Chương 17
3 tháng trôi qua một cách êm đềm từ sau bữa ăn ngày hôm đó. Thái độ của anh cũng bớt lạnh nhạt và có phần nhẹ nhàng hơn trước. Không có những câu nói móc không có những ánh mắt mỉa mai, cuộc sống gia đình đối với cô dễ chịu hơn hẳn. Cho dù anh không quá thân thiện nhưng chí ít cũng đã tôn trọng cô hơn.
Thế nhưng hạnh phúc đúng là ngắn ngủi. Cô đang ngồi trước màn hình máy tính suy nghĩ, trưa nay anh không về ăn cơm nhưng lại chẳng báo. Cô hỏi thì anh lại đưa cái ánh mắt ấy, cái ánh mắt cô ghét, cái ánh mắt của sự khinh bỉ nhìn cô hằn học:
- Hạng người như em cũng có thời gian chờ tôi sao? Cứ đến với các đại gia của em đi, không cần để ý đến tôi.
Nói xong anh quay lưng đi thẳng để cô lại ngây người như phỗng
" Hạng người như em, ........ là sao, hạng người như mình thì sao.". Nhìn chằm chằm vào gương cô buồn bã tự hỏi bản thân.
" Được mấy ngày yên bình sao tự dưng lại.... chẳng nhẽ anh ta đến tháng sao? Mà anh ta nói cái gì nhỉ. Đại gia. Đại gia gì. Đại gia nào?"
Đang ngập trong dòng suy nghĩ miên man Thiên Bình bỗng giật mình. tiếng chuông điện thoại.
Số lạ
" Alo, Thiên Bình nghe"
Đầu dây bên kia im lặng
" Alo, ai đó"
............ Tiểu Bình,.... — người đó lên tiếng.
Cô vội cúp máy
1s, 2s...... Chuông điện thoại lại reo lên, là người vừa nãy gọi lại
Cô bực bội bắt máy, không để cho bên kia lên tiếng cô gắt lên
- Những gì cần nói tôi đều nói hết tối qua rồi, ông đừng gọi cho tôi nữa, khi nào tôi cảm thấy được sẽ đến gặp ông, bằng không tôi sẽ đổi số, đến lúc đó đừng hòng tìm được tôi.
Cô dập máy cái rụp. Bực bội thật bực bội
Tiểu Bình, không cần nói cũng biết người gọi cô bằng cái tên này trên đời chỉ có 2 người. 1 là người mẹ cô, 2 là người cha tồi tệ của cô. Mẹ cô thì đã qua đời nên đương nhiên, người vừa nãy là cha cô, người mà 14 năm qua cô căm ghét.
Quay lại 24 giờ trước, tối ngày hôm qua Cô đang ngồi trong nhà hàng ẩm thực của một khách sạn năm sao sang trọng để bàn hợp đồng với công ty nội thất nhà bếp mà cô đang có ý định hợp tác trong chuyên mục tiêu dùng, giới thiệu sản phẩm:
- Ngài hãy nghĩ kĩ đi, cùng với một giá tiền như các chương trình khác nhưng thời lượng giới thiệu và xuất hiện của sản phẩm nhiều hơn gấp đôi. Sao hả, hấp dẫn chứ? – cô đưa bản hợp đồng về phía đối tác, 1 người đàn ông mặc vest tầm ngoài 40
Ông ta lật dở kĩ lưỡng từng trang hợp đồng
- Thật chứ, không lừa đảo gì đấy chứ.?
- Ông yên tâm đài chúng tôi đảm bảo
- Nhưng bằng cách nào?- Ông ta nhìn cô nghi hoặc
Nhấp 1 ngụm nước cô giải thích
- Không phải chúng tôi có chuyên mục nấu ăn sao, tôi sẽ lồng sản phẩm nhà bếp của ông vào chuyên mục, vừa thực tế lại hợp lý, thời lượng quảng cáo cũng được nhiều hơn.
Suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng ông ta cũng gật đầu.
Hehe tốt rồi, sản phẩm này đang gây sốt cho các bà nội trợ, quả này ratting chuyên mục nấu ăn tăng chắc rồi.
Cô bước ra cửa nhà hàng với tâm trạng hí hửng, vui tươi nhưng ngay lập tức vẻ mặt đó tối sầm lại. Phía đằng xa, một dáng vẻ quen thuộc đang tiến lại, bên cạnh là một cô đào bốc lửa.Thiên Bình giật mình. Đây chẳng phải là cái dáng vẻ cô tưởng chừng đã quên trong 14 năm qua sao. Chẳng phải là cha cô cùng một cô bồ nhí đó sao.
Cô vội quay đi nhưng chưa kịp tránh mặt thì người đó đã nhận ra cô. Ông ta quay sang thì thầm gì đó với cô gái trẻ khiến cô ta hậm hực bỏ đi, ngay lập tức, ông chạy lại phía cô
- Tiểu Bình, đợi cha
Cô vờ không nghe tiếp tục bước ra cửa
- Tiểu Bình
Một hồi bước vội theo, giờ đây cha cô đã ở trước mặt, ông già nhiều so với 14 năm trước nhưng nhìn vẫn phong độ vẫn dáng vẻ đào hoa mà cô ghét
- Ông vẫn còn nhận ra con gái mình cơ đấy.
- Cha, cha xin lỗi. – ông bối rối, gương mặt tỏ rõ vẻ hối hận. Ta nghe tin mẹ con đã qua đời. Cuộc sống của con ra sao
- Tôi không nghĩ nó liên quan đến ông.- Cô gạt tay cha ra
- Con không thể nói chuyện với ta dù chỉ một chút thôi sao.
- Không. – cô cương quyết
- Ta biết ta sai.- cha cô cố năn nỉ
- Giờ thì muộn rồi, tôi đi đây.
Cha cô vội giữ cánh tay cô lại, đưa ánh mắt cầu khẩn: " Xin con đấy"
Mọi người trong nhà hàng bắt đầu chú ý tới cha con cô, không còn cách nào khác cô nói nhanh:
- Ra một quán nước nào đó đi, ông có 15 phút.
Đối diện với khách sạn, phía bên kia đường là một ngã tư. Một chiếc xe ô tô đang đứng đợi đèn đỏ ở đó. Là xe của Song, anh đang trên đường đến dự một bữa tiệc liên hoan của công ty. Anh nhìn ra ngoài,dòng người tấp nập đi lại. " Không biết ăn cơm chưa nữa". Anh lại vừa thoáng nghĩ về cô. Và cũng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó anh nhìn thấy cô, bên đường, bước ra từ khách sạn, cùng với 1 người đàn ông ngoài 50. Họ cùng bước vào trong một chiếc ô tô. Anh như chết lặng trong khoảnh khắc đó. Người đàn ông này anh biết. Ông ta là người có tiếng trong lĩnh vực xây dựng và cũng nổi tiếng đào hoa với cả 1 đội ngũ đông đảo những cô bồ trẻ dù đã ngoài 50.Không khí trong xe như ngột ngạt hơn. Anh sửng sốt ko ngờ rằng cô cũng nằm trong đội ngũ đó.
Đèn xanh đã bật lên. Xe anh vẫn cứ đứng lại như chết máy. Những người phía sau bóp còi inh ỏi. Anh sực tỉnh.
" Chết tiệt"
Rồi anh nhấn mạnh chân ga, phóng xe như người điên trên mặt đường khiến ai cũng hoảng sợ vội tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top