Chap19.3

  Tôi hai tay chống cằm, nhìn anh đang im lặng ăn ở phía đối diện.
Thần thái của anh có vẻ tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Nhưng mà tôi vẫn phải lo lắng .
Anh chỉ toàn ăn những thứ thế này thì không tốt một chút nào hết!
Đang lúc tôi suy nghĩ mông lung và ngắm anh thì một giai điệu quen thuộc vang lên.
Ồ, là một trong những bài hát tôi thích nhất đây mà.
Cách không xa chúng tôi, chiếc màn hình Led rộng lớn đang chiếu một Music Video của Rin.
Tôi mải mê đắm chìm vào đó...rồi liếc anh:
- Em thấy anh làm kinh tế như vậy rất tiếc! Nếu anh làm nghệ thuật có phải hay hơn không. Tiêu chuẩn của một nghệ sĩ anh có đủ cả đấy! - nói xong tôi còn thở dài.
Tôi là đang suy nghĩ cho ngành nghệ thuật và xem xét dưới con mắt của một người nghệ sĩ đấy!
Anh hơi ngẩn người nhìn tôi:
- Muốn anh làm mấy cái đó?
- Anh xem kia kìa - tôi chỉ vào màn hình Led kia - thần tượng em đấy! Không bằng một góc của anh mà cực kì nổi.
Nói xong tôi có hơi giật mình. Ngay cả thần tượng bao nhiêu năm trời mà tôi cũng xem thường rồi...
Anh bỗng gọi phục vụ lại, ra lệnh:
- Tắt cái kia.
Người phục vụ đờ đẫn một lúc mới biết ý anh là tắt chiếc màn hình Led.
Tôi ...cực-kì-mất-hứng!!!
Nhưng hình như tôi hiểu ra cái gì đó rồi, lại liếc anh:
- Anh không cần phải thế mà! Dù anh hát không hay nhưng mà người ta có thể chỉnh sửa giọng . Ừm... Diamonds World là sự lựa chọn tốt nhất.
Anh vẫn đang im lặng vừa ăn vừa lắng nghe tôi nói, chợt khựng người lại, ngẩng đầu, trong ánh mắt như có màn sương mỏng bao phủ và cả những tia phức tạp:
- Momo, em vừa nói công ty gì?
Ồ, là do tôi phát âm sai đây mà. Cái từ World đáng ghét kia, không hiểu sao mà nếu tôi chỉ cần không để ý thôi thì sẽ đọc thành từ Word ngay!
Lần này, tôi cẩn thận phát âm:
- Công ty Diamonds World ấy.
Anh nhìn tôi, sâu trong mắt hiện lên một tia khó đoán...
Một lúc sau, anh khẽ cười:
- Momo! Mấy thứ ấy rất nhảm nhí.
- ...
***
Trên con đường vắng, chỉ có những vệt nắng trải dài....
Gió hè nhè nhẹ lay động cánh cửa gỗ màu nâu nhạt.
Một cậu bé mới chỉ ít tuổi nhưng đã mang dáng vẻ đầy khí chất và toát lên một sự quyết đoán mạnh mẽ.
Anh ngồi cạnh cánh cửa gỗ, hai chân duỗi thẳng, khóe miệng nâng lên:
- Bé con, nhắc lại nào!
Bên trong cánh cửa gỗ, cô bé nhanh nhảu đáp:
- Word.
Anh bật cười :
- Sai rồi. Là World.
Giọng cô bé có chút phụng phịu:
- Tại sao lại sai hả anh Taehyung? Thế giới là Word ,anh dạy em như thế cơ mà.
Ánh mắt anh thoáng tia cười. Bé con này bắt anh phải dạy bé con tiếng anh. Đã được ba ngày rồi, bé con học rất nhanh nhưng duy nhất có từ World lại cứ phát âm thành Word.
Cũng một phần vì hai từ này khá giống nhau, mà tốc độ bắn ngoại ngữ của anh lại rất nhanh nên bé con khó phân biệt.
