hồi 9

Lưu Vũ chán nản nằm bò ra bàn trà, than thở:

- A~~ Chán~ Tiểu Mặc! Ta chán quá.

Tiểu Mặc đứng bên cạnh đau khổ, lỗ tai đã bị Vương phi tra tấn từ sáng tới giờ rồi.

Bỗng dưng, Lưu Vũ đứng phắt dậy, tay đập mạnh xuống bàn:

- Ta đã quyết định rồi!

Tiểu Mặc ngạc nhiên hỏi:

- Người quyết định gì ạ?

Lưu Vũ cười nham hiểm, tay vuốt vuốt cằm:
-Chúng sẽ ta trốn phủ đi chơi.

Tiểu Mặc vội vàng khuyên ngăn:

- Vương phi! Chuyện này tuyệt đối không được. Nếu Vương gia biết người trốn ra khỏi phủ sẽ bị phạt đó.

Cậu liếc nhìn vẻ mặt muốn đi nhưng sợ bị phạt của Tiểu Mặc liền cười cười dụ dỗ:

- Tiểu Mặc! Nửa tháng nay bị giam lỏng em không thấy chán sao? Với lại em xem, nửa tháng qua có ai mò tới đây tìm ta đâu? Vậy nên chúng ta có đi cũng chẳng ai biết đâu mà.

Lưu Vũ thấy Tiểu Mặc đã bị lung lay ý chí, lại vội vàng tiếp tục:

- Với lại chúng ta chỉ đi 1 lúc thôi. Em nghĩ mà xem. Ngoài Vương phủ chắc chắn rất vui vẻ, náo nhiệt.

Tiểu Mặc đã bị lọt lưới hoàn toàn, gật đầu đồng ý:

- Nhưng chỉ đi một lúc thôi đó.

- -----------

Lưu Vũ vừa đi vừa xoa xoa cái mông đau của mình. Lúc nãy trèo tường ra khỏi phủ, cậu bị trượt chân ngã xuống. Mông còn đáp cánh xuống mặt đất đau muốn chết.

Nhưng đau đớn đó lập tức biến mất khi cậu thấy sạp hàng bán kẹo hồ lô. Cậu rất là thích ăn kẹo hồ lô nha.

- ----------
Một hắc y nhân bay nhanh vào thư phòng Tam Vương phủ bẩm báo:

- Bẩm Vương gia! Vương phi đã cùng a hoàn thân cận trèo tường ra khỏi phủ rồi ạ!

Châu Kha Vũ dừng bút, biểu cảm trên mặt cứng đờ. Mãi một lúc sau mới tiêu hóa được lời Trương Gia Nguyên vừa nói. Hắn hốt hoảng hỏi lại:

- Cái... cái gì cơ? Cậu... Cậu ta... trèo... trèo tường trốn phủ á???

Gia Nguyên gật gật đầu. Vương gia không biết đâu! Lúc mà hắn nhìn thấy hành động trèo tường của Vương phi còn sốc hơn Vương gia nữa cơ. Nhìn Vương phi lúc đó ai nghĩ cậu là đệ nhất tài nhân giỏi giang? Ai nghĩ cậu là Vương phi cao quý?

Kha Vũ hắn đáp cây bút lông sói sang một bên, vội vàng nói:

- Lưu Vũ! Ngươi dám trốn ra ngoài!? Mau đưa ta đến chỗ Vương phi!

- -----------

Trên đường phố phồn hoa ai ai cũng để ý đến một mỹ nhân mặc váy xanh lục. Cậu xinh đẹp thướt tha dẫn theo một tiểu nam tử váy đen nhạt đi dạo trên phố.

Lưu Vũ đắc ý khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả già trẻ lớn bé trên đường. Lâu lâu cậu cũng phải tỏa sáng một chút.

Cậu dẫn Tiểu Mặc dạo hết sạp hàng này đến ghé cửa hàng kia nhưng trả mua được gì. Thật sự không phải là không muốn mua, mà là không có tiền. Bổng lộc của Vương phi không ít nhưng vì thất sủng nên bị cắt xén. Tiền của Tiểu Mặc cũng chẳng khác gì nên cậu cũng không muốn lấy.

Hai người cứ thế đi mà không biết rằng sau lưng có hai bóng đen đã bám theo từ bao giờ.

Lưu Vũ lôi Tiểu Mặc vào một cửa hàng bán trâm thoa. Thấy mỹ nhân đến, người bán hàng tươi cười ra mặt:

- Công tử, công tử! Cậu mau xem trâm cài đi. Toàn là mẫu mới nhất đó.

