Chap 1
Tiếng "vo ve" cuối cùng cũng ngừng lại, Beong Cheojun quay đầu nhìn thoáng qua, bây giờ cô đang nằm trên một cái giường nhỏ, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
"Xong chưa?" Beong Cheojun hỏi.
Oh Hanbin gật gật đầu, có lẽ Hanbin đã không nói chuyện một lúc lâu, nên lúc cất tiếng thì giọng trở nên khàn khàn: "Xong."
Giọng Hanbin vốn đã là kiểu trầm khàn, chỉ là vừa rồi lúc lên tiếng thì có vẻ như bị khan tiếng.
Beong Cheojun đang muốn đứng dậy, Oh Hanbin ngăn lại nói: "Chị cứ nằm đó nghỉ ngơi đi, trên lưng vẫn còn nước mô, phải theo dõi thêm một lát nữa."
"Chị ngồi dậy cho em theo dõi được không? Nằm lâu lắm rồi, giờ nằm tiếp chị thấy không thoải mái."
Oh Hanbin tháo khẩu trang, tháo găng tay cao su ném vào thùng rác, quay đầu liếc Beong Cheojun một cái: "Bây giờ chỗ mới xăm không thể để cái gì chạm vào, cho nên chị không mặc quần áo được đâu."
Beong Cheojun gật đầu hiểu ý.
Cô xăm hình một con cá sau bả vai, trước đó nữ trợ lý của Oh Hanbin giúp cô cởi áo và nội y, bây giờ cô không mặc áo trên, nữ trợ lý dùng một tấm thảm mỏng bọc lấy người cô, lấy cái kẹp kẹp lại chỉ để lộ phần vai vừa được xăm.
Beong Cheojun nhân lúc chờ theo dõi thì nói chuyện phiếm với Oh Hanbin, cô gọi thử một tiếng: "Hanbin?"
Oh Hanbin đang thu dọn dụng cụ, cũng không ngẩng đầu lên: "Dạ?"
"Nghe cô bé tóc ngắn kia nói em chưa kết hôn à?"
Cô bé tóc ngắn mà cô nói là trợ lý của Oh Hanbin, Beong Cheojun là người quen cũ của Oh Hanbin, từng là cô giáo dạy vẽ của Hanbin, hai người đã rất nhiều năm không gặp lại nhau. Mấy tuần trước, Beong Cheojun tìm được phòng xăm này để xăm mình, lúc đến mới phát hiện ra chủ tiệm xăm lại là người quen của mình.
Mấy ngày nay, hầu như ngày nào cô cũng tới xem Oh Hanbin xăm cho khách, còn hứng thú nói chuyện với cô bé trợ lý, trêu chọc Oh Hanbin.
Oh Hanbin trả lời: "Vâng."
"Cũng không hẹn hò với ai à?"
Oh Hanbin cười nhếch miệng, đi đến chỗ cô quan sát hình xăm: "Không có, sao vậy?"
"Em thích nam?" Beong Cheojun lúc hỏi câu này có mang theo chút nghi hoặc, nhưng ánh mắt lại vô cùng chắc chắn, nhìn qua đôi mắt rất kiên định với câu hỏi.
"Vẫn là con nhóc kia nói với chị à?"
Oh Hanbin hỏi.
"Đúng vậy." Beong Cheojun cười trừ, cô đã gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng mặt trông rất trẻ trung, tóc đen uốn sóng dài qua vai, khí chất tao nhã nhưng tính cách rất vui vẻ, hồn nhiên.
Oh Hanbin thừa nhận: "Vâng, em thích nam." Hanbin lấy khăn sạch nhẹ nhàng ấn lên vai Beong Cheojun, nghe Beong Cheojun nói: "Chị muốn giới thiệu cho em một người, không biết em có muốn nhận tấm lòng thành này của chị không?"
Oh Hanbin bôi một lớp thuốc mỡ lên vai Beong Cheojun, sau đó lấy tấm màng bọc hình xăm lại, hỏi: "Giới thiệu kiểu gì?"
"Còn có thể là kiểu giới thiệu nào?" Beong Cheojun nói thẳng, "Là giới thiệu người yêu cho em chứ sao nữa."
"Xem mắt?"
"Em hiểu thế cũng được."
Oh Hanbin không trả lời, quay ra ngoài cửa gọi một tiếng: "Lily."
"Vâng!"
"Lại đây giúp khách thay quần áo." Oh Hanbin phân phó, "Chụp lại hình xăm đưa khách xem."
"Vâng ạ." Trợ lý nghe tiếng thì đi vào, tay cầm theo quần áo của Beong Cheojun, Oh Hanbin đi ra gian ngoài.
Chuyện đang nói dở bị cắt ngang, một lát sau Beong Cheojun mặc xong quần áo ngồi trong phòng làm việc của Oh Hanbin. Oh Hanbin cầm chén nước ngẩng đầu lên nhìn, Beong Cheojun tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
"Hình xăm con nhóc kia chụp cho chị xem rồi, chị thích lắm."
Oh Hanbin đặt ly nước xuống, dùng ngón tay cọ cọ quanh miệng ly: "Chị thích là được rồi. Trong vòng 6 tiếng không được để tiếp xúc với nước, lúc tắm không dùng sữa tắm, nhớ phải bôi thuốc mỡ mỗi ngày, miệng vết xăm có đóng vảy cũng không được cạy ra."
Oh Hanbin nói ngắn gọn những điều cần lưu ý, Beong Cheojun thì vẫn tiếp tục quay lại chủ đề đang nói dở: "Thế nào? Có đồng ý nhận tâm ý lúc nãy của chị không?"
Oh Hanbin cầm ly nước im lặng một lát, nếu là người khác Hanbin sẽ trực tiếp cắt đứt chủ đề này. Nhưng Beong Cheojun từng là cô giáo của Hanbin, từng dạy Hanbin mỹ thuật một thời gian, tuy chỉ lớn hơn Hanbin có vài tuổi nhưng "nửa chữ cũng là thầy". Cho nên đến bây giờ Oh Hanbin vẫn lễ phép gọi cô một tiếng là chị.
Vì thế Oh Hanbin thuận theo cô hỏi: "Người nào?"
"Em họ chị, bằng tuổi em."
Oh Hanbin hỏi một vấn đề rất thực tế:
"Cậu ta làm gì?"
"Giáo viên."
Oh Hanbin lắc đầu, Hanbin còn chưa tốt nghiệp cấp ba, không phải người có trình độ học vấn gì, không phù hợp. Oh Hanbin nói: "Không hợp đâu chị."
"Vì sao?"
"Có lẽ sẽ không có tiếng nói chung."
Beong Cheojun cười: "Sao em còn trẻ mà tư tưởng bảo thủ thế, em cho rằng nó là kiểu người mọt sách, mở miệng ra là đạo lý ấy à? Hay là một ông giáo đầu hói mặc áo polo?"
"Em không có ý này......"
"Tên nó là Koo BonHyuk." Beong Cheojun trịnh trọng nói, "Rất đẹp trai, rất ưu tú."
★________________________________★
Koo BonHyuk vào đến sân đã nghe mùi đồ ăn nồng đậm, trong sân có kê một cái bàn đá, trên bàn đã bày sẵn đầy thức ăn, vừa lúc dì bảo mẫu đang bưng một nồi canh hầm đi ra.
"Cậu chủ đã về rồi đấy à?"
Koo BonHyuk là giáo sư dạy học ở trường đại học, dì bảo mẫu đã lớn tuổi cho nên vẫn còn mang tư tưởng truyền thống, thích gọi anh hai tiếng "cậu chủ" giống cách gọi hồi xưa.
"Dì Tegan." Koo BonHyuk chào hỏi.
"Ừ, mau đi rửa tay đi chuẩn bị ăn cơm."
"Sao hôm nay nhiều đồ ăn thế ạ?" Koo BonHyuk nhìn lướt qua bàn ăn.
Cha mẹ Koo BonHyuk ở một gian nhà vườn tách biệt, Koo BonHyuk đi vào gian nhà chính, mẹ Koo ngồi trên sô pha xem ảnh, nói: "Beong Cheojun hôm nay cũng đến đây, có nói là vừa đi xăm mình, phải đến cho chúng ta xem."
"Xăm mình?" Koo BonHyuk cầm chén trà hỏi.
"Con bé từ trước đến giờ muốn gì thì sẽ làm ngay mà, nói là người quen xăm cho, cực kỳ đẹp."
Koo BonHyuk yên lặng cười cười, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Beong Cheojun vừa đến liền cởi cái áo khoác lụa trắng ra, hôm nay cô mặc một bộ váy liền áo, cởi áo khoác ra là có thể thấy một nửa hình xăm, bên trên còn dán màng bọc, phần da trên vai vẫn đỏ, quanh viền hình xăm có hơi sưng, nhìn mà thấy đau cho cô.
"Thế nào ạ? Chú, dì?"
Ba mẹ Koo đã lớn tuổi, không hiểu thẩm mỹ của người trẻ nên cũng không biết nhận xét làm sao, ba Koo chỉ hỏi một câu trọng điểm: "Con xăm cái này có đau không?"
"Con vẫn khoẻ lắm ạ." Beong Cheojun kéo áo khoác lên, "Thợ xăm cho con kỹ thuật rất tốt."
Cha mẹ Beong Cheojun gặp tai nạn xe qua đời từ khi cô còn nhỏ, mẹ cô là em gái của mẹ Koo BonHyuk, từ nhỏ cô đã được cha mẹ Koo BonHyuk nuôi nấng. Ba mẹ Koo đều là người hiền lành cởi mở, không phàn nàn quyết định mấy đứa nhỏ trong nhà, chỉ nói "Beong Cheojun thấy thích là được rồi."
Koo BonHyuk im lặng ăn cơm, một chút tiếng động cũng không phát ra, tuy bình thường Koo BonHyuk vẫn luôn thế này, thế nhưng hôm nay Beong Cheojun lại có tâm để ý đến sự tồn tại của Koo BonHyuk.
"Koo BonHyuk." Beong Cheojun gọi.
Koo BonHyuk ngẩng đầu lên.
"Sao không nói gì thế, đánh giá hình xăm của chị đi."
Koo BonHyuk nuốt xong cơm mới trả lời: "Hình vẽ là cá voi sát thủ à?"
"Em nhìn ra rồi à?" Beong Cheojun cười cười.
Koo BonHyuk gắp một đũa đồ ăn, "Nhìn giống, em cũng thích cá voi sát thủ."
"Chị cũng thích."
Cá voi sát thủ là ý tưởng chính Beong Cheojun đưa cho Oh Hanbin, ngoại trừ cái này cô còn đưa ra rất nhiều yêu cầu vụn vặt, cuối cùng hình vẽ phác hoạ mà Oh Hanbin thiết kế ra nhìn vô cùng trừu tượng.
"Hình này có ý nghĩa gì?" Koo BonHyuk thức thời hỏi một câu, thực ra Hyuk cũng không muốn biết, chẳng qua là hiếm khi thấy Beong Cheojun nhiệt tình như thế, cho nên Hyuk cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của cô.
"Tự do, mạnh mẽ."
Ba Koo gật đầu nói: "Ý nghĩa này tốt đấy."
Beong Cheojun lấy trong túi áo ra một danh thiếp đưa cho Koo BonHyuk: "Nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể đi."
Koo BonHyuk rũ mắt nhìn tấm danh thiếp, là một thầy giáo luôn tuân thủ nguyên tắc, Hyuk nghiêm trang nói: "Thầy giáo không thể xăm mình."
Beong Cheojun vội nói: "Xăm trên mông có ai thấy đâu."
Mẹ Koo đang bưng bát cơm suýt thì sặc, cười mắng: "Con toàn nói gì đâu."
Koo BonHyuk cười nhàn nhạt, đẩy danh thiếp về chỗ cô: "Chờ ngày nào đó em không dạy học nữa thì em có thể xem xét."
Hôm nay Koo BonHyuk ở lại nhà cha mẹ, phòng Hyuk ở phía tây, phòng Beong Cheojun ở phía đông, hai người tốt nghiệp đại học xong thì đều chuyển ra ở riêng.
Lúc Beong Cheojun vào nhà thì Koo BonHyuk đang xem luận văn của sinh viên, Beong Cheojun cầm tách cà phê trên tay, để trên bàn làm việc của Koo BonHyuk.
"Buổi tối em không uống cà phê." Koo BonHyuk cũng không ngẩng đầu lên nói, "Ngủ không được."
"Chị cũng không muốn cậu ngủ sớm nên mới pha cà phê cho cậu, rõ ràng là một thanh niên trai tráng, sao mà cứ suốt ngày như ông cụ ăn ngủ đúng giờ thế." Beong Cheojun nhìn Koo BonHyuk.
"Đã 35 tuổi, không còn là thanh niên rồi."
"Thế cũng không phải cụ ông."
"Em không thích uống cà phê."
"Được rồi." Beong Cheojun không làm Koo BonHyuk khó xử, cầm cà phê lên tự uống: "Koo BonHyuk, chị giới thiệu cho em một đối tượng."
Koo BonHyuk ngẩng đầu lên, tháo kính, đặt xuống bàn được ánh sáng chiếu vào ánh lên màu xanh nhạt.
"Chị không nói đùa đâu, trước giờ chị cũng chưa từng đề cập chuyện này với em." Giọng nói và biểu cảm của Beong Cheojun đều thực sự nghiêm túc, cô dựa vào tủ sách, đưa lưng về phía Koo BonHyuk, "Chị và cậu ấy là người quen, con người cậu ấy thực sự khá tốt."
Koo BonHyuk nhanh chóng đoán được "cậu ấy" trong miệng Beong Cheojun là ai: "Là thợ xăm mình cho chị à?"
"Đúng vậy." Beong Cheojun xoay người lại, "Dì gần đây cũng giới thiệu cho em mấy người, chẳng lẽ em chưa gặp ai à?"
"Em không có thời gian." Koo BonHyuk lại nhìn về phía máy tính.
"Thôi đi, em toàn kiếm cớ lấy lệ thôi." Beong Cheojun một lời trúng đích, "Chẳng qua cô chú cũng hiền quá đi, không ai cằn nhằn em hết."
Koo BonHyuk cười cười, không nói gì.
Một lát sau, Koo BonHyuk hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn giới thiệu đối tượng cho em."
Beong Cheojun tùy ý nói: "Bởi vì chị cảm thấy em nhất định sẽ thích cậu ấy."
Koo BonHyuk cười: "Sao chị biết?"
"Đoán." Beong Cheojun chớp chớp mắt.
Lúc này mẹ Koo đi vào, Beong Cheojun xoay người nói: "Dì ơi, con giới thiệu cho thằng Hyuk được một người."
"Được đó."
"Chính là thợ xăm đã xăm cho con."
"Thợ xăm à..." Mẹ Koo dừng chân, nhìn Koo BonHyuk, lại nhìn Beong Cheojun. "Con thích là được rồi, Koo BonHyuk?"
Ánh mắt Koo BonHyuk trước sau cũng không rời khỏi màn hình máy tính, Hyuk nhấc kính, ngước lên nhìn mẹ mình:
"Vâng."
★_________HẾT_________★
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top