Chap VI
"Nha Đầu, đây là phòng sách của Ngô Gia Cực. Em muốn đọc gì cũng có, máy móc điện tử đều đầy đủ. Cần gì em cứ gọi người hầu, họ sẽ đem đến cho em."
'Gật'
Dù không nói gì, nhưng đôi mắt của cô nhóc chợt sáng lên lạ thường. Đến giờ phút này, Lệ Dĩnh mới ngẩng đầu nhận thấy cái tốt của sự xa hoa là gì.
Lúc trước ở nhà bà Tú Loan, các chị người hầu vì tội nghiệp cô nên đã lén lút đem sách lại chỉ chữ cho Lệ Dĩnh, có người còn cho cô cả cuốn sách. Nhưng sách thì ngắn, cũng chưa đọc xong thì bị lũ chó vàu nát, có khi bị bà lớn phát hiện lấy đem đi vứt.
Lệ Dĩnh cô thật sự rất thông minh, chỉ cần nhìn qua là nhớ. Chỉ là trình độ từ vựng còn rất thấp, nên không thể diễn tả được.
"Tiêu Dũ, có thể ở đây mãi không?"
Cô thích thú chạy vào nói lớn
"Đây là biệt thự nhà anh, cũng là nhà em, em muốn làm gì cùng được. Nhưng nhớ phải hỏi ý anh trước"
"A Diệc Phàm tốt, thật yêu quá."
Diệc Phàm mặt đỏ ửng, lần đầu tiên anh thấy thích cách con gái tỏ tình, nhất là của Lệ Dĩnh. Nhưng không biết cô nói thế là nghĩa rộng hay nghĩa hẹp, không biết cô có biết yêu là gì hay không nữa? Trời ạ, nghĩ nhiều quá rồi. Thời gian còn dài mà.
"Nha Đầu, em có nghĩ về việc sẽ đi học không?"
Đi học? Đó chẳng phải là thứ mà con người lớn lên phải làm sao. Các chị hầu từng nói, học để thành công, sau đó sẽ giàu có, có lúc còn giàu hơn bà chủ Tú Loan.
"Có, học. Diệc Phàm cho học"
"không phải học, là đi học"
"Đi học. Nha Đầu đi học" cô lập đi lập lại, đôi mắt thánh thiện của cô cứ chớp chớp, thế 4 chân. Cô dí sát mặt mình vào người Diệc Phàm làm nũng như cún con vòi vĩnh đồ ăn, trông thật dễ thương a.
"Được, nhưng ở đó có rất nhiều người. Anh không thể để em đi một mình được" Diệc Phàm trầm ngâm suy nghĩ, thật khó. Nhỡ cô lại xảy ra chuyện thì làm sao?
"Sách a!"
"Hửm?"
Diệc Phàm nhìn Nha Đầu một lúc lâu. Đúng vậy, sao anh lại không nghĩ ra chứ. Nha Đầu học rất nhanh, nếu đưa cô sách dạy về cư xử và truyện tranh giáo dục cùng phim và ảnh. Tin chắc rằng, trình độ của cô sẽ vượt lên rất cao.
Tuy Nha Đầu có thể chỉ đọc sách thôi, nhưng trong thế hệ này, có rất nhiều thứ Nha Đầu còn cần phải học để đối mặt, đến trường là cách tốt nhất để học hỏi cho cô. Nhất là ở lứa tuổi 14 này
"Giỏi lắm, được, trong thời gian này em hãy đọc sách. Anh sẽ tìm trường tốt để cho em đi học, được đến trường" Diệc Phàm xoa đầu cô, khoé miệng chợt cong lên. Anh cười thật giống ánh mặt trời, thật là đẹp.
Thế là từ hôm ấy, Nha Đầu không đến tập đoàn cùng Diệc Phàm nữa mà ở Ngô Gia Cực đọc sách. Cô đọc được nhiều sách, học được nhiều thứ. Mỗi tối, có thời gian Diệc Phàm đều mở phim cho cô coi để biết rõ hơn về cuộc sống. Nghe lời Diệc Phàm, lúc nào cô cũng ăn uống đầy đủ, vì đã quen với ngôi nhà, Vương Tử thì cũng hay qua nhà chơi, làm cô càng ngày càng cởi mở hơn.
