69: Thảm họa trong nhà tắm của thư ký


Lúc này Vương Nhất Bác đang bị dao động về mặt cảm xúc, Tiêu Chiến liên kết tinh thần lực với hắn nên cũng bị ảnh hưởng.

Tiêu Chiến đồng thời cảm thấy đau khổ giống hắn, vùng vẫy trong tiềm thức, mơ màng nhìn thấy Thẩm Tây Lạc trước mặt đè y lại.

"Quá bốc đồng." Thẩm Tây Lạc nhíu mày nói: "Sao có thể làm liên kết tinh thần vào thời điểm này?"

Tiêu Chiến cảm giác được cổ tay bị giữ chặt để tiêm thuốc, sau đó tiến vào trạng thái ngủ say.

............

Lần tiếp theo y tỉnh dậy là lúc nhận ra mình bị Vương Nhất Bác coi như gối ôm vào lòng...

Tư thế ngủ của hắn có thể nói là ngoan, cho nên chân không gác qua người y, chỉ khoát tay mà thôi. Tiêu Chiến ngẩn ngơ cúi xuống nhìn mái tóc rối bù xù của Vương Nhất Bác. Hắn cũng phát hiện động tĩnh, ngẩng mặt nhìn ngược lại y.

Vương Nhất Bác đã tỉnh từ lâu, chỉ là trạng thái tinh thần không ổn lắm, thỉnh thoảng thanh tỉnh nhưng ngẫu nhiên thất thần. Nhưng nhờ có mối liên kết tinh thần, hắn sẽ không liên tục đau đầu điên cuồng nữa, pheromone của Tiêu Chiến giúp hắn xoa dịu đi không ít.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn Tiêu Chiến chốc lát, chợt giật mình.

"Sao em lại khóc rồi?" Giọng nói hắn khàn đặc, nâng tay nhẹ nhàng che kín đôi mắt y.

Tiêu Chiến không hé môi, chỉ lắc đầu.

Vương Nhất Bác nhớ đến biểu hiện của Thẩm Tây Lạc, tự đánh giá tình huống thân thể hiện tại một chút, nghiêm túc đảm bảo: "Tôi còn có thể sống được rất lâu, em đừng lo lắng."

Tiêu Chiến gỡ bàn tay của hắn ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn để hắn thấy dáng vẻ lúc này của y.

Tiêu Chiến đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, tuyến thể quấn băng gạc của y liền hiện ra trước mắt hắn.

Theo như Thẩm Tây Lạc nói, do tối hôm qua hắn cắn phá quá nhiều, dẫn đến tuyến thể của Tiêu Chiến bị nhiễm trùng, cổ tay cũng quấn băng vải.

Tất cả đều là vết thương nhẹ ngoài da nhưng khiến Vương Nhất Bác cực kì khó chịu. Hắn luôn không biết cách khống chế sức lực của bản thân, huống hồ trong tình trạng giống như hôm qua.

"Chiến Chiến ngốc nghếch." Vương Nhất Bác biết rằng Tiêu Chiến đã cố chấp liên kết tinh thần với hắn vào tối qua, nghĩ một chút lập tức biết chuyện gì xảy ra.

Kỳ mẫn cảm của Alpha chính là một tên lửa định vị nguy hiểm, chỉ khi đánh dấu lên bạn đời Omega, liên kết tinh thần lực hay giao hợp pheromone mới có thể xoa dịu bớt, nhưng đây lại là một Vương Nhất Bác trong kỳ mẫn cảm kèm theo tinh thần rối loạn suy sụp, thật sự không nên tiến hành những hoạt động kia vì nó cũng sẽ ảnh hưởng và lây lan cho Omega.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn quyết định làm điều đó.

Vương Nhất Bác vòng tay ôm eo y từ đằng sau, tựa đầu vào hõm vai y nói: "Tôi không sao, đều là những chuyện trôi qua lâu rồi."

Hắn xoa xoa đầu y: "Không sao hết."

"Ừm." Giọng của Tiêu Chiến mang theo âm mũi: "Vì giờ đã có em ở đây."

Vương Nhất Bác cứng người.

Tiêu Chiến trở mình, lần nữa ôm trả lại hắn: "Thượng tướng ngủ đi, em canh giữ cho ngài."

Canh giữ cả đời này.

Bảo vệ, yêu thương, dùng hết khả năng, không cho phép Vương Nhất Bác tiếp tục chịu bất cứ tổn thương nào nữa.

