Chap cuối

#Cứ để cho cô ấy cắn

Thời gian thấm thoát trôi qua. Bụng cô đã lớn rất nhiều. Chính xác bây giờ cô đã mang thai đc 9 tháng, hơn 1 tuần nữa là cô sinh rồi. Tâm trạng bây giờ của cô vừa hạnh phúc vì sắp được làm mẹ, sắp nhìn được bé con của mình lại vừa bất an trong lòng. Vì đây là lần đầu tiên cô mang thai, lần đầu tiên cô sinh con nên có rất nhiều lo lắng và bỡ ngỡ

Cô ngồi trên giường, tay sờ sờ vào bụng lớn của mình. Lo là vậy nhưng vẫn mỉm cười. Anh từ trong phòng tắm đi ra. Thấy cô ngồi đó vẻ mặt có chút căng thẳng liền hiểu tâm ý của cô. Anh bước nhanh về phía chiếc giường ngồi xuống cùng cô

- Em đang lo lắng phải không?_ anh hỏi

Cô ngước mặt sang nhìn anh. Khẽ gật đầu rồi nói:

- Cũng có một chút!_ cô nói

- Em đừng quá căng thẳng. Anh sẽ luôn ở bên cạnh hai mẹ con. Lúc em sinh anh sẽ vào cùng em_ anh nói

- Cái gì? Anh theo em vào phòng sinh luôn sao? Như vậy không được đâu. Bác sĩ liệu có đồng ý_ cô lo lắng nói

- Anh đã muốn thì chắc chắn phải được. Không ai có đủ gan để cấm cản anh đâu. Hơn nữa em sẽ sinh con ở bệnh viện tư nhân riêng của anh. Các bác sĩ y tá ở đó đều là cấp dưới của anh. Họ dám cãi lời anh sao_ anh nói

- Ừm!_ cô gật đầu

- Ngủ thôi!

Anh đỡ cô nhẹ nhàng nằm xuống giường. Anh cũng nhanh chóng nằm kế bên cô, ôm lấy cô. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Được tầm 4h sáng thì bụng cô lại có chút râm ran đau đớn. Cô mở mắt ra, tay ôm lấy bụng nặng nề nhối dậy. Vì tưởng nghĩ bản thân muốn đi vệ sinh nên liền bước xuống giường. Không ngờ vừa đặt chân xuống thì bụng bất ngờ đau đớn cực hạn. Mồ hôi lạnh toát ra đầy trán cô. Cắn môi cố chịu vì nghĩ đó chỉ là dấu hiệu bình thường của phụ nữ mang thai, vì còn một tuần nữa cô mới sinh. Nhưng dường như ngày càng đau hơn. Bất giác đau đớn cô la lên một tiếng. Anh nằm bên cạnh liền bật dậy. Cặp mắt vẫn còn lờ đờ nhưng khi thấy hình anh của cô trước mắt liền bừng tỉnh

- Bà xã em sao vậy?_ anh lo lắng hỏi

- Bụng em đau quá. Thật sự rất đau_ cô vừa nhăn mày vừa nói

Anh rối quá liền chạy ra khỏi phòng gọi mọi người rồi lập tức quay lại. Anh ngồi xuống cạnh cô trấn an

- Em hít thở sâu vào sẽ bớt đau hơn. Ráng một chút anh đưa em tới bệnh viện_ anh nói rồi tiện tay bốc lấy điện thoại của mình

Mọi người sau khi nghe anh gọi liền lập tức tới phòng của hai người. Bà Lương và dì Hà bước tới gần xem triệu chứng của cô liền khẳng định cô đã sắp sinh rồi. Điều đó càng làm anh phát điên lên vì lo lắng. Ấn phím điên cuồng gọi đến bệnh viện

- 5 phút nữa tôi đưa bà xã tới. Cô ấy sắp sinh, các người mau chóng chuẩn bị_ nói dứt câu không cần sự trả lời của đối phương anh liền tắt máy

- Mẹ lấy đồ cho cô ấy đi. Con sẽ bồng cô ấy xuống xe_ anh nói rồi bế ngang cô lên chạy xuống lầu

Vì thân hình cô nhỏ nhắn. Tuy bụng lớn nhưng cô rất gọn gàng không bị sồ sề như những người phụ nữ mang thai khác nên anh vẫn gọn gàng ôm cô vào lòng