- Lại nhé! - anh cố phát âm một cách chậm nhất có thể - World!
- Word!
- Không phải. World!
- Em không biết. Là word mà!
- World!
- Kệ đấy, em ứ học nữa đâu.
***
Lúc rời khỏi quán, tôi nói với anh:
- Bây giờ Momo về nhà với appa đây. Anh sẽ về công ty à?
Anh lướt qua chiếc đồng hồ màu xám bạc, nhẹ nhàng:
- Không. Tới thành phố A khảo sát một chút .
Thành phố A? Không phải cách nơi đây rất rất xa à.
Tôi có chút hoảng hốt:
- Anh đi bao giờ mới về?
- Đi trong ngày.
Tôi vân vê chiếc mũ len trong tay:
- Trong ngày á? Như thế có gấp quá không?
- Ừ không. - Anh tháo đôi găng tay đen ra, giúp tôi đội mũ len, cười một tiếng.
Tôi ngơ ngác:
- Anh cười gì thế?
Anh chăm chú chỉnh chỉnh lại chiếc mũ:
- Momo rất nổi bật đấy. Nhiều màu thế này.
A! .... Thì sao chứ...mũ len này là một bộ với chiếc khăn đấy...Đẹp mà!
Tôi cúi đầu ngượng nghịu:
- Anh không thấy đẹp à?
- Ừ rất đẹp. Like a chameleon!
Chameleon? Like a chameleon?
Ngay lập tức, tôi nhìn anh:
- Anh nói em là giống tắc kè hoa à?
Anh nhìn tôi với vẻ thật vô tội:
- Ồ, tiếng Hàn là thế à?
- ....
Thật đáng ghét! Gài bẫy ...làm cho tôi tự nói mình tắc kè hoa chứ...
Thấy vẻ mặt đầy ấm ức mà không làm gì được của tôi, anh kéo tôi lại ôm thật chặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát:
- Dù em rất giống một người, nhưng với anh, em vẫn là Momo, không phải là bất kì người nào khác.
Tuy tôi không hiểu những lời anh nói nhưng tim vẫn đập thật nhanh, đầu óc hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng...
Và tôi có cảm giác như hình như tôi có quen với người ấy...
Tôi đờ đẫn nhìn theo chiếc xe đua màu xám lạnh nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người rồi biến mất.
Sau đó...một ý nghĩ nhảy ra khiến tôi phải giật mình hoảng hốt.
Thảm rồi...tôi còn chưa nhờ anh ghi âm giúp cơ mà!!!
Nghĩ đến cảnh tượng sáng nay, tôi thấy như cuộc sống của mình chỉ còn lại một màu đen tối!
Liệu ngày mai có phải ngày tận thế không đây?
***
Về tới nhà thì tôi thấy appa đang loay hoay dưới bếp.
Vừa phát hiện ra tôi thì appa mỉm cười ấm áp, giúp tôi cất balô, hỏi han mọi chuyện.
Tôi nhìn bộ quần áo đầy nghiêm chỉnh trên người appa, tò mò hỏi:
- Appa vừa đi đâu về à.
Appa cười:
- Đi đưa cơm cho vợ của appa với lại chuẩn bị cho công tác tại Hàn Quốc.
Appa lại ham việc rồi. Nhưng chỉ cần appa ở lại đây là tôi không ngừng cười tít mắt.
- Bảo bối ăn gì chưa?
Tôi ngồi trên ghế, hai chân đung đưa:
- Con ăn ở trường rồi. À appa ơi, chiều bố con mình đi chơi ở đâu đi.
Appa gật đầu:
- Đồng ý! Bảo bối nghĩ xem hai bố con mình nên đến đâu - rồi appa mở tủ lạnh, lúi húi làm gì đó.
Thật ra appa tôi là một người rất phong độ, đàn ông. Dáng người cao ráo, khuôn mặt cũng rất đẹp...
- Appa, ngày xưa là appa theo đuổi umma hay là ngược lại vậy?