"Ừ." Vương Nhất Bác gối lên cánh tay y, nhắm mắt ngủ.

Tiêu Chiến ôm con sư tử lớn, vừa nặng vừa rắn chắc.

Nhưng vẻ mặt hắn khi ngủ...... Vô cùng ngoan ngoãn.

Y nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi của hắn.

Không phản ứng, ngủ rất sâu.

Tiêu Chiến thoáng dừng lại, cúi đầu đặt một nụ hôn nơi trán Vương Nhất Bác.

Hai ngày tiếp theo, Vương Nhất Bác đều bị giằng co trong mê man mệt mỏi, cứ thức thức tỉnh tỉnh, có điều vẫn đủ khả năng chăm sóc sinh hoạt bản thân hằng ngày, ăn cơm cũng phải tự ăn, không cho Tiêu Chiến đến giúp đỡ.

Tiêu Chiến ngồi gần mép giường kê thêm một cái bàn để chỉnh sửa công văn, giải quyết công việc quân bộ và công tác bàn giao.

Khi Vương Nhất Bác không nghỉ phép, lượng công việc của y vốn đã nhiều, lúc này hắn nghỉ không khỏi khiến y phải đảm đương nhiều thứ hơn.

Ngoại trừ những việc thường ngày, Tiêu Chiến còn phải ứng phó với các mối quan hệ truyền thông công chúng.

Chuyện thành TE bị khơi ra, Đế Quốc và Lạc Băng trên dưới trở thành một mảnh ảm đạm, sĩ khí của mọi người đều hạ xuống thấy rõ.

Dân chúng Lạc Băng lẽ dĩ nhiên sẽ chán chường, dù sao thứ bị phá hủy cũng là thành phố và nền văn minh của bọn họ, người chết cũng không phải là con số nhỏ -- 113.

Số liệu một phần, nghe qua thì có vẻ không nhiều lắm, nhưng mỗi một cái tên đều gắn với một sinh mệnh.

Nhiều năm trở lại đây, Vương Nhất Bác luôn dẫn dắt quân đội đi đến thắng lợi, chưa bao giờ thất bại.

Tuy rằng lần này không tính là thất bại, nhưng với việc tinh khấu cố tình thị uy và phản kháng, Đế Quốc và Vương Nhất Bác có mạnh mẽ đi chăng nữa cũng chưa kịp phát huy khả năng, nhưng...... Tổn thất lại quá nặng, sự cố cực kì bi thảm, giống như một nắm đấm đánh mạnh vào phòng tuyến Đế Quốc và bộ quân sự.

Đối với nhân dân Đế Quốc mà nói, tuy rằng người trong thành TE Lạc Băng không phải đồng bào của họ, nhưng những người kia đã chết dưới mưa sao băng.

Mưa sao băng, là vũ đã cướp đi sinh mạng của Thượng tướng Alton và 185 binh sĩ tinh nhuệ chôn thây nơi hẻm núi.

Bù lại, ngay chính khoảnh khắc cuối cùng ấy, Alton đã phát huy tinh thần lực của mình, bỏ qua cơ giáp bất ngờ đánh vào nơi mà thủ lĩnh mà bọn tinh khấu đang đứng, cũng là máy bay của cha Liệp Hồ, lôi hắn cùng đồng quy vu tận.

Bất luận thế nào, Alton và những chiến binh tinh nhuệ thiệt mạng là một quá khứ hết sức đau thương, hiện giờ tinh khấu tiếp tục thành công chế tạo ra vũ khí giống như thế, không ai có thể vui vẻ được.

Giao diện của Tinh Võng biến thành màu xám kèm theo những bài đăng cầu phúc và chia buồn.

XXX: Năm đó Thượng tướng Alton kéo thủ lĩnh tinh khấu chết cùng, nay lại là cuộc chiến giữa Thượng tướng Vương Nhất Bác và Liệp Hồ. Xưa Thượng tướng Alton chết dưới mưa sao băng, mà mưa sao băng lần nữa tái hiện...... Liệu có thể ...... Giống như điều gì đó đã được sắp xếp trước rồi? Tôi chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rất tuyệt vọng.

XXX: Đừng nghĩ, tôi cũng tuyệt vọng, lầu trên biết chuyện có một tổ chức ở Đế Quốc chuyên nghiên cứu phát minh, khuyến khích đào tạo hậu thế, cố gắng bồi dưỡng gen ưu tú không? Một trong số những thành viên bên trong chính là bác sĩ Thẩm đi theo Thượng tướng Alton năm nào, bây giờ mục tiêu lớn nhất của họ là con cháu đời sau của Thượng tướng.

XXX: Híc...... Tôi cũng hy vọng Thượng tướng nhanh chóng có đời sau, nhưng tôi mong ngài ấy sẽ sống đến 100 tuổi, kết thúc cuộc đời trên chiếc giường của mình.

XXX: Tôi không hiểu, thật sự không hiểu. Với cấp độ của loại vũ khí như mưa sao băng, Đế Quốc vì hòa bình toàn tinh hệ cho dù có năng lực làm ra cũng sẽ không làm, cái này coi như có thể lý giải được, nhưng vì sao tinh khấu lại làm được được? Nó yêu cầu bao nhiêu tài lực và nguyên vật liệu chứ? Tinh khấu vốn bị Thượng tướng đánh đến mức sắp chỉ có thể chơi với dế, liên tiếp thua trận nhiều năm, thế bất nào chúng có khả năng chế tạo được thứ đó?

XXX: Tôi cũng không hiểu nổi ......Mưa sao băng không chỉ tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu tiền của, còn phải mất kha khá thời gian? Hẳn không hề ngắn đâu? Hay căn cứ của chúng nằm ngay mỏ vàng, mỏ kim cương?

XXX: Tôi còn nghe tin mật rằng Thượng tướng Vương Nhất Bác bị thương cho nên mới không lộ diện.

XXX: Tôi nghe bảo thương thế rất nặng!

Có người nhân cơ hội bày trò phá rối, một số ác ý, bóng gió, lén lút truyền ra tình huống của Vương Nhất Bác.

Thậm chí còn có người nói Vương Nhất Bác đang vô cùng ngặt nghèo, không sống được bao lâu nữa, tuy rằng nhanh chóng bị quản trị viên xóa bỏ, nhưng không ít người đã thấy nó.

Không khí bất ổn, đèn trời thả liền vài ngày, Tiêu Chiến đành phải dùng tài khoản của quân bộ cùng với mấy lão tướng nói chuyện, ổn định lòng dân.

Đại hoàng tử cũng mở một vài buổi toạ đàm, cổ vũ mọi người, Đế Quốc nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

"Động thái gần đây nhất của hai vị hoàng tử."

Đội trưởng đội điều tra đưa một phần báo cáo cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngồi trước bàn làm việc trên giường, tiếp nhận báo cáo.

Nhị hoàng tử Chu Minh Cảnh có một đoạn thời gian vẫn luôn luôn lặng lẽ qua lại tới lui giữa Lạc Băng và Đế Quốc, lần này xảy ra biến cố, anh ta lập tức lên đường đến Lạc Băng ở bên Mục Viễn.

Mục Viễn am hiểu đánh giặc, nhưng có lẽ ở mặt vận dụng đầu óc thì không quá linh hoạt, Chu Minh Cảnh qua kia coi như giúp đỡ hắn đỡ bận rộn, hơn nữa Chu Minh Cảnh là người cẩn thận, có thể chiếu cố nhiều mặt.

"Thì ra là thế, khó trách mấy ngày nay thủ đô như bị Đại hoàng tử hoàn toàn khống chế." Tiêu Chiến lắc đầu.

Mấy ngày nay Đại hoàng tử dốc lòng diễn thuyết và công tác tư tưởng với bên nghị viện vô cùng tốt đẹp, lung lay được suy nghĩ của một mớ người, nhưng Nhị hoàng tử trước sau vẫn không có động tĩnh.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười, mỉa mai làm sao.

Ở thời điểm này, Đại hoàng tử bày trò khắp nơi, trên thực tế ngoại trừ mồm mép thì chẳng cống hiến được gì.

Mà Nhị hoàng tử tự mình ra tiền tuyến hỗ trợ trùng kiến sửa chữa thành TE, trấn an người thân của người bị hại, góp tiền bạc và công sức.

Có điều người nhận được nhiều lợi ích hơn lại là người phía trước.

"Tiếp tục theo dõi Đại hoàng tử, chủ yếu tập trung vào tài chính của anh ta." Tiêu Chiến động viên: "Vất vả rồi."

"Không vất vả." Đội trưởng nhìn Tiêu Chiến, nhíu mày nói: "Thư ký Tiêu, tôi vẫn có thể chịu được, nhưng tôi kiến nghị ngài cũng nên dành thời gian nghỉ ngơi đi."

Tình huống của Vương Nhất Bác bất ổn, Tiêu Chiến gần như túc trực 24/7, tinh thần lực và pheromone liên kết còn phải đảm đương công vụ, quả thật là quá tải với một người.

Vành mắt y xanh tím, nhìn có chút tiều tụy.

"Không sao, thỉnh thoảng mới như vậy." Tiêu Chiến trấn an: "Cũng chỉ vài ngày thôi, chẳng qua là xem thêm một ít văn kiện."

"Vâng."

Giằng co kéo dài hai ngày, đối với Tiêu Chiến mà nói, tựa hồ không có gì thay đổi, ngoại trừ việc Vương Nhất Bác có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Giống như nuôi một con vật cưng cỡ lớn, ngay lúc này đặc biệt càng giống.

"Em lăn!"

Vương Nhất Bác đứng trong phòng tắm, nhìn thấy Tiêu Chiến đang tiến lại gần, trừng lớn mắt gào: "Tôi tự làm được."

Tiêu Chiến dỗ hắn: "Em giúp Thượng tướng gội đầu chà lưng, có cái gì to tát đâu mà."

"Mẹ kiếp, tinh thần của tôi không tốt chứ không phải là người tàn tật." Vương Nhất Bác giữ cửa: "Không cần em giúp đỡ."

Vương Nhất Bác lì, Tiêu Chiến càng lì hơn.

Y chặn cửa, nghiêm túc nói: "Thượng tướng, lúc nào rồi, đừng cố gắng nắm mãi không buông tôn nghiêm đàn ông sắp xìu kia nữa."

"......" Vương Nhất Bác cười lạnh, "Em, muốn tìm chết hả?"

Tiêu Chiến mặc kệ nguy hiểm vẫn nhảy nhót ngoài cửa: "Thượng tướng, ngài không phải mèo, đừng né tránh việc tắm rửa."

"......" Vương Nhất Bác hung hăng đáp trả: "Em đừng có đánh tráo khái niệm, tôi né tránh tắm rửa bao giờ?"

Tiêu Chiến thật sự lo lắng, sợ hiện tại trạng thái tinh thần của hắn không tốt, lỡ như đang tắm xong bị ngất giữa chừng thì khá nguy hiểm.

Y thoáng dừng lại, chỉ chỉ: "Chuyện là."

Ném lao theo lao đi.

Tiêu Chiến nhắm mắt nói: "Thượng tướng không muốn cùng em tắm chung sao?"

"......"

Năm phút sau.

Phòng tắm lượn lờ sương mù, Vương Nhất Bác mặc quần xà lỏn ngồi trên ghế đẩu, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Tiêu Chiến ngồi sau lưng hắn, ghế cao hơn, khom người giúp hắn gội đầu.

Vương Nhất Bác: "......"

Không thể không nói, rất thoải mái.

Tiêu Chiến chuyên tâm vào công việc, mười ngón tay xoa xoa mái tóc đen như cỏ dại của hắn, lòng bàn tay mát xa trên da đầu Vương Nhất Bác, sức lực vừa phải như gãi đúng chỗ ngứa.

Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi: "Em từng học qua?"

"Vâng."

"Vì sao lại học?"

"Hồi trước đây em thường giúp ba mát xa chân và vai gáy."

"Có làm cho ai khác nữa không?"

"Tất nhiên không rồi."

"Ồ."

Vương Nhất Bác càng thêm thoải mái, miễn cưỡng tha thứ cho mấy hành động xấu xa của Tiêu Chiến.

Có điều tuy rằng thoải mái thật, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút khó xử, "Được rồi em đừng chà xát nữa, không cần phải nâng niu thế đâu, mau thả ra."

"Thượng tướng, em xả xà phòng cho ngài."

"......"

Da gà da vịt hắn Vương Nhất Bác nổi từng mảng.

Đệch mợ.

"Thượng tướng ngoan một chút đi, được không nào?" Tiêu Chiến bất lực với hắn.

Mới tắm rửa thôi mà đã phiền phức như vậy.

Phiền như lúc ăn cơm cùng nhau vậy.

"Em đang coi tôi là chó hay mèo đấy hả?" Vương Nhất Bác trừng mắt.

Tiêu Chiến nhón chân, giơ tay khẽ vỗ một phát lên đỉnh đầu hắn, ý cười dịu dàng trong mắt: "Meo meo~."

"......"

Nắm --

Tiêu Chiến giật mình.

Bởi vì giây tiếp theo y bị Vương Nhất Bác túm cả người lôi đi.

Hai người ngã vào trong bồn tắm, Tiêu Chiến chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, vừa ngâm trong nước lập tức phô bày mọi thứ.

Vương Nhất Bác nhìn một nửa cơ thể Tiêu Chiến bị hắn đè chìm trong nước dưới thân, hô hấp dần trở nên nặng nề.

Mái tóc y ướt đẫm, vải áo màu trắng dán sát vào làn da nõn nà lộ ra xương quai xanh, lồng ngực...... Còn có hai quả mọng, rồi đến vòng eo săn chắc phía dưới.

Tiêu Chiến cũng đang đánh giá hắn.

Tác động của Vương Nhất Bác với y còn mạnh mẽ hơn, nửa người trên của hắn vốn đang ở trần, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy rõ ràng bọt nước từ yết hầu lăn xuống, xuôi theo cơ ngực rắn chắc và tám khối cơ bụng cường tráng.

Nước da màu lúa mì khỏe khoắn, phủ kín các vết sẹo lớn bé, mang đến cảm giác rất dữ tợn.

Hết thảy đều làm con người ta nhiệt huyết sôi trào.

Tiêu Chiến thề y thật sự không cố ý, nhìn thấy Vương Nhất Bác đè lên trên mình, bày ra dáng vẻ chiếm lĩnh cùng động tác gợi cảm thế này, nhưng khi đôi mắt y di chuyển lên trên một chút......

Và bắt gặp quả đầu còn chưa gội sạch bọt xà phòng của Vương Nhất Bác, giống như một bông bắp cải trắng to to bự bự.

Tiêu Chiến từ tim đập thình thịch, vành tai Chiến đỏ bỗng dưng chuyển qua bật cười thành tiếng.

"Phụt."

Vương Nhất Bác: "......"

Vương Nhất Bác cười gằn, ụp đầu xuống nước, sau khi trồi lên lần nữa thì bọt trên đầu đã trôi đi gần hết, mái tóc đen nhánh nhỏ nước tí tách, dán sát khuôn mặt.

Tiêu Chiến còn chưa kịp có phản ứng, Vương Nhất Bác đã đặt lòng bàn tay mình lên ngực y.

Cơ thể y chợt cứng đờ, mở to mắt kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác.

"Đừng nhéo mà." Tiêu Chiến ăn đau kêu lên, lúng túng bám vào bả vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ôm lấy người, hai nửa cơ thể của bọn họ đều chìm trong nước.

Dưới làm nước, mơ hồ có một móng vuốt sắc bén đang nắn bóp thắt lưng y.

"Chờ đã, Thượng tướng." Tiêu Chiến vòng tay ôm Vương Nhất Bác, cơ thể bị bàn tay hắn khống chế, "Thượng tướng, em ra ngoài liền, không tắm cho ngài nữa, ngài tự tắm đi, em không quấy rầy ngài."

"Thư ký Tiêu, sao em chịu không giữ lời nữa rồi?" Động tác trên tay hắn tăng dần, ghé qua hôn lên vành tai y, lại di chuyển xuống đôi môi kia: "Còn khẩu thị tâm phi? Em không thấy thứ này đã thẳng tắp rồi à?"

Vương Nhất Bác nghĩ bụng, vẫn là tài liệu học tập của Thẩm Tây Lạc có ích.

Tai của Tiêu Chiến đỏ bừng, pheromone của Vương Nhất Bác khiến cho đầu óc y hiện tại vô cùng hỗn loạn.

Vương Nhất Bác cười nhạo y: "Em không phải thích học tiếng mèo kêu ư? Giờ gọi mấy tiếng cho tôi nghe xem nào?"

"......" Tiêu Chiến vùi mặt vào cổ Vương Nhất Bác.

Phần lớn bàn tay hắn là máy móc, lúc ma xát mang đến cảm giác vô cùng vi diệu.

Tiêu Chiến hoàn toàn lĩnh hội được cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, bị cám dỗ ngay trên bờ vực cận kề cái chết.

Thật vất vả cuối cùng cũng kết thúc, Vương Nhất Bác cũng không rửa tay, nước trong bồn tắm đã tẩy trôi hết rồi.

Vương Nhất Bác cắn lên vành tai y, lúc này đây trông hắn giống hệt một đứa trẻ.

"Tôi cũng muốn..."

===================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bjyx#fanfic