Chương 4

Jungkook ! Chúng ta quay về đi! Tôi xin anh đấy!! - Momo nắm chặt lấy vạt áo của Jungkook . Cố gắng hét thật to để không bị tiếng gió làm trấn áp đi giọng nói mình. Gió cứ liên tục tạt vào mặt cô, làm đôi mắt cô cay xè, đỏ hoe lên.

Nhưng... Jungkook  vẫn không nói gì. Đôi mắt chăm chăm nhìn về phía trước, chăm chú điều khiển chiếc xe với tốc độ cao. Không phải là anh không nghe thấy Momo đang nói gì, chỉ là anh không muốn nghe gì cả. Momo.. nhất định phải là của riêng anh!!!

Trong khi ấy Taehyung hoàn toàn bất lực. Anh không đuổi theo được. Chính anh làm rơi mất Momo, khiến cô ấy vụt khỏi tầm tay anh rồi!!

....

- Taehyung!!! Jungkook  bắt vợ con rồi chạy mất à, có thật không??? - Kim lão gia có một chút sốt sắng. Ông đập mạnh tay xuống bàn. Con người ông, không phải là đang lo lắng cho Momo, mà là ông đang lo danh tiếng của nhà họ Kim.

- ... - Taehyung không nói được lời nào. Anh chỉ lặng lẽ gật đầu xác nhận. Vì đối diện giáp mặt với anh, còn có Kim phu nhân.

- Cả vợ và em trai mình mà cai quản cũng không xong, sau này làm sao trông coi được tập đoàn lớn như thế này hả? - Kim phu nhân bắt chéo chân. Khẽ nhếch môi cười khẩy, bà cất tiếng nhằm chế giễ Taehyung.

Chính bà là người thông báo chuyện này cho Kim  lão gia biết. Nếu không, Taehyung anh đâu có bị gọi đến đây. Đây là... kế hoạch của bà ta. Muốn tình cảm giữa ba người họ rạn nứt. Lúc ấy bà ấy có thể làm Momo biến mất bất cứ lúc nào.

- Hai người con trai vì một cô gái mà tranh giành nhau ! Từ xưa đến giờ làm gì có chuyện xấu hổ như thế này!!! - Kim lão gia thật sự tức giận. Ông day day thái dương vẻ mệt mỏi. Làm sao mà ông dám vác mặt đi đâu nữa nếu như chuyện này lộ ra ngoài.

- Tôi sẽ đuổi theo Jungkook , ông không cần phải lo!! - Taehyung đứng dậy. Anh vẫn điềm tĩnh cho tay vào túi quần. Toan bước ra khỏi phòng nhưng anh khựng lại, sau đó quay lại về phía ba mình, nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ. 

- Ông cũng nên cai quản vợ mình cho tốt vào. Tập đoàn đã có thời gian không nhấc bước lên nổi, cũng do bà ta mà ra đấy!!

Mạnh bạo đóng cánh cửa gỗ kêu thành tiếng. Kim lão gia nghiêm nghị quay sang vợ mình, hỏi nghi hoặc:

- Là nó nói thật sao??

- Đồ xấc xược!! Chắc nó ghét em nên mới nói như thế!! - Kim phu nhân nhanh chóng ngụy biện. Cái mặt nạ hiền lành quá hoàn hảo. Khiến người tinh ý như Kim lão gia cũng phải bó tay.

- Tốt!! - Kim lão gia day day thái dương vẻ mệt mỏi. Ông khẽ thở dài rồi đan các ngón tay vào nhau.

 - Có lẽ... đến ngày nào đó phải nói sự thật cho nó biết thôi. Ta không giấu mãi được!!

.....

- Chuẩn bị mọi thứ cho tôi, tôi phải đi ngay!! - Bước chân gấp gáp bước ra khỏi phòng. Taehyung ngay lập tức ra lệnh cho tên cận vệ mặc vest đen đi bên cạnh. Xa Momo một đêm rồi khiến anh cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Tên cận vệ luôn theo sát Taehyung đã tự nhủ phải ngay lập tức tìm thấy Momo trước khi Jungkook  cưỡng đoạt cô ấy. Minh Vũ biết rõ, đó không phải hoàn toàn là do lỗi của Jungkook . Nhưng nhiều khi tình yêu và lí trí có lúc không thể hòa hợp được với nhau. Nếu mất Momo, chắc chắn Taehyung sẽ không giữ được bình tĩnh nữa. Đến lúc ấy, chưa biết Taehyung sẽ làm gì Jungkook  - em trai họ của mình.

Và tất nhiên, nơi đầu tiên Taehyung sẽ tìm đến, là nhà riêng của Jungkook ...

...

- Thật ra... anh muốn đi đâu vậy?? - Momo thở không ra hơi. Đã hai ngày liền rồi. Từ nhà Taehyung đi được đến đây phải mất hai ngày. Cô hoàn toàn dựa đầu vào ngực Jungkook , cố thở dốc để lấy lại sức. Nhưng... cô vẫn chưa biết được đâu sẽ là điểm dừng.

- Về nhà tôi! Taehyung sẽ không đến được đây đâu!! - Jungkook  khẽ cười. Sau đó anh hơi cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mái tóc màu nâu sáng của Momo, cố hít lấy mùi hương ngọt ngào. 

- Sắp đến rồi!!

....

- Không cho bất cứ ai vào nhà tôi! Rõ chưa!! - Jungkook  dừng hẳn xe trước một cánh cổng to. Dặn dò kĩ tên bảo vệ đang đứng gác ở trước nhà. Sau đó chạy thẳng vào trong.

Thả Momo xuống chiếc giường êm ái. Jungkook  hớp liên tục mấy ngụm nước để lấy lại sức. Nhà anh là một căn biệt thự khá to, nằm cách xa khu đô thị của Thành phố. Muốn đến nhà anh phải mất đến hai ngày liền. Nhưng dường như anh đã quá xem thường Taehyung - một tên cầm đầu tổ chức Mafia Kim khét tiếng. Anh cho rằng Taehyung không thể đến được nơi như thế này. Mà nếu có đến được, thì lúc ấy Đông Nhi cũng đã hoàn toàn thuộc về anh.

