61: Thượng tướng, nam chính phim thần tượng

"Yên tâm, tôi là Thượng tướng Đế Quốc, không phải con trai cưng của bọn họ, ai rảnh quần đâu để tâm." Vương Nhất Bác "Phi" một tiếng: "Tôi cũng không hiếm lạ gì."

Tiêu Chiến khựng lại, đáp lời: "Vâng."

Y cười như gió thoảng mây trôi, đầy dịu dàng, mang theo mấy phần trấn an.

Vương Nhất Bác nhìn giây lát, bỗng giang hai tay ra: "Nếu không em ôm tôi một cái đi?"

Tiêu Chiến ngạc nhiên, có chút khó xử nhìn hắn mở rộng vòng tay, cứng cáp như một khúc gỗ.

Chỉ ôm an ủi một cái mà thôi, cũng không đáng gì.

Tiêu Chiến thoáng lưỡng lự rồi tiến lên, ôm lấy Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đầu nhẹ nhàng dựa vào vai y, nhếch môi: "Tôi có em làm người thân là đủ rồi."

Tiêu Chiến hơi sững sờ, thấp giọng trả lời: "Ừm."

Bọn họ đứng ôm nhau trong góc, có người đi ngang qua cũng chỉ dám hứng thú liếc trộm, sau đó liền nhanh chân bỏ chạy, không dám quấy rầy.

Được một lúc, Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, chỉ xuống sàn nhà nói: "Tiêu Chiến."

"Vâng?"

"Hình như em rớt đồ đúng không? Có thể khi nãy ôm nhau làm rớt đó."

Tiêu Chiến đã quen với cảnh này, cúi đầu mở to mắt kinh ngạc cảm thán: "À chắc là não của Thượng tướng thì phải, sao có thể bất cẩn làm rơi thế?"

Vương Nhất Bác: "???"

Câu "Em làm rớt một người bạn trai nè." cứ như vậy mà nghẹn uất trong cổ họng hắn, Vương Nhất Bác thậm chí còn từng cân đo đong đếm giữa bạn trai và chồng rất lâu.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, lo lắng hỏi: "Thượng tướng có muốn nhặt nó lên không?"

Vương Nhất Bác lạnh mặt; "Tiêu Chiến, em chết với tôi."

Tiêu Chiến lập tức đưa tay xoa huyệt thái dương, "Đầu không hiểu sao tự nhiên có chút đau ghê."

Vương Nhất Bác; "???"

Hắn trợn mắt há miệng: "Em đừng có giả bộ!"

Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười, ôm chồng công văn xoay người chạy đi.

Vương Nhất Bác tức giận đến mức mặt mũi méo xệch.

Láo lếu!!!

.............

Ba tiếng sau.

Trong quân doanh, Vương Nhất Bác và Vương Thu Dương, Lục Thành, Thẩm Tây Lạc ngồi trong phòng tối nghiêm túc mở cuộc họp.

Đương nhiên nội dung của buổi họp chính là -- Tiến độ dự án nghiên cứu người thừa kế ưu tú cho Đế Quốc.

Hiện giờ kế hoạch UNK đã bị tạm ngừng, Thẩm Tây Lạc và Hạ Chí khá rảnh rỗi, Thẩm Tây Lạc mang báo cáo đến quân bộ cho Vương Nhất Bác đúng lúc đang họp, thảo luận xong công việc, đột nhiên nghe thấy hắn hỏi: "Mấy người làm cách nào để theo đuổi được vợ?"

Vương Thu Dương liếc mắt với Lục Thành.

Lục Thành: "Lần đầu gặp đã gạo nấu thành cơm, hình như không có theo đuổi gì."

Vương Thu Dương: "Trong nhà sắp xếp đối tượng xem mắt ....Lần đầu gặp mặt thì vừa mắt luôn, sau đó người trong nhà yêu cầu kết hôn, thế là kết hôn."

Vương Nhất Bác chua chát.

Thẩm Tây Lạc theo thói quen đẩy gọng kính: "Tôi chưa được tính là theo đuổi thành công, nhưng tiến triển khá ổn, cũng sắp tu thành chính quả rồi."

Thẩm Tây Lạc kiêu ngạo nói: "Em ấy hiện giờ đã đồng ý đi ăn với tôi."

Vì vậy ba người còn lại ngơ ngác quay đầu nhìn anh ta.

"Nếu muốn thành công, tất nhiên phải trải qua quá trình học tập không ngừng và tìm kiếm sự đột phá, ngược gió mà đi." Thẩm Tây Lạc tiếp tục: "Trong số đó cần kể đến việc tham khảo tư liệu, quan sát và tìm tòi nhiều nguồn."

"Quan sát và đặt vấn đề là khởi đầu của tất cả mọi nghiên cứu, tình yêu cũng như thế."

Lục Thành và Vương Thu Dương há miệng, thầm nghĩ quả nhiên bác sĩ làm nghiên cứu rất khác biệt, lợi hại quá chừng.

Lục Thành tò mò hỏi: "Vậy bây giờ Thượng tướng nên làm gì?"

Thẩm Tây Lạc móc điện thoại ra lần nữa.

"Tất nhiên là xem nhiều tư liệu, sau đó vận dụng vào thực tiễn."

Vương Nhất Bác: "......"

Hắn vô cùng đề phòng, nếu Thẩm Tây Lạc lại lấy ra cái gì kỳ lạ nào nữa, thì anh ta tiêu đời.

Nhưng Thẩm Tây Lạc không có.

Mọi người thấy anh ta click vào một thư mục chứa rất nhiều phim tình cảm, sau đó nghiêm túc nói: "Xem phim truyền hình và điện ảnh là một lựa chọn rất hay, ở đây tôi có đầy đủ các thể loại, từ đương đại đến tư liệu thời địa cầu cổ."

"Để nhập môn, trong này đề xuất chúng ta nên bắt đầu với phim tình cảm của xứ sở Kim Chi."

Vương Nhất Bác: "......"

Hắn chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày, hắn và mấy phó tướng của mình, ngồi trong doanh trại cùng xem phim tình yêu lãng mạn.

Hắn cũng không ngờ, hoạt động giải trí trong kỳ nghỉ của mình lại là xem phim.

Hơn nữa xem được một lúc, càng cảm thấy quá ngu ngốc.

Chậc.

Hắn - Vương Nhất Bác Aldo hôm nay trừ phi bị ép chết khô, kể từ lúc này trở đi, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện nam nữ ngu xuẩn với Tiêu Chiến thêm một lần nào nữa.

Nhất ngôn cửu đỉnh.

Trước khi rời khỏi, Thẩm Tây Lạc còn gửi cho hắn thêm rất nhiều tài liệu học tập.

..............

Phía bên kia, Tiêu Chiến duyệt xong công văn trong ngày, đang tính trở về nhà thì nhận được báo cáo từ đội điều tra.

Hành động của họ quả thật rất nhanh, chỉ mất hai ngày liền điều tra được toàn bộ lịch trình của Sirrell, sau đó chọn lọc một vài tin tức thú vị.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra vào đêm mừng thọ của Quốc vương.

Trong đó phải kể đến việc hoàng tử Andica bị bỏ thuốc rồi gặp gỡ Lục Thành và bị tinh khấu khống chế một khoảng thời gian.

Nhiệm vụ chính của Andica là đưa Liệp Hồ và thuộc hạ lẻn vào thủ đô làm ăn buôn bán, hơn nữa còn dẫn gã đi móc nối với "Đại nhân vật" ở thủ đô.

Lần thứ hai Andica tham gia tiệc mừng chính là hôm chào đón dành riêng cho Lạc Băng, lúc ấy sứ thần còn vạ mồm nói Vương Nhất Bác có thể cưới cả hai vị điện hạ của Lạc Băng. Ngày đó Andica dẫn theo Liệp Hồ, giả dạng thành bảo vệ của cậu ta đến tầng bảy khách sạn phía đông.

Trùng hợp Sirrell cũng ở đây.

Vào khuya cùng ngày, Đại hoàng tử và Sirrell gặp nhau chơi bi-a.

Tiêu Chiến xoa mi tâm, tâm trạng đột nhiên trầm xuống.

Họ không thể vì sự trùng hợp này mà kết luận Đại hoàng tử và Sirrell cấu kết với tinh khấu.

Có chăng chỉ là một khả năng.

Nhưng nếu khả năng này được thành lập, như vậy sắp tới sẽ rất phiền phức.

Cực kì, cực kì phiền phức.

Sirrell là con trai trưởng của nhà Aldo.

Con trai út thì liều mình chiến đấu với tinh khấu, con trai trưởng lại hợp thành một phe với địch, chuyện này có biết bao nực cười? Họ Aldo sẽ phải mất mặt đến thế nào khi lòng trung thành cùng với danh dự cao quý xây dựng mấy trăm năm bị nhuốm một vết nhơ.

Còn nếu Đại hoàng tử thật sự tham dự, cho phép Sirrell trục lợi, vậy thì đây chính là đại nạn của Đế Quốc.

Mối quan hệ giữa hoàng gia và quân đội rất tế nhị, Đại hoàng tử lại là chủ nhân tương lai của Đế Quốc, chủ nhân tương lai đi cấu kết với kẻ thù và những kẻ đang rắp tâm rình mò, tới lúc đó Vương Nhất Bác nhất định là sẽ là người đứng mũi chịu sào đầu tiên, Đế Quốc sẽ ra sao?

Điều gì sẽ xảy ra đến dân chúng?

Tiêu Chiến day day trán, mày nhíu chặt. Y xóa bỏ tập tin, muốn tự mình tìm đội trưởng tổ điều tra nói chuyện, giữa chừng bỗng nghe thấy âm báo từ điện thoại.

Gì vậy?

Là thông tin về buổi tựu trường.

Thật ra y đã sớm không còn liên lạc với bạn học cũ nữa, dù sao thì từ hồi học cấp 2 Tiêu Chiến từng bị tẩy chay, sau khi chuyển trường thì chỉ học thêm hai năm cấp 3, bạn học mới nghe được chuyện của y nên không dám qua lại, càng không dám đắc tội với những thiếu gia quan lại có tước vị trong trường bình dân thời ấy.

Vả lại trường mới cũng là chi nhánh của trường cũ, tòa nhà dạy học chỉ cách một con phố, khi đó ba của y đã cố gắng hết sức nhưng không thể chuyển đi xa hơn được nữa.

Có điều y vẫn nhận được tin nhắn chẳng qua bởi vì nhà trường gửi một loạt tin nhắn tự động cho học sinh. Tiêu Chiến cứ cách ba năm lại nhận tin nhắn một lần, nhưng đó giờ chưa từng đến.

Bạn học sau khi kết thúc buổi gặp sẽ chuyển tiếp một bức ảnh tự động cho Tiêu Chiến, những người bạn trong tấm ảnh đều hào nhoáng và xinh đẹp.

Tiêu Chiến hiện tại không giống như trước kia nữa, không hề thua kém bất cứ ai, thậm chí còn tốt hơn những người bạn đó.

Nhưng mà y vẫn không định đi.

"Sao lại ngồi ngẩn ra thế?" Vương Nhất Bác từ bộ quân sự trở về, nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi trước bàn, cúi đầu nhìn điện thoại ngẩn ngơ.

"Không có gì."

Tiêu Chiến lập tức nói: "Giờ tôi phải về đây, Thượng tướng ngủ ngon nhé."

Vương Nhất Bác giơ tay chặn đường y, cau mày hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Thành thật khai báo, không được dối gạt tôi."

Chuyện này cũng không phải bí mật gì, Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói: "Không có, là tôi nhận được báo cáo của tổ điều tra và tin nhắn từ bạn học cũ."

Ngoại trừ việc xem mắt của y, tổ điều tra luôn gửi báo cáo đến cả hai người, Vương Nhất Bác cũng biết.

"Ừm, mấy chuyện này em không cần nghĩ quá nhiều, binh đến thì tướng chặn." Hắn thắc mắc: "Em có đi cùng bạn học không?"

"Không." Tiêu Chiến lắc đầu, "Không cần thiết."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, cuối cùng bảo y: "Vậy chúng ta đi thôi."

"Hả?"

Vương Nhất Bác cười: "Tôi đi cùng em."

Nếu cứ tiếp tục không đến, Tiêu Chiến thỉnh thoảng sẽ nhớ về những chuyện trước đây, nhưng nếu lựa chọn đối mặt trực tiếp và phá vỡ nó, cảm giác hẳn nhẹ nhõm hơn.

"Không cần đâu." Tiêu Chiến từ chối: "Đều là những chuyện trôi qua lâu rồi, với lại quan hệ giữa tôi với họ không được tốt lắm."

"Là không cần hay sợ hãi?" Vương Nhất Bác nâng mắt: "Sao nào? Làm thư ký của tôi còn sợ đi gặp mấy người đó hử? Em thu phục được Thượng tướng Đế Quốc nhưng lại e ngại những người kia?"

"Tôi đương nhiên sẽ." Tiêu Chiến rũ mắt, vành tai cũng có chút đỏ: "Sẽ không như vậy."

Vương Nhất Bác lại tiếp tục: "Này người luôn lo liệu chu đáo phía hoàng thất, thư ký trưởng quản lý quân bộ Đế Quốc - Thư ký Tiêu - Tiêu Chiến, em có đi không?"

"Đi!" Tiêu Chiến đáp lời: "Tôi không những có thể đi, còn đến ké miếng đồ ăn miễn phí nữa."

Bạn học lựa chọn một nhà hàng rất nổi tiếng ở thủ đô.

"Tôi đi cùng em."

"Không cần đâu, tôi tự đi được."

Vương Nhất Bác cả giận nói: "Em có thể ăn ké, còn tôi thì không được sao?!"

"......"

Vương Nhất Bác: "Chu Minh Khải trước kia từng học trong trường quân đội, cậu ta bảo mỗi lần gặp bạn cũ đều khoe giàu khoe bồ, em là thư ký của tôi, là bộ mặt đại diện của tôi, em không thể thua được."

Họp lớp cũ, đều là mấy người hồi trước bắt nạt Tiêu Chiến đến?

Vương Nhất Bác cười lạnh, mơ mà hắn để y tự đi một mình.

"......" Tiêu Chiến cúi đầu, dở khóc dở cười: "Thật ra không phải bạn cũ nào cũng vậy, hơn nữa..."

Hơn nữa y cũng không có bạn trai.

Tiêu Chiến thoáng im lặng, không nói tiếp.

Vương Nhất Bác lẳng lặng chờ đợi.

Không khí có chút kỳ quái.

Một lát sau, hắn hỏi: "Đêm nay em muốn ở lại không?"

"Không được." Tiêu Chiến lắc đầu: "Tôi không quấy rầy Thượng tướng nữa, cần về nhà dọn dẹp, ngày mai sẽ trực tiếp tìm đội trưởng tổ điều tra để chốt phương hướng tiếp theo."

Đụng chạm đến hoàng thất, cực kỳ khó nhằn.

"Ngày mai tôi đi với em."

Nói xong, Vương Nhất Bác há miệng muốn giữ người lại, nhưng cảm thấy bản thân không thể cưỡng ép y, hắn gãi gãi đầu.

Ahhhh, thật bực bội, trước kia chưa theo đuổi cũng có thể ngủ cùng nhau, tại sao bây giờ lại không thể chứ?

Hắn hơi bất mãn đuổi theo, dự định tiễn Tiêu Chiến một đoạn.

--Rào rào--

Bên ngoài trời đổ mưa.

Mưa rất lớn, từng giọt to tròn ướt đẫm bậc cầu thang ngoài cửa lớn.

Tiêu Chiến đứng cạnh cửa, từ đây đến bãi đỗ phi cơ không có gì để che chắn cả, Tiêu Chiến đang định lấy dù ra che mưa, chợt thấy Vương Nhất Bác hùng hùng hổ hổ chạy đến.

Y có chút bất ngờ, trước đây hắn chưa từng tiễn y về như vậy.

Tiêu Chiến chưa kịp nói gì, đã thấy trước mắt tối sầm.

Tiêu Chiến: "?"

Vương Nhất Bác không biết cởi áo khoác từ lúc nào, hiện tại nó đang nằm trên đầu của y.

Hai người chen chúc nép vào nhau dưới áo khoác, khoảng cách rất gần.

Hắn nói: "Chúng ta qua đó bằng cách này đi."

Tiêu Chiến: "À không cần đâu, tôi có mang theo dù."

"Tốt hơn là nên đi như thế này."

"Tôi có dù thật mà." Tiêu Chiến lấy một cây dù nhỏ từ trong cặp đựng ra.

Vương Nhất Bác cầm cái dù ném cái vèo vào ngăn tủ chứa đồ, hung hăng nói: "Em không có!"

Tiêu Chiến: "????"

............

Vì vậy.

Thư ký trưởng cùng Thượng tướng Đế Quốc vùi đầu dưới lớp áo khoác, tay trái của Tiêu Chiến và tay phải Vương Nhất Bác nắm chặt góc của áo, cố gắng dùng nó để che mưa, hai con người tội nghiệp sải bước trong gió bão chạy thẳng đến phi cơ.

Trên lầu có quần chúng nhìn thấy một màn này qua cửa kính, lập tức kêu gọi đồng nghiệp hùa tới hóng hớt.

"Mọi người mau đến nhìn nè! Dưới lầu có hai đứa khùng! Không phải tầng trệt để rất nhiều dù và áo mưa hay sao?"

"Woc ai vậy ai vậy? Để tôi nhìn thử coi!"

"Từ từ, hình như là?"

"Đệch."

"Tình yêu tuyệt mỹ!!"

.............

Dưới lầu.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vất vả lắm mới đến được phi cơ, vai và lưng đều bị nước mưa làm ướt, thoạt nhìn có chút chật vật.

Tiêu Chiến: "......"

Quá ngu ngốc.

Vương Nhất Bác: "......"

Hắn cũng cảm thấy ngu hết chỗ nói.

Nhưng phim truyền hình đều diễn như vậy mà.

Vương Nhất Bác giống như một con chó bự lắc lắc đầu tóc dính nước, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Tiêu Chiến: "Em có cảm thấy rung động chút nào không?"

Tiêu Chiến: "......"

Y bỗng nhiên hiểu được tại sao hắn lại làm thế.

Tiêu Chiến: "........"

Vừa buồn cười, mà cũng hơi chật vật.

Có điều tất cả những tâm tình phiền muộn của y cứ vậy mà tan thành mây khói.

Phải rồi, có y và hắn ở đây, binh tới thì tướng chặn, nước dâng thì đất bồi.

"Thượng tướng, ngài nên nhanh về đi, mưa càng lúc càng lớn rồi." Tiêu Chiến lấy ô dự phòng trong phi cơ đưa cho Vương Nhất Bác.

"Ừ."

Trên đầu y vẫn còn áo khoác của hắn chưa cởi ra, Tiêu Chiến vươn tay định lấy, nhưng giữa chừng cứng người.

Vương Nhất Bác tiến lên kéo áo khoác che cho Tiêu Chiến, cúi đầu đặt một nụ hôn rất nhẹ lên má y.

Chóp mũi lan tràn mùi thuốc lá, là hương vị mà y thân thuộc nhất.

Có lẽ là đến từ trên người Vương Nhất Bác, cũng có thể là của áo khoác.

Khuôn mặt thoáng xẹt qua một tia đỏ ửng.

"Ngủ ngon." Vương Nhất Bác mỉm cười: "Tôi về đây, sau này mỗi ngày đều sẽ tiễn em về nhà như thế này."

Tiêu Chiến ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, giống hệt một bức tượng điêu khắc.

Tượng điêu khắc bằng đá phủ sơn đỏ.

Vương Nhất Bác xuống phi cơ, sau khi đi một quãng đường trở về cơ quan, phi cơ đúng giờ tự động cất cánh.

Tiêu Chiến vùi đầu vào áo khoác, bắt chước con đà điểu.

Ừm.

Cái này, cũng là ......Học từ phim truyền hình sao?

===============

=)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bjyx#fanfic