi xuống. Cô thắc mắc quay sang nhìn

Một người đàn ông lịch lãm với áo sơ mi trắng và quần âu đen, đeo kính râm chữ V lớn. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng xung quanh tỏa ra khí chất cao ngất

- Em nhìn anh kĩ vậy làm gì. Bộ em không cho anh về nước sao?_ người đàn ông nói

Cô khẽ chớp mắt nhận thức một chút. Mất vài phút mới có thể nói được

- Kai...sao anh lại ở trên này?_ cô thắc mắc hỏi

- Đây là máy bay mà. Có tiền mua vé thì được ngồi thôi_ Kai nhàn nhạt nói

- Không phải...Ý em là..._ cô đang muốn hỏi đây đa số là thành viên trong đoàn chỉ có mình anh là người lạ. Đây là máy bay do trường thuê riêng cho sinh viên cơ mà

- Chuyện anh muốn đương nhiên phải được_ Kai nói

Nghe câu nói đó cô lại nghĩ tới anh. Mạnh Quỳnh của cô cũng rất hay nói những câu khí chất như vậy. Tiếc là người ngồi cùng cô bây giờ, nói với cô những lời này lại không phải anh. Cô thật sự...nhớ anh

Máy bay cất cánh một lúc thì thức ăn sáng được các nữ tiếp viên hàng không mang ra. Bữa sáng là Salad với thịt bò và 1 ly nước ép.

- Em dùng bữa sáng đi_ Kai nói

- Ừm_ cô gật đầu

Dù gì cô không ăn cái gì từ qua giờ rồi. Gần cả tháng nay cô không ăn được gì nhiều vì bao tử có vấn đề. Khi vừa cắt thịt bò đưa vào miệng thì mùi của thịt làm cô buông xuống lập tức chạy vào nhà vệ sinh. Kai thấy vậy cũng nhanh chóng chạy theo cô
Bên trong nhà vệ sinh cô nôn thốc nôn tháo nhưng vẫn không ra cái gì. Nó cứ mắc nghẹn lại ở càng cổ làm cô khó chịu

- Phi Nhung em sao vậy?_ Kai hỏi

Vì cô chạy vào gấp gáp nên không kịp đóng cửa. Do đó Kai đã chứng kiến cảnh cô nôn, trong lòng nhanh chóng lo lắng cho cô

- Không sao! Em bị như thế này cũng hơn 3 tuần nay. Ăn uống rất khó khăn. Đụng gì cũng buồn nôn_ cô nói

Kai nhíu mi lại nhìn cô. Trong lòng anh phập phồng lo lắng đột ngột chuyển sang đau lòng. Cô mệt mỏi bỏ ra ghế ngồi. Anh cũng đờ đẫn đi theo. Khi cả hai ngồi xuống ổn định anh mới lên tiếng

- Em có thai sao?_ Kai nghiêm túc hỏi

Câu hỏi đó khiến cô như chết đứng. Cô không hề nghĩ mình đang trong tình trạng mang thai. Cô chỉ nghỉ bao tử mình có vấn đề. Hoàn toàn trong đầu cô không hề có khái niệm mang thai

- Không thể nào! Chắc bao tử có vấn đề thôi_ cô nói
Kai vẫn im lặng không nói gì mà tiếp tục dùng bữa sáng. Cô không thể ăn được gì nên đành uống nước trái cây. Câu hỏi đó của Kai vẫn khiến cô lẩn quẩn suy nghĩ

#Tôi không quên

Máy bay hạ cánh thì cô và Kai được trợ lý của Kai đến đón. Cả hai vừa kéo vali ra thì liền có người đến gần với mục đích kéo giúp vali. Cô muốn đi cùng với đoàn của trường nhưng chưa kịp nói Kai đã lên tiếng

- Anh đưa em về nhà nhé_ Kai nói

- Không cần đâu. Em đi với đoàn của trường được rồi. Dù gì em cũng phải ghế trường lấy một ít hồ sơ_ cô khéo léo từ chối

Nếu như Kai đưa cô về chắc chắn sẽ đến tai anh. Anh nhất định sẽ nổi nóng. Nên với cô tốt nhất vào thời điểm này tránh gây thêm hiểu nhầm

- Vậy cũng được. Em về cẩn thận_ Kai

Anh cũng phần nào đoán được suy nghĩ của cô nên cũng không cố chấp đưa cô về. Anh không muốn bản thân lại gây thêm rắc rối cho cô

Sau khi về tới biệt thự. Điều đầu tiên cô hỏi người làm là hoạt động của anh trong thời gian qua. Cuối cùng nhận được câu trả lời anh vẫn về nhà đều đặn nhưng hay ở trên phòng uống rượu một mình. Cô nghe vậy thật sự đau lòng, cô biết tại cô mà anh mới uống nhiều rượu như vậy