Nhưng Taehyung không đời nào tính đường đi nước bước dễ dàng và đơn giản như Jungkook  được. Đã là một thủ lĩnh cầm đầu rất nhiều tên cận vệ khác, anh bao giờ cũng phải tính nước đi chỉ có thể là thắng mà không thể thua. Nhưng anh vẫn sợ... nếu đến trễ dù chỉ là 1 giây ngắn ngủi. Anh có thể đánh mất Momo mãi mãi.

- Nước... nước... - Momo chỉ có thể thều thào và tiếng. Cổ họng cô khô ran. Hai ngày ròng rã trên chiếc mô tô phân khối lớn, cô hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào.

Bất chợt một bờ môi đặt vào môi cô, tiếp theo sau đó là những giọt nước mát chảy xuống cổ họng. Momo mê man, cứ ngỡ đó là Taehyung chồng cô. Nhưng cô cảm thấy khác, đây không phải là cảm giác giống như khi cô hôn Taehyung. Bờ môi này... hoàn toàn lạ lẫm.

Jungkook  nắm chiếc cằm của Momo. Mớm cho cô từng ngụm nước mát.

Nhưng ngay sau đó lại bị chính Momo đẩy ra. Trên người cô lúc này chỉ là chiếc váy xẻ tà mỏng manh. Nó khiến dục vọng trong con người Jungkook  nổi dậy. Momo chộp lấy chiếc chăn bông bên cạnh, đắp lên người mình. Rồi nước mắt lại ứa ra liên tục.

- Jungkook ... tôi xin anh!! Đừng làm vậy!!

- Tại sao em lại chọn ở bên cạnh một tên Mafia... Nó có thể nguy hiểm cho em!!

- Nhưng... nhưng tôi yêu Taehyung!!! - Bất ngờ câu nói ấy thốt ra từ miệng Momo. Là sư thật hay chỉ là câu nói dối nhằm đánh lừa Jungkook ?

- Tại sao lại là Taehyung mà không phải là anh?!! -Jungkook  từ từ tiến đến gần Taehyung. Nhưng càng tiến tới, Momo lại xê dịch về phía sau nhiều hơn. Cô đang cố gắng né tránh Jungkook  càng xa càng tốt.

Nhưng làm sao ngăn được ham muốn của Jungkook . Anh nhanh chóng lao đến, dùng tay tuột ngay một bên vai áo của Momo. Chống hai cánh tay đè cô xuống giường. Jungkook  bắt đầu hôn tới tấp vào môi, vào má và vào cổ của cô. Có ý muốn lấn xuống phía dưới nhiều hơn. Nhưng câu nói sau ấy lại khiến  Jungkook  anh khựng lại.

- Anh Taehyung... anh ấy không bao giờ làm điều này với tôi!!! Anh không giống như anh ấy!! Tôi ghét anh!! - Câu nói liên tục bị đứt đoạn bởi tiếng nấc uất ức của Momo. Có vùng vẫy bao nhiêu, Jungkook  lại càng siết tay cô chặt bấy nhiêu.

Jungkook  bần thần ngồi dậy. Đôi mắt trân trân nhìn xuống sàn nhà. Anh đã làm gì thế này? Anh đã luôn luôn ghen tị với Taehyung. Vì anh ấy có nhiều địa vị hơn anh, xung quanh còn rất nhiều các cô gái trẻ đẹp theo đuổi. Chỉ vì một chút ganh ghét, đố kị mà anh lại nhỏ nhen, ích kỷ đến như thế!!

Trong khi đó ngoài cổng nhà. Taehyung từ trong chiếc BMW màu đen bóng loáng bước ra. Anh hấp tấp bước vội bước vàng về phía chiếc cổng sắt to tướng. Nhưng lại bị hai tên bảo vệ to xác đứng bên ngoài ngăn cản:

- Tránh ra, không thì đừng trách tôi!!

- Cậu chủ không cho ai vào cả!! Anh mau về cho!!

- Một bọn ngu ngốc có mắt mà như mù!! Nếu muốn chết dưới khẩu súng của Kim thiếu gia thì các người cứ ngăn cản đi!! - Tên cận vệ trung thành của Taehyung từ tốn đáp lại. Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ ''Kim thiếu gia'' khiến họ khiếp sợ.

Ngay lập tức hai tên cận vệ trố mắt nhìn Taehyung. Sau đó nhanh chóng mở cách cổng sắt. Họ còn vợ còn con, chắc chắn chưa muốn chết ngay lúc này.

- Momo!!! Em ở đâu?!!

Taehyung cất tiếng gọi. Vừa ngay lúc ấy thì cái bóng dáng nhỏ bé của Môm đập vào mắt anh. Cô đang từ trên mấy bậc cầu thang bước xuống. Gương mặt hốc hác khiến anh chút nữa đã không nhận ra. Mới chỉ hai ngày mà anh thấy cô ốm đi nhiều quá!. Muốn chạy đến bên cô nhưng bóng dáng của Jungkook  lại khiến anh ngừng lại.

- Taehyung... - Momo cô cũng đã nhìn thấy Taehyung. Cô nhanh chóng chạy xuống hết mấy bậc cầu thang. Chạy lại gần anh rồi ôm chầm lấy, nước mắt cũng theo đó mà ùa về.

- Em.... không sao chứ? - Taehyung anh có hơi ngỡ ngàng. Jungkook  không bắt cô ấy nữa sao?

Momo ngượng ngùng buông Taehyung ra. Sau đó lắc đầu nhè nhẹ vài cái. Hình ảnh của Jungkook  lại đập vào đáy giác mạc của cô khi anh đang bước đến gần. Sự sợ hãi khiến cô thụt lùi về sau, nép người mình vào người Taehyung.

- Xin lỗi...

- Anh đưa em về!! - Bỏ mặc lời xin lỗi của Jungkook , Taehyung  ôm lấy eo Momo rồi bước đi. Anh cũng tránh cả ánh mắt của Jungkook  đang nhìn mình.

Không phải là anh đang giận Jungkook. Mà chỉ là anh không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Nhìn vào mắt Jungkook  anh chỉ thấy sự ngượng ngập, hối lỗi. Anh... không đủ can đảm để có thể xem Jungkook  là một người em như ngày xưa nữa...

