chương 3

Khi hắn bước vào khách sảnh, Mew đại công tử đã ung dung bắt chéo chân chễm chệ trên salon uống trà, trong khi quý tử đầy đức hạnh Off đang miệt mài xem gì đó trên ipad!

"Không ai chào đón tôi à? Mew, Off cậu ta đang xem gì vậy?"

"Cậu không đoán được sao?" - Mew bình thản nhấp nhẹ hớp trà, cười giễu cợt hỏi!

"Ý cậu là gì?" - hắn nhíu mày

"A a a nhân vật chính đây rồi, Bible đại thiếu gia, cậu kiếm đâu ra tên nhóc đáng yêu đến vậy, tôi muốn gặp cậu ta ha ha, ảnh của hai người đang được tung đầy trên mạng và các mặt báo, cậu thấy cậu chưa đủ nổi tiếng sao? Cậu Wichapas Sumettikul!" - Off ngẩng đầu khỏi màn hình ipad, cười toét cả mồm.

"YA~em đến rồi đây" - Yin bước vào, theo ngay sau đó là War, vệ sĩ "bảo bối" của cậu ta! War tuy vẻ mặt nghiêm túc hơi lạnh lùng nhưng thật sự rất đáng yêu, luôn bị "công tử đào hoa" Yin của chúng ta chọc đến đỏ mặt bối rối, thằng nhóc đẹp cứ như được điêu khắc từ những người nghệ sĩ khéo tay lành nghề.

"Ya~War, em lại sang canh chừng Yin đấy à, haha, hôm nay Bible chả mang theo cô gái nào cả, thật hiếm thấy, cậu ta có một thằng nhóc nhìn thôi là muốn cắn, đáng yêu giống War của chúng ta vậy!" - Off hào hứng bắt đầu câu chuyện trong khi khuôn mặt War dần đỏ lên, tím lại rồi chuyển sang xám xịt.

Yin thấy không ổn liền xua tay lia lịa - "Thôi thôi anh stop giùm em!"

Bible thì không được nhẹ nhàng như Yin.

"Pặc!"

Hắn giật nhẹ chiếc ipad và quẳng vào một góc salon.

"Ya~cái tên này, nhẹ tay một chút, tôi xót đấy!" - Off xuýt xoa đùa cợt.

"Lần sau tôi sẽ quẳng nó vào tường!" - hắn lườm mắt.

"Được rồi tiệc tùng gì thì bắt đầu đi, tôi muốn Coctail, War là một bartender rất khá, hôm nay em pha chế nhé!" - Mew đại công tử kết thúc cuộc chiến và bắt đầu đề nghị một vài thứ mới mẻ cho bữa tiệc.

"À Off, công ty của cậu không phải chuyên về mảng kĩ thuật tạo hình sao? Làm lại tấm ảnh này cho tôi, bây giờ luôn đi!" - hắn lấy ra bức ảnh từ ví đưa sang Off.

"Bible đại thiếu gia à, công ty cậu không thiếu người mà!" - Off trợn mắt phàn nàn.

"Tôi muốn cậu làm, in ra một tấm mới cho tôi luôn, với cậu chỉ là vặt vãnh thôi, đừng giả vờ!" - hắn ịn tấm hình lên giữa trán Off.

"Aishh, cậu là tên vô tình, tại sao không bao giờ cậu nói yêu tôi vậy ha ha" - Off đấm vào vai hắn, giả lả đùa cợt.

Hắn lắc đầu phì cười chịu thua thằng bạn thân, trông hắn thật sự thoải mái vui vẻ khi ở cạnh bốn tên "chỉ sợ thiên hạ không loạn" mỗi người một vẻ này.

Trong giới thượng lưu, có được mối quan hệ bạn bè không mưu toan vụ lợi như giữa các chàng trai này thật không hề dễ dàng. Và hơn bất cứ ai, họ luôn biết điều đó và trân trọng lẫn nhau...

********

Cuộc vui thâu đêm kéo dài đến gần 3 giờ sáng, hắn say mèm với cơ thể nồng nặc mùi rượu quờ quạng vào phòng.

Cậu vẫn đang say ngủ trong ổ chăn ấm áp, tận hưởng cảm giác tự do của mình! Máy điều hoà vẫn đều đều chạy. Hắn mò mẫm di chuyển trong ánh đèn ngủ hơi mờ, loạng choạng ngã nhào trên sàn và ngủ như chết tại chỗ.