Đừng trách là sao bây giờ chuyện này tôi vẫn không biết.
Bởi vì những chuyện quá khứ bố mẹ tôi rất ít nhắc tới và cũng có vẻ không muốn.
Lúc tôi hỏi dò thì appa chỉ trả lời qua loa còn mẹ thì thẳng thừng cự tuyệt.
Dần dần, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng lúc nãy là buột miệng.
Appa vừa nghe thấy tôi hỏi thì hơi sững người, rồi lại cười:
- Là appa theo đuổi umma. Này, cho bảo bối.
Appa đặt một ly hạnh nhân trên bàn ,nhìn tôi thật chiều chuộng:
- Appa làm từ sáng đấy! Ăn thử nào.
Tôi tròn mắt kinh ngạc:
- Appa làm á?
- Chứ sao nữa. Appa vĩ đại không hả? Haha.
Nhìn thấy tôi vẫn còn không tin, appa nhún vai:
- Bảo bối thử mà xem, hoàn toàn khác với kem mà bảo bối thường ăn.
Tôi đầy ngờ vực xúc thử một thìa...
Ưm ...đúng là rất khác.
Một thìa nữa...vị này rất quen, hình như đã từng thử rồi.
Một thìa nữa...ồ, nhớ ra rồi, là vị kem mà lần trước tôi ăn ở biệt thự trắng.
Một thìa nữa...chính xác là vị đó, không sai một chút nào cả.
Tôi ngạc nhiên!
Appa ngồi xuống ghế bên cạnh, xoa đầu tôi:
- Thấy chưa hả? Ngon chứ gì. Haha, appa vất vả lắm mới tìm được công thức này trên mạng đấy nhé!
Tâm trí tôi đang căng ra thì đột nhiên thả lỏng...
Mọi việc chỉ đơn giản thôi mà nhưng sao vừa nãy tôi lại có cảm giác đầy bất an nhỉ?
Một lúc sau hai bố con quyết định tới sở thú chơi!
Ngồi trên chiếc xe ô tô mà appa mới mua sáng nay, tôi thích thú nhìn quanh, kiểu gì phải treo thật nhiều gấu bông mới được!
Vừa đi hai bố con vừa kể thật nhiều chuyện.
Đột nhiên, appa mỉm cười:
- Bảo bối, không còn say xe nữa à?
Tôi ngó lơ nhìn ra ngoài cửa kính, ậm ừ :
- Nae, Momo hết rồi!
Lúc bước vào sở thú, appa để cho tôi dắt đi ngắm thỏa thích.
Thật ra là chỉ cần có appa, ở đâu cũng sẽ rất vui mà.
***
- Chú ba, đã chịu về nước rồi sao?
Người đàn ông đứng sau chiếc vòi phun nước, nhìn Momo còn đang ăn kem ở trên ghế rồi mỉm cười:
- Ồ, tin tức hai người nhạy thế? Ngay cả số điện thoại mà em mới dùng cũng có được?
- Haha. Hirai Sejun nổi tiếng trong giới kĩ sư, ai mà không biết chứ!
- Nổi tiếng gì! Tầm phào thôi. So với chủ tịch Kim Junho thì là cái gì đâu.
Đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng một người phụ nữ:
- Này chú ba, kem tôi chỉ chú làm sao rồi.
Hirai Sejun xoa xoa mũi:
- Cảm ơn chị nhé. Con bé rất thích.
Người phụ nữ có vẻ rất đắc ý:
- Thích là đúng. Cái đó Taehyung còn phải khen đấy!
- Chú định ở lại Hàn Quốc luôn à?
- Vâng.
- Suy nghĩ kĩ rồi sao?
Hirai Sejun lại đưa mắt về hướng ghế đá, mỉm cười:
- Dù sao cũng ở bên con gái thôi.
Kim Junho có vẻ mong chờ:
- Thế chú vẫn không định cho chúng tôi xem mặt cháu gái à?
