chương 17
"Á!!!" - mảnh chậu vỡ cứa vào tay, giọt máu đỏ tươi rơi trên cánh hoa...
"Điềm báo..." - Build sợ hãi run bần bật, quên cả máu đang chảy.
"BUILD! Em đang làm gì hả!"
Bible lao đến nắm lấy bàn tay đang chảy máu không ngừng. Hắn vừa về đang định tìm cậu báo tin vui đã bắt gặp cảnh tượng này.
Hắn vội muốn chết mà cậu vẫn đơ ra, ánh mắt ẩn nước nhìn như không nhìn gì cả.
"Anh... Bơ Bơ... Bơ Bơ dập nát rồi làm sao đây... Em... Chính em đã đẩy rớt nó... Ô ô... Em... Ô ô..."
"Có chuyện gì? Không phải hôm nay đi gặp anh trai rất vui vẻ sao? Em sao vậy?"
Đột nhiên cậu nói năng lung tung khó hiểu, lại còn khóc doạ hắn lòng rối như tơ vò. Nhanh chóng mang cậu vào phòng tắm ngâm bàn tay bị thương vào nước nóng, hắn lo lắng.
"Vỡ rồi thì thôi, em mua chậu khác cho anh là được! Nín đi, ngoan!" - Dịu dàng xoa mái tóc mềm rồi hôn lướt qua làn môi run rẩy, hắn xoa nhẹ lưng cậu trấn an.
Build từ trong sợ hãi tỉnh lại, khép mắt đón nhận cái hôn mà lòng dần thanh tĩnh.
Sau khi rửa sạch vết thương Bible sang phòng sách lấy hộp sơ cứu, lúc vào lại phòng, Build đang ngồi lặng yên bên mép nệm, cúi gục đầu nhìn vết thương rướm máu, nhìn cậu như thế bỗng nhiên lòng dấy lên nỗi sợ hãi vô hình, thân ảnh nhỏ bé ngay trước mắt sao chơi vơi mơ hồ.
Hắn tiến lại khuỵ chân ngồi xuống, băng bó vết thương cẩn thận xong đẩy hộp sơ cứu sang bên, ngước lên nâng chiếc cằm nhỏ.
"Build, nhìn anh này!"
"..." - Cậu chầm chậm ngẩng nhìn khuôn mặt tuấn tú tuyệt mĩ.
"Em đang nghĩ gì?" - sao người luôn có thể đoán suy nghĩ kẻ khác như hắn lại bất lực khi nhìn vào đôi mắt trong suốt này?
"Nếu ta xa nhau thì sao?"
"..." - cậu chưa bao giờ như thế!
"Em cũng không biết, thôi bỏ đi..."
Hắn nhào người ôm chặt cậu ngả ra nệm gằn giọng.
"Không cho phép em có ý nghĩ đó!"
Ngoài trời tối đen như mực, cơn gió đêm rít qua khe cửa, đám đất cát bị thổi bay tứ tung, cây xương rồng lăn lóc một góc lan can và mấy mảnh sứ vỡ đập vào nhau canh cách.
Giọt máu đã khô trên nền đá như nhuốm đỏ cả trời bi thương...
Đau thương đến chết...
Bốn từ có đủ hình dung cho ngày mai và tương lai sắp tới?
Tấm rèm rung nhẹ, bên ngoài giọt sương đêm lạnh buốt trong gió thốc, ngược lại trong phòng không khí ái muội nóng bỏng tràn ngập...
Hai khối thân thể trần trụi quấn chặt nhau, cơn mưa hôn bỏng rát tái tê trên làn da non sữa, những cái hôn đê mê đượm khát khao yêu thương...
Tiếng rên rỉ thoã mãn, tiếng thở dốc kích tình...
Yêu đi cho đêm cuối bên nhau.
Trao môi hôn đi cho xa nhau không nuối tiếc...
Lắng nghe nhịp đập tim yêu thật sự cho xoa dịu nỗi thống hận sắp mang theo...
Đắm nhìn mắt nhau cho vơi nỗi nhớ như liều thuốc độc ăn mòn trái tim tan nát...
Sắc trời còn nhá nhem tối chưa sáng hẳn. Bible an tĩnh ngủ say bên cạnh. Không như mọi hôm, Build gặp ác mộng và choàng tỉnh, mồ hôi túa như mưa.
Khi hoàn hồn lại mới phát hiện chỉ là mơ, cậu vẫn nhớ như in hình ảnh cuối cùng, Bible đứng đó, đôi mắt ngầu đục thù hận, tay bóp chặt cổ mình.
