Chương 3

Chiếc Audi A7 dừng lại trước cổng trường BigHit thu hút sự chú ý của tất cả học sinh đang có mặt tại đó. Cánh cửa màu trắng bật mở, một số học sinh liền dừng lại cúi đầu chào cô gái vừa bước xuống, một số lại hếch mặt lên đi thẳng.

Hôm nay là ngày đầu tiên Momo chuyển đến trường mới - ngôi trường danh giá nhất trong nước. Cảm giác rất không thoải mái, Momo là bị đại tỷ yêu quý ép chuyển đến đây học chứ thực tâm thì chẳng muốn chút nào.

Thử nghĩ mà xem, ở trường cũ Momo đang làm đại ca dưới một người - đó là cô hiệu trưởng và trên một nghìn người - bao gồm tất cả các thành phần còn lại. Bây giờ chuyển đến trường mới bị giáng xuống làm dân đen lại còn phải chịu sự quản thúc của đại tỷ kính yêu. Đúng là "Lên voi xuống chó mà".

Sau một phút mặc niệm cho số phận cay đắng của bản thân Momo hít một hơi rồi tiến thẳng vào cổng trường.

- Hừm...mình học lớp 11A1...tầng 2...khu B - Momo vừa đi vừa đọc lại chỉ dẫn trong điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên tìm tòa nhà có chữ B màu xanh. Cũng chẳng thèm để ý xem trước mặt mình có trướng ngại vật nào cần tránh không và hậu quả là:

- Bụp!

- Á! đi đứng kiểu gì thế hả? - một giọng nói choe chóe đập thẳng vào tai Momo.

Dùng ánh mắt như nhìn thấy sinh vật lạ để nhìn đứa con gái trước mặt, Momo dùng giọng ngạc nhiên nói:

- Lần đầu tiên gặp người có giọng nói oanh vàng thỏ thẻ như cô, thật là ngưỡng mộ.

- Mày...ăn nói cho cẩn thận, va phải tao không xin lỗi lại còn giở cái giọng đấy. - cô nàng hếch khuôn mặt xinh đẹp lên nói.

- Tôi đang khen cô chứ bộ mà đáng nhẽ khi cô nhìn thấy tôi đang đi đến thì phải tự động tránh ra chứ. - Momo nhìn cô gái trước mặt khuôn mặt tím lại vì tức, đang định nói nốt một câu thì phía sau lưng có tiếng con gái hét ầm lên:

- Áaaaa...tam đại thiên vương đến rồi!!!

Và sau tiếng hét long trời lở đất đó là tiếng bước chân rầm rập của một đám con gái hám trai. Cô gái Momo vừa va phải cũng biến mất không dấu tích, Momo lắc lắc đầu, xốc lại cái ba lô rồi tiếp tục công việc tìm lớp học.

Sau một hồi vất vả tìm kiếm, cuối cùng Momo cũng tìm được lớp của mình, bỏ qua màn chào hỏi và giới thiệu, Momo đưa cho giáo viên tờ giấy nhập học rồi lững thững đi về phía chiếc bàn cuối lớp.

Tiết học đầu tiên, Momo ngồi ngay ngắn với hai tay khoanh lại trên bàn, trước mặt là một quyển vở, một quyển sách và một cái bút. Xung quanh là những ánh mắt dò xét và những lời xì xào bàn tán.

Đến tiết học thứ hai, không thể chịu đựng được cái cách đám người lắm chuyện kia nhìn mình, Momo nằm gục xuống bàn ngủ một giấc. Mặc kệ hôm nay là ngày đầu tiên đi học ở trường mới.

Tiết học thứ hai trôi qua nhanh chóng, Momo vươn vai ngáp dài một cái sau đó lững thững đi ra khỏi lớp, Momo phải xuống căng tin gặp đại tỷ. May mà cái căng tin ở ngay sau khu B nó đỡ phải mỏi chân đi tìm. Hirai Momo ghét nhất là đi bộ đường dài.

"Cái trường này rốt cuộc là rộng đến đâu? Riêng cái khu B và cái căng tin này cộng lại đã bằng một nửa diện tích trường cũ của mình rồi" - Momo nghĩ, khi vừa bước chân vào cửa căng tin.

Mặc kệ ánh mắt của mọi người, Momo tiến lại phía hai chiếc bàn một trắng một đen đặt đối diện nhau ở giữa căng tin. Momo kéo một trong bốn chiếc ở bên chiếc bàn màu đen và ngồi xuống. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, một vài người nhìn Momo bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Ai cho phép mày ngồi ở đây?

Một giọng nói choe chóe vang lên sau lưng, Momo từ từ quay đầu lại, mắt ánh lên một tia thích thú.

- Cần có người cho phép thì mới được ngồi ở đây sao? - Momo hỏi bằng giọng châm chọc. 

- Người đó là ai?...Aaaa! có phải là cô không?

