Chương 35

Tiếng nhạc sập sình, ánh đèn mờ ảo nhấp nháy điên cuồng. Trên sàn nhảy, những thân hình bốc lửa không ngừng phô ra nét đẹp trên cơ thể mình cùng lời mời gọi kín đáo. Còn ở bên dưới, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đang không ngừng nốc rượu. Chai rượu trên bàn đã gần cạn vậy mà cô gái vẫn còn tiếp tục uống, vừa uống vừa nói với người bên cạnh.

- Jin, hôm nay phải uống thật say nhé, lâu lắm rồi bọn mình không uống với nhau. Ha ha!

Jin  chán nản nhìn cái người đang nói năng luyên thuyên bên cạnh mình. Cậu thật không hiểu nổi tại sao bạn mình lại vì một tên con trai mà ra nông nỗi này. Thật muốn tìm tên kia đánh cho một trận, cho dù là sợ Momo nhớ lại hay gì gì đó thì cũng không nên bỏ đi biệt tích như thế. Còn cả cái tên JiHoon  kia nữa, nhận trách nhiệm trông chừng Momo vậy mà lại để Momo chạy đến đây uống rượu một mình, may là hôm nay cậu có việc ghé qua không thì Momo đã bị đàn sói đói ở đây làm thịt rồi.

- Mang cho tôi thêm một chai nữa. - Momo nói với bartender đứng gần đó.

- Uống thế đủ rồi, chúng ta về thôi. - Jin thấy vậy liền kéo Momo đứng dậy, để Momo uống tiếp cậu không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Lần trước nghe JiHoon  kể Momo uống say rồi làm loạn ở nhà anh ta đã thấy sợ lắm rồi.

- Nhưng chúng ta vẫn chưa say mà, cậu để tớ uống thêm đi! Tớ không muốn trở về ngôi nhà đó một mình đâu, vừa cô đơn lại vừa nhớ đến phát điên. Xin cậu đấy!

Giọng Momo bỗng trở nên thật bi thảm, nhìn cái vẻ mặt khổ sở đang cầu xin cậu của Momo, Jin cảm thấy vừa thương lại vừa giận. Cô gái này từ lần đầu tiên gặp không hiểu sao cậu đã thấy rất quý mến. Có nhiều lúc Momo rất kiên cường mạnh mẽ, nhất là khi bảo vệ những người Momo yêu quý. Có lúc lại yếu đuối đến đáng thương khiến người khác muốn bảo vệ. Có lúc lại rất cứng đầu khiến người khác muốn đánh cho vài cái, điển hình là chuyện rời khỏi nhà Taehyung có nói thế nào cũng không chịu.

- Nếu đã thấy như vậy thì cậu còn ở lại ngôi nhà đó làm gì hả đồ ngốc này? - Jin tức giận nắm lấy vai Momo lắc mạnh, nói mà như hét.

- Vì đó là nơi duy nhất còn giữ lại những gì liên quan tới Taehyung. Mặc dù rất cô đơn nhưng tớ vẫn sẽ ở, mặc dù nhiều lúc thấy rất lạnh nhưng chỉ cần nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ của anh ấy là tớ lại thấy ấm áp, mặc dù rất nhớ nhưng chỉ cần nghĩ ở đây chờ thì nhất định ngày mai anh ấy sẽ quay trở lại là lại không muốn dời khỏi...Ha...cậu thấy tớ có phải điên rồi không? Tự đi lừa dối mình như thế.

Hành động thì giống người say nhưng lời nói lại vô cùng tỉnh táo. Tình yêu thật đáng sợ vậy mà có vô số kẻ cứ thích đâm đầu vào yêu.

- Hôm nay tớ ở lại tâm sự với cậu là được chứ gì! Mau về thôi! Về nhà rồi muốn làm gì thì làm. - Jin  đành phải ép cơn giận trong lòng xuống, nhẹ nhàng dỗ dành Momo, đối với những trường hợp như thế này nổi nóng là điều tối kỵ.

- Cậu...nói thật...chứ?...Uỵch!!!

Momo ngã nhào xuống đất, bất tỉnh.

- Này! Mo...Mo cậu bị sao thế? Này, mau tỉnh dậy đi chứ! - Jin hốt hoảng quỳ xuống bên cạnh, tay không ngừng vỗ vỗ vào mặt Momo.

- Chết tiệt!

Thấy mắt Momo vẫn nhắm nghiền, Jin khẽ chửi thề rồi bế Momo thẳng ra xe, lại phải đến bệnh viện rồi.