Lâm Trung Nhân gấp gáp lái xe ra, rồi mở cửa xe cho anh. Anh cho cô ngồi vào trong rồi cũng nhanh chóng ngồi vào. Mọi người trên lầu cũng nhanh chóng chạy xuống ngồi vào xe. Xe liền chạy với vận tốc chóng mặt nhưng người nào đó vẫn ngồi ngoài sau hối như chạy giặc

- Chạy nhanh một chút nữa... Nhanh hết cỡ luôn đi. Tôi không muốn thấy cô ấy đau một chút nào nữa_ anh nói

- Được rồi! Được rồi!_ Lâm Trung Nhân

Trong lòng Lâm Trung Nhân thầm ai oán "xe chạy không thấy người đi đường rồi còn hối nữa"

- Aaaaa....đau quá_ cô chịu đựng không nổi nữa đành thất thanh la lên khiến mọi người trong xe càng nóng ruột

Anh ngồi bên cạnh vẫn ôm lấy cô. Mặc cho cô vì đau mà mất ý thức cắn vào tay mình. Máu tươi cũng rỉ ra một chút nhưng anh vẫn không có biểu hiện gì, vẫn im lặng ôm lấy cô

- Mạnh Quỳnh con rút tay ra đi. Con bé sẽ làm con bị thương đó. Lúc này nó không suy nghĩ được gì đâu_ bà Phạm lo lắng nói

- Con không sao. Nếu cắn con mà cô ấy giảm đau thì cô ấy cứ việc cắn. Thấy cô ấy thế này con cũng không còn cảm giác đau đớn nữa_ anh nói

Tới bệnh viện anh bế cô vào trong. Đưa cô vào phòng sinh. Đúng lúc đó nước ối cũng vỡ ra. Cô nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo. Đau đớn truyền khắp thân. Đau đến phát khóc nức nở.

- Đau quá...huhuhu...Đau quá_ cô đau, thật sự rất đau nhưng lại không dám nói ba chữ " không sinh nữa " vì cô sợ như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, sẽ không hay một chút nào

- Có cách nào làm cô ấy hết đau không hả?_ anh hỏi

- Thưa Nguyễn Tổng! Phu nhân muốn hết đau thì phải cố gắng sinh nhanh_ y tá

Anh nghe vậy liền quay qua cầm tay cô

- Ráng đi em. Một chút thôi_ anh lo lắng cầm tay kêu gào

- aaaa....đau quá_ cô vừa la vừa lắc đầu

Cứ một lần rặng ra cô phải lấy sức rất nhiều, rồi nặng nề hít sâu thở ra. Mồ hôi đầm đìa trên trán, đau đớn lắc đầu

Một lúc lâu sau thì cuối cùng tiếng khóc em bé cũng vang khắp phòng. Anh thở vào nhẹ nhõm. Cô gục ngã nằm thở gấp, nước mắt vẫn chảy ra vì dư âm của sự đau đớn đến chết đi sống lại

- Sinh một đứa thôi...1 đứa thế này là đủ lắm rồi. Anh không cần con nữa, không cần nhiều con nữa. Một đứa là quá đủ rồi_ anh rơi nước mắt nhìn cô mà nói

- Nguyễn Tổng! Phu nhân sinh một bé trai. Nặng 3kg_ y tá vừa bế đứa bé lại phía anh vừa nói

Anh hạnh phúc rạng rỡ nhìn bé con nhỏ của mình. Đứa bé được đưa đi vệ sinh sạch sẽ. Còn cô thì vào phòng hồi sức cho thai phụ. Mọi người cũng nhanh chóng theo vào phòng cô nằm. Cô vì trải qua một cơn đau đớn kịch liệt mà kiệt sức nằm bất động trên giường bệnh

#Cuộc sống hạnh phúc ( Đại kết thúc)


Ánh nắng phủ khắp không gian của căn biệt thự tông trắng đen đầy phong cách thượng lưu. Những bụi hoa hồng đỏ thẫm nổi bật trong nắng. Vì Phi Nhung thích hoa hồng nên người nào đó đã cho người trồng hoa hồng khắp mọi nơi. Mỗi bụi là một màu hoa khác nhau. Hoa hồng vàng, xanh, đỏ, hồng, trắng...đều được trồng đầy đủ ở trong vườn.

Bây giờ đã 7h30 sáng nên người làm đã rộn ràng làm việc nhà, ra vào nhộn nhịp

Một cậu bé dáng vóc khôi ngô vui vẻ chạy ra khu vườn hoa hồng đầy sắc màu. Nhìn từng bụi hoa cậu sờ sờ vào chúng, toét miệng cười vui vẻ lộ núm đồng tiền xán lạn. Cậu còn bé nên nước da vẫn còn trắng hồng hào tựa phấn, mắt to mi dài, chiếc mũi cao thon nhỏ và đôi môi đỏ mọng chúm chím khi cười lại lộ núm đồng tiền đáng yêu. Tuy còn nhỏ những cặp lông mày đã sắc bén tựa kiếm. Nhìn tổng thể đủ biết cậu là một công tử đốn tim phụ nữ trong tương lai

- Mạnh Phong vào ăn sáng nào con!_ một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đứng cách cậu không xa gọi vọng tới

Nghe có người gọi cậu liền quay mặt lại nở nụ cười rạng rỡ rồi gọi

- Mami!!!

- Vào dùng bữa sáng nào. Baba con sắp xuống rồi đó_ người phụ nữ nói

- Nhưng con không muốn ăn. Con không đói_ cậu bé nũng nịu

- Nhưng ông bà sẽ rất buồn khi Mạnh Phong không chịu ăn đó. Con không muốn dùng bữa sáng cùng ông bà sao?. Còn nữa con không sợ baba nữa sao?_ người phụ nữ dịu dàng hỏi

- Nhưng mà con...

Cậu bé còn chưa kịp nói câu sau thì ngoại sau lại vọng tới giọng trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm túc

- Mạnh Phong con có phải là đàn ông không? Nam nhi ngay cả bữa sáng cũng nũng nịu không chịu ăn là thế nào?_ người đàn ông vóc dáng cao lớn với vẻ ngoài đẹp bức người đứng dõng dạc nói

Ngay tức khắc cậu bé liền đứng dậy phủi tay đi tới

- Con muốn dùng bữa sáng!_ cậu bé

- Ngoan lắm!_ mẹ cậu bé

- Vì con muốn mau chóng lớn để có khí phách giống baba. Lúc đó con sẽ có phụ nữ xinh đẹp để làm vợ như là mami vậy_ cậu bé ngây thơ nói

- Tốt. Vậy lại đây baba bế_ người đàn dõng dạc nói

Thế là cậu bé chạy xà vào lòng baba của mình. Baba cậu bế cậu lên cùng mẹ cậu đi vào. Hình ảnh thật sự rất đẹp. Vì chỉ mới 4 tuổi nên cậu vẫn còn rất thích được nuông chiều. Đối với người trong gia đình cậu vẫn còn hay làm nũng nhưng với người ngoài cậu cực kỳ ngầu. Dáng vẻ ngang ngược bá đạo chẳng khác gì baba của mình

Vào trong nhà thì thức ăn đã bày sẵn lên bàn. Một người đàn ông và hai người phụ nữ độ tuổi trung niên ngồi đó vui vẻ trò chuyện. Thấy 3 người vào liền lên tiếng

- Mạnh Quỳnh, Phi Nhung hai đứa vào dùng điểm tâm đi. Hôm nay thứ bảy nên Mạnh Phong không cần đến trường phải không?_ giọng hiền từ của bà Phạm cất lên

- Vâng thưa bà ngoại. Hôm nay con không cần đến trường.

Cả nhà cùng dùng bữa sáng một cách vui vẻ. Khi bữa sáng kết thúc, anh vừa đứng dậy định đi lên lầu thì bị Mạnh Phong ôm lấy đùi

- Chuyện gì sao con trai?_ anh hỏi

- Hôm nay con đến công ty làm việc với baba được không?_ cậu chớp mắt hỏi

Tất cả mọi người nghe vậy ai cũng tròn mắt không hiểu cậu muốn gì

Anh ngồi xổm xuống, tay vuốt má cậu. Dịu dàng nói

- Tại sao con lại muốn đến công ty với baba?_ anh hỏi

Đây là lời đề nghị đầu tiên của cậu con trai quý giá của anh dành cho anh về công việc. Anh rất hứng thú muốn biết rốt cuộc nhóc con này muốn gì

- Vì con muốn có dáng vẻ ưu tú như baba. Con muốn có công ty của mình, muốn làm việc một cách chuyên nghiệp như baba. Muốn thành đạt như baba...và con còn muốn mau lớn để cưới Thường Hi làm vợ. Lúc đó con nhất định sẽ thành công giống như baba, vừa có công ty còn có cả vợ đẹp nữa_ cậu bé nói

Mọi người ai cũng ngỡ ngàng với lời nói của cậu. Mới 4 tuổi đã lém lỉnh như vậy. Nghe được lời nói của họ ai cũng bật cười lớn. Cô vui vẻ vì con trai đang khen mình đẹp. Còn anh đang rất tự hào về cách nhìn nhận của con trai

- Nhưng rất tiếc hôm nay baba không đến công ty_ anh nói

- Tại sao?

- Hôm nay cả nhà chúng ta sẽ cùng đi dã ngoại. Con thấy thế nào?_ anh vui vẻ hỏi

- Hay...hay quá_ cậu vui vẻ cười

- Vậy con mau lên lấy quần áo cho mình nào. Chúng ta sẽ có kì nghỉ 2 ngày 1 đêm_ anh nói, ý để cậu biết để lấy đủ số lượng quần áo mình cần

- Vâng!_ nói xong cậu chạy một mạch lên phòng

Lúc này cô mới lên tiếng

- Anh không đến công ty thật sao?_ cô hỏi

- Bà xã chuyện anh đã nói không thể đùa được. Hơn nữa anh còn nói với con trai mà_ anh nói

- Đi dã ngoại ư?_ cô hỏi lại

- Ừm. .Mọi người chuẩn bị hàng lý đi_ nói xong anh liền lên phòng

Cô cũng theo anh đi lên. Vừa bước vào đã thấy anh lấy vali bỏ quần áo của cả hai vào

- Sao anh lại đột ngột muốn đi dã ngoại?_ cô hỏi

- Anh muốn gần gũi hơn với con. Gia đình chúng ta cũng ít khi ra ngoài dã ngoại cùng nhau nên anh muốn nhân dịp cuối tuần cùng nhau có chuyện đi vui vẻ của một gia đình_ anh nói

Sau khi hành lý đầy đủ. Mọi người bước lên xe. Xe bắt đầu lăn bánh đến nơi dã ngoại anh đã sắp xếp.

Anh đã thuê khách sạn sẵn. Khách sạn lại gần biển nên khung cảnh vô cùng đẹp. Cất hành lí vào phòng của mình rồi cả đại gia đình cùng nhau ra biển dạo chơi. Một lát sau thì có người mang đồ ăn và tấm thảm lớn để lót ngồi.

Vui vẻ chơi đùa cùng nhau rồi đi vào ăn một ít thức ăn. Cô lấy trái cây đưa cho mọi người. Dưa lưới được cắt gọt tinh tế mát lạnh làm cô muốn cắn ngay để tan đi cái nóng. Không ngờ vừa đưa vào miệng cảm giác buồn nôn không biết ở đâu lại kéo tới. Cô ngay tức khắc bỏ miếng dưa lưới xuống chạy hụt mạng. Anh cũng lo lắng chạy theo. Cô cố nôn nhưng vẫn không nôn được gì. Nó nghẹn cả cổ họng cô
Đi tới thì dì Hà lên tiếng hỏi

- Phi Nhung con sao vậy?_ dì Hà

- Con ổn chứ?_ ông Nguyễn

- Con không sao! Chỉ là buồn nôn một chút_ cô nói

- Con nói mình bị trễ mà phải không? Có khi nào mang thai không? _ bà Phạm

Câu hỏi của bà Phạm làm cô thất tỉnh. Phải rồi...cô bị trễ gần 2 tháng nay rồi... Vậy là cô sắp làm mẹ 2 con sao...huhu

- Bà xã em mang thai rồi sao?_ mặt anh đần ra mà hỏi.

Nói thật sau khi chứng kiến cảnh cô sinh con, anh đau đớn đến chết đi sống lại. Có được cậu con trai Mạnh Phong là anh đã hài lòng lắm rồi. Giờ lại tiếp tục chứng kiến cô mang thai cực khổ ăn uống không được, sinh lại đau đớn...anh sợ anh không chịu nổi khi chứng kiến cảnh tượng đó một lần nữa. Nhưng thú thật anh vẫn rất mừng khi cô và anh có thêm 1 bé con. Anh rất muốn có nhiều con với cô nhưng thấy cô đau anh lại thôi

- Mami có em bé sao? Baba thật giỏi!!!

Mọi người lại bật cười. Câu nói của cậu bé ẩn chứa ý gì đây. Thông minh cậu vốn có nhưng cái này có vẻ hiểu biết quá nhiều so với độ tuổi thì phải

-------------------Hết-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top