Chương 30_Ai có thể sống mãi trong quá khứ ?

Cặp đôi phụ gây thương nhớ là đây, Bae Joohyun_Park Bo Gum # Irene_Bo Gum

----------------------------------------------------------------

Kim Taeyeon thật không ngờ sẽ gặp lại Irene. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, năm đó có một sự kiện vô cùng chấn động. Tuy rằng đương sự cũng không đứng ra làm sáng tỏ, nhưng một người ngoài cuộc như cô cũng có thể hiểu chút ít. Irene xinh đẹp trong sáng vừa vào liền trở thành trung tâm sự chú ý ở Đại học Quốc gia Seoul. Chỉ là năm đó Park Bo Gum còn trẻ, bao nhiêu người đẹp tìm đến với anh anh cùng đều không cự tuyệt, ở giữa vạn bụi hoa mà phấn hoa không hề dính trên người. Park Bo Gum cũng thật không ngờ, Irene chính là số kiếp của anh.


Irene không có bất luận cái gì gọi là đặc sắc để trở thành một trong số những bạn gái của Park Bo Gum, là bạn bè, hay là bạn gái đều không phải. Park Bo Gum quen vô số người đẹp cho nên nhìn Irene cũng không thấy gì đặc biệt, hiện tại ở chung với Irene nhưng anh vẫn duy trì điệu bộ ám muội với những người phụ nữ khác. Nhưng cuối cùng, Irene vẫn trở thành một người đặc biệt, cô sẽ không bao giờ trách cứ Park Bo Gum gặp gỡ người phụ nữ khác, cũng không trách anh không quan tâm tới cô, mà cô sẽ lặng im chờ đợi anh. Có thể chính là như thế này, một năm sau đó, trái tim Park Bo Gum rốt cuộc cũng một lòng hướng về Irene. Chỉ là vì một chuyện năm xưa mà trong lễ đính hôn, Irene lại bày trò khiến cho Park Bo Gum lâm vào tình thế khó xử. Trước mặt mọi người, cô từ chối đính hôn với anh, còn nói rằng cô tiếp cận anh chỉ là vì trả thù.

Park Bo Gum lập tức ra nước ngoài, Irene cũng thôi học .

Kim Taeyeon chỉ gặp qua Irene một lần, lúc cô đi làm thủ thục nhập học cũng là lúc Irene làm thủ tục thôi học. Hai người dung nhan xinh đẹp chỉ nhìn đối phương có một lát, nhưng chỉ cần liếc mắt cùng nhớ kỹ người kia.

Kim Taeyeon vốn đang ngồi ăn cùng Tìffany, vừa ăn xong chuẩn bị rời đi thì Irene lại đến trước mặt cô: "Có thể nói chuyện cùng cô được không ?"

Tìffany đành đi trước.

"Có việc gì sao ?" Kim Taeyeon ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo trong công viên.

Irene nhìn cô: "Không có việc gì sẽ không thể tìm cô sao ?"

"Tôi không biết rằng người như chị lại vô duyên vô cớ đến tìm tôi."

"Rất rõ ràng, chúng ta là ngẫu nhiên gặp, đâu phải tôi tới tìm cô."

"Có khác nhau sao ?"

Irene cười rộ lên, mang theo vài phần lười nhác: "Kỳ thực là không có khác nhau."

Một cặp người đẹp ngồi ở chỗ này, quả nhiên là hấp dẫn ánh mắt xung quanh. Không ít người dừng lại cước bộ để nhìn hai người. Nhưng đối với hai người bọn họ, thái độ rất giống nhau, tập mãi thành thói quen cho nên trực tiếp không quan tâm.

Kim Taeyeon hiện tại cái gì cũng không có, thứ cô có nhiều nhất chính là thời gian. Cô tuyệt không chú ý đến Irene, cô cứ ngồi đó, cô không tin là Irene có thể tiếp tục ngồi đó mà không rời đi.

Irene thấy vẻ mặt đạm nhiên của Kim Taeyeon, lúc đầu cô còn hiếu kỳ, càng về sau càng phẫn nộ: "Xem ra cô hiện tại sống rất tốt ?"

"Chị mong tôi sống không tốt sao ?"

Irene gật đầu: "Rõ ràng là chuyện hai người, nhưng cuối cùng lại một người sống rất tốt, một người không tốt. Cục diện như vậy, cho dù người ngoài cuộc cũng không thể nhìn được."

"Nếu đã là chuyện hai người, vậy thì người thứ ba hà tất phải phát biểu cảm tưởng."

