Chương 10
Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, trời xanh mây trắng gió nhẹ, Momo đang say giấc trên chiếc giường nhỏ trong bệnh viện. Những tia nắng sớm nghịch ngợm xiên qua lớp cửa kính chiếu vào mặt Momo như muốn vuốt ve làn da trắng hồng không tì vết.
Hàng lông mi dài cong khẽ chớp, mí mắt dần được kéo lên để lộ đôi mắt sâu thẳm màu đen. Đôi môi đỏ mọng như quả đào hơi mím lại, Momo giơ tay vươn vai cho đỡ mỏi. Toàn bộ những hành động đó đều được thu vào ánh mắt của Taehyung. Momo cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Taehyung trong phòng bệnh vào lúc sáng sớm như thế này, mấy ngày nay sau khi tỉnh dậy Momo đã thấy Taehyung ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường rồi và đang chăm chú nhìn Momo.
"Hắn không đi học sao? Tối qua chờ đến 12h đêm vẫn không thấy đến nhưng sáng tỉnh dậy đã thấy hắn ở đây rồi. Không được, tối nay nhất định phải đợi hắn đến"
- Còn suy nghĩ gì nữa mau đi vệ sinh cá nhân đi, tôi đưa em đi ăn sáng. - đột nhiên Taehyung lên tiếng làm Momo giật cả mình.
- Tại sao anh cứ thích làm tôi bị giật mình vậy hả? Từ lúc tôi tỉnh dậy đến giờ chẳng nói chẳng rằng sao không im lặng luôn đi. - Momo vừa xuống giường vừa lẩm bẩm chỉ đủ cho mình nghe thấy, mắt liếc Taehyung một cái rồi mới đi vào nhà vệ sinh.
***************
- Hôm nay ăn món khác đi tôi không ăn cháo nữa đâu. - Momo lắc lắc tay Taehyung trưng ra bộ mặt nũng nịu.
- Chờ ra viện tôi sẽ đưa em đi ăn, còn bây giờ vẫn phải ăn cháo.
- Không! năm ngày rồi tôi không nuốt nổi nữa đâu.
"Hirai Momo, tại sao mày lại trở nên yếu đuối trước mặt hắn thế này, mày muốn ăn gì là quyền của mày cơ mà"
Trong đầu suy nghĩ là thế nhưng tay vẫn xúc từng thìa cháo cho vào mồm, khuôn mặt Momo méo xẹo vì lại phải nuốt hết bát cháo chán chết trước mặt.
Sau khi ăn xong, Taehyung đưa Momo ra khu vườn phía sau nhà ăn đi dạo. Từng cơn gió nhẹ đùa nghịch với mái tóc màu hạt dẻ, ánh mắt Momo dừng lại ở một đôi vợ chồng đang chăm sóc đứa con nhỏ. Một cảm giác gì đó dâng lên trong lòng, Momo thôi không nhìn về hướng ấy nữa và tiếp tục đi về phía trước.
- Anh đã từng nói với tôi hãy sống thật với cảm xúc của bản thân...anh nghĩ tôi có làm được không?
- Ai cũng có thể làm được nếu muốn. - Taehyung có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của Momo nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.
- Nhưng anh cũng đâu có sống thật với cảm xúc của mình, anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng trước mặt mọi người, vậy thì tại sao lại muốn tôi sống thật?
- Vì tôi không muốn em trở nên vô cảm giống như tôi. - trong mắt Taehyung lóe lên một tia đau đớn nhưng ngay sau đó trở về trạng thái lạnh lùng thường ngày.
- Anh không vô cảm...chỉ là anh đang giấu đi cảm xúc thật của mình thôi, còn tôi, tôi buộc phải sống như thế vì tôi chỉ có một mình, tôi không có...gia đình. - Momo nhìn thẳng vào mắt Taehyung nói như muốn tìm kiếm một điều gì đó, giọng nói như lạc hẳn đi.
"Anh đang giấu đi những cảm xúc về chị ấy..."
*********************
10h đêm, hành lang bệnh viện vắng tanh, Momo thò đầu ra khỏi phòng quan sát trái phải trước sau rồi mới đẩy hẳn cửa bước ra. Trên người khoác một chiếc cardigan mỏng, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai che mất nửa khuôn mặt, nó dón dén đi từng bước như sợ có ai phát hiện. Bệnh viện cấm thăm bệnh và cấm bệnh nhân ra ngoài sau 10h đêm còn nó thì tự nhiên thấy thèm ăn ốc xào nên định lẻn ra ngoài mua. Vì thang máy có camera nên nó đành đi thang bộ, cũng may là nó nằm ở tầng 3 chứ ở tầng 10 chắc khỏi ăn luôn.
20p sau nó đã có mặt ở quán ốc xào và gọi một đĩa to tướng. Đang ăn ngon thì một giọng nói đầy nũng nịu lọt vào tai nó.
- Hy Thần, tại sao anh cứ đến bệnh viện hoài vậy, toàn bỏ em giữa lúc đang đi chơi.
Không biết là do quán tính hay là do linh cảm, nó ngẩng lên nhìn về phía phát ra tiếng nói. Ánh mắt bỗng tở nên sắc lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Một con nhỏ nào đó đang bám lấy tay hắn, khuôn mặt nũng nịu tỏ vẻ đáng thương, ngay trước chỗ nó đang ngồi. Chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy khó chịu, tay cầm đĩa vỏ ốc hất thẳng về phía hai người trước mặt.
- Cái quái gì thế này?