Trên chiếc giường bệnh màu trắng, Momo vẫn đang hôn mê, Jin ngồi trông bên cạnh cũng ngủ gà ngủ gật. Chả là Momo bị ngộ độc rượu do uống quá nhiều mà lại không chịu ăn gì nên mới lăn ra bất tỉnh như thế.

Bỗng cặp mày thanh tú khẽ nhăn lại, môi Momo mấp máy gì đó không thành tiếng, mồ hôi đổ đầy trán.

"- Đào Đài! Đến lúc em phải nhớ lại tất cả rồi, mau lên! Đi theo chị.

Trong mơ, Momo thấy Sana đứng cạnh giường mình, Cười rất đỗi dịu dàng, vừa nói vừa đưa tay về phía Momo.

Trái với những gì từng nghĩ, rằng bản thân nếu như gặp cô gái này sẽ nảy sinh cảm giác chán ghét. Ngược lại còn cảm thấy bình yên và ấm áp đến lạ thường.

Đưa tay nắm lấy bàn tay thon dài mềm mại trước mặt, Momo từng bước từng bước đi theo Sana để tìm lại những ký ức đã lãng quên.

Bắt đầu từ lúc một bé gái được sinh ra, bé con được nâng niu trong vòng tay của bố, ông hạnh phúc nói với mẹ và Sana lúc này đã hơn một tuổi.

- Chúng ta sẽ đặt tên con bé là Momo, sau này nhất định sẽ hoà thuận và yêu thương nhau.

Đến lúc chập chững biết đi, Sana ở bên cạnh dắt tay bé con bước từng bước.

Khi bé con bặp bẹ biết nói, tiếng đầu tiên cất lên là "chị"

Khi bé con bốn tuổi, Sana dẫn nó ra vườn chơi, bé con bị ngã, Sana vội vàng đỡ dậy, dùng miệng của mình thổi nhẹ vào vết thương cho Momo khỏi đau.

Khi bé con học lớp năm tuổi, Sana ở bên cạnh dạy nó viết chữ, đánh vần.

Ngày bé con vào lớp một, Sana dắt tay Momo đến trường.

Sau mỗi lần bé con bị mẹ đánh, Sana lại an ủi và giúp Momo bôi thuốc.

Rồi một hôm bé con bị bắt cóc, Sana vừa khóc vừa đuổi theo xe ô tô.

Giật mình bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, bé con ngày đó...chẳng phải chính là Momo sao. Còn người đang nắm tay Momo kia chẳng phải chính là chị gái của Momo sao?

- C...ch...chị!

Cảm xúc như vỡ oà, khó khăn lắm mới thốt lên được một chữ, hai mắt Momo dưng dưng nhìn người chị mà mười năm nay không được gặp.

- Em gái ngốc! Giờ đã nhớ ra mình là ai rồi chứ?

Sana cười thật dịu dàng, đưa tay còn lại lên xoa đầu Momo.

- Nhớ...em đã nhớ ra rồi! - Momo gật đầu lia lịa.

- Nhóc con, ước nguyện của chị đã thực hiện xong, cũng đến lúc chị phải đi rồi, những việc còn lại em tự lo nhé.

- Đi! Chị định đi đâu? - Momo hốt hoảng hỏi.

- Đi đến nơi mà chị thuộc về.

- Không! Chị đừng đi, hãy ở lại với em, mọi người đều rời bỏ em, chỉ còn mình chị thôi. - Momo nắm chặt lấy tay  Sana nài nỉ, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây ướt đẫm nước mắt.

- Ngốc! Em còn bố mẹ, còn cả anh Taehyung và còn cả những người bạn của em nữa, họ vẫn luôn yêu thương em. Ngoan, nghe lời chị, mau tỉnh lại và giải quyết mọi việc đi.

Sana vừa nói vừa gỡ tay mình ra khỏi bàn tay đang run rẩy của Momo. Trước khi biến mất còn nói vọng lại.

- Hãy nhớ rằng trên đời này người yêu thương em nhất chính là bố mẹ, người yêu em sâu đậm nhất, dám vì em làm tất cả mọi việc chỉ có duy nhất một người là Taehyung. Hãy sống thật tốt nhé, sống thay cả phần của chị, em gái ngoan."

Trên giường bệnh màu trắng, Momo vẫn chìm sâu trong cơn mê chỉ khác một điều là từ đôi mắt đang nhắm nghiền kia, những giọt nước trong như pha lê đang thi nhau trào ra, làm ướt cả một khoảng gối.