Hirai Sejun nở nụ cười nhàn nhạt:
- Giờ em là Hirai Sejun. Không phải là Kim Junseo.
Bên kia vang lên tiếng thở dài ...
- Được rồi. Dù không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi tôn trọng quyết định của chú! Nhưng vẫn hi vọng là một ngày chú sẽ quay trở lại là Kim Junseo.
- Cảm ơn hai người. - Lee Sun mỉm cười, từ trước tới nay, anh trai ông hoàn toàn không điều tra gì về quá khứ của ông cả.
- Thế chú cũng nên giúp tôi với chứ! Sắp tới tập đoàn sẽ xây dựng khu thương mại lớn nhất thành phố này. Chú tặng tôi một bản thiết kế xem nào. Cứ giúp người dưng thế.
- Haha. Hyung làm gì mà chỉ trích ghê thế? Năm nào, em chả góp cho hyung trên dưới 10 bản thiết kế chứ?
- Ôi này, kể công đấy à? Tôi là muốn bắt cóc chú từ lâu lắm rồi! Nhân tài ngay đó mà không cách nào thu phục được. Haiz.
- Từ bây giờ, em tận tâm tận lực giúp VM đã được chưa?
- Vậy sắp tới đây, hai chú cháu hợp tác vui vẻ nhé. Haha.
- Taehyung của anh chị cừ quá còn gì! Mới chỉ 20 mà tên tuổi trong giới đã thuộc vào cấp cao rồi! Như thế này, gái theo nịnh nọt anh chỉ cả ngày đấy nhỉ.
Kim Junho cười lớn một tiếng:
- Haha. Chú cứ vớ vẩn. Gái thì kệ chúng nó. Ta có con dâu rồi.
Bà Kim cũng lên tiếng:
- Con dâu dễ thương lắm nhé. Là tiểu mỹ nhân đấy, Khi nào chúng tôi cho chú gặp mặt.
- Ồ, thật vậy sao. Hai người cũng nên trở về đi chứ. Dù cháu trai có tài giỏi thế nào thì để cháu nó gánh cả tập đoàn khổng lồ như thế không nên đâu!
Kim Junho nói với vẻ vừa tự hào vừa nghiêm nghị:
- Chú lo gì chứ. Taehyung bắt đầu làm việc từ năm lên 9 cơ. Haha.
Giọng bà Kim có chút bực bội:
- Ông còn cười được. Chú ba nói đúng đấy! Con trai tôi không phải để mà cứ vùi đầu vào công việc như thế nhá.
Kim Junho cười gượng:
- Thả cho Taehyung một thời gian để xem khả năng thế nào thôi mà.
Hirai Sejun cười lớn:
- Thế thấy thế nào? Vượt mặt anh rồi đúng không?
Vang lên tiếng thở dài:
- Haiz, có lẽ lần này về , mang tiếng chủ tịch như tôi cũng chỉ giúp kí vài ba tờ giấy vụn thôi.
Hirai Sejun chỉ biết lắc đầu, bố con nhà này, trí tuệ tuyệt đỉnh lại cộng thêm sự nhạy bén thương mại một cách chuẩn xác. Hợp lại thì còn ai có thể qua nổi đây!
Nhìn Momo đã ăn xong kem, đang ngó nghiêng, có lẽ là thấy bố đi lâu đây mà, ông mỉm cười:
- Thôi, nói chuyện sau nhé! Đang đi chơi với con gái.
***
Màn đêm ngày một thêm phủ kín.
Bên ánh đèn vàng tỏa ánh sáng ấm áp và có phần ảm đạm, một người đàn ông chuyên tâm vẽ bản thiết kế.
Những ngón tay thon dài phác từng đường nét trên tờ giấy trắng một cách thật thư thái.
Giống như, đây chỉ là một thú vui tao nhã của ông.
Có tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, bà Hirai đến bên cạnh, đặt một ly trà thảo dược xuống ,có phần trách móc:
- Anh mới về nước thì nghỉ ngơi một chút đi chứ. Sao lại làm việc liền như thế này?