- Jungkook .... đã làm gì em? - Khuôn âm cất lên, trầm và lạnh lẽo. Taehyung ngồi xuống chiếc giường trong căn phòng có hai màu chủ đạo là trắng và đen. Anh chống hai tay lên giường, gương mặt lại bần thần nhìn chăm chăm xuống dưới sàn nhà. Thật sự anh đang bị rối bởi mớ cảm xúc hỗn tạp trong lòng mình.

- Anh ấy chẳng làm gì em cả! Taehyung... - Momo vừa mới từ phòng tắm bước ra đã bị Taehyung chặn hỏi. Đôi bàn tay đang lau mấy lọn tóc còn ướt phải khựng lại. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, rồi lặng lẽ cúi gằm mặt xuống.

- Thật không? - Lần này Taehyung mới ngước mặt nhìn cô. Đôi đồng tử màu  đang nhìn Momo chằm chằm vẻ nghi hoặc. Taehyung anh cũng muốn tin, nhưng điều gì đó khiến anh không thể.

- Là thật!! Taehyung, anh phải tin em!! - Momo khụy xuống dưới chân Taehyung. Cô nắm lấy bàn tay anh lay lay mạnh. Cô không thể để cho Taehyunghiểu lầm cô mãi được. Cô không muốn.

- Vậy tại sao Jungkook lại để em đi dễ dàng như thế? - Gương mặt điển trai, kiêu ngạo của Taehyung vẫn lạnh như băng, khiến Momo khẽ rùng mình. Đôi môi Taehyung nở nụ cười buồn.

Sự việc lần này dường như đã xé nát cả thân xác lẫn tâm hồn của Taehyung. Đến mức ngay lúc này đây, Momo đang phải quỳ dưới chân anh, anh cũng chẳng hề động lòng. Bảo vệ một đứa con gái bé nhỏ mà anh cũng làm không xong thì anh còn làm được trò trống gì nữa.

Sự lạnh lùng đến vô cảm của Taehyung khiến Momo có hơi hụt hẫng, nước mắt giàn giụa nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay Taehyung.

- Em không biết, nhưng lúc em nói.... em yêu anh. Anh ấy không làm gì em nữa!

- Nói dối tốt lắm cô bé! - Taehyung kéo tay Momo để cho cô đứng dậy. Anh hơi nhướn người, anh muốn chạm vào bờ môi mỏng màu cánh hoa đào ấy. Nhưng điều gì đó khiến anh khựng lại. Chỉ còn một chút nữa thôi, môi anh sẽ chạm vào môi Momo nhưng anh không thể. Chưng hửng lại vài giây. Taehyung  quay mặt đi nhằm tránh ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh bước ra khỏi phòng trước khi chốt lại câu cuối. 

- Chắc em mệt rồi! Ngủ đi!!

Đó là nụ hôn lạnh lùng nhất từ trước đến nay.

Nước mắt Momo vẫn cứ rơi. Cô không làm chủ được nước mắt của chính mình nữa. Cô ngã người ra chiếc giường êm, cái thứ nước mặn đắng nư xát muối vào lòng cô, nó vẫn không chịu ngừng. Momo chỉ thều thào được vài chữ khi Taehyung bước ra khỏi phòng. Một câu nói, nói cho chính mình nghe thì đúng hơn:

- Em yêu anh... em không hề nói dối!

....

- Vào lớp đi! - Cũng như mọi lần. Taehyung vẫn đưa Momo đến tận lớp, đứng nhìn theo dáng cô cho đến khi cô ngồi ổn định vào chỗ, anh mới quay về lớp mình.

Nhưng... sự ngượng ngập sau ngày hôm ấy đến nay vẫn còn. Taehyung lại trở về với con người lạnh lùng, bất cần vốn có của mình. Vẫn lao đầu vào các cuộc truy lùng, đổ máu trong thế giới ngầm. Momo vẫn là con bé ương bướng, ngốc nghếch ngày nào. Chỉ là... vết thương và cái bóng của chính mình quá lớn. Khiến bức tường vô hình ngăn cách cả hai ngày càng xa hơn.

- Momo! Bạn với Taehyung có chuyện gì à? - Cô nữ sinh ngồi ngay bên cạnh Momo quay người sang hỏi.

- Không... không có chuyện gì cả! - Momo quả thật rất khó chịu khi bị mọi người thường xuyên nhắc đến vấn đề này. Mấy ngày hôm nay ai gặp cô cũng hỏi những câu thuộc về riêng tư, khiến cô nhăn mặt tỏ vẻ bực bội.

- Nhưng sao tôi thấy Taehyung đối xử với bạn không giống trước! Đừng nói hai người sắp ly hôn nhé!

- Im ngay!!! Tôi cấm cậu nhắc đến chuyện này nữa đấy!! - Đập mạnh bàn tay xuống chiếc bàn khiến các học viên khác trong lớp giật mình quay lại. Cũng khiến cho bàn tay cô đỏ ửng lên, đau rát. Nhưng chính sự tức giận trong cô làm nó chăng xi nhê gì. Momo quát xối xả vào mặt cô học viên ''hàng xóm'' của mình. Như núi lửa được dịp phung trào, nước mắt cô cũng tràn ra. Môm nhanh chân chạy ra khỏi lớp, trước khi các học viên khác kịp nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt mỹ miều của ''hotgirl''.

Bước chân vô thức cứ chạy mãi. Nó dừng lại ở một bãi đất trống sau trường. Ngạt ngào cả mùi hương của hoa hồng. Momo bần thần bước đi trên con đường được rãi đầy sỏi đá màu trắng. Khiến nó gây nên tiếng động từ mỗi bước chân của cô. Momo ngồi  xuống chiếc ghế đá đặt dọc theo lối đi. Hít mạnh một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm chút hương thơm từ khu vườn này.

Hoa hồng được trồng ngay hàng thẳng lối. Đung đưa theo mỗi lần có cơn gió đi ngang qua. Một vài nơi được dùng hoa hồng để kết thành những mái vòm. Y hệt như chốn thần tiên trong mấy bộ truyện cổ tích cô thường được nghe vào mỗi tối trước khi đi ngủ.