Tờ mờ  sáng Momo mới tỉnh, nhìn quanh thấy trong phòng bệnh không có ai liền dùng tay còn lại giật kim truyền ra, lảo đảo bước ra khỏi phòng.

Những gì xảy ra trong giấc mơ đêm qua Momo không nhớ rõ lắm, sợ rằng nếu để lâu hơn sẽ quên hết tất cả nên vừa mới tỉnh dậy liền muốn đến nơi mình đã từng sống mười năm trước.

Đứng trước ngôi biệt thự màu tím sang trọng, à cũng không biết tại sao Momo lại nhớ cái địa chỉ nhà nữa. Đưa mắt nhìn khắp một lượt, cố gắng để đầu óc thật thoải mái.

- Ưm!

Loạng choạng dựa vào cánh cổng sắt lạnh buốt, Momo khẽ kêu lên vì cơn đau đầu bất chợt ập đến. Đau một chút nhưng rốt cuộc cũng nhớ ra. Nhưng nhớ ra rồi thì sao? Momo vẫn chỉ là Myoui Momo cô đơn nhỏ bé giữa một thế giới rộng lớn.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, bóng dáng cô độc lang thang trên con đường vắng, mỗi bước đi xiêu vẹo như muốn gục ngã. Trong lòng Momo lúc này rối như tơ vò, không biết phải đối mặt với mọi chuyện như thế nào.

- Chị! Chị bảo em tự giải quyết, em phải giải quyết như thế nào đây, người sinh ra em tìm mọi cách hãm hại em, người em yêu nhất bỏ rơi em chạy đến một nơi mà em chẳng biết là ở đâu. Cuộc đời em đúng là khốn nạn mà!

Momo ngước lên nhìn trời, chua xót nói, cảm nhận miệng mình đắng ngắt. Nếu biết trước bản thân sẽ ra nông nỗi này thì ngay từ đầu Momo không nên rời khỏi nhà bố mẹ nuôi. Mặc dù họ không có yêu thương Momo nhưng ít ra cũng không khiến Momo cảm thấy đau lòng như lúc này.

Trời đổ mưa lất phất, hễ lúc nào tâm trạng không tốt là trời lại mưa, à! ít ra thì vẫn có ông trời khóc cùng Momo.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, bóng hình gầy yếu cũng càng lúc càng bước chậm. Đôi chân gầy yếu run run cố chống đỡ thân thể đã không còn chút sức lực. Trong mắt là sự trống rỗng đến tuyệt vọng, đã nhớ lại tất cả, đã biết rằng mình cũng có gia đình như bao người khác, cũng đã biết có một người yêu mình sâu nặng. Nhưng nhớ rồi thì sao? Biết rồi thì sao? Gia đình ấy đã thuộc về người khác mà Momo giờ đây không còn sức để mà dành lại, người yêu Momo cũng là người Momo yêu biến mất không cách nào tìm được và Momo cũng chẳng còn sức để tìm hay chờ đợi nữa. Hôm này là ngày cuối cùng trong thời hạn bảy ngày Momo đưa ra, Taehyung vẫn chưa quay về. Trái tim nhỏ bé đập một cách yếu ớt, giới hạn cuối cùng cũng sụp đổ, thôi thì buông tay ra vậy. Thân hình nhỏ bé từ từ ngã xuống mặt đường ướt lạnh.

Thử hỏi rằng tình yêu là gì mà lại khiến cô gái kia trở nên yếu đuối bi luỵ đến như vậy. Biến cô từ một cô gái lạnh lùng thờ ơ đến vô cảm thành một cô gái yếu đuối, chìm đắm trong đau khổ đến phát điên.

Tiếng xe cứu thương vang vọng cả con đường vắng, nhìn Momo được lên xe rồi Yeri mới quay về. Cô ghét Myoui Momo hay đúng hơn là ghen tị, cô ta có mọi thứ mà cô không có. Nhưng khi nhìn thấy sự đau khổ tuyệt vọng toả ra từ bóng hình cô độc ấy, khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé ngã xuống lòng đường ướt lạnh cô không kìm được sự thương cảm dấy lên trong lòng, lập tức gọi cấp cứu. Những chuyện về quá khứ của Myoui Momo Yeri cũng biết qua chút ít bởi vì cô đang phải đóng giả làm cô ta, Yeri biết người Myoui Momo yêu là Taehyung chứ không phải JiHoon  nhưng JiHoon  lại rất yêu cô ta, căn bản không quan tâm tới sự tồn tại của cô. Chính vì vậy lòng ích kỉ của cô lại trỗi dậy, khiến cô biến thành con người đầy thủ đoạn như ngày hôm nay. Mặc dù có chút thương cảm nhưng cô không thể dừng lại, cô nhất định phải có được JiHoon . Cô sẽ chỉ giúp Myoui Momo nói đúng hơn là Hirai Momo lần này thôi.

