Chap 45
Nó mang vẻ mặt hốt hoảng đằng đằng đi từ ngoài vào sảnh công ty. Ai đi ngang nó cũng cúi chào nó. Quay nhìn sắc mặt nó lúc này cũng bất ngờ một Chủ tịch lạnh lùng điều gì có thể khiến chị ta hốt hoảng như thế...
-Chủ tịch...
Nó vừa mở cửa văn phòng ra thì thấy Diệp Anh mặt mày tái mét ngồi trên sofa. Trong phòng còn có vài nhân viên vẻ mặt lo lắng ngồi xung quanh cô. Nó nhìn cô như vậy lòng đau như cắt liền chạy lại ôm cô vào lòng tay vỗ vỗ vai trấn an cô.
-Diệp Anh...em đây...em ở đây rồi. Đừng sợ...không sao.
Nó vòng tay ôm cô vào lòng, tay xoa xoa đầu cô trấn an mặc cho những nhân viên còn ở đó hay không. Diệp Anh bình tĩnh lại ngước lên nhìn nó nói chuyện
-Tôi không sao...Thy Ngọc...do cô ta...
-Em biết...giờ mình khoan nói chuyện này đã. Em đưa chị về nhà nha.
-Không cần đâu...tôi không sao cả.
-Nhưng...
Dù cô nói không sao nhưng nhìn cô nó vẫn cảm thấy bất an lo lắng không ngừng.
-Tôi không sao thật mà...
-Vậy giờ em ở đây với chị. Chị ngồi đây nha...em giải quyết chuyện này cái đã.
Nói rồi nó liền lại chỗ bàn làm việc ngồi vào ghế nhìn đám nhân viên lạnh lùng. Nó nhìn vào hộp quà trên bàn làm việc của mình mà những tia máu đã hiện lên hết. Trong hộp là 1 con búp bê dính đầy máu. Nó đập tay mạnh xuống bàn làm cho đám nhân viên đứng phía trước nuốt nước bọt run lên cầm cập vì chưa bao giờ trông nó đáng sợ đến như vậy. Họ cũng biết nó rất thương yêu Diệp Anh nên hôm nay Diệp Anh bị dọa như vậy chắc chắn trong lòng đang rất xót xa và giận dữ.
-Khốn kiếp...
Bình tĩnh lại nó nhìn đám nhân viên lạnh lùng lên tiếng hỏi:
-Xảy ra khi nào?
-Dạ...sáng nay chuyển phát nhanh đưa tới đúng lúc thư kí Hoàng vừa tới công ty luôn ạ.
Một nhân viên nữ trong đó giọng run rấy cúi đầu nói chuyện với nó. Đột nhiên điện thoại reo lên thấy số A Khiết nó quơ quơ tay ra hiệu cho đám người kia ra ngoài rồi nhấc điện thoại lên nghe.
-Aloo...
-Chủ tịch cô Phụng gặp chuyện rồi ạ.
Giọng A Khiết lo lắng vang lên trong điện thoại khiến cho người nghe càng thêm lo lắng bồn chồn.
-Em tôi bị làm sao?
Nó nghe câu nói của người kia liền giật mình đứng phắt dậy kê sát điện thoại vào nghe.
-Dạ. Cô Phụng vừa nhận được một món quà đe doạ.
-Cô đưa em tôi tới TN. Đem món quà đến cho tôi.
Nói rồi nó vội cúp máy xuống tay chống xuống bàn tức giận đến thở không ra hơi.
Reng...reng...
Đang tức giận đùng đùng thì điện thoại bàn của văn phòng reo lên.
-Aloo...
-Chủ tịch Trần, món quà tôi tặng. Bạn gái cô thích chứ?
Giọng của kẻ chán sống vang lên càng làm nó như dầu mà đổ vào lửa vậy. Lãnh Hàn Nhu vênh váo cười đắc ý trong điện thoại. Nó cố kiềm chế cơn tức xuống cười rõ cho người bên kia nghe mà lên tiếng :
-Hi...thích. Cô ấy còn nói tôi phải nghĩ xem nên tặng gì lại cho cô đó.
-Hihi...Không cần khách sáo. Đây chỉ mới là quà ra mắt thôi. Tôi còn việc, xin phép.
Lãnh Hàn Nhu đắc thắng nên cười rất vui vẻ. Sau đó cúp máy. Mặt nó giờ có thể nói đỏ như đang nhậu sỉn vậy. Cầm điện thoại trong tay mà xiết chặt, ánh mắt đỏ ngầu đầy lạnh lùng. Diệp Anh ngồi ở sofa thấy nó như vậy cũng không tiện lên tiếng.
-Đến gặp tôi...
Nó nhấc điện thoại lên gọi giọng lạnh lùng nói rồi lại cúp đi. Một lúc sau khoảng 6 người thanh niên mặc toàn đồ đen bước vào văn phòng. Thấy nó từ ngoài cửa đã cúi chào hô to rồi.
-Chủ tịch...
Họ vừa vào nó cầm hộp quà quăng tới ngay mặt họ không nói gì.
-Cái này...
Đám người đó nhìn hộp quà sắc mặt liền tái đi biết mình đã chậm trễ gì rồi. Liền quay lưng lại nhìn Diệp Anh xin lỗi.
-Cô chủ...tụi em xin lỗi.
-Ơ...không sao đâu.