"Cậu thật dơ bẩn, tên sát nhân!"
"May quá, mơ thôi!" - đặt tay lên tim cố điều hoà nhịp đập cuồng loạn, Build nhìn nam nhân đang ngủ. Nhìn như chưa bao giờ được nhìn, nhìn như đây là lần cuối cùng được nhìn hắn.
Từ mái tóc, màu nâu đỏ thật đẹp. Đến vầng trán cao cương nghị, đến đôi mày kiếm, đôi mắt hơi xếch lên nguy hiểm, hàng mi dày...
Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại...
Làn da trắng...
Rồi mắt cậu nhìn mê đắm chiếc bông nơi tai phải- "Tâm Thuỷ" ánh kim cương lạnh lẽo loé lên, lấp loáng sau vài lọn tóc...
Tay vô thức mơn lên "Vũ Lạc" đang đeo bên tai trái, cậu có thể cảm giác hơi lạnh của pha lê toả ra...
Bible cúi đầu, thấp dần, thấp dần...
Cái hôn nhẹ lên tóc, trượt lên trán, lên đôi mắt rung nhẹ, lên hai má, lên chiếc mũi cao rồi dừng lại trên phiến môi mỏng. Nụ hôn không nhạt, nhưng chỉ đơn giản là môi ép trên môi, có chút chua xót...
Ai đó từng nói, nếu muốn một người mãi mãi không quên bạn, hãy ếm bùa họ, thì thầm vào tai khi họ đang ngủ say...
Thật ngu ngốc phải không?
Build rời môi người yêu, khẽ thì thầm vào tai hắn.
"Bible yêu Build! Lần thứ nhất: mãi yêu em nhé!"
"Bible yêu Build ! Lần thứ hai: đừng hận em!"
"Bible yêu Build! Lần thứ ba: đừng quên em..."
Cậu đang làm trò nhảm nhí gì đây?
Tại sao lại nói những lời này nhỉ?
Cả đống thứ để ếm giống như "cho em thật nhiều tiền","điên đảo vì em đi". Sao lại là quên và hận, hay vì đó là thứ đau đớn nhất trong tình yêu mà ai cũng sợ hãi, phải rồi...
Có lẽ vì quá lo lắng cho cuộc hẹn sắp tới thôi. Nhưng cậu nhất định sẽ dùng sự chân thành để xin một cơ hội chứng minh tình yêu thật sự.
Build cứ thất thần lơ đễnh cho đến trước giờ đi làm! Bible tinh thần sảng khoái, tâm trạng tốt vặn nắm cửa định ra khỏi phòng, bỗng góc áo bị níu mạnh.
"Pí Bible! Hôm nay em..."
"Em gọi anh là Pí Bible á? Haha, vui thật đấy!"
Cậu định nói hôm nay sẽ đi gặp cha hắn, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào.
"Nói yêu em đi!"
"..." - Bible im bặt, bất ngờ và ngượng ngùng.
"Anh chưa nói yêu em bao giờ!"
"Sao phải ngay lúc này?"
"Em không biết, đột nhiên rất muốn nghe"
"Tối nay! Khi trên giường anh sẽ nói" - hắn ái muội thì thầm vào tai làm Build đỏ lựng mặt.
Khi đến bar, Build xuống xe ôm chặt Bible không muốn buông.
"Em sao vậy hả?" - cậu quá lạ lùng khiến hắn không an tâm, hơi khó chịu.
"Làm việc tốt nhé! Tạm biệt!" - hắn gỡ cậu ra, hôn nhẹ lên trán rồi lên xe rời khỏi. Nhìn bóng xe xa dần, bất an càng thêm bất an.
"Tạm biệt..."
4 giờ chiều, theo đúng hẹn và chỉ dẫn, Build đi bộ đến cầu sông Bangkok, một chiếc inova đen đứng đợi sẵn. Cửa xe mở, cậu ngồi vào ghế sau, bên cạnh là ngài Korn. Xe bắt đầu lăn bánh ra hướng quốc lộ...
"Cháu chào nghị sĩ!"
"Gọi ta là bác!"
"Vâng, bác Korn!"
"Hôm nay vì sao ta hẹn cậu ra đây, có biết không?"
"..."
"Im lặng? Rất khôn ngoan!"
"Cho cháu một cơ hội, xin ngài!" - Build nắm chặt tay, quả quyết cúi đầu.
"Ta không biết cậu yêu nó hay yêu tiền của nó!"
"Bác không tin cháu?"
"Ta đương nhiên không tin cậu!"
"Vậy bác không tin con trai mình sao?"
"..." - Ông Korn đớ người.
"Anh ấy không thể mua bằng tiền! Nếu bác đưa ra một số tiền đồng nghĩa với việc xem rẻ con trai mình!"
Build dường như đang chặn đứng những tình huống có thể xảy ra. Không ai hay biết có chiếc xe lạ theo ngay sau mình...
"Hãy để anh ấy được hạnh phúc!"
"..."
"Hạnh phúc cả phần của Pí Him"
Câu nói như đòn giáng mạnh lên ông Korn, ông đổ người ra ghế dựa. Cái chết của Him là điều khiến ông hối hận cả đời...
"Ta đã chuyển vô tài khoản cậu một số tiền!"
"Gì chứ? Cháu không cần tiền, bác cứ đánh đuổi cháu đi nhưng không được dùng tiền để sỉ nhục tình yêu của cháu!" - Build nói vội, rõ ràng từng chữ.
"Ta cho cậu một cơ hội"
"..."
"Rời khỏi nó 4 năm. Chứng minh tình yêu của cậu. Thời gian là thước đo tốt nhất. Dùng số tiền đó, ta muốn cậu thành công trở về!"
"4 năm..." - Build mê man lẩm nhẩm con số.
"Thời gian vô tình, lòng người có vô tình hay không? Đương nhiên cậu có thể cầm số tiền đó và không trở lại. Nhưng nếu sau 4 năm, cậu thành công trở về, ta sẽ chấp nhận."
"Bible anh ấy..."
"Sợ nó quên cậu? Nếu nó quên, vậy trò chơi vô hiệu, đừng trở lại!"
"Anh ấy sẽ không quên cháu, chắc chắn!" - Build khẳng định.
"Thế?"
"Cháu nhận lời! Cháu sẽ chứng minh, trò chơi này, bác thua ngay từ đầu" - cậu nhìn thẳng vào mắt ông, đôi mắt trong suốt không hề sợ hãi.
"Ha ha rất có khí chất!" - ngài Korn hài lòng cười lớn vỗ vai cậu.
"Trong 4 năm nếu cậu liên lạc với nó, trò chơi chấm dứt."
Đương nhiên ông sẽ thuyết phục con trai mình từ bỏ, 4 năm là khoảng thời gian đủ để hắn tỉnh ngộ.
"Bác...là người cha tốt! Anh ấy rất may mắn!"
Ngài Korn hơi sững người rồi cười hiền...
"Nếu..."
RẦM!!!
Đột nhiên trong khoảnh khắc Build cảm giác xung quanh đảo lộn quay cuồng bởi cú va chạm khủng khiếp. Cơ thể bị xốc mạnh, đập vào thành xe... Tài xế mất kiểm soát, dải phân cách đường phóng đại sát bên cửa kính.
XOẸT...T...RẦM...
Chiếc inova lật úp trên đường, khói bốc mù mịt từ đống đổ nát, phần đuôi xe hầu như không còn, cửa kính vỡ tan...Build từ cơn mê nhíu mày đau đớn tỉnh lại.
Đây là đâu?
Hơi tối, mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi.
Nóng quá, đau quá!
Cậu xờ tay xuống bụng phải, chúa ơi đầy máu, một mảnh kính vỡ gâm sâu vào, cả bả vai phải...
Đầu bị va mạnh máu tuôn không ngừng.
Build gắng gượng hết sức bình sinh, cố nén hoảng loạn. Rõ ràng có người cố ý húc thật mạnh vào đuôi và mang trái xe ngay khúc cua, đây lại là đoạn đường vắng chưa ra quốc lộ chính. Cậu cũng không còn sức để kêu. Làm sao, làm sao đây? Trời nhá nhem tối, không có gió...
"Phải bình tĩnh, không được ngủ. Build, không được ngủ!" - cậu tát mạnh vào má, cơn đau hoa cả mắt làm gần như mất đi ý thức. Nhưng nếu xỉu sẽ chết chắc. Build quay sang bên cạnh, ngài Korn người đầy máu, mắt nhắm nghiền, nhưng dường như còn hơi thở yếu ớt.
Cậu cắn răng nhích người đạp đi mấy mảnh kính bể trên cửa xe, khó khăn trườn ra ngoài từng chút..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top