Vết thương trên lưng giờ đã lành hẳn, tuy không bắt chuyện với quản gia và người hầu nhưng lâu lâu lại đi theo tò mò xem họ làm gì. Có lúc cô muốn làm theo nhưng lại bị họ ngăn lại, thế là cô lại khó chịu chạy vào phòng sách lấy sách ra đọc.
Sau khi nghe nói một ngày tốc độ đọc của Nha Đầu càng nhanh, có lúc cả 15 cuốn dày cọc cả trăm ngàn trang sách cũng bị cô đọc hết trong một ngày. Sở dĩ Nha Đầu đọc nhanh là vì cô có thể biết trước được bước tiếp theo sẽ như thế nào, và bộ phận phân giải, suy đoán trong đầu Nha Đầu được coi là rất nhanh và nhạy bén. Diệc Phàm bất ngờ vì trình độ học cao vút của cô, nếu cô được học từ nhỏ, bây giờ chắc đã rất giỏi, có khi còn giỏi hơn cả anh, một người đã trên 20.
"Nha Đầu, mai em sẽ đi học"
"Thật?"
" Đúng, thật. Trường em là trường danh giá, có tiếng ở đây."
"Tốt quá"
Cô nhảy lên, đưa tay phẩy phẩy kiểu con vịt có vẻ rất mừng. Đến bây giờ, Nha Đầu đã biết nhiều điều hơn trước, đã bắt đầu gọi Diệc Phàm là anh, và đang áp dụng những thứ học được vào cuộc sống. Nhưng cô vẫn chưa học được cách cười, đó là điều Diệc Phàm quan tâm nhất. Anh muốn thấy nó, nụ cười của cô, thứ đã bị giam cầm trong nhiều năm. Và anh tin, anh sẽ giải thoát được cho nụ cười ấy, phải, là anh.
"Nha Đầu, trong trường em sẽ có người tên Vương Kha. Em có thể nói chuyện và làm bạn với cậu ấy"
"Kha?"
"Là Vương Kha! Sao em thích nói tên của nhà họ Vương cộc lốc thế?" Diệc Phàm bật cười
"Vương Kha, là em của Vương Tử"
"Sao em biết?"
"Máy tính nói mà, máy tính nói còn nhiều hơn con người"
Lần này thì Diệc Phàm cười lớn hơn, đến độ đau cả bụng. Máy tính thì làm sao mà nói được cơ chứ, suy nghĩ của Nha Đầu thật là phong phú. Ôi, trẻ con quá, nhưng mà không ngờ cô cũng mò thông tin nhanh đấy chứ.
Sáng sớm, Diệc Phàm vừa mở mắt ra thì đã thấy đôi mắt Nha Đầu mở to nhìn anh. Cô đưa tay vuốt nhẹ mặt anh, như anh từng làm với cô
"Chào buổi sáng Diệc Phàm "
…Chết rồi, chết thật rồi. Nha Đầu thật là dễ thương quá, đáng lẽ anh nên làm những động tác khác nhiều hơn để cô có thể làm theo. Haiz, anh đúng là ham hố mà.
"Nha Đầu, em chỉ được làm vậy với anh. Không được làm với người khác nghe không?"
"Vâng"
Nha Đầu trả lời rõ, gật đầu cái rụp.
"Đi nào, phải sửa soạn cho em đến trường. Đồ đồng phục đã được chuẩn bị sẵn, thay xong xuống ăn sáng rồi chúng ta xuất phát"
"Vâng"
Trường đại học Hàn Long Vũ
"Nha Đầu, em sẽ học trên mọi người nhiều lớp dù tuổi còn nhỏ nên họ có tò mò thì chắc là ngưỡng mộ, khen em nên đừng sợ, nghe không?"
"Diệc Phàm, nảy giờ anh đã nói rất nhiều, câu này cũng đã nói lần thứ ba rồi. Nha Đầu nhớ hết, Diệc Phàm đừng lo a"
Anh chợt thấy mặt mình có chút thẹn, thật là, chỉ tại anh lo cho cô thôi mà.
