Chap 44

CÔNG TY ĐÁ QUÝ TN...

-Hi...Thư kí Hoàng...Thư kí Hoàng

Cô tung tăng vui vẻ đến công ty như mọi ngày, đi từ thang máy ra mọi người trong văn phòng ai thấy cô vào cũng vui vẻ chào cô. Cô cũng lịch sự vui vẻ chào lại họ. Có lẽ hôm nay là ngày đặc biệt gì đó khiến cho tâm tình cô cũng trở nên vui vẻ hơn bình thường. 

-Chào mọi người...Làm việc tốt nha

Cạch...

-Ủa...chưa tới sao? Lại nướng

Cô bước vào văn phòng nhìn xung quanh căn phòng không thấy nó đâu. Mọi thứ vẫn yên tĩnh một cách lạ thường. Cô nghĩ nó đi trễ nên cũng ngồi xuống bàn làm việc riêng của mình làm việc như mọi hôm nhưng cô làm việc cho tới giữa trưa mà vẫn không thấy tăm hơi nó đâu cả nên lấy điện thoại ra gọi cho nó.  

-Sao gọi cả ngày rồi không nghe máy chứ? Đồ chết bầm em đi đâu rồi.

Diệp Anh đang ngồi trong bàn làm việc cả buổi sáng không thấy nó đến công ty nên lo lắng gọi điện thoại nhưng cô gọi cả chục cuộc mà chẳng ai thèm nghe máy hết. Cô bắt đầu lo lắng và khó chịu ngồi ở bàn làm việc mà nhìn điện thoại độc thoại một mình.

-Nay sinh nhật mình em ấy không nhớ thật sao?...Hay là có chuyện gì rồi....  

Cô ủ rũ tủi thân vì nghĩ ngày sinh nhật mình mà không biết là nó có nhớ hay không mà cả ngày mất tích nhưng cô cũng lo lắng cho sự an toàn của nó nên tiếp tục gọi thêm vài lần nữa. Nhưng cuối cùng sự lo lắng của cô cũng được xoa dịu khi cuối cùng nó cũng chịu bắt máy.

-Aloo...  

Vừa nghe tiếng nói của kẻ trốn mất bóng cả ngày lo lắng được xoa dịu nhưng sự khó chịu lại tăng lên, Diệp Anh giận dữ quát to vào điện thoại :

-Đồ chết bầm...em biết tôi gọi em bao nhiêu lần rồi không? Em đi đâu cả ngày mà không tới công ty vậy hả? Có biết tôi lo lắng cho em lắm không?... 

-À...hihi. Em xin lỗi. Hôm nay em phải đi làm công việc rất quan trọng nên hôm nay không đến công ty được. Có thể chắc muộn lắm mới về nên chiều chị nhớ lái xe về cẩn thận nha.

-Vậy sao. ( Em ấy quên hôm nay là sinh nhật mình thật sao?)...Vậy thôi em làm việc đi. Công việc quan trọng hơn. Bye...

Diệp Anh ủ rũ buồn bã cúp máy rồi ngồi chống cằm bĩu môi nhìn về hướng chỗ ghế nó hay ngồi mà buồn rầu. Sinh nhật mà không có người yêu bên cạnh đúng là buồn hết chỗ nói. Tan làm Diệp Anh cũng chẳng buồn đi đâu nên một mạch đi về nhà chui rúc trong phòng.

-Đồ chết bầm....em đó, nói yêu tôi mà sinh nhật tôi em cũng không nhớ nữa. Yêu...yêu con khỉ mốc. Huk...

Cô giận dỗi như 1 đứa con nít ngồi trên giường cầm con khủng long đưa ra trước mặt chỉ chỉ vào mặt nó trách móc. Cứ tưởng như con khủng long đó là Thy Ngọc vậy. Trách xong rồi cũng ôn nhu ôm vào lòng mình.

