3: Nhân duyên của Thượng tướng
BJYXSZD!!!!!!!!!!
Tiêu Chiến dọn dẹp xong văn phòng liền đi cùng đội trưởng đến viện nghiên cứu.
Trụ sở viện nghiên cứu của Đế Quốc nằm ngoài ngoại ô thành phố, các tòa nhà và hành lang trong căn cứ khổng lồ đan xen vào nhau, tốt nhất là nên đặt lịch hẹn trước, người bên trong sẽ ra ngoài đón tiếp họ đi đến phòng thí nghiệm.
"Thư ký Tiêu." Nhân viên nghiên cứu chờ đã lâu, vừa nhìn thấy Tiêu Chiến lập tức cung kính chào hỏi.
"Xin chào." Tiêu Chiến mỉm cười nhận lấy mẫu vật từ đội trưởng, nâng tay nói: "Mẫu vật là manh mối quan trọng. Sở trưởng của các cậu có thể tự mình đến lấy không?"
"Đúng ra là như vậy." Kỳ thật dự án này được chỉ định cho sở trưởng, tuy nhiên ông ấy mới ở phòng thí nghiệm trở về, vẫn còn đang khử trùng, lo lắng sẽ chậm trễ, tiếp đón không được chu đáo nên sai phụ tá bên cạnh ra trước giúp.
Nhưng nếu Thư ký Tiêu muốn cẩn thận hơn, thì đành phải trở về tìm sở trưởng rồi.
Tiêu Chiến đợi phụ tá đi khỏi, xoay người nói với đội trưởng: "Hiện tại mọi việc coi như ổn thỏa, nhưng tôi vẫn cần ở lại làm chút chuyện, không làm mất thời gian của đội trưởng nữa."
Y lại chỉ vào cặp hồ sơ của mình, nói: "Còn vài văn kiện yêu cầu thu thập chữ ký người của viện nghiên cứu."
Đẩy được đội trưởng đi rồi, Tiêu Chiến thở hắt ra, bình tĩnh quan sát phòng thí nghiệm.
Y không hề hoang mang, nhanh chóng ước lượng thời gian, phạm vi giám sát, sau đó lấy mẫu vật ra một góc. Đứng ở vị trí này, người giám sát cũng chỉ có thể thấy được bóng lưng nửa người của y.
Những việc mà người thường không làm được,Tiêu Chiến lại ở đây thực hành rất trơn tru.
Y liếc nhìn những chồng mẫu vật dán kính riêng để trên bàn, trên mỗi tấm kính đều có nhãn "x", hẳn là mẫu vật không sử dụng nữa chuẩn bị đưa đi tiêu hủy.
Tiêu Chiến âm thầm nhanh tay lấy một mẫu vật "x" đổi với mẫu vật mình đang cầm trên tay, thành công đánh tráo chúng.
Đây chính là tìm đường sống trong chỗ chết theo lời đội trưởng nói.
Đợi Tiêu Chiến bàn giao mẫu vật cho sở trưởng, sau đó đi xin chữ ký, thảo luận dự án, nghiên cứu tài liệu xong, sắc trời cũng đã tối.
Sắp đến giờ tan tầm rồi.
Bỗng có chuông báo tin nhắn đến, là mẹ của Vương Nhất Bác, quý bà Marshal.
[ Chiến Chiến tan tầm rồi đúng không? Ta và nguyên soái đang ở phòng tiếp khách cơ quan chờ cháu]
(*≧∀≦*)
Tin nhắn còn đi kèm một cái mặt cười.
Tiêu Chiến: "....."
Có vẻ công việc còn lâu mới kết thúc. Y thở dài chấp nhận số phận của mình, sau đó quay trở lại cơ quan.
"Chiến Chiến!" Phu nhân nguyên soái vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, liền nhiệt tình kéo y ngồi xuống bên cạnh mình.
Nguyên soái lạnh lùng khoanh tay ngồi bên cạnh, trên người ông mang theo khí thế tựa một vị vua, nhưng lúc tầm mắt chuyển đến thấy Tiêu Chiến, người có chung nguyên mẫu khuôn mặt hung dữ giống Vương Nhất Bác bỗng mềm mỏng hơn hẳn.