Lưu Vũ nhìn 1 lượt rồi cầm 1 cây trâm hoa đào trạm ngọc phỉ thúy. Màu sắc tươi sáng, trong vắt, rất ưng ý.

Thấy Vương phi nhà mình thích cây trâm đó, Tiểu Mặc liền lên tiếng hỏi:

- Ông chủ! Cây trâm này bao tiền?

Ông chủ cười tham tiền trả lời:

- Năm mươi lạng bạc!

Lưu Vũ trợn mắt, nhìn chằm chằm vào cây trâm trên tay. Tiểu Mặc há mồm:

- Sao... sao đắt quá vậy?

Ông chủ nhíu mày:

- Hai vị không biết đó thôi. Cây trâm này là kiểu mẫu mới nhất bây giờ. Đã thế lại được khảm ngọc phỉ thúy hồng quý giá nên mới được màu sắc trong trẻo như thế.

Lưu Vũ đặt cây trâm xuống, vứt lại một câu rồi đi thẳng:

- Đẹp thì có đẹp nhưng kém xa trâm cài ở phủ.

Tiểu Mặc đuổi theo, hỏi:

- Vương phi! Nếu người thích sao không mua?

Lưu Vũ cười:

- Quá đắt! Tiền chúng ta đã bị bớt xén, dùng tiết kiệm một chút. Chúng ta đã mất một ít cho mấy đầu bếp trong phủ để họ cho nhiều cơm mới ăn tạm no rồi. Giờ cũng phải tiết kiệm, tích góp chứ!

Tiểu Mặc gật đầu, cảm thấy thương Vương phi.

Mặc dù Lưu Vũ nói nhỏ cho Tiểu Mặc nghe. Nhưng những lời đó không chỉ mình Tiểu Mặc nghe thấy mà còn hai bóng đen theo dõi họ nãy giờ cũng nghe được.

Gia Nguyên cảm thán nhìn tấm lưng mảnh mai của Vương phi. Đường đường là Vương phi mà cơm ăn không no? Tiền tiêu bị thiếu? Nếu Thừa tướng đại nhân mà nghe thấy những lời này không biết có đau lòng muốn chết hay không? Hắn lại khẽ liếc nhìn vị Vương gia bên cạnh. Thấy Vương gia nhíu mày nhìn chằm chằm Vương phi hắn lại lắc đầu. Một phần cũng tại Vương phi số khổ mới lấy phải Vương gia.

Kha Vũ nhẹ nhàng bước đến cửa hàng bán trâm thoa lúc nãy, lấy cây trâm mà Lưu Vũ vừa chọn lên, không thèm nghe lời tư vấn của ông chủ tham tiền mà đáp thẳng thỏi vàng vào gã. Không thèm lấy tiền thừa mà phi thân đi thẳng.

Đi được một đoạn hắn mới ngớ người ra. Hắn đây là đang làm cái gì? Chẳng phải hôm nay hắn hứa sẽ đến Vân Uyển viện cùng Lưu Vân ăn cơm sao? Sao giờ lại thành đi theo dõi Lưu Vũ?

Hắn hừ mạnh, quay người định trở về Vương phủ. Như nhớ ra gì đó, hắn quay lại dặn dò Trương Gia Nguyên:

- Ngươi tiếp tục theo dõi Vương phi cho bổn vương. Xem cậu ấy đến đâu? Gặp ai? Bao giờ về tới Vương phủ thì đến bẩm báo tất cả cho bổn vương.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Lưu Vũ tiến đến sạp bán gương soi. Cậu cầm đại một cái nên giả vờ soi nhưng thật ra là điều chỉnh góc độ để nhìn ra phía sau mình. Từ lúc nãy ra khỏi tiệm y phục, cậu đã để ý thấy có một hắc y nhân đang bám theo mình. Quả nhiên là như vậy, trong gương đang phản chiếu một nam nhân y phục đen len lén nhìn về phía cô. Cậu lấy lại bình tĩnh, đặt gương xuống rồi kéo tay Tiểu Mặc đi nhanh.

Tiểu Mặc thấy lạ, hỏi:

- Vương phi! Có chuyện gì sao?

Lưu Vũ dùng câu ngắn gọn nhất có thể để trả lời Tiểu Mặc đầu óc đơn giản này:

- Chúng ta bị theo dõi.

Mặt Tiểu Mặc tái xanh, đang định quay đầu lại nhìn thì bị Lưu Vũ giật lại. Cậu hạ giọng nói:

- Đừng quay lại, tránh đánh rắn động cỏ. Tìm cách cắt đuôi rồi về Vương phủ nhanh nhất có thể.