" Thôi được rồi, em vào đi"
"Vâng, tạm biệt Tiêu Dũ"
"Học tốt nhé, chiều anh đón đấy"
"Nhớ rồi, Diệc Phàm đi nhanh đi kẻo trễ việc"
Ơ hay, còn hối thúc anh đi à, mà cũng phải, anh có cuộc họp bên chi nhánh tập đoàn. Phải đến kẻo trễ.
Thế là Diệc Phàm lăn bánh xe, chạy đi trong nuối tiếc. Khác với sự lo lắng của anh, cô thật sự rất bình tỉnh, rất vui nữa.
Ngôi trường này thật sự rất rộng a, đi mãi mới thấy phòng hiệu trưởng. Cô bẽn lẽn mở cửa vào,
"Em là"
"Tên Dao Nhi!"
Nói xong, cô cúi xuống chào thật mạnh. Phải lấy dũng khí để trả lời, không được vô lễ với thầy cô giáo, phải kính trọng, trong sách đã nói thế.
Ngài hiệu trưởng rất bất ngờ, không ngờ Dao Nhi, người con gái thần đồng mà Ngô thiếu gia nói đến là một cô nhóc con. Có lộn không?
"Này cô bé"
"Vâng"
"Trường này có quy định, không đủ tuổi thì phải làm trắc nghiệm. Nếu đủ điểm hoặc cao hơn, em sẽ được nhận thẳng vào lớp cao."
"Thật?"
"Đúng vậy, sao nào có dám không"
" Dễ thôi mà"
Hiệu trưởng xém rơi cả bút, chưa ai vào trường này mà dám nói từ dễ với ông, cô bé này, thật khiến người khác tò mò.
"Thời gian là 45 phút, có 50 câu"
"Bao nhiêu mới gọi là đủ điểm ạ"
"30 câu. Sao thế, em sợ rớt àh?"
"không, bắt đầu thôi"
Thời gian tích tắc trôi, cũng đã sắp 15 phút
"xong rồi"
"Hả? Sao nhanh thế, hay là em bỏ cuộc?"
"Không có, chỉ làm đủ điểm qua kỳ thi thôi?"
Thật kỳ lạ, 30 câu, làm trong 15 phút. Đây toàn là bài cao toán khó, ông chỉ muốn thử cô thôi chứ thật ra đây là bài dành cho học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc. Không ngờ cô làm hết 30 câu trong 15 phút, đúng là không thể ngờ.
"Em chắc đúng 30 câu chứ, có cần xem lại không?"
"Không ạ"
Kết quả: 30/50!
Thật bất ngờ, không sai dù chỉ một chi tiết nhỏ. Đúng ngay 30 câu đã làm.
" Lớp thưa thầy?"
"a là năm 3 khối A"
"Xin phép thầy em đi"
Cô rời khỏi phòng, sắp được vào lớp rồi, thật háo hức.
" Em là"
_ Dao Nhi
"à, là học sinh mới. Em ngồi chỗ bên cạnh Vương Kha đi."
Cô cúi đầu xin phép rồi đi xuống chỗ mình. Lớp này thật lạ a, sao lại nhìn cô mãi thế, bộ cô nhìn lạ lắm à, chỉ lùn hơn thôi mà. Còn những cô gái kia nữa, sao lại liếc cô kiểu ăn tươi nuốt sống thế chứ, cô đâu dành ăn với các cô ta đâu. Thật khó chịu
Cậu bạn tên Vương Kha đây sao, hình như ngủ rồi. Trông thật tuấn tú, điển trai y hệt Vương Tử a. Hình như lạnh lùng hơn Vương Tử thì phải
( hai người giống nhau mà nàng =.=)
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệc Phàm vẫn đẹp trai nhất a. (=.=)
Vương Kha đang ngủ, cảm giác có người liền hé mắt.
"A ah"
Anh giật mình la lên, thấy mình có chút không tự chủ, giả bộ quay lại khí chất lạnh, sửa cổ áo cho qua chuyện rồi nhìn cô. Một con nhóc đang ngồi kế anh.
"Vương nhị thiếu, có chuyện gì sao?" cô giáo gặng hỏi.