Vương Nhất Bác và cha mẹ tình cảm không tốt, chủ yếu là do Vương Nhất Bác đơn phương đối với họ không tốt. Vì vậy vợ chồng nguyên soái nếu có chuyện gì không ổn đều nói qua với Tiêu Chiến trước, đôi khi phu nhân muốn mang canh cho Vương Nhất Bác cũng thông qua Tiêu Chiến, vì e ngại con trai sẽ không uống.
"Chiến Chiến, chuyện ở khách sạn đêm hôm trước là thế nào?" - Nguyên soái phu nhân cao quý đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Có manh mối gì về nam Omega thần bí kia chưa? Liệu có khả năng...."
"Không có đâu ạ." Tiêu Chiến ngữ khí ôn hòa, nói như chém đinh chặt sắt, "Thượng tướng không có khả năng cùng Omega này ở bên nhau, kẻ địch đêm hôm đó vẫn còn ẩn mình muốn tính kế với ngài ấy."
"À." Nguyên soái phu nhân có chút thất vọng, thở dài: "Hiếm khi thấy Vương Nhất Bác có tiến triển gì đó với một Omega"
Hai vợ chồng họ dần bị thái độ phản ứng kịch liệt với chuyện hôn nhân của đứa con trai mà trở nên khác thường, vừa biết có người lên giường với hắn không những không tức giận, ngược lại còn cực kì vui mừng.
Giờ đây, cả Đế Quốc, đặc biệt là người thân rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của Vương Nhất Bác.
Đối với một Alpha xuất sắc như hắn, không có người kế thừa dòng máu ưu tú và sức mạnh tinh thần 3S, đúng là điều khiến ai nấy đều lo lắng. Chưa kể đến vợ chồng họ, gia tộc Aldo cũng đang cần một truyền nhân xuất sắc kế thừa quân đội.
Nhưng hiện tại chưa chờ được kế thừa, đối tượng đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Phu nhân tỏ vẻ tuyệt vọng, nguyên soái thì lộ ra thái độ bất đắc dĩ.
Tiêu Chiến vội trấn an: "Nhân duyên chưa tới, không cần gấp."
"Như vậy đi... Nếu tìm ra người kia thì cháu xem giúp chúng ta là người như thế nào, nếu không xấu xa gì thì cố gắng giữ lại, xem xem có thể cứu vãn một con đường sống hay không." Nguyên soái phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay y: "Vương Nhất Bác là Alpha, theo lý thuyết nó phải chịu trách nhiệm với Omega, cho dù ép buộc cũng phải có đối tượng đúng không? Đây có thể là cơ hội tốt."
Tiêu Chiến cảm thấy có chút khó xử trong lòng, hơi rũ mắt nói: "Xin lỗi người, nhưng cháu không có biện pháp nào với Thượng tướng cả."
"Đứa nhỏ như cháu sao có thể không được." Nguyên soái phu nhân nắm tay Tiêu Chiến cười: "Lần này tới là nhờ cháu chỉ điểm giúp"- Bà nói sang vấn đề khác.
"Chiến Chiến à... Cháu xem, Vương Nhất Bác và Nina đã giải trừ hôn ước ba tháng rồi, chúng ta định tìm cho nó một đối tượng mới, cháu có ý tưởng nào không?"
Nina Josephine, con gái của công tước Đế Quốc, một Omega ưu tú cấp A, cực kì thích hợp cùng Vương Nhất Bác tạo ra bộ gen mạnh mẽ.
Cô là đối tượng kết hôn thứ ba của Vương Nhất Bác.
Người đầu tiên là Chu Vân Vân, con gái út của thành viên hội đồng hoàng gia, nhưng sau khi liên hôn, hắn đối với cô nàng lạnh lùng thờ ơ, coi đối tượng liên hôn như không khí.