-Khủng long....mày nói xem..có phải em ấy quên sinh nhật tao luôn không? Mày thấy có ai như tao không? Sinh nhật mà phải ở nhà 1 mình như thế này...Người yêu thì cả ngày chẳng thấy mặt mũi méo mó đâu cả...haiz  

Đang ngồi mơ mộng đột nhiên điện thoại cô reo lên. Nhìn vào thấy số điện thoại của Kim Phụng nên liền nhấc lên nghe.

-Aloo...Diệp Anh hả con..Con có thể giúp bác được không?

Bên trong giọng nói của 1 phụ nữ đứng tuổi vang lên. Nhậm ra mình đang nói chuyện với mẹ người yêu nên cô cũng lễ phép đáp lại.

-Vâng...bác nói đi ạ

-Hôm nay bác cùng Kim Phụng đi ra ngoại ô có chút việc, hồi nãy bác gọi về thì Thy Ngọc đang ở nhà nhưng đang nói nó đột nhiên im lặng. Bác lo nó có chuyện gì rồi.

-Dạ..con sẽ qua ngay ạ...

-Cám ơn con, Diệp Anh.

Nói rồi mẹ nó cúp máy. Cô cũng nhanh chân nhảy xuống giường thay một bộ đồ vào rồi chạy xuống nhà lấy xe lái tới nhà nó. Một lúc sau xe cô cũng dựng trước cửa Trần gia. Cô nhìn vào trong nhà không thấy 1 bóng dáng cận vệ hay người làm nào, đèn thì chỉ có vài cái nho nhỏ loe loé lên thôi, nên lòng càng bất an hơn chạy nhanh vào cửa vào của Trần gia. Nhưng vừa chạy tới thì thầy cái đứa chết bầm kia đang đứng dựa cửa nghiêng đầu tươi cười nhìn cô. Cô bất ngờ cũng có phần khó hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nó từ từ đi tới chỗ cô nắm tay cô nói :

-Hihi...Chị tới rồi à...đi thôi....  

Nói rồi nó nắm tay cô dắt đi sang bên hông dọc theo hướng nhà mình. Đi tới đâu những ánh đèn tự phát sáng đến đó. Phía trước nó vẫn tươi cười nhìn cô ôn nhu nắm tay cô. Phía sau cô đi theo nó nhìn những ánh đèn lắp lánh khung cảnh lãng mạng lúc này mà trong lòng vui sướng vô cùng, nhưng trong lòng cũng vẫn không hiểu nó muốn làm gì muốn dẫn cô đi đâu nữa.  

Đang đi thì đột nhiên nó đứng lại.

-Khoan tới đây rồi. Chị nhắm mắt lại đi.

-Em lại bày trò gì đây.

Dù là khó hiểu như vậy nhưng cô cũng ngoan ngoãn nhắm mắt theo ý nó.

-Hihi...tới nơi sẽ biết.

Nó đưa hai tay mình lên che mắt cô lại rồi cùng cô từ từ bước lên bậc thang. Đi một đoạn nó cũng chịu dừng lại khi cả hai đã đến 1 sân bãi rộng cạnh hồ bơi. Thấy nó đột nhiên dừng lại cô liền lên tiếng hỏi :

-Tới chưa Thy?

-Hihi. Tới rồi...chị chuẩn bị chưa?

-Ừm...

Nó từ từ buông tay mình ra khỏi mắt cô.

-Giờ chị mở mắt ra đi

-Hic...

Diệp Anh nhẹ nhàng từ từ mở mắt ra. Ngay khi mắt vừa mở ra khung cảnh trước mắt khiến cho tim cô như ngừng đập. Cô đưa tay bụp miệng mình lại. Những giọt nước mắt lại rơi. Cứ tưởng như nó đã quên mất sinh nhật mình rồi. Mà không ngờ ngay bây giờ trước mắt cô một khung cảnh đầy ánh nến xung quanh. Ngay lúc này cô đang đứng ngay giữa một trái tim làm bằng nến xung quanh. Cô hạnh phúc, vui sướng đến mức muốn nhảy cẩng lên la to.  

-Happy birthday to you...happy birthday to you... 