Cả ngày hôm đó cô ăn uống không được nhiều. Cũng tự nhốt mình trên phòng đếm ngược thời gian đợi anh về

19h, 20h, 21h, 22h, 23h, 24h...và 1h sáng...Anh vẫn không có hình dáng trong căn biệt thự. Vẫn không có tiếng xe quen thuộc rẽ vào. Cô đau đớn ngồi như một con ngốc trên sofa phòng khách chỉ mong anh về cô có thể tự mình mở cửa. Thế nhưng anh lại không về

Nhiều ngày liên tiếp trôi qua như vậy. Anh vẫn không về nhà, điều này làm cô muốn phát điên lên. Vừa đau lại vừa sợ, lo

----------dãy phân cách---------

Ở công ty Nguyễn Thị. Trên tòa nhà cao nhất, trong một căn phòng sang trọng nhất, tiện nghi nhất. Mạnh Quỳnh mặt lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế xoay của giám đốc xem xét tài liệu. Đột ngột có tiếng gõ cửa. Anh chau mày mệt mỏi cáu gắt lên tiếng

- Vào đi!!!!

Người bước vào phòng anh là trợ lý Lâm. Trợ lý Lâm vừa vào tới ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của anh liền lên tiếng báo cáo một số vấn đề

- Hợp đồng bên công ty PT tôi đã giải quyết xong. Còn một số công đoạn của hợp đồng bên TD tôi cũng đã giải quyết hoàn tất_ trợ lý Lâm

- Tốt!!!_ anh nói

- Trịnh Tổng...Phu nhân về mấy hôm nay rồi. Hôm đó tôi có thông báo rồi, anh quên sao?_ trợ lý Lâm gắng hết sức hỏi anh

Vì anh rất khó chịu. Tính tình lại khó đoán nên trái ý anh sẽ gặp nhiều hậu quả không lường

- Tôi không quên!!!_ anh thẳng thắn nói

- Vậy tại..._ trợ lý Lâm còn chưa nói hết thì anh đã lên tiếng tiếp

- Chỉ là tôi không muốn về. Chuyện của cậu coi như đã xong. Ra khỏi phòng làm việc của tôi đi_ anh lạnh nhạt nói

Trợ lý Lâm há mồm bất ngờ. Chẳng phải Nguyễn Tổng của anh vừa sang Mỹ thăm vợ vì quá nhớ cách đây 1 tuần sao. Vậy mà giờ phu nhân về nhà lại không thèm về. Phi Nhung vốn hiền lành nên Lâm Trung Nhân anh rất quý cô. Thấy cô về mấy ngày qua mong đợi anh về đến nỗi không ăn uống gì, da dẻ xanh xao nên anh đành lên tiếng gạt nguy hiểm sau lưng

- Nhưng Nguyễn Tổng, phu nhân bỏ ăn nhiều hôm nay rồi. Nhìn cô ấy có vẻ rất tiều tụy_ Lâm Trung Nhân

Hành động kí tên của anh liền dừng lại. Khuôn mặt chuyển sang khó chịu. Lớn tiếng nói

- Tôi không quan tâm. Mở cuộc họp ngay. Tôi muốn họp_ anh nói

- Nhưng chúng ta mới họp lúc sáng_ Lâm Trung Nhân thắc mắc nói

- Tôi không quan tâm. Ngay lập tức họp cho tôi_ anh tức điên rống lên. Ngang ngược-.-

Từ ngày anh đi Mỹ về Nguyễn Thị một ngày họp trên không dưới 2 lần. Lần nào anh cũng đưa nhiều lý do quái dị khiến các nhân viên lạnh sóng lưng. Chỉ cần sơ sẩy một chút họ sẽ phải tự cuống gói ra khỏi công ty. Lâm Trung Nhân bị mắng nên mặt có chút đù và hoảng. Anh liền xuống triệu tập mọi người họp. Ai cũng đau đầu khi nghe từ họp thông báo xuống vì họ lại sắp bị tra tấn

Cả buổi họp anh ra một câu hỏi đánh giá sự thông minh trong kinh doanh liên quan đến hợp đồng lớn sắp tới của công ty khiến ai cũng ôm đầu vắt óc suy nghĩ
Còn anh tâm hồn lại bay. Người ở đây nhưng hồn lại ở nhà. Nghe cô bỏ ăn anh lại đau lòng đến chết đi sống lại. Nhưng anh vẫn còn rất khó chịu về chuyện của cô nên không thể về nhà vào lúc này được. Anh sợ mình sẽ phát điên bóp chết cô mất. Vì anh nóng tính, rất cần lời giải thích rõ ràng từ cô nhưng còn cô lại không muốn giải thích nhiều nên anh như muốn điên từ khi từ Mỹ về

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top