Đúng lúc này xuất hiện một tên sĩ quan ghen ghét Vương Nhất Bác chạy đến cạy góc tường, theo đuổi Chu Vân Vân rồi bắt cô huỷ bỏ hôn ước với Vương Nhất Bác.
Không những vậy, tên sĩ quan kia còn vô cùng tự hào khoe với Vương Nhất Bác, "Bây giờ Chu Vân Vân là Omega của tôi! Cô ấy yêu tôi."
Vương Nhất Bác nghe xong trầm mặc giây lát, nghiêm túc ngẩng đầu hỏi: "Chu Vân Vân... Là ai vậy?"
"...."
Nguyên soái và vợ nghĩ bụng nếu tao nhã u buồn không thích hợp, vậy thì chọn con trai thứ hai của Thiếu tướng, một Omega nam sôi nổi đi.
Kết quả hai người liên hôn hai năm, chưa từng nhìn thấy mặt nhau, nam Omega kia tìm đến cơ quan khóc nháo đòi thắt cổ, mãi đến năm thứ ba, người nọ tỏ vẻ không chờ được nữa, cùng người mình thích giải trừ hôn ước rồi cao chạy xa bay.
Người thứ ba....
Đại khái cũng là giải ước cách đây ba tháng.
Nghĩ lại cũng thật thảm.
Phu nhân giờ này hết cách, đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của y, Tiêu Chiến lưỡng lự, có chút khó xử.
"Cháu cứ nói tùy tiện thôi, chúng ta chỉ lắng nghe, tham khảo một tí."
Tiêu Chiến suy tư giây lát, cố gắng tưởng tượng, "Cháu cảm thấy... Đầu tiên là không được quá ồn ào ầm ĩ, không phô trương cũng đừng bám riết, nũng nịu đáng yêu càng không được, Thượng tướng chán ghét nhất loại này."
"Được!" Phu nhân lấy giấy bút ra ghi vào cuốn sổ ghi chú.
Tiêu Chiến "........"
Y căng da đầu, tiếp tục nói: "Hơn nữa... Tuy rằng không thể quá ầm ĩ, nhưng cũng không được quá yên lặng, dè dặt. Phải chủ động tìm đề tài nói chuyện với Thượng tướng, ngài ấy không thích kiểu đầu gỗ, bản thân không cần tỏ ra rất thân mật, đừng truy hỏi dồn dập, phải biết khen ngợi Thượng tướng."
Phu nhân xoa xoa ngón tay, ghi lại.
"Tốt nhất là độc lập, ưu tú, có thể tự chiếu cố cho bản thân và cuộc sống hằng ngày của Thượng tướng, trong công việc ngài ấy thích người có cùng suy nghĩ với mình."
"Thượng tướng dễ tức giận, cho nên tính tình cần nhu hòa một chút."
Nguyên soái nhăn mày, phát hiện có điểm không thích hợp.
Vợ ông cũng cuộn ngón tay lại.
Đây không phải đang tả Thư ký Tiêu hay sao?
Hai người im lặng liếc nhìn Tiêu Chiến, y lại không hề phát hiện ra.
Vợ chồng nguyên soái cũng biết y không có ý gì với Vương Nhất Bác, bọn họ từng nói bóng gió rất nhiều lần, liều mạng tác hợp. Tuy rằng Alpha và Beta kết hợp sẽ không nâng cao chất lượng pheromone như Omega, nhưng họ hạ thấp yêu cầu xuống chút cũng được, với cả Tiêu Chiến cũng là người vô cùng đặc biệt.
Chỉ tiếc là y không mang theo bất cứ suy nghĩ gì từ chối.
"Làm sao vậy ạ?" Tiêu Chiến dừng lại.
"Không có việc gì, cháu cứ tiếp tục nói đi." Phu nhân cười tủm tỉm gạch hết chữ trên giấy, trực tiếp lưu lại một dòng:
-Tìm người như Thư ký Tiêu là được.
"Cháu..."
Tiêu Chiến còn đang muốn nói thêm, liền thấy cửa lớn phòng khách bị đẩy vào một cách thô bạo.