Con nhỏ đó hét ầm lên khi bị đống vỏ ốc không biết từ đâu bay thẳng vào người, nó nhếch môi cười, giả vờ nói:
- Ối! tôi không để ý, cô không sao chứ?
- Hừ! cô không có mắt nhìn à? - con nhỏ đó nói mà mắt cứ lườm nó.
- Không phải tôi không có mắt mà do cô đứng không đúng chỗ, mau biến ra chỗ khác để tôi còn ăn.
- Cô...
Con nhỏ đó không cãi lại được liền xông đến trước mặt Momo, tức giận hỏi:
- Rõ ràng là cô cố ý, muốn gây sự đánh nhau hả?
- Tôi không thừa hơi và cũng không rảnh đến nỗi đi gây sự với cô. Ngoài ra tôi rất ghét bị làm phiền khi đang ăn. - Momo nói mà mắt thì nhìn chằm chằm vào Taehyung, trong ánh mắt có một chút tức giận và một chút tổn thương.
- Hừ! con ranh này...
Con nhỏ trước mặt chưa kịp nói hết câu Momo đã quay lưng bỏ đi, trước khi đi không quên giả tiền cho bà chủ quán.
"Kim Taehyung, đồ đáng ghét, anh dám bắt cá hai tay" - Momo vừa đi vừa nghĩ, mặt nhìn như kiểu muốn xông vào xé xác ai đó, hai tay thì nắm chặt lại. Cũng chẳng thèm để ý mình đang đi ngược lại với đường về bệnh viện.
- Em đang ghen?
Giọng nói trầm lạnh quen thuộc bỗng vang lên bên tai, Momo bất giác đứng khựng lại, mặt đăm chiêu suy nghĩ "Ghen! Mình đang ghen với con nhỏ vừa nãy sao??? Aaa! điên mất thôi. Không thể để cho hắn cười mình".
- Tại sao tôi phải ghen?
- Vậy tại sao lại tức giận?
- Tôi...tôi không... - nhìn vẻ mặt lúng túng của Momo Taehyung thôi không hỏi nữa, liền đổi chủ đề:
- Em định trốn viện?
- Anh không thấy tôi đang về bệnh viện đây à?
Taehyung nhún vai một cái, nói: - Bệnh viện ở hướng ngược lại.
Lúc này Momo mới để ý là mình đã đi nhầm đường liền quay ngoắt lại, mồm cố nói một câu chống chế:
- Tôi chỉ định đi dạo chút thôi bây giờ sẽ về bệnh viện.
Lúc nãy do sức hút của chân giò nên Momo đi với tốc độ ánh sáng, cũng chẳng cảm thấy lạnh còn bây giờ thì đi chậm như rùa vì từng cơn gió đêm cứ ập vào người Momo, lạnh buốt. Đôi môi tím lại vì lạnh, Momo lại vừa mới ốm dậy, cơ thể không khỏe như bình thường. Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp chạm vào tay Momo, cả người như có một luồng điện chạy qua.
- Để tôi cõng em.
- Sao anh không khoác áo cho tôi giống trong phim ấy? - Momo nhìn Taehyung đầy thắc mắc
- Nam chính chỉ cõng nữ chính khi cô ấy bị thương hoặc say rượu thôi chứ.
- Đưa áo cho em mặc cũng chẳng cản được gió lạnh còn khi cõng tôi có thể chắn gió cho em.
Momo khẽ mỉm cười rồi leo lên lưng Taehyung, hai tay vòng ra trước ôm cổ Taehyung. Mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảng dễ chịu.
- Taehyung...anh có thể kể cho tôi nghe về gia đình anh không?
- Gia đình tôi! Tại sao?
- Vì tôi muốn biết.
Im lặng một lát Taehyung mới lên tiếng, trong giọng nói có gì đó khác lạ.
- Tôi không có gia đình...và tôi cũng luôn ước rằng mình có một gia đình.
Khi nghe thấy câu trả lời của Taehyung, Momo cảm thấy lòng mình nặng trĩu, cảm giác ấy thật khó chịu. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi ra từ khóe mắt Momo, bao lâu rồi? Momo chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình khóc là khi nào. Cuộc sống mới buộc Momo phải giấu đi những giọt nước mắt yếu đuối, buộc Momo phải trở nên lạnh lùng tàn nhẫn. Rồi vô số những giọt nước mắt trong suốt như pha lê thi nhau rơi xuống khiến khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm, Momo chỉ có thể im lặng để cho những giọt nước mắt rơi ướt vai áo Taehyung. Trái tim như bị hàng vạn cây kim trâm vào, đau nhói, lồng ngực quặn thắt lại, Momo ước mình có thể gào lên thật to để giảm bớt sự đau đớn kia nhưng không thể.
- Em khóc vì thương hại tôi?
- Không...hức...không phải...hức...thương hại...hức...mà là...hức...đồng cảm. - Câu nói của Momo bị đứt quãng vì tiếng nấc.
Taehyung nhẹ nhàng thả Momo đứng xuống rồi quay người lại kéo Momo vào lòng và cúi xuống, đặt môi mình lên môi Momo.
Cảm giác ấm áp và mềm mại giống như lần đầu tiên vừa lạ vừa quen khiến Momo ngừng khóc, đôi mắt ướt đẫm nước từ từ khép lại, chìm đắm vào cảm xúc ngọt ngào kia.
"Tôi không muốn nhìn thấy em khóc Hirai Momo".
Hết chương 10❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top