" Không"
Vương Kha sau khi trả lời, mắt vẫn không dời khỏi Dao Nhi"
Cô chợt nhướng người lên, đưa tay sửa lại những lọn tóc rối cho cậu, sau đó quay người chăm chú nghe giảng. Vương Kha không lạnh lùng, anh ta cũng dễ mến như Vương Tử vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi cũng theo kịp vấn đề mà cô giáo đang giảng. Dao Nhi nào biết, anh chàng đang đỏ mặt vì động tác lúc nảy của cô.
Tiếng chuông vang lên, đây là giờ tự học. Có thể đi đâu tuỳ ý hoặc ăn uống ngoại trừ về nhà (trừ trường hợp khẩn cấp). Đây cũng là tiết cuối, sắp được về với Diệc Phàm rồi…A…đến giờ ăn trưa rồi, không ăn Diệc Phàm sẽ buồn.
Đang định đi ăn mà không biết nhà ăn ở đâu, Dao Nhi chán nản gục xuống,
"Đi ăn không?"
Vương Kha thấy cô gật gật đầu, liền nắm tay cô kéo xuống nhà ăn.
Vì là em của Vương Tử, chứ nếu là người khác, chắc cô đã nhảy xổng lên cắn anh rồi.
"Ăn gì?"
"Cơm, đùi gà chiên mắm"
"tôi thấy có cánh gà chiên mắm chứ đâu có đùi"
"Có, chắc chắn có"
Vương Kha cau mày, cô nhóc này thật là quyết đoán. Đã bảo là không có mà
"Tiền?"
"Tôi bao"
Nhưng sự thật thì Dao Nhi đúng, đúng là có đùi gà chiên mắm. Vương Kha còn mua cho cô ly sinh tố bơ, anh thầm nghĩ không ngờ có ngày anh cũng bỏ tiền ra mua đồ ăn cho con gái đấy.
Dao Nhi gật đầu cảm ơn vì đồ ăn, nhìn đĩa ăn của Vương Kha hình như là mỳ hải sản và coca.
"Vương Kha ăn ngon miệng"
Cả phòng ăn liền ngừng ăn, tập trung ánh mắt vào bàn Dao Nhi và Vương Kha sau khi nghe cô nói câu đó. Trong trường này, thầy cô giáo và học viên ai cũng không dám gọi tên cậu ta thẳng thừng như thế, chỉ dám gọi là Vương nhị thiếu hoặc Vương thiếu gia thôi.
Vương Kha cũng xém nghẹn lại khi nghe cô mời ăn, nếu là người khác anh đã lấy quyền thế mà rút hết tài sản của họ rồi. Nhưng cô nhóc này có gì đó rất lạ, cho anh cảm giác riêng biệt nên có thể cho cô là ngoại lệ.
Dao Nhi cũng không quan tâm đến việc bị xung quanh dòm ngó bàn tán, cầm muỗng lên xúc cơm gà ăn.
Ăn xong, Dao Nhi cứ đi theo Vương Kha mãi, anh cũng để mặc không nói gì. Các cô gái hiện giờ đang xem Dao Nhi là một đối thủ, là thù địch không đội trời chung. Chàng trai nổi tiếng đẹp trai, lạnh lùng nhất trường lại bị một cô nhóc con dụ dỗ, đúng là hồ ly!
Họ dừng chân tại một gốc cây gần cổng trường, Vương Kha lấy sách ra đọc, thấy vậy, Dao Nhi cũng lấy từ trong cặp một cuốn sách.
"Tên nhóc là gì?"
"Dao Nhi"
"Ừ, lạ, hay, êm tai_ câu trả lời rất ngắn gọn"
"Vương Kha trả lời y hệt anh trai"
Trán Vương Kha chợt hiện lên một nếp nhăn nhưng biến mất nhanh chóng.
"Nhóc biết anh tôi?"
"Đúng vậy" Dao Nhi không để ý, mắt vẫn dán vào sách
Thật ra nhóc con này là ai? Tại sao lại biết Vương Tử? Chẳng lẽ là một trong những người phụ nữ của anh ấy?
"Ah lạnh lắm, đừng nhìn thế" Dao Nhi nhấn mạnh từng chữ cho Vương Kha nghe, ánh mắt lạnh đầy hoài nghi làm cô thật khó chịu.