- Làm gì ở đây vậy hả? - Một tiếng nói vang lên. Đánh thức Momo đang mê muội trong đám vườn hồng này, đưa cô trở về thực tại.

- Còn anh làm gì ở đây! - Hơi giật mình vì Min, kẻ thù không đội trời chung với Taehyung chồng cô đang đứng trước mặt mình. Momo ngước mặt sang chỗ khác, kênh kiệu hỏi lại.

- Nơi này đâu có cấm tôi vào! - Min nhếch khóe môi. Anh thấy cô ngồi bần thần dưới khu vườn này qua ô cửa sổ trong lớp anh. Cảm thấy thú vị khi tiếp xúc với cô gái này. Điều đó khiến anh từ trên lớp, băng qua ba tầng cầu thang để xuống đây, gặp cô. Bàn tay anh bất giác đưa lên, muốn chạm vào mái tóc màu nâu sáng ấy.

- Vậy thì nó cũng đâu có cấm tôi! Việc gì anh phải xen vào!

- Giỏi lắm vợ à!! - ''Vợ?!''. Một giọng nói trầm khác vang lên. Cũng đang bước đến gần Momo và Min. Sau cái vòm hoa được kết bằng hoa hồng, hiện ra Taehyung với đôi môi đang nhoẻn miệng cười. Anh quay hẳn người sang Min, hất mặt

 - Cậu đang làm gì vợ tôi vậy?

- Tại sao những lúc tôi gặp Momo, cậu đều xuất hiện đúng lúc vậy? - Min  cũng ngang ngạnh không kém. Anh cau mày tỏ vẻ khó chịu với Taehyung.

- Trùng hợp thôi... - Taehyung nở nụ cười ma mị. Nhưng khi anh đang đứng giữa khu vườn đầy hoa hồng này, nụ cười ấy còn đẹp hơn cả đẹp. Chắc chắn những đôi mắt đang do thám trên lớp kia đã sướng rơn lên hết cả rồi. 

- ... Hoặc có thể, ông trời có mắt. Chắc cậu đang định làm gì đó với vợ tôi, nên ông trời mới cho tôi xuống đây!

- Nên nhớ, cậu không phải là thiên thần, cậu chỉ là một ác quỷ không hơn không kém! - Nhếch đôi môi lên, Min bật ra câu nói như dao găm. Anh gằng từng chữ, cố gắng để nó đáng sợ hơn.

- Vậy cậu không sợ khi đứng trước ác quỷ à? Sao không biến khỏi đây trước khi cậu tan xác! - Taehyung rít lên với thanh đáng sợ. Nhưng nụ cười vẫn còn ngự trị trên đôi môi. Là nụ cười thách thức. Đôi mắt  của anh nhìn hơi chếch về phía sau lưng của Min. 

- ... Nhìn xem!

Min theo phản xạ nhìn theo hướng đôi mắt của Taehyung đang nhìn. Trước mắt anh hiện ra là hai tên to con, bặm trợn mặc vest đen từ đầu tới chân. Đang từ từ tiến về phía ba người họ.

- Tôi thách cậu có thể đứng đây trong vòng ba giây! Họ sẽ có thưởng nếu giết được cậu đấy! - Taehyung tiếp tục đàn áp đối phương bằng nụ cười chết người. Ác quỷ trong con người anh đang dần bộc lộ ra ngoài. Thanh âm rít lên như bão tố khiến người khác lao đao, quay cuồng rồi tự... đâm đầu mà chết ngắt.

- Đồ khốn!! - Min cắn nhẹ môi. Ném cho Taehyung một cái nhìn sắc bén rồi quay lưng lại bước đi ra khỏi khu vườn. Dù sao... anh cũng không ngu ngốc đến nỗi mà lựa chọn cách chết trong lúc này. Vì anh biết rõ, lực lượng của Taehyung tài cán đến đâu. Một thủ lĩnh giỏi, tất nhiên những tên cận vệ khác cũng sẽ giỏi theo.

- Đừng đi đâu một mình nữa, biết chưa? - Đôi đồng tử  vẫn còn nhìn theo bóng dáng của Min cho đến khi nó mất hút. Anh nói nhưng không nhìn Momo. Khuôn giọng đã nhẹ nhàng hơn lúc nãy nhiều.

- Sao... anh biết tôi ở đây?

- Anh sang lớp tìm em nhưng không thấy! Nghe họ nói... em đã khóc rồi chạy ra khỏi lớp... - Taehyung nheo đôi mắt tuyệt mỹ nhìn Momo. Quả thật như những gì anh nghe thấy được, trên đôi gò má kia, còn nguyên dấu vết của nước mắt đọng lại. Anh lại thấy xót, điều gì khiến cho Momo như thế?

 - ... Sao em khóc?

- Taehyung.... anh cưới tôi là do gia đình ép buộc thôi, đúng chứ? - Trọng tâm của câu hỏi bị lệch đi hướng khác. Momo hạ giọng hỏi ngược lại Taehyung. Câu hỏi hết sức nhẹ nhàng, nhưng để thốt ra được câu hỏi ấy, cô đã phải dằn vặt, đấu tranh tư tưởng trong chính con người mình.

Không như thuở bé, mỗi lần cô phân vân diều gì đó, cô lại đi tìm hoa rồi ngắt đi từng cánh một. Miệng lại lẩm bẩm: ''có, không'' theo từng cánh hoa. Nhưng bây giờ, cô đã là một thiếu nữ, nếu được như thế, cô đã không khổ sở như thế này.

- Chẳng nhẽ... em không biết lý do từ trước đến giờ anh luôn bảo vệ em là gì sao? - Khựng lại vài giây vì câu hỏi của Momo, Taehyung ngạc nhiên. Anh nhướn mày, tiếp tục đặt câu hỏi khác cũng chẳng đúng trọng tâm. Chẳng lẽ... Momo không hiểu lòng anh sao...?

- Đó chỉ là nghĩa vụ của một người chồng phải làm với vợ mình! Nếu anh không muốn, cũng có thể bỏ mặc tôi mà! - Momo thốt ra câu nói khác như dao có lưỡi bén. Xoáy sâu vào tâm can Taehyung khiến anh thấy nhói. Là Momo cô ấy không hiểu hay đang cố tình không hiểu?