05:00 AM

Theo đúng giờ đồng hồ sinh học, cậu tỉnh giấc, ngồi dậy vươn vai hít thở và suýt nữa bị "sặc không khí" mà chết vì "cái đống thù lù" đang nằm rũ rượi trên sàn.

"Chúa ơi hắn ta về khi nào? Sao lại ngủ trên sàn, hắn nằm đó bao lâu rồi nhỉ?" - cậu sợ sệt xuống giường, từ từ tiến lại, dùng chân khều khều.

"Này! Này!"

"..."

Không có động tĩnh, cậu liều mạng đá đá vào người hắn.

"Dậy đi, lên giường mà ngủ! Sàn lạnh đấy"

"..." - Hắn vẫn không động đậy...

"Xì, mặc xác anh, nằm đâu thì chết ở đấy luôn đi!" - cậu le lưỡi phủi mông bỏ đi, nhưng được vài bước lại khựng lại! Có thể cảm giác được cái lạnh thấm vào lòng bàn chân mình...

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, cậu quay lại, cố hết sức kéo lê hắn đến giường, xốc hắn lên nệm.

"Hộc...hộc...tên khốn, nặng quá, này thì phe phởn với gái rồi về báo tôi, này thì say xỉn, này thì bắt nạt tôi..."

Cứ mỗi cái "này thì" cậu lại đánh túi bụi vào hắn. Đến khi thoã cơn tức rồi mới dừng lại... Hắn vẫn say ngủ, chiếc sơ-mi mở tung vài cúc xốc xếch, mái tóc nâu đỏ rũ xuống rơi rụng phủ trên trán, che cả tầm mắt, hắn ngủ trông thật an tĩnh... Nhưng...

"Chẹp...trông anh vẫn giống ác ma, đúng là xấu xa từ trong máu mà, xì!" - sau một hồi say mê nhìn, cậu vẫn tặc lưỡi chép miệng, ánh mắt khinh khỉnh đánh giá hắn.

"Haizz~thoát được một đêm rồi, tối nay mình phải làm sao đây, hắn sẽ không dễ dàng buông tha nữa!" - cậu thở dài.

"A~Hay là giả vờ đau bụng? Aishh không được, vậy phải ở cả đêm trong toilet à?" - sáng kiến mới thất bại...

"Không nghĩ, không nghĩ nữa! Tranh thủ lúc hắn còn ngủ, mình chuồn cái đã!" - cậu lắc mạnh đầu lao vội xuống giường vào phòng tắm thay đồ. Nhìn mình trong gương, trên làn da non mịn in đầy dấu hôn, vết bầm tím, cậu dại cả người. Chúa ơi, tối nay hắn sẽ không chỉ hôn thôi chứ?

"Mau, mau lên Build, đi làm, ra khỏi nhà, và tối nay dù có phải ngủ ở bến tàu điện ngầm hay lăn lóc ở gầm cầu sông Bangkok cũng đừg trở về. Không thì mày chết chắc!" - cậu đưa tay tạo thành hình nòng súng, nhắm vào hình ảnh mình trong gương và "Pằng! Knock out"

Cậu lao nhanh xuống lầu, nhào ra phía cửa, bất thình lình bị hai tên vệ sĩ "đầu bóng loáng" chặn lại.

"Thiếu gia đã dặn cậu không thể ra ngoài khi chưa có lệnh của anh ấy!"

"Thiếu...thiếu gia á? Aishh cái tên thiếu gia giàu mà thừa vô liêm sỉ đó! Tôi mặc kệ, mau tránh ra, tôi phải đi, sắp trễ rồi!" - nói đoạn cậu gạt phăng tay bọn vệ sĩ, nhưng lại bị kéo lại lần 2.

Cậu ngẩng đầu nhìn bằng đôi mắt ai oán, khuôn mặt mau mau xụp đổ, giận đến "máu chảy đầm đìa" cắn răng cố nặn ra nụ cười.

"Mau để tôi đi, muộn mất rồi!"

"

Không được!" - hai tên đồng thanh.

Nói lí không được, cậu chuyển sang trò năn nỉ. Trong bụng phỉ báng mình lại dùng cái trò buồn nôn này nhưng đối phó với tên khốn ấy có vô sỉ bao nhiêu cũng chỉ tiếc mình chưa đủ vô sỉ.