Ông nở một nụ cười:
- Anh vẫn chưa quen giờ Hàn lắm nên không ngủ được. Em cứ ngủ đi.
Bà Hirai không nói gì thêm, lẳng lặng đứng bên.
Hirai Sejun dừng bút, ngẩng đầu nhìn bà:
- Có tâm sự gì sao?
Đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mà vẫn không được một hạnh phục trọn vẹn.
Luôn phải nơm nớp lo sợ một ngày nào đó, bóng đen quá khứ sẽ lại tìm đến.
Và đáng sợ nhất là nó sẵn sàng ập tới bất kì lúc nào.
Hạnh phúc có được thì mỏng manh, luôn lo sợ những thứ đó sẽ tan biến ...
Bà Hirai cố gượng cười để những điều nói ra được nhẹ nhàng hơn:
- Anh sẽ định như thế này mãi à?
Hirai Sejun nhấp một ngụm trà, ánh mắt phảng phất sự phiền muộn:
- Cứ để cái tên Kim Junseo chết đi. - rồi ông mỉm cười - Anh có em, có bảo bối. Còn muốn gì thêm?
Bà Hirai đặt tay lên vai ông...tất cả những điều muốn nói đều thể hiện qua đó.
Đến bên cửa sổ, bà đưa mắt nhìn xa xăm, không ngăn được mà thở dài.
Hirai Sejun...
Mọi thứ đều là vì Momo, ngay cả cái tên cũng thế...
Còn đối với bà mà nói, chỉ được xem như là mẹ của Momo mà thôi.
Trên đời này sao lại có một người mang trái tim sâu nặng tới thế!
Đang chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang, bà chợt giật mình, ngoảnh lại thì cũng thấy Hirai Sejun đã đứng dậy.
Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng sang phòng bên...
Trên chiếc giường lớn bày la liệt gấu bông, Momo không ngừng giãy dụa và nói mê như đang phải chịu đựng một sự hành hạ rất đau đớn.
Hirai Sejun hoảng hốt bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên, dịu dàng nắm tay con gái, nhỏ giọng dỗ dành:
- Không sao rồi. Có appa ở đây! Không sao cả.
Momo nắm chặt lấy tay ông, thôi rên rỉ nhưng vẫn cau mày thật chặt.
Ông khẽ vuốt tóc con gái, không ngừng lặp đi lặp lại:
- Ngoan nào, không sao đâu. Mọi thứ đã qua rồi. Không sao cả.
Được một lúc, Momo mới giãn mày ra...hơi thở đều đặn hơn.
Ông nhặt chiếc chăn mỏng rơi dưới sàn lên, cẩn thận đắp cho Momo.
Bà Hirai đứng phía sau, đôi mắt bị bao phủ lấy bởi bóng đen...
Giọng điệu Hirai Sejun vang lên đầy âm u:
- Con bé làm sao thế này? Không phải đã nói là như người bình thường rồi sao?
Bà Hirai mím chặt môi...Đúng là dạo này Momo  rất hay gặp ác mộng!
Nhưng là vì sao? Những kí ức đau đớn kia, chỉ cần không chạm tới thì sẽ hoàn toàn bị lãng quên kia mà? Rốt cuộc là vì sao?
Chỉ có một điều duy nhất thôi...Là vì Taehyung  ư?
Bà không dám nghĩ tới nữa!
Không thể nào có chuyện đó được. Vừa lúc chiều, Jin đã khẳng định rằng Taehyung và Momo không hề gặp nhau kia mà!
Bà tới bên cạnh, nhìn Momo... những giọt lệ lặng lẽ rơi xuống...
Và đêm đó, Hirai Sejun chỉ ngồi cạnh bên Momo, không rời đi lấy một phút...vì chỉ cần ông thả tay ra, ác mộng sẽ lại tìm tới con gái bé nhỏ của ông...