Hai ngày sau.

Bác sĩ nói Momo chỉ bị cảm lạnh thông thường với lại cơ thể bị suy nhược do ăn uống không đầy đủ, không có gì nghiêm trọng nhưng JiHoon  vẫn rất lo lắng, bởi vì hai ngày rồi Momo vẫn chưa tỉnh lại. Jin cùng mấy người kia vì quá lo lắng đã chạy đi tìm bác sĩ còn cậu ở lại chăm sóc Momo.

Khoảng hơn mười phút thì bốn người kia quay lại, theo sau là vị bác sĩ già mà JiHoon  đã từng gặp để hỏi về bệnh án của Momo. Ngay khi vị bác sĩ vừa vào trong phòng, JiHoon  gấp gáp hỏi.

- Bác sĩ tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, chẳng phải chỉ bị cảm với suy nhược thôi sao?

- Gần đây cô ấy có gặp phải chuyện gì kích động hoặc có những biểu hiện kì lạ không?

- Có!

- Ừm...theo như tôi thấy thì rất có thể cô ấy đã nhớ lại.

- Đã nhớ lại? - Cả năm người không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi.

- Đúng vậy, nhưng quan trọng hơn là việc cô ấy mãi không tỉnh lại, rất có thể...- Vị bác sĩ ngập ngừng nhìn những con người đang đứng trước mặt mình, khó khăn lắm mới nói ra nốt những từ còn lại. - Rất có thể thần kinh của cô ấy sẽ không còn ổn định như trước.

- Không ổn định? - Tzuyu bàng hoàng hỏi lại.

- Có nghĩa là có lúc bình thường có lúc lại trở nên điên điên khùng khùng.

Nói xong, vị bác sĩ đưa ánh mắt cảm thông nhìn những gương mặt thất thần trước mặt mình. Bao nhiêu năm trong nghề ông không phải chưa từng gặp qua những trường hợp thế này chỉ khác một điều là cô gái đang nằm trên giường bệnh kia hình như đã buông bỏ tất cả. Hy vọng cô ấy trở lại bình thường là rất thấp, đây cũng là điều ông khó nói ra nhất.

- Có cách nào để trở lại bình thường không ạ? - Nayeon là người đầu tiên thoát khỏi sự bàng hoàng kia, lễ phép hỏi.

- Điều đó còn phụ thuộc vào bệnh nhân, xin lỗi bây giờ tôi phải đi có việc lúc khác sẽ ghé qua.

Sau khi vị bác sĩ rời khỏi, cả năm người buồn rầu hướng ánh mắt về phía giường bệnh. Trong lòng mỗi người đều mang theo một tâm trạng hết sức nặng nề.

Hàng lông mi cong vút khẽ lay động, đến khi đôi mắt ấy mở ra, vẫn đẹp đến động lòng nhưng giờ đây trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự ngây dại đến đáng thương.

Quay trở lại phòng làm việc của mình, vị bác sĩ già sau một hồi đắn đo suy nghĩ liền mở ngăn kéo lấy ra một mảnh giấy nhỏ có ghi số điện thoại. Chần chừ một hồi ông mới nhấc điện thoại lên bấm số.

Điện thoại vừa mới đổ hồi chuông thứ nhất đầu dây bên kia đã lập tức bắt máy.

- Alo! - Một giọng nói trầm lạnh vang lên trong điện thoại. - Bác sĩ Nam.

- Ừm! Là cậu, Taehyung có đúng không?

- Ông tìm tôi có chuyện gì? - Taehyung hỏi ngược lại thay cho câu trả lời.

- Là chuyện liên quan tới cô gái mà cậu nhờ tôi chăm sóc.

- Momo! - Giọng nói qua điện thoại thể hiện rõ sự lo lắng. - Cô ấy xảy ra chuyện gì?

- Có vẻ như cô ấy đã nhớ lại nhưng hiện tại lại đang hôn mê...ngoài ra rất có khả năng sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ không còn như trước nữa.

- Ông nói rõ hơn được không?

Cốc! Cốc!

Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ Nam lấy tay che ống nghe lại rồi mời người bên ngoài vào.

- Bác sĩ! Momo tỉnh rồi! - Jin trán lấm tấm mồ hôi thò mặt vào nói, có vẻ cậu ta đã chạy rất nhanh đến đây.

- Đợi tôi một lát.

Chờ cho Jin đóng cửa lại, bác sĩ Nam mới nói chuyện tiếp với Taehyung.

- Cô ấy tỉnh rồi tôi phải đi xem tình hình thế nào, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.

- Được!

Bước vào phòng bệnh, bác sĩ Nam đã thấy Momo đang ngồi ở góc giường, ánh mắt ngây ngây dại dại dáo dác nhìn quanh phòng, môi mấp máy nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào.

Quan sát Momo một lúc, vị bác sĩ mới tiến lại gần, ông mỉm cười thật hiền để gây thiện cảm sau đó mới ngồi xuống gần Momo.

- Xin chào! - Ông đưa tay ra trước mặt Momo, trên môi vẫn là nụ cười hiền hòa.

Momo nhìn vị bác sĩ rồi lại nhìn bàn tay đang ở trước mặt mình của ông ta, ánh mắt hơi phức tạp, sau một phút nhìn chằm chằm vào bàn tay nhăn nheo Momo lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, chẳng thèm để ý tới vị bác sĩ nữa.

- Mau lại đây! - Bác sĩ Nam thấy cách của mình không hiệu quả, bèn quay lại gọi JiHoon .

- Có chuyện gì cần tôi giúp sao?

- Hồi nhỏ cô ấy thích ăn gì nhất?

- Kẹo sôcôla nhân dâu tây. - JiHoon  không cần suy nghĩ lập tức trả lời.

- Cậu mau đi mua về đây.

Hoàng Nguyên không thắc mắc mà lập tức chạy đi mua, chưa đầy năm phút sau đã mua được kẹo mang về. Bác sĩ Nam bóc gói kẹo lấy một cái bỏ vào tay JiHoon  rồi bảo cậu lại gần đưa nó cho Momo.

Momo đắn đo nhìn cái kẹo trong tay JiHoon , mắt sáng lên nhưng vẫn không đưa tay ra lấy, mặt lại quay qua chỗ khác, môi lại mấp máy gì đó và lần này bác sĩ Nam có thể nhìn thấy nó nói gì.

- Như vậy là sao hả bác sĩ, chị ấy...- Tzuyu hết nhìn Momo rồi lại nhìn sang bác sĩ, lo lắng hỏi.

- Cô ấy chưa thể chấp nhận được hết những gì bản thân vừa nhớ lại cơ hồ đang lơ lửng giữa quá khứ và hiện tại. Tôi cần phải theo dõi thêm mới biết được.

Ngừng một lát, ông nói tiếp.

- Mọi người không nên ở lại đây quá đông sẽ khiến cô ấy thấy không thoải mái, tốt nhất là để một người ở lại trông thôi.

Dặn dò xong, bác sĩ Nam lập tức trở về phòng làm việc nhấc máy bấm gọi lại cho Taehyung.

- Cô ấy sao rồi? - Vừa bắt máy Taehyung đã nôn nóng hỏi.

- Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô ấy cứ ngây ngây ngô ngô, cô ấy vẫn nhận thức được mọi việc xung quanh nhưng không hề nói gì, đến cười cũng không. Bệnh của cô ấy không giống với những người bị điên thường gặp mà là do tâm lí bị kích động cùng tổn thương dẫn đến điên và còn có xu hướng tự kỉ. Nhưng xem ra việc nhớ lại không liên quan tới chuyện cô ấy bị diên mà nguyên nhân chính là do cậu. - Bác sĩ Nam khẳng định chắc nịch.

- Do tôi? Không thể nào!

- Tôi đã quan sát lúc môi cô ấy mấp máy, theo như tôi thấy thì cô ấy gọi tên cậu.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, vị bác sĩ thấy vậy liền nói tiếp.

- Cậu nên quay về đi, cô ấy rất cần cậu.

Sự im lặng vẫn kéo dài, mãi mới có tiếng trả lời.

- Tôi sẽ thu sếp về nước sớm, lúc đó chúng ta nói chuyện tiếp. Ông hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.

Không đợi bác sĩ Nam trả lời Taehyung đã cúp máy, vị bác sĩ chỉ biết lắc đầu thở dài. Hy vọng cậu ta sẽ giúp cô gái kia trở lại bình thường.

Hết chương 35❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: