Chap 25

#Đi dạo cùng anh

Buổi chiều dần buông xuống. Một ngày ở nhà cùng anh cũng dần qua. Thật ra anh ở nhà cũng như không ở. Anh chỉ ở lì trong phòng làm việc, tới bữa thì anh xuống dùng cơm rồi cũng lên lại phòng làm việc. Nhưng anh vẫn không quên thường xuyên hỏi cô có mệt hay nóng trong người không

16h chiều có lẽ công việc đã xử lí xong nên anh cũng đi ra khỏi phòng làm việc và đi vào phòng ngủ. Cô đang ngồi trên giường xem tivi thấy anh thì cô làm bộ tập trung vào màn hình cố tỏ ra không quan tâm anh.

Không phải cô tự nhiên tránh né anh chỉ vì cô vô tình nghe thấy người giúp việc nói về chuyện cô sốt cả đêm qua. Cô nghe được họ nói rằng cô trong 1 đêm sốt cao đến 2 lần, anh đã phải thức suốt đêm trông cô và gọi điện cho bác sĩ Hứa đến khám cho cô. Sáng ngày cô thấy bác sĩ Hứa thì có chút thắc mắc tại sao ông ta lại ở lại nhà của anh. Cô có hỏi thì ông ta vẫn nói như vậy điều đó thật sự khiến cô có chút ân hận. Chỉ vì lòng tự trọng mà từ chối lòng tốt của anh, cuối cùng phải hại anh chăm sóc cô cả đêm. Thấy anh cảm giác tội lỗi của cô lại ùa tới

Anh thấy cô thờ thẫn xem tivi, trong lòng nghĩ rằng cô ở nhà cả ngày nên chán nên anh định sẽ đưa cô đi ra ngoài, dù gì cả ngày cô đã không còn sốt và công việc của anh cũng đã xử lý xong.

-Phạm Phi Nhung_ anh bất giác gọi cả tên lẫn họ của cô.

Cô vì đang cố gắng tỏ ra không quan tâm đến anh, vậy mà bây giờ anh đột ngột gọi tên cô làm cô có chút hốt hoảng

-Hảaaaaaa......_cô vừa nói tay vừa níu chặt cái gối mà mình đang ôm

-Tối nay ra ngoài với tôi_ anh nói xong thì đi vào nhà tắm

Mặt cô cứng đơ nhưng nhanh chóng phục hồi lại. Trong lòng cô nghĩ rằng chắc anh đưa cô đi gặp đối tác hay bạn bè gì đó

Sau khi anh tắm xong thì cô cũng vào tắm. Vì cô mới hết sốt nên không được tắm lâu, cô chỉ tắm tầm 20 phút là trở lại. Cánh cửa phòng tắm được cô e dè mở ra. Anh hôm nay mặc quần âu màu xanh nhạt và áo sơ mi trắng, khuôn mặt điển trai lộ rõ vẻ thờ ơ yên vị ngồi trên ghế sofa. Cô âm thầm thở dài rồi nhanh chân đi vào trong phòng quần áo thay một chiếc đầm maxi màu trắng dài hơn đầu gối trông cô có chút gì đó dịu dàng nồng ấm.

-Đi thôi_ cô vừa thay đồ bước ra liền nghe câu nói này của anh. Chân cô cũng nhanh chóng bước theo anh.

Chiếc xe Bentley quen thuộc đang ở giữa sân, nhưng lần này thay vì như mọi hôm Lâm Trung Nhân là tài xế hôm nay anh tự mình lái xe.

Anh từ tốn mở cửa xe cho cô rồi anh cũng ngồi vào trong lái xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi căn biệt thự rộng lớn.

Anh đưa cô đi ăn ở một nhà hàng lớn nổi tiếng, đã được chính mình đặt bàn trước. Vì thấy cô mới khỏi bệnh tinh thần rất dễ đi xuống nên anh muốn đưa cô ra ngoài.

Dùng bữa xong thì anh đưa cô đi dạo ở công viên. Sau khi đỗ xe anh và cô cùng bước dạo. Cả hai cứ cùng nhau bước nhưng có gì đó khiến cả anh và cô có chút không thân thuộc.

Anh nhiều công việc như vậy tại sao lại có thời gian để ra ngoài cùng em_ chỉ vì thấy không khí quá ảm đạm nên cô đành lên tiếng

-Công việc cũng đã giải quyết xong, có chút áp lực nên muốn ra ngoài_ mặc dù trong lòng biết câu trả lời này hoàn toàn sai lệch với ý định của mình nhưng anh cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn

-Thì ra là vậy_ trong lòng cô có chút bất mãn. Chỉ vì anh muốn bớt áp lực nên mới ra ngoài sẵn tiện đưa cô đi cùng sao

Cô và anh đi được một lúc thì thấy đằng trước mọi người tập trung rất đông. Trong lòng không khỏi thắc mắc nên cô kéo anh lại xem. Thì ra là tai nạn giao thông. Hai chiếc xe ô tô đang đâm vào nhau, cả hai tài xế đều bất tỉnh trên mặt toàn là máu cảnh tượng thật khiến người khác rùng mình. Mọi người đang cố gắng giúp đỡ, gọi cho xe cấp cứu và kéo cửa xe để đưa nạn nhân ra ngoài, xung quanh cũng toàn là cảnh sát.

Mặt anh không chút biến đổi vẫn đứng nhìn không để ý đến cô. Trán cô bây giờ bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hai tay cô bất giác nắm chặt váy của mình, chân cô vô thức lùi lại phía sau, khuôn mặt trắng bệch và nước mắt cũng theo hốc mắt từ từ lăn trên gò má của cô.

Khi anh quay mặt lại thì không thấy cô bên cạnh, vội xoay người đảo mắt tìm cô thì thấy cô đang dần dần lùi bước. Anh có chút khó hiểu khi trông thấy bộ dạng lúc này của cô

-Em sao vậy?_ anh nhíu mi hỏi nhưng cô lại không trả lời mà liên tục lắc đầu nước mắt cứ tuôn trào

-Không...không...không. Đừng mà...huhuhu_ cô vừa khóc vừa la lên như rất tuyệt vọng

Anh lao tới hai tay mình nắm chặt tay cô liên tục lay người cô.

-Rốt cuộc là có chuyện gì?_ anh thật sự không biết vào giờ phút này cô bị gì

Cô thì như bỏ những lời anh nói ngoài tai tiếp tục khóc và miệng chỉ nói " Không được"

Trông cô lúc này có gì đó rất bế tắc. Bình thường cô không bao giờ như vậy cớ tại sao đột ngột xảy ra chuyện này. Anh căn bản không hiểu gì về cô làm sao mà biết cô đang bị gì. Anh không còn cách nào khác đành lấy di động gọi cho bà Phạm xem

-Mạnh Quỳnh mẹ nghe!

-Mẹ à! Tại sao Phi Nhung lại đột ngột thay đổi tâm trạng, cô ấy cứ liên tục khóc khi nhìn thấy tai nạn giao thông ..._ anh gấp gáp hỏi

Bà Phạm khi nghe liền nhớ ngay đến biến cố ngày xưa

-Mạnh Quỳnhcon phải cố trấn an con bé. Phi Nhung vừa nhìn thấy tai nạn giao thông sao?

-Đúng vậy!_ anh trả lời ngắn gọn

-Trong lòng Phi Nhung lại nổi đau mất cha lúc 10 tuổi. Con giúp mẹ an ủi nó_ giọng bà có chút run, chính bản thân bà cũng không quên được cái chết của ông Phạm

-Được. Cảm ơn mẹ_ anh nói rồi tắt máy

Phi Nhung đang ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu của mình khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt. Anh cũng nhanh chóng ngồi xuống cùng cô. Tay anh nhẹ nhàng lướt trên làn tóc đen mượt.

-Không sao rồi! Chuyện đã qua, đó chỉ là quá khứ_ anh ân cần nói

Nhưng cô vào giờ phút này hầu như dị ứng với lời nói, khi nghe anh nói nỗi đau trong cô không hề vơi mà còn có gì đó cứ muốn bộc phát gia tăng sự đau đớn. Cô liền đứng phắt dậy, anh cũng từ từ đứng lên theo cô. Khi cô định bỏ chạy thì anh đã nhanh chóng níu cô lại và kéo cô vào lòng của mình

Khi được anh ôm vào trong lòng, cô cảm thấy có chút gì đó được che chở, tâm tình cũng dần trở nên ổn định hơn.

Lồng ngực ấm áp, mùi hương nam tính dễ chịu làm cô thấy yên bình khi ở trong vòng tay của anh

Anh biết bây giờ mình phải nhẹ nhàng an ủi cô, có thể như thế cô mới được ổn định . Một tay anh ôm chặt phần eo của cô tay còn lại anh từ tốn vuốt nhẹ sóng lưng của cô.

-Ổn rồi! Đừng khóc, cô tôi bên cạnh em rồi_ anh nói

Cô cũng từ từ im lặng hai mắt cũng dần dần khép lại. Cô thật sự rất mệt rất đau. Anh biết cô không thể ổn định tâm tư liền được nên đã bế ngang cô lên đưa cô vào xe và đưa cô về lại biệt thự

#Nỗi đau sâu thẳm

Khi Phi Nhung mở mắt ra thì thấy mình đã ở trong biệt thự, cô ngồi bật dậy trên chiếc giường rộng lớn. Bên ngoài vẫn là màn đêm tĩnh lặng, tiếng nước chảy trong phòng tắm vừa tắt, vài phút sau anh bước ra. Thấy cô đang ngồi ngớ ngẩn trên giường anh mới lên tiếng

-Tỉnh rồi?

Phi Nhung đương nhiên là nhớ chuyện vừa xảy ra lúc nảy, trong lòng cô vẫn còn ê ẩm nỗi đau. Mặt cô ngước nhìn về phía cửa sổ lười biếng trả lời

-Ừm!!!

Anh bước tới cạnh giường nhìn kĩ sắc mặt của cô. Nó vẫn còn thoang thoảng nét u sầu. Anh biết điều mình sắp hỏi có thể là tàn nhẫn với cô nhưng anh muốn hiểu cô hơn và cũng muốn giúp cô có thể buông bỏ nỗi đau

-Lúc nãy em đã nhớ về cái chết của cha phải không?_ anh vừa hỏi vừa nhìn sâu vào mắt cô

Ánh mắt anh làm cô lúng túng và muốn trốn tránh. Cô không biết làm gì lúc này chỉ biết cuối mặt không có ý định nói gì

-Anh nghĩ mình có thể giúp em giải thoát sự đau khổ tận sâu trong lòng_ anh không phải vô cớ nói như vậy, chính bản thân anh đã từng trải qua những chuyện thống khổ nhất mà cuộc đời này ban tặng nhưng vào giờ phút này chính thức là đã quên đi quá khứ cho nên anh muốn mình có thể giúp cô buông bỏ

Phi Nhung khi nghe tới hai từ đau khổ trong lòng càng dấy lên nổi tủi thân. Nếu như cô quên được thì cô đã quên lâu lắm rồi. Nhưng trái tim và lí trí của cô hiện tại đang dần mơ hồ. Nỗi đau đã và đang chiếm lĩnh trong tâm trí cô, cô dường như bị dồn vào đường cùng khi nhắc lại chuyện mà cô có dùng cả đời này quên cũng không được

-Giải thoát ư????.... 10 năm rồi đã 10 năm rồi mà tôi vẫn không thể quên được, nếu nó đơn giản như vậy thì tôi đã không ra nông nỗi này_ cô không thể nào tự chủ về lời nói của mình vào lúc này

Anh biết cô đang rất khó chịu trong lòng. Coi như anh lần này giúp cô trút đi những thứ gọi là tủi hờn trong lòng cô bấy lâu nay vậy

-Nhưng đó chỉ là quá khứ_ anh không nhanh không chậm nói

-Quá khứ....Nếu quá khứ dễ biến mất như vậy thì tất cả mọi người trên thế gian này không cần bi thương khi nhớ đến những chuyện đã xảy ra. Nếu như anh chứng kiến cha mình cùng vũng máu đỏ tươi nằm trên mặt đường lạnh lẽo thoi thóp từng hơi thở cuối cùng thì anh có mạnh miệng nói đó chỉ là quá khứ không???_ cô hét lên nước mắt ào ạt rơi xuống. Cô bấy lâu nay bị dồn nén cuối cùng đã được hét lên cho cuộc đời biết cô rất đau và xin đừng ban cho cô những oan trái tương tự trong quá khứ nữa

Anh lần đầu tiên thấy cô bức xúc đến mức đó. Anh không biết làm gì chỉ biết kéo cô vào lòng để cô có thể bình tĩnh hơn.

Anh ôm cô được một lúc thì cô đã dần khôi phục ý thức. Lúc nào cô cảm thấy bế tắc như thế này đều có vòng tay của mẹ mình ôm lấy nhờ vậy mà cô đã dễ chịu hơn. Hôm nay anh lại là người an ủi cô, chính cô cũng không ngờ tới. Cô giờ này chỉ cần biết ngoài mẹ cô ra vẫn có người dang rộng vòng tay để giúp cô cảm thấy trên đời cô vẫn còn người quan tâm.

-Em xin lỗi. Em đã không kiềm chế đượ

-Không sao. Tôi hiểu _ anh an ủi cô

-Chỉ vì nó thật sự quá khủng khiếp với em...thật sự em không thể quên...thật sự xin lỗi vì lúc nãy...._ cô vừa nói vừa thoát ra khỏi vòng tay của anh

-Có thể kể tôi nghe về chuyện của em không?

-Anh muốn nghe sao?_Phi Nhung hỏi lại nhưng anh vẫn im lặng chứng tỏ anh rất muốn biết

Cô dần dần nhớ và kể lại một hồi ký ức đau buồn

-Gia đình em thật sự rất hạnh phúc cho đến một ngày mẹ và em nhận được cuộc gọi từ người đi đường báo rằng cha em bị tai nạn giao thông rất nặng. Khi mẹ và em chạy đến hiện trường thì ba em đang nằm giữa đường khắp người chỉ toàn là máu, em và mẹ đã bất chấp lao tới nhưng chỉ nhận được 2 từ " xin lỗi" của ông ấy, mặc dù xe cấp cứu đã đến ngay lúc đó nhưng cha em vẫn không thể nào qua khỏi. Gia đình em thiếu đi trụ cột chính thiếu đi người bảo vệ gia đình, mẹ em vì không muốn em khổ đã phải lao động vất vả để nuôi nấng và dạy em nên người cho nên mẹ là người em không thể mất trong cuộc đời bi thảm này được... Chứng kiến cái chết của người thân thật sự rất khó_ cô như trút hết những gì mà bao nhiêu năm qua mình đã nghĩ. Mẹ cô đã quá thiệt thòi cô không thể để bà ấy quá lo lắng về mình cho nên những tâm sự đó bấy lâu nay cô vẫn giấu trong lòng

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top