- Xem ra mày mới đến nên không biết, thôi tao bỏ qua cho lần này, mau biến ra chỗ khác đi. - Khuôn mặt xinh đẹp lại hếch lên rất ra dáng đàn chị.

Momo cười khẩy một cái, cứ tưởng con nhỏ này sẽ cãi lại sau đó sẽ được xem màn tắc kè hoa đổi màu như lúc sáng, ai dè Momo đã không cãi lại thì chớ lại còn làm ra vẻ tốt bụng. "Đúng là cáo đội lốt cừu" mà.

- Mày cười như thế là có ý gì hả con kia?

Irene có giọng nói choe chóe trợn mắt nhìn Momo hỏi.

Đôi mắt mấy phút trước còn tràn đầy sự thích thú giờ bỗng trở nên sắc lạnh, Momo nhìn thẳng vào đứa con gái trước mặt, dùng chất giọng chứa đầy sự khinh bỉ nói:

- Ý tao là mày nên biến khỏi đây thì hơn, cứ đứng đó mà sủa linh tinh điếc hết cả tai tao.

- Mày...con  này - Khuôn mặt tím bầm như bị ai đánh, Irene dơ một cánh tay lên hướng thẳng vào mặt Momo định tát nhưng cánh tay còn chưa kịp đưa xuống Irene đã bị một cánh tay rắn chắc bẻ ngoặt ra sau.

-Áaaa...- Irene hét lên đau đớn. Nãy giờ cả căng tin đều im lặng chứng kiến cuộc đấu khẩu giữa hai hot girl, sau khi chứng kiến cảnh Irene - cô nàng có giọng choe chóe bị đại ca khối 11 Jin bẻ tay thì lại bắt đầu bàn tán.

- Anh Jin, tại sao lại bẻ tay em chứ, rõ ràng con nhỏ kia ngồi không đúng chỗ em đang dạy dỗ nó cơ mà. - Vẫn là chất giọng choe chóe nhưng pha thêm chút nũng nịu.

- Cô ấy không ngồi nhầm chỗ. - Một câu nói không thể ngắn hơn, Jin cũng thả tay nhỏ Irene ra và ngồi xuống cạnh Momo. Ánh mắt đã trở lại bình thường, mồm cười "hihi" với hai người vừa ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện.

- Chị Nayeon, anh Jungkook.

Hai người đó khẽ gật đầu chào lại, sau đó cô gái có tên Nayeon đứng lên tuyên bố:

- Bắt đầu từ hôm nay Hirai Momo lớp 11A1 sẽ chính thức trở thành chủ nhân của chiếc ghế cuối cùng, mọi người phải tôn trọng Momo giống như tôn trọng tôi, Jungkook và Jin.

- Dạ! - đám đông đồng thanh nói.

Đúng lúc đó, ở phía cửa căng tin, có ba chàng trai đẹp như hoa bước vào.

- Oa! tam đại thiên vương đến rồi...

- Ôi! ba thiên thần trong lòng emmm...

Đám nữ sinh bỗng nhốn nháo hẳn lên, đúng là sức hút của trai đẹp có khác.

Đến khi cả ba chàng trai cùng ngồi vào chiếc bàn màu trắng đám nữ sinh mới thôi hò hét và mang điện thoại ra chụp ảnh.

- Con nhỏ đó mà cũng đòi làm chủ nhân của chiếc ghế cuối cùng của mấy người sao? Nayeon, có phải mắt cô bị mù rồi không? - Một giọng nói đầy chế giễu và quen quen vọng từ bàn đối diện sang đập thẳng vào tai Momo. Momo liền quay lại phía phát ra tiếng nói, mặt tỏ rõ sự khó chịu.

- Hừ! Rốt cuộc anh là đàn ông hay đàn bà mà lắm mồm thế hả? Anh không nói cũng không có ai bảo anh câm đâu...Mà tôi là chủ nhân của chiếc ghế tôi đang ngồi có gì là không đúng mà anh phải thắc mắc? - nghĩ một lát Momo nói tiếp - À hay là anh GATO vì chiếc ghế cuối cùng bên này đã có người ngồi còn bên bọn anh vẫn chưa có ai?

Sau câu nói của Momo, cả căng tin bỗng trở nên im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chàng trai có mái tóc vàng, bầu không khí cũng trở nên kì dị.

- Chiếc ghế này đã có chủ rồi - một giọng nói trầm và lạnh vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

- Kim Taehyung.

Momo ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt, giường như đây không phải là Kim Taehyung  mà Momo quen biết hai ngày trước. Đôi mắt sắc lạnh như một lưỡi dao, quanh người tỏa ra khí lạnh khiến người đứng gần phải rùng mình. Taehyung dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt Momo.

- Vì vậy em đừng có đứng đó mà nói linh tinh.

Trong người dâng lên một cảm giác khó chịu, Momo không nói câu gì đi thẳng ra ngoài, lần đầu tiên trong đời Hirai Momo muốn trốn tránh ánh mắt của một người.

Hết chương 3❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: