Chương 17
Tia nắng yếu ớt của buổi sáng mùa đông đậu lại trên cửa sổ, nhảy nhót trên ô cửa kính còn đọng lại chút sương đêm, chiếc Dreamcatcher được treo cạnh cửa sổ, mấy cái lông vũ màu tím phản xạ với ánh nắng phát ra tia sáng lấp lánh. Momo gục đầu trên vai Taehyung, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, một tay vẫn đang giữ chặt vạt áo Taehyung. Bên cạnh, hai mắt Taehyung cũng nhắm chặt, khuôn mặt lạnh lùng pha chút mệt mỏi.
- Cheer up baby...Cheer up ...
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông khiến Momo giật mình tỉnh giấc, tay khuya khoắng tìm điện thoại.
- Alo! Đứa nào đấy?
- Ớ hình như nhầm máy. - Đầu dây bên kia có vẻ hoảng hốt khi nghe thấy giọng nó.
- Đứa nào thế? - Còn Momo thì nạt lại bằng chất giọng vẫn còn ngái ngủ pha lẫn bực tức.
- Đây có phải máy của Kim Taehyung không?
Momo hít một hơi đang định mắng cho người ở đầu dây bên kia một trận thì chiếc điện thoại đột ngột bị lấy đi, kèm theo đó là giọng nói trầm lạnh.
- Tôi đây! Có chuyện gì?
-...
Taehyung bỗng liếc về phía Momo còn đang mơ mơ màng màng, môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười hoàn mỹ.
- Là bạn gái, có gì nói đi.
-...
- Tùy cậu...muốn làm gì thì làm.
Sau đó Taehyung cúp máy, quay trở lại giường, nhìn khuôn mặt vẫn chưa tỉnh ngủ của Momo môi khẽ mỉm cười. Thật là cả lúc ngủ vẫn muốn dọa người.
Momo đưa đôi mắt mơ màng nhìn Taehyung, giọng uể oải:
- Hôm nay nghỉ học nhé em muốn ngủ tiếp.
- Ừm! Em ngủ tiếp đi tôi ra ngoài một lát.
Chỉ chờ có thế cả người Momo đổ ụp xuống giường, hai mắt khép chặt lại.
- Cạch!
Ngay khi cửa phòng được đóng lại, Momo vội vàng bật dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng.
Bước ra khỏi cổng thì đã thấy xe của mình đỗ sẵn ở đấy, một tên đàn em đứng ngay cạnh chiếc xe chờ để mở cửa cho Momo. Vừa nhìn thấy Momo tên đàn em liền cúi đầu chào rồi nhanh chóng mở cửa xe cho Momo.
- Đi theo tín hiệu của máy định vị trên bản đồ. - Khuôn mặt Momo trở nên lạnh băng không chút cảm xúc, ra lệnh cho tên đàn em bên cạnh.
- Chuyện cậu đi cùng tôi không ai biết chứ?
- Không ạ! Em đã làm theo đúng những gì chị dặn.
- Ừm! Sau hôm nay cậu sẽ được giao quyền quản lí một trong những địa bàn tôi đang phụ trách.
- Cảm ơn phó bang chủ!
Chiếc Audi A7 dừng lại phía sau khu công trình bỏ hoang, tín hiệu của máy định vị phát ra từ bên trong khu công trình này. Momo cùng với tên đàn em đi bộ vào trong, mắt không ngừng quan sát xung quanh. Đi được một đoạn Momo nghe thấy tiếng người đánh nhau, nhanh chóng đi về phía phát ra âm thanh, Momo nhìn thấy Taehyung đang đứng ở giữa đám đàn em, dáng cao dong dỏng, quanh người tỏa luồng khí lạnh đến rợn người, bên cạnh còn có một người mà Momo cũng biết - JiHoon.
Trước mặt hai người họ còn có một người nữa đang quỳ rạp xuống đất, hai vai không ngừng run lên bần bật. Momo cẩn thận bước đến nấp sau bức tường cách chỗ Taehyung không xa, mắt nhìn qua lỗ hổng trên tường.
- Mày còn nhớ những gì mình gây ra tại con đường phía trước khu công trình này vào hai năm trước không? - JiHoon giọng đầy tức giận khác hẳn mọi ngày.
- Chuyện...chuyện gì chứ? - Tên đang quỳ dưới đất lắp ba lắp bắp, khuôn mặt sợ sệt ngẩng lên nhìn hai người kia.
- Mày không nhớ? - Taehyung gằn giọng hỏi, bầu không khí xung quanh trở nên thật đáng sợ, những người xung quanh không lạnh mà run.
Tên đang quỳ kia mặt tái mét, vai càng run rẩy mạnh hơn, miệng lắp bắp như sắp hết hơi.
- Tôi...tôi nhớ...nhớ...rồi. Hai...hai năm trước...tôi...đã...đã đâm...đâm phải...một cô gái...trong...trong lúc...say rượu.
"Hai năm trước...không lẽ...cô gái đó là Sana"
Momo lặng người nhìn về phía Taehyung, đôi môi tái nhợt, Taehyung...là đang trả thù cho Sanaa sao? Hai năm qua vẫn luôn tìm kiếm người đã gây ra tai nạn, tại sao còn đổ tội cho đại tỷ trong khi Taehyung biết người gây ra cái chết cho Sana không phải chị ấy. Trong tim Taehyung luôn có hình bóng của Sana, Taehyung làm mọi chuyện vì cô ấy...vậy Momo rốt cuộc là gì đối với Taehyung, liệu rằng Momo có được ở trong một phần nào đó của trái tim Taehyung không?
Cả người như bị trút hết sức lực, Momo phải vịn tay vào tường để không bị ngã, mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía Taehyung, trái tim đau nhói từng cơn.
- Các...các người...định...định làm gì tôi?
- Hừ! Có gan làm, có gan chạy trốn lại không có gan chịu tội sao? - JiHoon lạnh giọng nói, tay xoay xoay chiếc côn tam khúc.
- Tôi...tôi...
- Bụp!
Chưa kịp nói hết câu tên đó đã bị đá cho một cú trời giáng vào mặt, bật ngửa ra sau. Và liên tiếp bị giáng những cú đá đầy giận giữ vào người, đau đớn mà hét lên vô cùng thê thảm. JiHoon thấy vậy vội nhảy vào kéo Taehyung ra.
- Cậu đánh nữa sẽ gây ra án mạng đấy.
- Bỏ ra! - Taehyung gằn giọng nói, khuôn mặt trở nên thật đáng sợ.
- Đừng! Sana...cô ấy không muốn cậu trở nên như thế này đâu.
Taehyung bỗng khựng lại sau câu nói của JiHoon, cả người cứng đờ lại nhưng ánh mắt như muốn giết người vẫn hướng về phía người đang nằm rên rỉ trên đất kia.
Phải vài phút sau Taehyung mới trở lại bình thường, gạt tay JiHoon ra rồi quay lưng bỏ đi.
- Chuyện ở đây cậu giải quyết nốt đi.
Đi được vài bước Taehyung dừng lại nói với JiHoon và cũng trong khoảnh khắc ấy ánh mắt vô tình lướt qua chỗ Momo đang đứng. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, một bên là sự ngạc nhiên còn một bên là sự tổn thương đau đớn. Momo vẫn đứng im nhìn Taehyung, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự tổn thương.
Mọi thứ xung quanh nó đã trở nên thật nhạt nhòa sau khi chứng kiến Taehyung vì cô gái có tên Sana kia mà làm tất cả mọi việc. Cô gái ấy giường như chính là cuộc sống của Taehyung và Momo sẽ chẳng bao giờ thay thế được nhưng Momo đã yêu Taehyung mất rồi, yêu từ hai năm trước, khi ánh mắt lạnh lùng dửng dưng ấy lướt qua người Momo và đám lưu manh khiến chúng đang đánh Momo phải dừng lại vì sợ rồi lại lạnh lùng quay lưng bỏ đi như không có chuyện gì.
Âm thanh cũng trở nên thật mờ nhạt chỉ còn lại những âm tiết không rõ ràng, Momo chỉ mơ hồ nhận thức được có người đang gọi tên mình và cánh tay đang bị ai đó kéo mạnh, nhưng Momo vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt vẫn hướng thẳng về phía người con trai kia.
Và rồi Momo bị ai đó xô mạnh ngã xuống đất ngay sau đó là tiếng động rất to vang lên, hai mắt Momo nhắm chặt lại vì đau. Vài phút trôi qua mới cảm nhận thấy có người người đang đè lên người mình, Momo liền mở mắt ra nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng pha chút lo lắng, vài giọt mồ hôi chảy xuống từ trán, mặt Taehyung hơi nhăn lại. Momo chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã thấy một đám người chạy đến.
- Cậu không sao chứ? - JiHoon là người chạy đến đầu tiên lo lắng hỏi.
Khó khăn lắm Taehyung mới đứng dậy được sau đó đưa tay kéo Momo dậy. Bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt, chỗ Momo vừa đứng lúc nãy giờ đây chỉ còn là đống đổ nát và nơi Momo ngã chỉ cách chỗ đó một bước chân. Lại đưa mắt nhìn khắp người Taehyung, vừa nãy khó khăn lắm mới đứng lên được chắc chắn là bị thương rồi.
- Em không sao chứ?
Momo lắc đầu, mắt vẫn quan sát kĩ những chỗ có thể bị thương do cú ngã vừa nãy. Nhưng Momo chẳng thấy có chỗ nào không ổn cả.
- Anh không bị thương chứ?
- Không sao.
Momo cảm thấy rõ ràng là Taehyung đang nói dối nhưng trên mặt chẳng có biểu hiện gì chứng tỏ Taehyung đang nói dối cả. Vậy thì...
- Anh cõng em về nhé? - Momo tiến lại gần, bám lấy cánh tay Taehyung.
- Cô không có chân hay sao mà bắt người khác cõng. - JiHoon có vẻ tức tối quát.
- Hừ! chân tôi đau mới cả tôi đâu có bắt anh cõng tôi, mà sao lần nào gặp anh cũng lắm mồm vậy đồ không phải đàn ông? - Momo lườm JiHoon một cái rõ sắc, miệng tuôn ra một tràng.
- Sao lần nào gặp cô cũng độc mồm độc miệng hết vậy đã thế lại còn dở chứng đòi Taehyung cõng cô, cô không thấy chân cậu ấy đang bị thương...
Nói đến đây thì JiHoon im bặt, chết tiệt! Taehyung là cố ý không cho con nhỏ đáng ghét kia biết mình bị thương vậy mà cậu lại phun ra hết. JiHoon liếc mắt nhìn Taehyung một cái rồi chủ động nói tiếp:
- Mặc dù không ưa cô nhưng hôm nay nể mặt Taehyung tôi sẽ cõng cô về.
- Anh bị thương? - Bỏ qua đề nghị của người kia Momo lo lắng hỏi Taehyung khiến người kia tức muốn phụt máu.
- Không sao, để tôi cõng em.
- Không cần, đến bệnh viện đi. - Momo dùng ánh mắt kiên quyết nhìn Taehyung.
- Chân em...
- Đứa mù cũng biết cô ta đang giả vờ vậy mà cậu cũng tin sao? - Người vô duyên kia lại xen vào.
- Tại sao anh cứ phải giả vờ như không có chuyện gì trước mặt em, vì em mà bị thương rồi định một mình chịu đau, rốt cuộc là anh muốn em phải làm thế nào hả? - Momo nắm chặt lấy tay Taehyung nói như hét, trong giọng nói chứa đầy sự bất lực.
Tất cả những người có mặt ở đó đều im bặt sau câu nói của Momo, ngay cả JiHoon cũng đứng hình không nói được thêm câu nào nữa. Lần đầu tiên có người dám chất vấn Kim Taehyung thật đúng là sự kiện có 1-0-2. Taehyung thoáng ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lấy lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.
- Tôi sẽ đến bệnh viện, cùng với em.
Momo thấy Taehyung đã đồng ý thì không nói gì nữa, lại gần dìu Taehyung đi ra xe còn JiHoon ở lại xử lí tên kia.
Sau khi vết thương ở chân được băng bó cẩn thận và nghe bác sĩ dặn dò Momo mới đưa Taehyung về nhà. Suốt quãng thời gian ở bệnh viện cho đến khi về tới nhà Taehyung Momo không mở miệng nói một câu nào, tất cả đều do tên đàn em lo liệu.
- Ở lại với tôi.
Taehyung nói khi thấy Momo định bước ra ngoài còn Momo thì không thèm quay đầu lại vẫn tiếp tục bước đi.
- Nếu em không ở lại tôi sẽ chạy theo em.
Lần này thì Momo dừng lại thật, lạnh giọng nói:
- Bác sĩ bảo hạn chế đi lại, sẽ bị nặng hơn nếu vận động mạnh.
- Tôi mà bị nặng hơn là do em. - Taehyung thản nhiên nói, môi hơi nhếch lên.
- Anh... - Momo không cãi được nữa đành ngồi xuống cái ghế hạt xốp đối diện giường Taehyung, tay nghịch nghịch cái điện thoại, khuôn mặt dửng dưng bất cần.
Momo rất ghét trò chơi im lặng nhưng lại chả biết nói gì, đúng hơn là không muốn nói. Taehyung vẫn còn giận, những chuyện Taehyung làm vì Sana . Từ đêm qua đến giờ Momo vẫn luôn tự hỏi "Tiếp tục ở bên cạnh hay sẽ rời xa Taehyung?"
Nếu tiếp tục, Momo không chắc mình có thể thay thế được cô gái kia, còn rời xa Taehyung sẽ rất đau rất đau.
- Em lấy hộ tôi cốc nước. - Taehyung lên tiếng phá vỡ sự im lặng kì quái giữa hai người.
Mắt Momo vẫn nhìn màn hình điện thoại, dửng dưng nói:
- Anh không có tay à?
- Tay thì có nhưng chân đang bị đau mà cái bình nước lại ở quá xa. Em chẳng nói là đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương à?
- Đi một đoạn ngắn sẽ không sao đâu.
- Ah! - Bỗng nhiên Taehyung kêu lên, mặt hơi nhăn lại, tay xoa xoa cái chân bị thương.
Momo thấy vậy thì vội vàng bỏ cái điện thoại xuống, chạy lại chỗ Taehyung, giọng nói dửng dưng nhưng mặt lại lộ rõ sự lo lắng.
- Không sao chứ?
-...
Im lặng mấy giây, khuôn mặt Taehyung trở nên nghiêm túc hơn, bầu không khí trong phòng cũng thật khác lạ. Hai mắt Taehyung nhìn thẳng vào Momo, giọng nói trầm không còn khí lạnh như mọi ngày nữa, thay vào đó là sự ấm áp kì lạ.
- Em giận tôi đúng không?
Momo nhất thời chưa kịp phản ứng với sự thay đổi của Taehyung, mặt cứ nghệt ra...phải mất một phút Momo mới trả lời:
- Không...không giận mà là rất giận.
- Xin lỗi em!
- Xin...xin lỗi gì chứ? - Momo nhìn Taehyung ngạc nhiên, hôm nay bị ấm đầu hay sao mà tự nhiên lại nói ra những câu như thế.
- Đã có lúc tôi tưởng em là Sana bởi vì từ khuôn mặt cho đến tính cách em đều rất giống cô ấy.
Momo lặng người đi sau câu nói của Taehyung, trong lòng vô cùng hỗn loạn, "vậy những gì trước đây hai người cùng làm đều do Taehyung nghĩ Momo là Sana", Momo toan đứng dậy thì bị Taehyung kéo lại.
- Những việc tôi từng làm với em đều là vì tôi muốn ở bên em nên đừng nghĩ linh tinh...Càng tiếp xúc nhiều với em tôi càng nhận ra tôi đã yêu em thật sự. Có lẽ tôi đã thích em ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng hình bóng của Sana là quá lớn khiến tôi không nhận ra điều đó. Khi nhìn thấy em gặp nguy hiểm ở khu công trình cũ, tôi đã rất sợ, sợ sẽ mất em và tôi chợt nhận ra em là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
- Xin lỗi vì đã dấu em chuyện của Sana, tôi nợ cô ấy một lời xin lỗi vì thế tôi phải làm tất cả những việc ấy. Còn đại tỷ của em tôi biết cô ấy không hề có lỗi trong cái chết của Sana nhưng cô ấy là lý do tôi bấu víu lấy để có thể mạnh mẽ hơn, để tìm ra kẻ đã hại Sana.
Momo lặng im nghe Taehyung nói, trái tim nhỏ bé run rấy, cảm giác ấm áp tràn ngập lồng ngực.
- Xin lỗi vì đã khiến em phải khóc một mình.
- Sao anh biết là em đã khóc một mình?
- Nhìn vào mắt em.
Momo khẽ mỉm cười, dựa đầu vào ngực Taehyung, nhẹ nhàng nói:
- Anh biết không những người thích nhau ngay từ lần gặp đầu tiên chính là do định mệnh sắp đặt đấy.
Hết chương 17❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top