Họ làm như vậy khiến cho cô đột nhiên bất ngờ có phần khó xử. Vì chưa bao giờ cô thấy một đám người kêu cô là cô chủ mà lại cúi gặp người tôn kính như vậy. Điều này làm tăng thêm sự nghi ngờ của cô đối với Thy Ngọc hơn.
-Bây giờ tụi em sẽ đi đòi lại công bằng cho cô chủ.
Đám người kia hùng hổ quay lưng nói với nó rồi định bỏ đi.
-ĐỨNG LẠI...
Nhưng ý định đó liền bị bác bỏ khi nó to tiếng kêu họ. Đúng lúc này A Khiết cũng dẫn Kim Phụng tới công ty. Thấy Kim Phụng mặt mày phờ phạt đi vào nó lo lắng thay đổi thái độ 180 độ ôn nhu chạy lại dìu Kim Phụng vào ghế ngồi mà hỏi chuyện:
-Phụng...em không sao chứ????
-Em không sao???
Kim Phụng mệt mỏi đôi mắt thất thần nhìn nó.
-Được rồi...giờ em và Diệp Anh về nhà nghỉ ngơi đi. Chị sẽ giải quyết chuyện này.
Nhìn thấy tâm tình của em gái mình nó cũng không biết thế nào chỉ có thể nói cô về nhà nghỉ ngơi thôi. Mặt khác nếu Diệp Anh cứ ở đó nó khó mà giao việc cho bọn đàn em vì nếu cô biết nó dùng cách giang hồ để giải quyết nhất định sẽ không đồng ý.
-Hai cậu đưa em tôi và cô chủ về Trần gia. Rồi ở đó, không cần quay lại đây.
-Vâng.
-Diệp Anh...về nghỉ ngơi đi. Xong việc em sẽ về ngay.
Nó quay sang vỗ nhẹ vai Diệp Anh ôn nhu nói. Như 1 cách làm cô ổn định tâm tình hơn 1 chút.
-Ừm...
Hai người phụ nữ dần khuất bóng khỏi văn phòng. Mặt ác của nó lại trỗi dậy. Nó lại giở bệnh đa nhân cách ra vừa ôn nhu với hai người con gái kia thì giờ ngồi xuống sofa nhìn đám người kia lạnh lùng lên tiếng :
-Có phải tôi đã quá tin tưởng vào các cậu rồi không?
-Chủ tịch...chúng tôi xin lỗi.
Câu nói người kia vừa dứt tất cả gần 10 người kia ai nấy đều phát hoảng lên lúng túng xin lỗi lia lịa.
-DẸP ĐI. Tôi chán nghe câu xin lỗi của các người lắm rồi.
-Chủ tịch... xin chị cho chúng tôi thêm 1 cơ hội.
-Được...đừng nói tôi không cho các cậu cơ hội....Mua nó. Sau đó gọi thêm vài anh em đến. Tối nay 8 giờ gặp tôi ở công viên I.
Nó ngồi chỉnh tề lạnh lùng đưa cho họ 1 tờ giấy rồi nói tiếp.
-Chủ tịch...chị muốn.
Đám đàn em nhìn vào dòng chữ 1 phen hết hồn vì thứ nó kêu họ đi mua thật kinh khủng liền lên tiếng hỏi.
-Hor..tôi muốn cho cô ta biết, ai dám đụng tới chị em và người phụ nữ của tôi. Đều phải trả giá đắt.
Nó lạnh lùng nói ra từng chữ rồi ném nhanh cái tách trà vừa uống trên tay vào vách tường bể nát. Những người kia cũng xanh mặt mày đi. Đột nhiên Ngọc Linh từ bên ngoài đùng đùng xông vô đám cận vệ thấy cô liền chạy lại tóm lấy cô. Ngọc Linh vùng vẫy nhìn nó mà lên tiếng :
-Thy Ngọc...hôm nay tao đến không phải để đánh nhau. Tao muốn nói chuyện với mày.
-Các người đi làm việc đi.
Thy nhìn cô rồi phẩy tay ra hiệu cho đám người kia lui ra. Họ đi ra nó mới tiếp tục ngồi điềm tĩnh lấy ra 2 tách trà ra rót trà vào.
-Ngồi đi...
-Tao nghe nói Phụng bị người ta phá mà tao gọi chị ấy không nghe máy nên mới lo lắng chạy đến đây.
Ngọc Linh sốt ruột mông chưa chạm ghế thì đã lo lắng lên tiếng hỏi. Nó cầm ly trà nhấp 1 ngụm cong khoé môi nhìn cô bình thản nói :
-Hi. Tin tức của Đàm tổng quả là nhanh thật. Đây...xem chuyện tốt của người tình mày làm đi.
Nói rồi nó cầm hai hộp quà đưa tới trước mặt Linh.
-Lãnh Hàn Nhu...cô ta điên rồi. Sao cô ta dám làm như vậy chứ?
-Phải...cô ta điên nên mới không biết lượng sức...lần này cô ta dám đụng tới người phụ nữ của tao... Tao sẽ không để yên cho cô ta đâu
-Thy...mày định làm gì?
-Tao định làm gì. Mày không cần biết. Mày chỉ cần biết...là bây giờ mày nên kể mọi chuyện rõ ràng cho tao nghe.
_______________________________________
Đăng giờ này ai xem hơm....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top