- Đồ ngốc!!! - Taehyungcó im lặng vài giây. Đôi mắt  tức giận nhìn Momo. Sau đó cau mày, quát lên. Rồi quay lưng lại bỏ đi.

Chỉ còn lại Momo đứng bần thần ra đó. Cô nắm chặt hai bàn tay lại, cố gắng giữ cho thân mình không phải run lên. Vậy mà nước mắt vẫn cứ chảy dài. Cái dáng  mà trước kia cô cho là đáng ghét nhất trên đời bây giờ lại khiến cô yêu mất.

Nhưng... tình yêu chỉ hiện hữu khi xuất phát từ hai trái tim, hai con người. Tình cảm của cô... nói đúng ra chỉ là đơn phương một mình. Hoặc là cô sẽ bên cạnh Taehyung để ngày ngày được nhìn thấy anh, hoặc là cô sẽ rời đi, rời xa con người ấy để tình cảm này không đậm sâu hơn nữa.

----

- Alo...

- ''Đến nhà ta ngay, có chuyện gấp lắm!''

- Lúc khác không được à?

- ''Không!! Đến ngay đi!!''

Sau đó là những tiếng tút tút dài, báo hiệu rằng đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cho chiếc Iphone vào túi quần. Taehyung bất giác thở dài những cũng rải bước nhanh chóng ra khỏi khu vườn toàn hoa hồng.

Chiếc BMW đã đậu sẵn trước trường đợi anh. Taehyung  mở cửa xe, nhưng lại ngoái đầu về hướng khu vườn mong muốn tìm thấy một hình dáng quen thuộc.

- Thiếu gia! Mời cậu lên xe!

Đánh mắt sang tên cận vệ đang hối thúc mình. Taehyung nhíu mày, rồi cũng ngồi vào xe.

....

- Gọi tôi... - Câu nói của Taehyung bị đứt đoạn nửa chừng khi anh vừa mới bước vào phòng, đã thấy sự có mặt của Jungkook  đang ngồi trên chiếc ghế sofa. Đôi mắt đượm buồn của Jungkook  nhìn anh, nhưng anh ngó lơ.

 - ... làm gì đây?

- Tất nhiên là để trừng phạt kẻ dám cả gan bắt cóc vợ con chứ còn gì nữa! - Giọng nói chua ngoa của Kim phu nhân vọng vào từ phía sau. Bà bước tới, trên tay cầm khay trà cùng mấy cái tách. Kim phu nhân đặt cẩn thẩn chúng xuống bàn rồi ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện với Jungkook . Nhếch môi khẽ cười.

- Taehyung, có phải Jungkook  đã bắt vợ con? - Kim lão gia ho khan vài tiếng để thanh lọc lại cổ họng. Ông lên tiếng với cái giọng khàn đặc.

Taehyung cho tay vào túi quần. Đứng trân tráo lướt nhìn Kim phu nhân. Rồi lại nhìn Kim lão gia, cuối cùng là dừng lại ở Jungkook . Cậu em họ của anh đang rất sợ hãi.

Không giống như anh, Jungkook  từ bé đã là cậu bé nhút nhát, luôn luôn được Taehyung anh bảo vệ mỗi lần có kẻ bắt nạt. Giờ đây Jungkook  đang ngồi cúi gằm mặt, những giọt mồ hôi không ngừng túa ra trong khi căn phòng này đang lạnh lên với nhiệt độ của máy điều hòa.

- Tôi... không muốn ông đụng đến cậu ấy! - Lời nói chắt nịch phát ra từ miệng Taehyung, khiến Jungkook  lẫn Kim phu nhân đều trố mắt nhìn anh với vẻ bất ngờ.

- Chẳng phải nó đã bắt vợ con sao?! Phải trừng phạt nó mới được!!

- Ông không nghĩ đến em ông sao? Khi mất đi đứa con trai này, họ sẽ như thế nào?!! - Điềm tĩnh. Đó là những gì có thể thấy được ở Taehyung lúc này. Anh biết thế giới của một Mafia khắc nghiệt đến đâu. ''Trừng phạt'', chỉ có thể là chết!

Kim lão gia hơi chau mày khi nghe Taehyung nhắc đến em mình. Phải rồi, Jungkook  là họ hàng của ông mà. Vậy mà từ bao giờ ông đã quên mất điều này. Trái ngược với Kim lão gia, Kim phu nhân đằng đằng sát khí. Kế hoạch của bà... đang bị Taehyung phá hoại từng bước một.

- Thôi được, ta....

- Không được!!! Nếu như tha cho nó, thì còn gì là mặt mũi của Kim gia này!! Tôi không cho phép ông tha thứ cho nó!! - Kim phu nhân bất ngờ đứng bật dậy. Bà gạt phăng tay trong không trung. Gằng giọng phản đối Kim lão gia.

- Mẹ....!!!

- Im ngay!!! Ta không phải là mẹ cậu!!! Mẹ cậu đã chết từ rất lâu rồi!!!

...

...

Sét đánh giữa trời quang...

...

...

''Đánh'' vào tai Taehyung khiến anh khụy xuống nền đá lạnh toát...

''Đánh'' vào tai Kim lão gia khiến ông đứng bật dậy khỏi ghế...

Và... ''đánh'' vào tai Jungkook  khiến anh đưa mắt nhìn ông anh họ của mình lo lắng...

- Bà... bà nói gì??? Bà đang nói gì thế hả??? - Taehyung gắng gượng đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Jungkook . Nhưng anh lại gạt phắt nó ra, cố đứng vững bằng chính đôi chân của mình. Đôi mắt  trợn tròn ngạc nhiên nhìn Kim phu nhân xen lẫn cả tức giận.

- Hừ... Sẵn tiện đây ta nói luôn một thể. - Kim phu nhân nhếch môi, bà quay sang Kim lão gia, chờ đợi cái gật đầu. Kim lão gia không còn cách nào khác, ông khẽ gật đầu nhẹ rồi chống hai cánh tay lên bàn. Kim phu nhân chỉ chờ có thể, đôi môi ma mị của bà khẽ mấp máy, gằng rõ từng chữ. 