Vương Nhất Bác vừa trở về, mang theo một thân đầy khí lạnh, sắc mặt đáng sợ đứng ở ngay cửa.
"À." Nguyên soái phu nhân cười cười nói: "Con trở về rồi hả? Chúng ta...."
"Lại muốn tìm đối tượng cho con?" Vương Nhất Bác lạnh giọng: "Còn ép buộc thư ký của con?"
"Không, không có! Chúng ta sao có thể làm tổn thương Chiến Chiến ." Phu nhân vội vàng giải thích, "Vương Nhất Bác, con hiểu lầm rồi, chúng ta lo lắng cho con, nên đến hỏi chuyện xảy ra ở khách sạn hôm trước."
"Nếu có thời gian lo lắng cho con, chi bằng lo cho anh trai con trước đi." Vương Nhất Bác sắc bén nói, sau đó bước đến nắm chặt cổ tay của Tiêu Chiến, kéo y đứng dậy.
"Con..." Tươi cười trên mặt phu nhân cứng đờ, nguyên soái thoắt cái sa sầm mặt, ngồi bên cạnh không lên tiếng.
Vương Nhất Bác cũng lười nói chuyện, trực tiếp kéo Tiêu Chiến ra ngoài.
Cổ tay bị nắm có chút đau, nhưng Tiêu Chiến không hé răng. Mãi tận khi bị dắt đến văn phòng của Vương Nhất Bác, hắn mới buông tay ra.
Vương Nhất Bác đứng trước mặt Tiêu Chiến, bóng dáng che lấp y, khó chịu hỏi: "Họ làm khó cậu?"
"Không có!" Tiêu Chiến cười, "Như lời của phu nhân nói, chỉ là đến hỏi thăm tình hình mà thôi."
Vương Nhất Bác nhướn mày, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến .
Mùi cây thuốc lá nồng đậm bao trùm lấy Tiêu Chiến, y nhắm mắt, cố gắng duy trì tỉnh táo: "Nguyên soái phu nhân đúng là tìm tôi hỏi chuyện đối tượng liên hôn, xem người như thế nào mới thích hợp, không hề làm khó tôi, chỉ tán gẫu bình thường thôi."
"Ừ." Vương Nhất Bác đi vào phòng trong, chuẩn bị nghỉ ngơi, tối nay chắc là vẫn ngủ ở cơ quan.
Cách xa một khoảng, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm.
Vương Nhất Bác cởi giày và áo khoác, dặn dò: "Nếu có ai bắt nạt cậu, cứ nói với tôi."
"Vâng." Tiêu Chiến đáp ứng.
Vương Nhất Bác nhìn thời gian, thuận miệng bảo: "Cũng khuya rồi, cậu ngủ lại đây luôn đi."
Bình thường nếu hai người tăng ca đều sẽ ngủ lại cơ quan, trong văn phòng của Vương Nhất Bác có một cái sô pha cực kì lớn, ngủ rất thoải mái.
Tiêu Chiến lúc trước không cảm thấy gì, Vương Nhất Bác ở quân doanh cũng ngủ chung với đồng đội, tuy nhiên hắn khá kiêu ngạo, hay giữ khoảng cách nhất định với người khác, giống như phòng trong và sô pha, có điều hiện giờ....
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác thay đồ trong phòng, lúc hắn kéo áo lên, lộ ra tấm lưng cường tráng đầy vết sẹo cũ.
Tiêu Chiến: "......."
Nụ cười trên miệng y cứng lại
Không xong rồi.
Tiêu Chiến phát hiện, y bây giờ không có cách nào nhìn thẳng Vương Nhất Bác, vô thanh vô tức mang theo ý nghĩ mờ ám đối với nòng cốt Đế Quốc kia, trong người bỗng nảy sinh cảm giác muốn ỷ lại.
Càng khó xử hơn lúc bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng nếu y từ chối đột ngột thì càng thêm kỳ quái.
Tiêu Chiến lần nữa sâu sắc cảm nhận....
Công việc thư ký này, thật sự không phải dành cho người thường làm.
=================
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top