Đi thêm một đoạn thì có một tốp người đang xúm lại xem ảo thuật chật kín cả đường. Lưu Vũ nhếch mép cười. Thời cơ đến rồi. Cậu kéo nhanh Tiểu Mặc hòa vào đám đông trên phố.

Gia Nguyên nhíu mày, vội vàng phi thân chạy đuổi theo Vương phi. Vừa chật vật thoát ra khỏi đám đông đã thấy Vương phi chạy vào con ngõ nhỏ, hắn cũng chạy vào theo. Nhưng đi vào trong ngõ lại không hề có một bóng người. Hắn nhíu mày, chẳng lẽ Vương phi có võ công đã dùng khinh công bay qua bức tường bỏ trốn? Hắn đang điểm chân để bay lên thì... "Bụp" phía sau đầu bị gậy đánh chuyền đến cảm giác hơi đau.

Gia Nguyên quay lại định đánh trả thì đập vào mắt là Vương phi và a hoàn thân cận tay đang lăm lăm cây gậy. Bỗng Vương phi hét ầm lên:

- Đánh! Đánh mạnh vào!

Hai bọn họ tới tấp đánh hắn. Hắn không dám ra tay đánh Vương phi nên chỉ còn biết lấy tay chắn.

- Ta đánh! Ta đánh chết ngươi!

- Ngươi theo dõi ta làm gì? Đồ biến thái.

Trương Gia Nguyên vừa né vừa nói:

- Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!

Lưu Vũ ở hiện đại đã có mắt siêu sáng chỉ để tia trai đẹp, khi vừa thấy khuôn mặt của nam nhân này vội vàng ngăn Tiểu Mặc lại:

- Dừng tay lại!

Gia Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Xoa xoa mấy chỗ bị đánh.
Lưu Vũ cười đê tiện nhìn nam nhân trước mắt. Ui sời! Thì ra là soái ca này thích mình nên mới bám theo. Ngại chết đi được!

Gia Nguyên nhìn cái bản mặt không có ý tốt của Vương phi vội vàng đánh lạc hướng hai người rồi phi thân chạy biến.

- ------------

Kha Vũ thất thần ngồi trên bàn thì thấy g
Gia Nguyên chạy vụt vào. Sau khi thấy bộ dạng của
Gia Nguyên mặt chỗ thì tím bầm, chỗ thì bị cào cấu xước da, y phục thì te tua. Tóm lại nhìn rất thảm hại. Hắn á khẩu một lúc, sau đó tay run run chỉ tên thuộc hạ:

-Trương Gia Nguyên! Ngươi... ngươi bị thần thánh phương nào đánh cho thành ra như vầy?

Châu Kha Vũ có võ công cao cường thâm hậu nhưng vẫn kém Gia Nguyên. Chưa lần nào hai người tỉ thí mà chàng thắng nổi Gia Nguyên. Vậy mà Gia Nguyên lại vác bộ dạng này về chứng tỏ võ công người kia phải đạt đến cảnh giới cao nhất rồi cũng nên.

Trương Gia Nguyên nhìn biểu cảm đó của Vương gia mà khóe môi co giật. Nào phải thần thánh phương nào? Có mà vị tài nhân, vị vương phi xinh đẹp thì có. Hắn trả lời:

- Vương phi dùng gậy đánh thuộc hạ thành ra thế này.

Kha Vũ cứng đờ người. Lưu Vũ sao? Rồi hắn lăn ra cười ha hả ha hả. Gia Nguyên bị cậu ấy đánh cho te tua té tát? Cậu ấy là sư tử cái sao? Nhìn lúc đấy chắc buồn cười lắm.

Gia Nguyên nhìn Vương gia cười mà mặt đỏ rực. Hắn đường đường là thủ lĩnh ám vệ, võ công thâm hậu mà bại dưới tay một nữ nhi chói gà không chặt? Việc này mà chuyền đến tai bọn thuộc hạ của hắn thì hắn còn đâu mặt mũi nữa.

- Vương phi hồi phủ rồi sao? Bẩm báo đi!- Kha Vũ nén cười, hỏi. Gia Nguyên chấp tay bẩm báo:

- Vương phi đã về phủ. Người không hề gặp bất kì ai khả nghi. Chỉ nói chuyện với mấy chủ hàng.

Châu Kha Vũ thâm trầm gạt tay:

- Được rồi! Ngươi lui về trị thương đi!- Nói đến đó hắn lại lăn đùng ra cười:

- Hahaha nhớ để ý nhất cử nhất động của Vương phi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top