- ... Ta không phải là mẹ của cậu!! Rõ chưa?!

- Nói dối!! Còn đôi mắt  kia. Chẳng phải tôi lai gen từ bà sao?? - Taehyung phải cố gắng và kiên cường lắm mới trụ được đến tận bây giờ. Vô số câu hỏi cứ quay mòng mòng xung quanh anh, khiến bước chân của anh hơi loạng choạng. Mẹ anh... mẹ ruột anh bây giờ đang ở đâu...?

Kim phu nhân khẽ cười khẩy một cái, rồi dùng ngón tay chạm vào mắt mình sau đó nhấc nó ra. Đôi mắt đen lay láy của bà nhìn thẳng vào Taehyung để chứng minh cho anh thấy.

Bà ấy mang lens bấy lâu nay. Thế mà Taehyung anh không hề nhận ra. Rốt cuộc thì... cái quái gì đang xảy đến với anh vậy...?

- Biến ngay cho tôi!!! - Thanh âm của Taehyung gầm lên, chẳng khác gì là một ác quỷ thật sự. Taehyung gạt Kim phu nhân qua một bên. Bước chân gấp gáp tiến đến bàn làm việc của Kim lão gia, cũng là nơi ông đang đứng nhìn anh với đôi mắt đầy hối lỗi. Taehyung đập bàn. Quát lên. 

- Tôi chắc chắn là ông có biết chuyện này!! Nói mau. Mẹ ruột của tôi đang ở đâu??!!

- Con ngồi xuống đi. Ta sẽ nói cho con biết tất cả!! - Kim lão gia uy nghiêm hất mặt về phía bộ bàn ghế sofa. Chất giọng ông có gì đó chua xót. Ông cũng bước đến rồi xuống ghế, đan hai bàn tay vào nhau, đăm chiêu nhìn chăm chăm vào không trung. Dường như ông đang cố gắng hồi tưởng lại cái quá khứ không mấy tốt đẹp ấy. 

- Mẹ của con là một người phụ nữ đẹp. Có đôi mắt y hệt như con bây giờ. Khi vừa mới sinh ra con, bà ấy đã phải theo ta đi làm nhiệm vụ của một Mafia. Bà ấy đã giúp đỡ rất nhiều cho ta khi cả hai chúng ta cùng hợp tác với nhau. Nhưng vừa mới sinh con, sức khỏe bà đã yếu lại thêm tinh thần không thoải mái, bà bị sản hậu. Nhưng bà ấy vẫn cố chịu đựng. Cuối cùng mẹ con hoàn toàn kiệt sức. Chỉ kịp nhìn thấy con trai mình từ khi mới lọt lòng. Ta.... có lẽ ta đã gián tiếp giết chết bà ấy!!

- Khốn khiếp!! - Taehyung rít lên. Ánh mắt  không phải đơn thuần chỉ là sự tức giận, mà là cả một xúc cảm dây tơ rễ má với nhau. Anh đấm mạnh tay xuống bàn khiến tay anh rơm rớm máu. Taehyung anh... vẫn chưa nhìn thấy mặt mẹ mình một lần. Bất chợt ngón tay chỉ thẳng về phía Kim phu nhân đang đứng, sự hận thù khiến giọng của anh càng giống ác quỷ hơn.

 - Vậy còn bà ta, bà ta là ai??!!

- Là... vợ sau của ta! Ta biết, rồi con sẽ hận ta, nên mới bày ra kế hoạch này. Cho bà ấy mang lens để đổi màu mắt và đóng giả là mẹ con!!

- Hừ... - Taehyung cười nhạt, khóe môi động đậy nhếch lên khinh khi người đàn bà đóng giả mẹ anh bấy lâu nay. Người đàn bà dơ bẩn dám dùng danh nghĩa là mẹ anh để làm loạn. Thế mà đã có lúc, anh đã hận mẹ mình rất nhiều. Cái ngày bà ta đến và tự xưng là mẹ anh. Taehyung anh đã rất muốn ôm chầm lấy bà nhưng sự căm thù lại điều khiển lí trí anh, khiến anh không thể không hận bà ấy 

- Bà ta không xứng đáng để đóng giả mẹ tôi!!!

Taehyung hét lên rồi toan vùng chạy ra khỏi phòng. Anh không muốn ở đây thêm bất cứ giây phút nào nữa.

- Khoan đã, ta có thứ này cho con!! - Kim lão gia đứng dậy, tiến đến chiếc bàn làm việc của mình. Sau đó kéo một ngăn tủ, lấy từ trong ấy ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng. Dường như ông đã thuộc làu vị trí của chiếc hộp này. Kim lão gia đưa nó về phía Taehyung, cất giọng. 

- Thứ này là của mẹ con. Bà ấy đã muốn trao cho con dâu của bà ấy khi con lấy vợ!

Khựng lại, xem như là một điều cuối cùng Taehyung anh có thể lắng nghe. Anh nhận chiếc hộp nhỏ ấy từ tay Kim lão gia. Rồi từ từ mở nắp chiếc hộp ấy ra. Một chiếc nhẫn đập vào đôi mắt  của anh.

Mặt nhẫn hình bầu dục hơi dài, được khảm những viên kim cương nhỏ xíu mài xéo cạnh, sáng lấp lánh. Thân nhẫn bằng vàng mảnh mai và tinh tế. Vàng được chế tác như một chiếc lưới bao bọc xung quanh những viên kim cương.

Là... di vật của mẹ anh muốn để lại sao?

- Ta đã chọn Momo từ lúc mới gặp. Con bé y hệt như mẹ con, thông minh và còn xinh đẹp nữa, con....

- Tôi sẽ không để bi kịch ấy lặp lại với Momo đâu! Ông đừng hòng!!

Taehyung bước ra khỏi phòng. Nắm chặt chiếc hộp có chiếc nhẫn của mẹ anh trong tay. Anh chỉ muốn bật khóc... nếu có thể.

....

''Cạch!''

Tiếng mở cửa phòng vang lên. Momo quay ngoắc sang hướng có phát ra tiếng động ấy. Trước mặt cô là một Taehyung đang bần thần bước đi trong vô thức. Trông anh chẳng giống anh gì cả. Cô gấp lại trang sách đang đọc dở dang, ngồi sát ra mép giường nhìn Taehyung:

- Taehyung... sao anh về trễ vậy?

- Momo, mẹ anh... - Câu nói ấy bị đứt đoạn. Anh khụy xuống nền đá lạnh toát của căn phòng, ngay trước mặt Momo. Taehyung vòng cánh tay ôm chặt lấy eo cô, rồi dựa đầu mình vào người cô ấy tìm chút chỗ dựa, nhất là ngay lúc này.

- Anh... anh làm gì thế hả? Mẹ anh có chuyện gì à? - Momo vừa hỏi vừa đẩy nhẹ cánh tay Taehyung ra. Taehyung bây giờ khác quá, chẳng hiểu từ chiều đến giờ anh ấy đi đâu nhưng lại về nhà với cái bộ dạng thất thần này. Khiên vô vàn câu hỏi lại bủa vây lấy Momo.

- Bà ấy không phải mẹ anh!! Mẹ anh đã chết từ lúc anh còn rất nhỏ rồi!! - Taehyung lại không kiềm được bình tĩnh khi nhắc đến người đàn bà thối tha ấy. Anh dụi đầu vào người Momo rồi lặng im thin thít.

Momo cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô hơi cúi người, choàng hai cánh tay nhỏ bé của mình ôm lấy tấm lưng của Taehyung  Mặc dù không ôm hết cả tấm lưng, nhưng cô vẫn mong có thể giúp cho Taehyung vơi đi chút nào đó nỗi phiền lòng.

Không gian và thời gian như lắng động. Nó trôi chậm đi, hoặc thậm chí là ngừng lại hẳn. Màng đêm dày đặc cũng từ từ buông xuống qua tấm kính có rèm ngăn to hướng ra ban công của căn biệt thự.

Trong căn phòng có hai màu chủ đạo là trắng và đen này, thiếu gia duy nhất của tổ chức Mafia Kim đang yếu đuối khụy xuống bên vợ yêu của mình.

Một tên cầm đầu Mafia nắm trong tay biết bao nhiêu là sinh mạng của con người. Chỉ cần một cái hất đầu nhẹ, chắc chắn máu sẽ đổ.

Nổi tiếng với cái dáng vẻ lạnh lùng, ngạo mạn và gương mặt điển trai, anh tuấn. Không ít các cô gái liền đâm đầu vào say mê anh, mặc dù họ biết dính vào Mafia, họ sẽ không có lối thoát.

Tập đoàn Kim là một tập đoàn lớn mạnh cả trong và ngoài nước. Các công ty chi nhánh của tập đoàn này đều theo chân Kim mà ngày một phát triển. Sẽ không ít người muốn lật đổ cái tập đoàn hưng thịnh này, nhưng... họ phải bước qua xác Taehyung.

Kim Taehyung - con trai độc nhất của Kim lão gia - sẽ không ngần ngại mà vì cha mình đi trừ khử chúng ngay lập tức. Những gì anh làm, không phải là chữ ''Hiếu'' cho cha mình mà chỉ là một chữ ''Ơn'' duy nhất.

Tổ chức Mafia Kim từ đó cũng phát triển theo. Người ta biết đến nó bởi Taehyung, một tên nổi tiếng có máu mặt là gan lì. Giết người như giết thú vật. Anh bất chấp tất cả để có được những thứ mình mong muốn. Nhưng nó luôn nằm trong khuôn khổ của giới hạn.

Vì anh biết rõ đâu là thời cơ và đâu là điểm dừng.

Thừa hưởng đôi mắt màu hổ phách từ mẹ và sự thông minh, nhanh nhạy từ cha. Taehyung anh nắm gọn trong tay các thuộc hạ Mafia. Chỉ số mức độ tàn ác của anh còn gấp bội hơn cả Kim lão gia, minh chứng rành rành cho câu nói: ''Con hơn cha là nhà có phúc''.

...

- Anh có cái này cho em!

Taehyung vội đứng dậy rồi quay mặt đi chỗ khác để khuất tầm nhìn của Momo. Đưa tay quệt ngang đôi mắt, dường như anh đang cố che đậy những giọt nước mắt yếu đuối trong lòng. Anh quay lại, móc từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng, chạm khắc cầu kì, tinh xảo.

- Nó là của mẹ anh! Bà ấy mong có thể trao lại cho con dâu của bà ấy!

Momo tần ngần ra nhìn chăm chăm chiếc hộp ấy. Quả thật nó rất đẹp. Bàn tay cô toan đưa ra đón lấy chiếc hộp ấy, nhưng nó chợt khựng lại rồi bất giác thụt về. Momo đưa mắt nhìn Taehyung, sau đó nhíu mày nhìn chiếc hộp. Thanh âm nhẹ cất lên:

- Em... xứng đáng nhận nó sao?

Taehyung buông thõng tay cầm hộp nhẫn, tay còn lại anh cho vào túi quần. Ngạo mạn nhìn Momo mà tức giận. Gì mà không xứng đáng...? Momo cô đang nghĩ gì vậy?

- Phải, vì em là vợ anh!

- Nhưng chỉ là trên mặt hình thức. Còn sự thật anh không hề yêu tôi!! - Momo đứng phắt dậy. Hơi lớn tiếng với Taehyung nhưng đó là những thứ luôn đeo bám cô từ khi làm vợ Taehyung. Câu nói buông ra từ khuôn miệng của Momo. Nước mắt cũng theo đó ùa theo, nghẹn đắng.

- Em nghĩ vậy thật sao?

Taehyung cười nhạt, một nụ cười hời hợt nhất từ trước đến giờ. Anh cúi mặt, nhìn cái hộp nhỏ trên tay mình rồi nắm chặt nó, như thể muốn bóp nát nó ra.

Cắn nhẹ môi, anh quay bước chân về phía chiếc bàn bên cạnh giường ngủ. Chần chừ một lúc, Taehyung đặt nó lên bàn. Hộp nhẫn trơ trọi một mình giữa chiếc bàn lớn, càng rực rỡ thêm dưới ánh trăng rọi vào từ ngoài ban công phòng Taehyung.

Anh bước ra ngoài. Khi lướt qua Momo, Taehyung đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt lạ mà Momo thấy lần đầu khiến cô hơi sợ. Ánh mắt chất chứa rất nhiều xúc cảm hỗn tạp, làm cho người khác cảm thấy khó chịu, bứt rứt.

- Em là đồ ngốc!

Phán một câu như sét đánh ầm ầm giữa trời. Taehyung bước ra khỏi phòng rồi tiện tay đóng cánh cửa một cách thô bạo nhất. Momo bần thần ngồi xuống chiếc giường êm ả. Cả người cô bỗng chốc run lên bần bật.

Cô khóc...

Taehyung bước nhanh ra khỏi khuôn viên nhà mình. Gương mặt sắc lạnh lướt nhìn mấy tên vệ của mình, Taehyung cất giọng lạnh lẽo:

- Đã tìm thấy hắn ta chưa?

- Tìm thấy rồi thưa thiếu gia. Chúng ta đến đó hay....

- Đưa tôi đến đó ngay bây giờ!

Hơi chưng hửng vì bị Taehyung cắt ngang, tên cận vệ ấy vẫn không quên cuối nhẹ đầu rồi mở cửa xe. Cho đến khi Taehyung đã yên vị thì đóng nhẹ cánh cửa. Hất mặt về tên lái xe nhằm ra lệnh.

Đánh ánh mắt sang cái hộp nhẫn đang bơ vơ cô đơn trên bàn. Momo bước lại gần. Đưa tay cầm nó lên rồi từ từ mở ra. Chiếc nhẫn sáng chói đập vào mắt cô.

Là di vật... của mẹ chồng cô đây sao?

Cầm hộp nhẫn trong tay. Momo vùng chạy ra ngoài. Ngó khắp hành lang cũng chẳng thấy Taehyung chồng cô đâu. Momo hối hả chạy xuống các bậc cầu thang, miệng không ngừng gọi tên Taehyung.

- Thiếu phu nhân, thiếu gia ra ngoài rồi ạ!

Cô hầu việc từ trong bếp bước ra vì nghe được giọng Momo. Cô không quên cung kính cuối đầu trước ''thiếu phu nhân'' cao quý này.

- Đi lâu chưa?

- Khoảng 10 phút rồi thưa cô!

Nghe được phân nửa câu cũng đủ hiểu vấn đề. Momo vơ vội cái áo khoác mỏng rồi bỏ chạy ra ngoài. Cô phải đuổi theo Taehyung.

- Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu? - Tên cận vệ của Taehyung đứng ra chắn đường Momo. Khuôn âm lạnh cất lạnh.

- Đưa tôi đến chỗ Taehyung! - Momo nói nhanh. Cô gằng giọng. Có lẽ cô đã biết được, Taehyung chồng cô đang định làm gì.

- Không được, thiếu gia không cho phép cô bước ra ngoài!

- Cho tôi ra ngoài nhanh lên!!! Anh muốn để Taehyung gặp nguy hiểm hay sao?? - Hết sức chịu đựng với cái vẻ nhu mì bên ngoài, Momo quát lên. Đường đường chính chính dùng uy lực của một Kim thiếu phu nhân để uy hiếp.

Cô đâu biết rằng, không cần dùng danh tiếng của Kim thiếu phu nhân, tiếng nói của cô cũng đã quyền lực đến cỡ nào. Mấy tên cận vệ hầu hết đều cuối rạp đầu, run lẩy bẩy trước thái độ của Momo. Chỉ có riêng nhất tên cận vệ kiêm trợ lí Park của Taehyung là nheo mắt nhìn cô.

- Anh biết đúng không? - Momo hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn trợ lí Park. Buông câu nói nhẹ nhàng khác hẳn với lúc ban đầu. Khi nhận được cái gật đầu nhẹ từ người đàn ông này, Momo càng nổi điên hơn. 

- Biết mà vẫn bình thản đứng đây!! Các người có phải là cận vệ của Taehyung không vậy??!!

- Nhưng thưa thiếu phun nhân, tôi...

- Im ngay!!! Mau đưa tôi đến đó, đừng trách tôi nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với Taehyung!!! - Đông Nhi gằng giọng hơn. Cái giọng lánh lót của cô chẳng hợp với thể loại này chút nào, nhưng mọi người đã tôn sùng cô là người phụ nữ quyền lực, vì vậy phải biết khai thác nó một cách triệt để nhất.

Đám cận vệ bắt đầu luống cuống, răm rắp nghe theo đi chuẩn bị xe cho cô.

Trợ lí Park cũng chẳng ngoại lệ, khi chiếc BMW vừa dừng lại hẳn, anh nhanh chóng bước đến cung kính mở cửa xe.

- Ở đây... có tất cả bao nhiêu người? - Bất giác cất giọng hỏi. Momo chưa bước vào xe vội. Cô đưa mắt quét một lượt đám cận vệ, đếm thầm từng tên một.

- Khoảng... 10 người thưa cô!

- Một nửa ở lại đây, nửa còn lại theo tôi! - Momo hất mặt về đám cận vệ. Y hệt như động tác của Taehyung. Có lẽ ở bên cạnh anh, cô cũng biết được kha khá cách để trấn áp tinh thần người khác. Gương mặt tựa thiên sứ không hề có bất kì một thứ gì gọi là cảm xúc, chỉ còn những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt thanh tú cùng sự lạnh giá.

Momo bước vào xe, sau khi đã yên vị. Chiếc BMW từ từ lăn bánh rồi đi hối hả với vận tốc khá nhanh cùng sự chỉ dẫn của trợ lí Park, chỉ có anh là biết đường đến đó.

Vẫn còn nắm chặt cái hộp nhỏ màu vàng sáng trong lòng bàn tay. Momo ngước mặt nhìn ra khung cảnh bên ngoài với những hình ảnh cứ chạy vụt qua, chẳng thể định hình nó là cái gì. Cô cắn chặt môi, trong lòng rối bời khi nghĩ đến Taehyung, nắm tay lại càng siết chặt hơn.

"Mẹ...! Nhất định mẹ phải bảo vệ anh ấy! Nhất định phải bảo vệ chồng con!''

Hết chương 4 ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: