30: Thư ký quyến rũ

BJYXSZD!!!!!!!!!!

Hồ ly.

Đáy lòng Tiêu Chiến nhảy dựng, ngẩng đầu không dám xác nhận thân phận người trước mặt.

Người đàn ông toàn thân đều vương...... Mùi thuốc.

Tiêu Chiến khịt mũi, trên người gã có quá nhiều hương vị, nhưng chắc là một Alpha.

Một Alpha nguy hiểm.

Tim y đập có chút nhanh. Y chưa rõ lắm vì sao người đàn ông trước mặt biết được điều này, hoặc là đoán được.

Tiêu Chiến thầm than may lúc đi vệ sinh đã tạm thời tắt tai nghe đi, bằng không Vương Nhất Bác và đội cận vệ liền nghe được câu nhận định Omega kia.

Sau đó y có thể trực tiếp đi đời nhà ma luôn.

"Không cần ngạc nhiên." Gã cười tủm tỉm nói: "Mũi của tôi vốn nhạy hơn người bình thường."

"Pheromone của cậu rất thơm, mặc dù có phun sương che dấu, vẫn thoảng mùi thơm."

Ngữ khí lộ rõ vẻ đùa giỡn khi nói ra.

Y cảm thấy hơi khó chịu với ánh mắt của gã đàn ông, như thể bị một con rắn độc dính lấy.

Tiêu Chiến giả vờ vuốt tóc đồng thời mở ra tai nghe lên, hỏi: "Xin hỏi anh là?"

"Ở buổi đấu giá dò hỏi thân phận và tên người khác, chính là bất lịch sự đấy." Gã rũ mắt, nâng môi: "Có điều cậu lớn lên ưa nhìn như vậy, miễn cưỡng nói cho cậu biết."

Tiêu Chiến đeo mặt nạ, gã cũng chỉ có thể dùng thân hình và đôi mắt để phán đoán y.

"Liệp Hồ."

Tiêu Chiến ngẩn ra, ngay lập tức lui lại mấy bước.

Liệp Hồ và đồng bọn tinh khấu của gã vốn luôn kiêu ngạo, cho dù mua bán nơi này cũng sẽ dùng tên thật, chẳng qua mọi người quá tín nhiệm phòng vệ của Đế Quốc, nên chẳng ai tin họ thật sự có liên hệ với tinh khấu Liệp Hồ.

Mà sau khi câu "Liệp Hồ" kia bật lên, Tiêu Chiến đã nghe thấy bên tai nghe truyền đến giọng nói của Vương Nhất Bác: "Phắc."

Ngược lại, người đàn ông trước mặt vẫn giữ điệu cười như ngâm thơ vui vẻ đó, liếc thấy bộ dạng cảnh giác của y, hắn khẽ nói: "Tiểu mỹ nhân, cậu chẳng lẽ muốn động thủ với tôi?"

Hắn tựa hồ cảm thấy Tiêu Chiến là một Omega đặc biệt, rất thú vị.

"Trong buổi đấu giá không thể động thủ." Tiêu Chiến ôn hòa như cũ, "Tiên sinh, xin nhường đường."

Liệp Hồ vẫn đứng im ở tại chỗ.

Tiêu Chiến nhíu mày, "Anh đây là?"

"Cậu đặc biệt như vậy." Liệp Hồ liếc qua gáy Tiêu Chiến một cái, thuận miệng đùa giỡn nói: "So với việc động thủ với cậu, tôi càng muốn thảo luận ở những nơi khác hơn."

Lúc này bên tai nghe của Tiêu Chiến như muốn nổ tung.

"Chờ tôi đến!"

Thanh âm cùng dội đến từ hai bên, khiến y có chút hoảng hốt, Liệp Hồ trước mặt bỗng nhiên ra tay, có lẽ gã định kiểm tra. Tiêu Chiến liền hạ eo né tránh đòn tấn công từ phía đối diện, trở tay phản công, đánh về phía cổ gã.

Phương thức chiến đấu của y là được Vương Nhất Bác truyền dạy, tung chiêu sắc bén tàn nhẫn, khí thế dũng mãnh không hề thua kém hắn, quyết không cho đối phương thở có cơ hội thở dốc, đè ép mãnh liệt khiến người bình thường gấp gáp lộ ra sơ hở.

Nhưng đó là khi Tiêu Chiến đấu với người thường, còn gã hoàn toàn không giống như họ.

Tiêu Chiến trong lòng thầm đánh giá.

Ngoại trừ Vương Nhất Bác có khả năng khống chế phản kháng của y, hiếm khi y có thể gặp được đối thủ ngang tầm, người trước mặt này rất mạnh.

Dường như có thể phân cao thấp cùng Vương Nhất Bác.

Có điều Tiêu Chiến không quá lo lắng, cũng không lộ chút khiếp sợ nào, người đối diện có vẻ mạnh mẽ nhưng động tay động chân không quá dùng sức.

Vương Nhất Bác giờ phút này chắc hẳn như con chim sổ lồng, phẫn nộ lao đến đây đi.

Nắm đấm của Tiêu Chiến hướng thẳng đến mặt Liệp Hồ, gã lại bất ngờ rút dao từ trong túi ra, đâm mạnh vào ngực y.

Tấn công trực diện, không phải đòn trí mạng, nhiều nhất khiến người ta lui lại.

Click.

Tiêu Chiến chưa kịp nghiêng người né tránh, bỗng thấy gã đột nhiên cong thân cúi xuống.

Ngay lập tức, trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá.

Sắc bén và mạnh bạo, mang theo ý tứ công kích che trời rợp đất.

Liệp Hồ là một Alpha, trong lúc nhất thời bị tấn công bởi tinh thần lực từ đồng loại liền mất đi khả năng di chuyển.

Tiêu Chiến nhân cơ hội đá văng dao trong tay gã.

"Tiêu...... Thiếu gia."

Vương Nhất Bác tiến lên kéo tay Tiêu Chiến ra phía sau mình, ánh mắt dữ dằn áp đảo trừng Liệp Hồ.

Hai gã Alpha bất động thanh sắc quan sát đối phương, tựa như đang dùng pheromone để âm thầm đánh giá. Hai cổ mùi hương trong không khí giao hòa, mang theo khói lửa thuốc súng thiếu điều muốn hất văng nóc nhà.

Tiêu Chiến lui về sau một bước, lại lui thêm bước nữa.

Y không sợ đánh nhau, nhưng cứ như vậy...... y cảm thấy có phần áp lực, tuy rằng hai người kia không nhìn y, nhưng vẫn cảm thấy bị ép cho thở không nổi.

Một lát sau, Liệp Hồ giơ tay, nhếch môi cười: "Không đánh nữa, không đánh nữa."

"Chỗ này là nơi đấu giá, các bạn là khách, tôi là thương nhân, hà tất phải động thủ ở đây."

Vương Nhất Bác vô cảm liếc hắn.

Tiêu Chiến tiến lên kéo hắn, ý bảo hắn tạm thời đừng gây chuyện.

Nếu hai người họ thật sự đánh nhau, phòng vệ sinh này không thể yên ổn, náo loạn biết bao nhiêu.

Nơi này là chợ đen, địa bàn của tinh khấu, hai người che giấu danh tính vào trong tra xét, để xảy ra chuyện gì thì chỉ có hại mà thôi.

Liệp Hồ cười ngọt ngào rời đi, trước đó còn phóng tầm mắt lướt qua y, cực kì ái muội.

"Thứ khốn nạn." Giọng điệu của Vương Nhất Bác như muốn giết người đến nơi.

Tiêu Chiến giữ chặt cánh tay hắn: "Không sao đâu."

Hiện tại chưa phải là lúc động thủ, không có phần thắng. Dù thật sự đối mặt là tinh khấu, chỗ này toàn bộ là người của chúng, bọn họ không nên ương ngạnh ở đây.

Có điều lúc chuẩn bị xuất phát đã bảo Chu Minh Khải báo cáo hành động cho cơ quan tình báo, phía Lục Thành cũng đã vào vị trí.

Chờ lát nữa buổi đấu giá kết thúc, thu được tin tức tình báo liền có thể lập tức để quân đội xông vào, gom hết một mẻ.

"Tôi vào ...... WC trước." Tiêu Chiến hơi lui lại vài bước nói: "Tôi vốn định đi."

Y nhanh chóng chui vào phòng vệ sinh trước khi Vương Nhất Bác có thể phát hiện ra bất cứ điều gì.

Vương Nhất Bác theo sau.

Tiêu Chiến: "??"

Vương Nhất Bác cứng nhắc đứng ngoài cửa gian phòng, lạnh mặt nói: "Tôi canh cho cậu."

Mới tách ra vài phút đã đụng phải tinh khấu, còn là một tên tinh khấu không biết xấu hổ, Vương Nhất Bác quyết định không thể rời đi được.

Tiêu Chiến: "......"

Không, không phải....

Y cúi đầu, có thể nhìn thấy giày đen và ống quần Vương Nhất Bác từ khe hở cánh cửa.

Tiêu Chiến đỏ mặt: "Không cần."

"Nhanh lên." Vương Nhất Bác cách một tấm cửa, thanh âm rõ ràng đến mức như đứng ở trong vậy.

Tiêu Chiến: "......"

Y xoay người đưa lưng về cửa, nơm nớp lo sợ lấy phun sương ngăn mùi từ trong túi ra, phun phun, lại lấy nước hoa phủ lên che giấu, là mùi bạch trà mà Vương Nhất Bác thích.

Nước hoa của Tiêu Chiến luôn là bạch trà.

Cái này cũng thuận tiện, lỡ như xảy ra tình huống nghiêm trọng, cho dù trên người y lỡ lộ ra pheromone, thì vẫn có thể lừa Vương Nhất Bác chỉ là mùi nước hoa thôi.

Giọng nói khó chịu của Vương Nhất Bác lại vang lên bên tai, "Cậu không xả nước bồn cầu, mà lại đi xịt nước hoa hả??"

Phắc, ngớ ngẩn.

Vương Nhất Bác sờ mũi.

Một thanh niên Beta lớn tồng ngồng rồi còn đi xịt, xịt nước hoa cái quái gì.

Chẳng lẽ...

Vương Nhất Bác lần nữa sờ lên mũi.

Hay y muốn nhân cơ hội quyến rũ hắn chăng? Dù sao hôm nay y cũng bắt mắt như vậy. Nếu không sao lại xịt nước hoa trong tình huống này làm gì.

Nhóc lưu manh.

Khóe miệng Vương Nhất Bác không khống chế được mà cong lên, một bên thầm nghĩ, thời điểm đi điều tra không chịu chuyên tâm làm việc, toàn suy nghĩ lung tung bậy bạ.

Tiêu Chiến: "......"

Khuôn mặt vành tai của y đều đỏ bừng rồi, đành nói: "Thượng tướng! Ngài có thể ra cửa lớn chờ!"

"Chức trách của vệ sĩ chính là không rời một bước." Thanh âm của hắn không hề lộ vẻ ngại ngùng: "Chu Minh Khải nói rồi."

Tim y đập cực kì nhanh, mất cảm giác an toàn, chỉ sợ Vương Nhất Bác đột nhiên xông vào, lúc xịt sương ngăn mùi tay còn hơi run run.

Đợi phun thuốc xong, Tiêu Chiến đứng đó chờ dấu vết tiêu tán bớt đi.

Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Vương Nhất Bác lại vang lên, "Không phải chứ, lén trang điểm lại hay sao? Rốt cuộc thì cậu đang làm gì ở trong đó hả?!"

Tiêu Chiến: "......"

"Cạch!"

Tiêu Chiến đi ngang qua người Vương Nhất Bác tiến đến rửa tay.

Vương Nhất Bác: "?"

Lại giận sao?

Tiêu Chiến nhanh chân rời khỏi buồng vệ sinh.

Vương Nhất Bác nhíu mày, đuổi theo, "Sao lại giận dỗi nữa rồi?"

Y xoay người, vẻ mặt hòa ái, mỉm cười chỉ vào chân Vương Nhất Bác.

Vệ sĩ thì nhớ mà đi phía sau thiếu gia.

Vương Nhất Bác: "......"

Hắn cười lạnh.

Tốt, hiếm khi được làm thiếu gia, cái đuôi vểnh lên trời rồi đúng không.

Đợi khôi phục thân phận xem hắn thu phục y thế nào.

.............

Hai người trở lại hội trường, buổi biểu diễn của Omega kia còn chưa kết thúc.

Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên.

Tiêu Chiến nói: "Ngài nhìn thời gian đi, triển lãm lâu lắm rồi, chơi đủ loại chiêu trò kích thích khán giả."

Vương Nhất Bác nắm chặt tay vịn.

Vừa nãy sau khi Tiêu Chiến rời đi, hắn nhìn một lúc, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Hắn đã từng nhìn qua binh lính trên chiến trường huyết nhục mờ hồ, nhưng không thể nhìn được một người nhỏ bé yếu ớt như vậy bị vây quanh bởi đám người.

Quá ghê tởm.

Tiêu Chiến dừng lại ngẫm nghĩ, đoạn rũ lông mi: "Tôi định...... Mua Omega này."

Còn bổ sung nói: "Dùng tiền của tôi."

Tuy rằng Tiêu Chiến ngoài miệng kêu Omega đó tự nguyện, nhưng nếu không phải đường cùng, ai lại nguyện ý tự giẫm đạp chính bản thân mình.

Dù cho quân đội xông tới đây một lưới bắt hết, giao dịch cũng không vì thế mà dừng lại, người nọ vẫn sẽ bị đưa đi.

Tiêu Chiến nói: "Cũng không hoàn toàn là cứu giúp, chủ yếu để tiếp tục truy ra manh mối. Cậu ta bị ép uống thuốc và ......"

Y nghĩ nghĩ, nói: "Đợi quay về tôi sẽ giải thích chi tiết."

Vương Nhất Bác gật đầu, "Không cần tiền của cậu, báo lên chi phí việc công đi."

Giá tranh chấp lúc này đã lên đến đơn vị hàng triệu.

"Được."

Thật vất vả mới chờ đến kết thúc của phiên đấu giá Omega nọ, lại bị Tiêu Chiến ra giá cao ngất ngưỡng đoạt lấy, sau khi điền đủ thông tin và đăng ký trên web đen, thương phẩm đấu giá tiếp theo cũng xuất hiện.

Là vũ khí mà Liệp Hồ chế tạo ra, cũng được Tiêu Chiến thu về với giá cao. Họ muốn tìm hiểu những thứ vũ khí được tạo ra bởi tinh khấu sẽ như thế nào.

Vật phẩm cuối cùng được đưa lên sân khấu.

Chính là loại thuốc dùng để sử dụng trên Omega kia, còn có những thứ thuốc kì lạ khác. Chắc hẳn hầu hết đều là ma túy.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng đưa mắt nhìn đối phương.

Thứ đó có thể điều tra được manh mối liên quan đến sản nghiệp của tinh khấu, nhất định phải lấy được. Nhưng đúng lúc này, chuông báo động trong đại sảnh bỗng đồng thời vang lên.

Âm thanh huyên náo lập tức khiến cả đại sảnh náo loạn một phen.

"Tình hình thế nào! Hả? Tình huống gì vậy?!"

"Hình như là đội cảnh vệ tới!"

"Con mẹ nó đúng là đội cảnh vệ đó! Các anh em mau trốn đi!"

Vương Nhất Bác và y quét mắt với nhau.

Gì thế?

Không đúng, hiện tại thời cơ chưa tới, hai người họ căn bản chưa ra hiệu cho Lục Thành tiến vào.

Hơn nữa Lục Thành là phía quân đội, còn đội cảnh vệ này mọc ở đâu ra?

"Này!" Alpha ngồi sát bên Tiêu Chiến sốt ruột nói: "Chúng ta bị lộ rồi, đội cảnh vệ của Đế Quốc đến lục soát! Cậu không mau trốn đi chẳng lẽ chờ bị tóm?!"

Cửa lớn dường như bị soát tới rồi, tình huống hiện tại không rõ ràng, Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến cùng đoàn người trốn vào buồng vệ sinh trước.

Phòng nào cũng chật ních người, nhưng phòng để dụng cụ cây lau nhà xô đựng nước thì trống không, cả hai liền chui vào đó.

Cũng không biết tình huống bên ngoài thế nào, giờ tinh khấu vẫn ở đây, trong hang ổ của bọn chúng, tạm thời không nên để lộ sơ hở.

Không gian nhỏ hẹp tối đen như mực, mặt hai người cơ hồ đối diện gần kề nhau.

Vương Nhất Bác nhớ đến chứng sợ không gian hẹp của Tiêu Chiến., "Cậu......"

"Không sao cả." Tiêu Chiến cười với hắn.

Có người ở bên, vẫn còn tốt.

Lông mày hắn xoắn lại.

Không gian nhỏ yên tĩnh cách ly hoàn toàn với thế giới ồn ào bên ngoài.

Từng đợt mùi hương bạch trà trên người Tiêu Chiến phiêu tán lại đây, là mùi mà hắn thích nhất. Vương Nhất Bác nhìn người trước mặt, y đang cúi đầu chờ đợi, mái tóc đen dài mềm mại buông xuống trên vai, trong bóng đêm đôi mắt kia vẫn sáng ngời như cũ.

Giả trang này khiến y so với trước kia có nhiều điểm bất đồng, lúc trước thì khiêm tốn, ôn hòa lịch sự, hôm nay có nhiều điểm...... Vương Nhất Bác cũng không biết phải hình dung thế nào. Dù sao, đây chính là một tiểu lưu manh giả trang quyến rũ, có chút khác thường, đặc biệt sau khi dùng nước hoa.

Có điều Vương Nhất Bác không thể không thừa nhận, hắn nhìn y lâu như vậy.... Tự nhiên cảm thấy cũng hơi thích.

"Tiêu Chiến."

"Sao?"

Cậu có phải hay không thật sự thích tôi?

Vương Nhất Bác khựng lại, đang tính nói thì chợt bên ngoài truyền đến nhiều tiếng hô hét lung tung náo loạn.

"Bên trong có người phải không?! Giơ tay lên ngay lập tức!"

"Đừng kháng cự, chúng tôi là đội cảnh vệ Đế Quốc!"

Tiêu Chiến: "......"

Vương Nhất Bác: "......"

================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bjyx#fanfic