Tiếng chuông ra về reo lên, Dao Nhi bỏ cuốn sách vào cặp. Cúi đầu tạm biệt Vương Kha rồi hẹn gặp lại ngày mai. Chưa kịp đi, cổ tay của cô đã bị kéo lại.
"Nhóc con, tôi phải làm rõ một vài điều."
Aiza, Diệc Phàm chắc chắn đang đợi, phải đi nhanh thôi
"xi..n lỗi, phải đi" cô nhịn đủ rồi, dũng khí từ sáng giờ đã cạn kiệt.
Càng muốn tháo tay Vương Kha ra khỏi tay mình, cô càng bị nắm chặt hơn đến đỏ tấy.
"Tôi chỉ muốn biết, danh thế thật sự của nhóc thế nào, là ai, tại sao lại vào đây. Hay là nhóc đang tiếp cận tôi để được tôi nói tốt giúp cô cho anh trai"
Ngữ điệu ấy, cô thật không muốn nghe tí nào. Đầy nghi ngờ, chút khinh bỉ, thật giống bà ta, Tú Loan. Sao cảnh này cứ đeo bám cô mãi thế. Dao Nhi nhăn nhó, vẫn cố hết sức mở tay Vương Kha ra, ánh mắt vừa khó chịu, vừa sợ hãi. Vì lúc nào cũng có Diệc Phàm Vương Tử bên cạnh, cô đã trở nên yếu đuối chăng?
"Vương Kha, em không mau thả ra thì đừng trách anh!"
Vương Tử? Phải rồi, anh trai đến đón anh đây mà. Nhưng sao Tử ca lại quan tâm cô nhóc này như thế. Vậy là đúng rồi, cô ta đang giả tạo để tiếp cận anh.
Vương Kha thả tay cô ra, Dao Nhi không nhấc chân lên nổi, đưa mắt nhìn quanh. Vương Kha và mọi người sao lại nhìn cô như thế, tiếng xầm xì “đáng đời, hồ ly, giả tạo” mỗi lúc mỗi to. Dao Nhi không quan tâm Vương Tử đang ở đây, Diệc Phàm? Anh ở đâu, mắt cô đầy sợ hãi, bọn họ nhìn cô như đàn chó hoang nhìn mồi. Diệc Phàm….
"Nha Đầu! Ổn rồi"
Tiếng nói, cái ôm từ sau lưng. Ai ai cũng nhìn họ mà mở to cả mắt, cô xoay người
_ T..Tiêu Dũ, oaaa"
"Ngoan nào, anh đây. Xin lỗi đã đến trễ, chắc em sợ lắm."
Diệc Phàm vuốt tóc cô vỗ về, tay vẫn ôm chặt lấy. Vương Kha nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu cái gì cả. Rõ ràng là người của Vương Tử, sao lại tình tứ với Phàm ca.
"Vương Kha, em muốn chết hay sao mà hù con bé thế hả?"
"A, Tử ca, sao lại đánh?"
"Thế em muốn bị Diệc Phàm phanh thây xẻ thịt mới chịu à, thằng ngốc này!"
Thấy anh em họ cãi nhau chí choé, Dao Nhi liền nín khóc. Cũng nhờ vậy mà Vương Kha không bị Dao Nhi mắng cho một trận.
"Đi ăn tạ lỗi, được không?" Vương Tử chấp tay chớp mắt nhìn Dao Nhi.
"Kem" Dao Nhi gật đầu nói, bỏ qua chuyện lúc nảy.
"Được, anh sẽ mua cho em thật nhiều kem"
Dao Nhi thích thú gật thêm vài cái, cô đã thấy kem trong sách và phim ảnh rồi, nhìn rất ngon, muốn thử quá.
Diệc Phàm nhìn Vương Kha, lắc đầu không trách. Sau đó họ kéo nhau đi ăn, Dao Nhi được Diệc Phàm bế lên, Vương Tử tức giận đưa tay đòi bế Dao Nhi nhưng bị Diệc Phàm đẩy ra. Vương Kha phải đi ở giữa đánh đầu hai người mới chịu yên.
Mọi học viên xung quanh đều bất ngờ, ba vị thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng đẹp trai giàu có, giờ lại tụ họp đủ tại trường vì một cô gái mít ướt, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top