Bài hát vang lên cô xoay người lại thì thấy nó bước ra với một chiếc bánh sinh nhật. Vừa hát vừa đi tới trước mặt cô. Trên bánh chỉ vỏn vẹn 1 dòng chữ "Sinh nhật vui vẻ vợ yêu"

-Hi...Chị cầu nguyện rồi thổi nên đi.

Nó nhướn mắt tới những ánh nến trên chiếc bánh sinh nhật ra hiệu cho cô. Cô nghe vậy cũng chắp tay nhắm mắt lại cầu nguyện. Không biết cô có hạnh phúc không nhưng nó chỉ cần nhìn cô ngay lúc này thì nó vô cùng hạnh phúc rồi.

-Cùng nhau thổi đi....phù.

Cả hai cùng nhau thổi nến rồi đi tới cạnh căn lều chuẩn bị sẵn trước mắt.

-Không phải chị nói rất muốn ngắm bình minh vào ngày sinh nhật của mình sao. Ở đây chúng ta có thể cùng nhau ngồi nói chuyện..và cùng nhau ngắm bình minh rồi.  

Nó thì vô tư nhì biển rộng trước mắt vừa nói vừa cười. Cô thì hạnh phúc vì chỉ một câu nói bâng quơ của mình mà nó đã nhọc tâm làm cho cô nhiều đến như vậy. Cô dựa đầu vào vai nó nhỏ nhẹ nói :

-Hihi. Tôi còn tưởng em...

Nó ôn nhu hai tay vịnh vai cô đứng trước mặt mình nhìn cô cười nói :

-Tưởng em quên đúng không?...Hi. Đồ ngốc...tên em..em có thể quên. Nhưng sinh nhật chị, thì nhất định không?

-Em đó... lắm trò...  

Cô bó tay rồi cô chịu thua độ ngọt ngào của nó. Cô cười vui vẻ lí lắc quẹt mũi nó nheo mắt nũng nịu yêu thương.

-Hihi.

-Cả ngày nay em không tới công ty là để chuẩn bị mọi thứ này sao?

-Ừm...chị có thích không.?

-Thích...rất thích nha. 

Nó đột nhiên ôm cô vào lòng ôn nhu nói :

-Diệp Anh!!! Đợi em nha...một thời gian nữa thôi. Xong chuyện của Phụng chúng ta sẽ đám cưới. Khi đó, em sẽ dành cả đời còn lại của mình... để những ngày còn lại của chị, đều hạnh phúc như ngày hôm nay vậy.

-Ngọc Linh cũng từng yêu Kim Phụng như vậy? Tôi sợ...

-Hi..Đồ ngốc...Ngày nào tim em còn đập thì ngày đó em vẫn sẽ yêu chị.

-Sến quá đi? Em dẻo miệng như thế này. Các cô gái sẽ đổ gầm gầm cho coi. 

-Hihi. Vậy em cưới thêm vợ hai.

-Em dám.

Nó toan chạy đi, vừa chạy vừa cười quay lại nhìn cô nói to:

-Haha...em cưới vợ hai.

-Đứng lại cho chị....

Diệp Anh cũng từ phía sau dí theo nó mà nói với

-Hihi...lêu lêu....bắt em đi...

-Đứng lại cho chị...Trần Thy Ngọc em mà không đứng lại mai mốt đừng mong đụng vào người tôi.  

Nghe thấy vậy nó liền hoảng hồn đứng lại ngay lập tức đi tới chỗ cô.

-Tôi đánh em chết..coi em có dám cưới vợ hai không.

Cô đánh yêu vào ngực nó bùm bụp. Mặt cứ cúi xuống nhìn theo hướng tay mình đang đánh nó mà mặt có ý cười. Nó nhìn cô đáng yêu như vậy liền lấy tay nắm lấy hai tay cô lại. Cô ngừng tay ngước nhìn nó, nó liền dùng tay cố định mặt cô lại khom xuống hôn lên môi cô. 

-Tim em bé lắm chứa chị đủ rồi. Làm gì còn chỗ cho ai mà vợ hai...Hi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top