"Ây da hai anh đẹp trai blah blah blah..." - cậu show off nụ cười toả nắng đáng yêu chân thành nhất thế kỉ. Sau khi xổ một tràng đưa hai thằng lên mây mà bản thân thì buồn nôn đến lên bờ xuống ruộng, cậu kết luận bằng một câu năn nỉ.

"Làm ơn cho tôi đi đi mà, xin các anh đấy!"

"KHÔNG THỂ!"

"Aishh đúng là lãng phí cả tấn nước bọt của mình."

Đừng đùa chứ, có cho cả núi vàng hai thằng cũng không dám để cậu đi! Lần trước chỉ vì nghe lời ông bà chủ, cãi lệnh thiếu gia mà đã bị cạo trọc rồi, lần này mà để cậu đi thì hai tên chỉ có nước gào thét tại sao cha mẹ sinh ra mình không đủ lông để cạo nữa thôi.

Cả tiếng đồng hồ day dưa không được, cậu quyết định chơi tuyệt chiêu cuối - nói láo và đe doạ!

"Này! Tên khốn... À không, thiếu gia của các anh kêu tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng! Để tôi đi mau nếu không tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!" - cậu vênh váo đe doạ, nhìn nét mặt hai tên xám lại mà hí hửng lần này thành công chắc rồi, nhưng...

"Tôi có sai cậu đi mua gì sao?" - tiếng cười khẽ kèm theo giọng nói châm chọc vang lên từ sau lưng.

"Aishh trời ơi không xong rồi!" - sống lưng lạnh toát giống như đang bị nhìn chằm chằm, mồ hôi túa đầm đìa, cậu hít sâu một hơi, nhe răng tít mắt cười giả lả quay lại.

Hắn đứng đó khoanh tay, người hơi nghiêng dựa vào thành cầu thang, chiếc sơ mi đen bị tung vài cúc, xốc xếch, mái tóc nâu hơi rối, trông hắn phong trần. Nụ cười nhếch mép và ánh mắt đen sẫm u tĩnh nhìn cậu.

Hắn nhìn cậu bằng đôi mắt hút hồn ấy, cậu bối rối, ánh mắt hắn như xuyên thấu cậu. Cảm giác mình thật sân si, giống như trần truồng qua ánh nhìn của hắn. Cậu cứng người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười một cách "chân chó" nhất.

"Ha...ha...xin chào, buổi sáng tốt lành, hôm nay thời tiết thật tốt! Ha...ha...hơ..."

"Trả lời! Tôi có kêu cậu đi mua thứ gì sao?"

"..."

"Ha...ha...hơ...là tôi nhầm, anh không nói cần mua gì cả!" - cậu run rẩy xám ngoét mặt, với mức độ vô sỉ không đáy của hắn, có khi lại bắt cậu đi mua thứ gì đấy đắt bằng cả núi tiền mà không đưa một đồng nào thì chết.

"Trở về phòng!" - hắn bật nhẹ ra ba chữ rồi đi thẳng lên lầu. Ôi ba chữ khác nào sét đánh bên tai, cậu bất lực ỉu xìu rũ rượi cuối gầm đầu chậm chạp theo sau hắn.

Sau khi cả hai đã trở về phòng, hắn điềm tĩnh ngồi ở xalon nhìn cậu phía mép nệm!

"Nhìn gì? Cái tên...agrr tôi còn không biết tên anh, anh là ai? Tôi đã dính phải chuyện gì không biết nữa!" - cậu vò tung mái tóc đen của mình.

Hắn không nói gì, mở ngăn bàn lấy ra một tập hồ sơ đưa cho cậu!

"Tài liệu về tôi, những thứ cậu cần biết, đọc thật kĩ chúng. Sau khi tôi tắm xong, ta sẽ nói về vấn đề này!" - nói đoạn hắn bước nhanh vào phòng tắm.

********

Đến khi tiếng nước dừng hẳn,cửa phòng tắm mở ra, hắn với mái đầu ướt sũng, tấm thân trần và chiếc quần đen dài. Cậu vẫn ngồi đó,đôi mắt mở lớn dại ra,hoàn toàn bất động cho đến khi phần nệm bên cạnh lún xuống,cậu mới chậm chạp quay sang,chính cậu cũng không nhận ra giọng nói đang bật ra từ cổ họng mình,đầy kích động và run rẩy.

"Anh...anh...người như anh,sao lại cần tôi? Anh cần tôi với mục đích gì?"

"..."

Có phải hắn đã ích kỉ, nhẫn tâm khi lôi cậu vào chuyện này...?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top