***
Tôi vùi đầu thật sâu vào hai tay, chỉ để lộ ra đôi mắt, nhàm chán nhìn hành lang bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng thật kinh khủng!
Thôi nào, cố lên, Momo!
Chờ thêm một chút là có thể thoát khỏi đây rồi.
Càng nghĩ lại càng không hiểu mẹ tôi làm sao mà có thể chịu đựng giỏi như vậy!
Sau này dù có thất nghiệp tôi cũng không làm ngành y!
Mà mẹ ấy, quá đáng!
Tự nhiên hôm nay lại bắt tôi nghỉ học đi tới đây chứ. Đã đến ngày khám sức khỏe định kì đâu?
Đêm qua tôi có ho vài tiếng thì đã sao nào?
Chẳng hiểu sao mà về mặt này, cả appa và mẹ đều cực kì kĩ lượng và khắt khe.
Chỉ cần tôi hắt xì một cái thì có ngay một rổ thuốc trước mặt.
Có ấm ức không cơ chứ ...
Nhưng trong chuyện hôm nay, cũng có lí do để tôi cảm thấy thật may mắn.
Hôm nay, Nayeon unnie tới tìm...
Có khi nào chị ấy lại đang viết trên bảng thông báo không?
Bụi phấn rơi trắng xóa...Khuôn mặt đầy tức tối...
Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đã cảm thấy lạnh hết cả người!
Hơn cả phim kinh dị!
Tôi khó chịu ho vài tiếng. Sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hừ hừ, mùi thuốc càng ngày càng đậm.
Sana làm cái gì mà lâu thế không biết nữa?
Thật lắm chuyện! Biết vậy tôi đi một mình cho rồi.
Ai bảo cái gì hai đứa tôi cũng phải làm cũng nhau cơ chứ.
Trong bệnh viện trắng xóa thế này, tiếng chuông TT vang lên thật lạc lõng.
Tôi mò mẫm trong túi, không thèm nhìn số, nghe máy với giọng điệu đầy mệt mỏi:
- Alô.
- Là anh.
Vừa nghe thấy chất giọng gây nghiện của anh, tôi liền cảm thấy tỉnh táo hẳn, cười một cách cực kì tự nhiên.
Giọng anh pha chút lo lắng:
- Momo, hôm nay tới bệnh viện à?
Vừa nghe thấy hai chữ bệnh viện, tôi như sắp khóc tới nơi, nói như mách tội:
- Tại umma bắt em đến đấy. Em có bị gì đâu chứ.
Bởi vì có lẽ đã quá quen với việc anh biết tất cả mọi điều nên tôi cũng quên luôn cả thắc mắc tại sao anh ấy lại biết tôi tới đây...
Anh cười một tiếng, giọng nói bớt đè nặng hơn nhưng xen lẫn sự chiều chuộng:
- Ừ. Anh sẽ lại gọi cho em nhé.
Vừa lúc tôi đang cười ngây ngô với cái di động thì Sana mở cửa phòng khám bước ra, vứt cho tôi một tờ giấy, kênh kiệu nói:
- Nhìn đi! Đã thấy bạn cậu chưa. Đỉnh của đỉnh!
Ohh! Tất cả mọi thứ của Ricky đều rất tốt còn tôi thì...giấy mẹ cầm rồi.
Mà tôi cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này!
Đi nói với mẹ một tiếng rồi hai đứa nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Chưa biết là sẽ làm gì tiếp theo nhưng mà đầu tiên là cứ phải thoát khỏi nơi đó cái đã!
Ra đến bên ngoài, tôi tham lam hít thở bầu không khí trong lành ...mà không đúng, bụi xe đầy kia kìa, nhưng không sao, tốt hơn mùi thuốc rất nhiều.
Hôm nay, tất cả người lớn đều bận cả, chỉ có hai đứa chúng tôi là nhởn nhơ những nghĩ mãi cũng chẳng ra là sẽ dùng ngày này để làm gì!
Tôi nhìn cửa hàng băng đĩa bên cạnh, lười biếng nói:
- Mua đĩa phim về cày đi.
Sana lắc đầu lia lịa :
- Ở nhà chán lắm! Đi đâu đó cho thay đổi không khí.
Tôi sửa lại quai túi, la lên:
- Tớ muốn về nhà! Mệt chết đi được!
Nghĩ mà xem, chăn ấm nệm êm, ôm mấy con gấu bông đáng ghét kia mà vò ...quá sướng!
Đã lâu rồi không còn được ngủ trên mười tiếng một ngày...
Tôi thở dài một tiếng. Từ khi nào mà tôi buông thả như thế này.
Trong khi tôi đang hồi tưởng về nếp sống khoa học ngày trước của mình thì đột nhiên mắt Sana sáng rực lên, lôi tuột tôi sang bên đường ...
Bước vào siêu thị, dúi cho tôi chiếc xe đẩy hàng, nháy mắt:
- Bọn mình sẽ dùng ngày hôm nay để phục vụ cho tình yêu.
Tôi tì người lên xe, nhấc chân lên cho xe tự đi, uể oải:
- Kệ cậu, tớ mua vài thứ rồi về.
Sana giật phăng gói bebe tôi vừa chọn được, sau đó nắm lấy mũi xe, lôi ra khỏi hàng bánh, càu nhàu:
- Cậu ấy à, Taehyung nhà cậu bận túi bụi như thế mà chẳng quan tâm gì cả! Ham ăn ham ngủ vừa thôi chứ.
Tôi bĩu môi, phản đối:
- Ai bảo là tớ không quan tâm nào? Này nhé, từng giờ từng phút từng giây từng tích tắc, tớ chỉ nghĩ tới anh ấy thôi.
Sana quăng cho tôi ánh mắt đầy xem thường:
- Đồ mê trai. Taehyung oppa á, tớ cũng nghĩ về anh ấy thường xuyên. Nhưng mà như thế đâu có nghĩa là quan tâm?
Tôi liếc xéo Sana:
- Hay quá! Cái này tớ mà mách Jimin nhà cậu cho mà xem? Hừ.
Sana sẵn tay ném vào xe một bó rau, lên giọng:
- Tớ không thèm chấp người mà đầu óc đơn giản như cậu. Mà thôi đi, vì cậu không có kinh nghiệm tình trường nên tớ phải có trách nhiệm dạy dỗ - lại ném thêm một hộp thịt - hôm nay, chúng ta sẽ chuẩn bị cơm tình yêu cho Taehyung nhà cậu và Jimin nhà tớ!
Ồ ...là thế à! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Không phải tôi vẫn luôn lo anh ăn uống thất thường sao?
Lần này, phải công nhận Sana thông thái thật.
Tôi bắt đầu cảm thấy ngày hôm nay đã không còn nhàm chán rồi, sự chậm chạp thiếu tinh thần lúc nãy cũng hoàn toàn biến mất.
Thế là hai đứa kéo xe, vơ bao nhiêu là thứ.
- Cậu nghĩ là cho thêm cà rốt vào có ngon không?
- Cứ bỏ vào đi. Cà rốt thì làm gì mà ngon được. Nhưng bổ!
- Khoai tây nữa này.
- Suýt thì quên, lấy hành tươi đi.
- Ở bên kia, ớt.
- ...
Lượn bao nhiêu là vòng, bây giờ thì đã xong hết rồi!
Đang định đẩy xe đi thanh toán thì Sana đột nhiên gọi tôi:
- Momo, lại đây.
Gian hàng kia, Sana đang chống nạnh ngước lên nhìn.
Phía trên cao ...ồ, thấy rồi, là chai nước sốt! Cái này thêm vào món ăn sẽ ngon hơn rất nhiều .
Sao lại không nhớ tới được nhỉ?
Nhưng mà...cao thế này thì lấy kiểu gì đây.
Xung quanh lại chẳng có lấy một ai để nhờ cả, mà không, phải là không có ai có khả năng để nhờ. Vì toàn những người ...chiều cao khiêm tốn!
Để gì cao thế này! Vô duyên vừa vừa phải phải thôi chứ!
Sana bắt đầu nhún người...
Thật đau lòng! Sana có cao hơn tôi là bao đâu!
Hai đứa bặm môi tức giận nhìn nhau rồi lại nhìn chai nước sốt .
Được lắm! Siêu thị biến thái này, dám chơi ác khách hàng ư?
Hừ, để mà xem!
Dù biết là không được nhưng tôi vẫn thử nhún người, với tay...
- Được rồi - Sana hớn hở vỗ tay.
Haha, cuối cùng cũng lấy được rồi!
Lấy được rồi ư?...hình như có cái gì đó sai sai thì phải!
Mấy giây sau... Sana cũng giật mình...hai đứa tôi nhìn dãy hàng nước sốt đã để lại một chỗ trống ...ngơ ngác ...nhìn nhau...
Đã bị lấy đi rồi! Nhưng...không phải là tôi lấy.
Hai đứa lại ngơ ngác nhìn phía trước mặt...
Ôi! Quái nhân!
Một người mặc trang phục màu đen, như thế chưa hết, còn tóc đen, giày đen, kính đen...nhìn mà phát run.
Chết rồi...là xã hội đen! Mà thật nực cười, muốn khủng bố thì làm chuyện gì đó đáng sợ hơn đi, giành giật chai nước sốt ư?
Không hiểu nổi!
Người đó...đột nhiên cúi người cung kính, tay chìa ra ...đưa cho chúng tôi lọ nước sốt!
Hai đứa chỉ biết nhìn người đó không hề chớp mắt.
Vẻ mặt của hai đứa lúc này còn hơn cả những nhà khoa học tìm thấy người ngoài hành tinh!
Mãi một lúc lâu sau...có lẽ do bị nhìn chằm chằm ghê quá và có lẽ cũng do...mỏi tay nên người đó hạ thấp tay xuống có ý nhắc nhở chúng tôi.
Sana thẫn thờ đưa tay ra nhận, mặt cừng đờ, mấp máy môi:
- Kamsamita!
Người đó thu tay về, gật đầu không nói gì .
Tôi với Sana lại đờ đẫn nhìn nhau và...khi ngoảnh lại thì đã không còn thấy quái nhân ấy ở đâu nữa.
Muốn đứng tim mà!
Nhưng hình như là tôi đã hiểu ra điều gì đó rồi!
Sana thả lọ nước sốt vào xe, thở dài:
- Thời buổi khùng hoảng kinh tế toàn cầu, cái gì cũng ế ẩm, siêu thị này cho nhân viên làm như thế để câu khách đấy mà. Chiêu rẻ tiền.
Gian hàng kế bên, khóe miệng người nào đó khẽ giật giật ...
Chính xác là như thế! Siêu thị này quá biến thái!!!
Tôi chỉ biết lắc đầu:
- Người nào nghĩ ra chiêu này có lẽ không được bình thường. Nhân viên mà thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như là ma. Dọa khách chắc?
Người nào đó hít thở sâu...
Sana xì một tiếng:
- Lại còn mặc đồ đen? Tưởng mình là sát thủ à?
Ừm... phải thừa nhận là người nhân viên đó dáng người cao ráo, mặc trang phục như thế có vẻ rất sang trọng lại bí ẩn. Nhưng mà...
- Cậu có nghĩ là nếu đổi lại đồng phục của họ là nhiều màu thì sẽ thu hút hơn không? Thế này, tóc màu vàng, phải là vàng chóe ấy, kính màu đen tạm ổn, nhưng áo thì màu đỏ này, quần màu tím này, giày màu xanh? Thấy thế nào?
Sana gật đầu:
- Đồng ý. Như thế người ta sẽ rất tò mò mà tới xem có phải sở thú bị cháy không!
Rồi hai đứa kéo xe đi đến quầy tính tiền.
Chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên.
Giống như là...có người ngã nhào.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top