"Tôi nói, chỉ là nhìn không được."

"Thế giới này những chuyện nhìn không được có rất nhiều. Nào là quyên góp trá hình, nào là tòa tuyên án oan, nào là quan tham nhận hối lộ, nào là bao dưỡng bà hai... Cô Bae, sao cô không thấy được những điều này đi ?"

Ai nói mỹ nữ đều ngốc nghếch ? Irene vừa rồi đã lĩnh giáo sự lợi hại của Kim Taeyeon, thảo nào Luhan thua vì cô. Vậy mới nói, mọi chuyện đều có nguyên nhân.

Irene ho khan một chút: "Như vậy cũng chỉ có thế chứng minh tôi cập nhật tin tức quá kém, không biết rằng xã hội hài hòa chúng ta còn có loại chuyện này."

"Nếu đó là một xã hội hài hòa, thì đâu có chuyện gì mà nhìn không được."

Irene lần này thực sự khó chịu, không tiếp tục gây khó dễ nữa, cô phát hiện nếu tiếp tục, e rằng cô sẽ bị phiền muộn đến chết: "Tôi bây giờ có thể khẳng định Byun phu nhân cuộc sống rất tốt, thế nhưng, trong lúc cô sống tốt lẽ nào chưa từng nghĩ đến người sống không tốt ?"

"Người sống không tốt ! Nghĩ đến ư ? Tôi thật sự không cảm thấy có người vì tôi mà sống không tốt."

Irene kích động hẳn lên: "Vậy sao ? Tôi thật đã không suy nghĩ cẩn thận xem vì sao Song Luhan lại thích cô, lại tự biến mình thành cái bộ dạng này."

Nhắc tới Song Luhan, Kim Taeyeon tâm trạng sửng sốt, cũng không dịu dàng nữa: "Nếu như chị hiếu kỳ, vậy thì chị nên đi hỏi anh ấy. Tới tìm tôi, tôi có thể trả lời cho chị sao ? Còn nữa, nhà bọn họ hiện tại đường làm quan đang rộng mở, tôi thật sự không thể lý giải được cái gì gọi là 'bộ dạng này'."

"Cái này chỉ là biểu diễn cho người ngoài xem, anh ấy sau khi chia tay với cô rất không tốt. Thậm chí anh ấy còn có một khoảng thời gian vô cùng chán chường."

"Chị Bae muốn nói gì ? Muốn đến hàn gắn một đôi đã từng yêu nhau, muốn cho tôi biết anh ấy đã từng quan tâm tôi, sau đó thì sao nào ? Muốn tôi ly hôn rồi cùng anh ta bỏ đi, hoàn thành tâm nguyện "nhìn được" của chị ?"

Irene rốt cuộc hiểu rõ, bản thân mình căn bản không nên đến tìm Kim Taeyeon: "Tôi không nghĩ tới chuyện đó, tôi chỉ là nghĩ cô nên biết anh ấy sống thực không vui vẻ gì."

"Làm gì có ai chưa từng có thời gian sống không tốt. Nếu như có một người hàng ngày đều nhớ đến chị thì sao? Park học trưởng đã từng chỉ là hoang đường mà thôi, chỉ là còn trẻ quá ham mê, cho nên mới khiến cho một người con gái mang thai, rồi tự tử sau khi phá thai. Xin hỏi chị Bae cảm thấy thế nào ?" Kim Taeyeon nhìn xem biểu hiện của Irene: "Hành động của chị đã cho thấy câu trả lời tốt nhất, chị lựa chọn trả thù Park học trưởng. Làm bên thứ ba mà nói, Park học trưởng có gì sai, anh ấy đâu có cầu xin người ta leo lên giường anh ấy, tất cả đều là cam tâm tình nguyện. Vì sao chị phải vì chuyện sai lầm đó mà đổ hết tội lỗi lên người học trưởng ? Cùng là một đạo lý, có một số chuyện chỉ có người trong cuộc mới hiểu."

Irene miệng run rẩy: "Sao cô biết ?"

"Tuy rằng quá khứ đã qua nhiều năm, người biết chân tướng cũng không nhiều. Mẹ tôi lúc ấy cùng nằm trong viện cùng thời gian với người phụ nữ kia. Có điều cô ta may mắn hơn, sau khi tự sát chỉ phải sống thực vật một thời gian, còn mẹ tôi vĩnh viễn không thể tỉnh dậy. Cho nên trên thế giới chuyện gì cũng có thể không công bằng, có người may mắn, có người có kỳ tích, những cũng có người hết lần này tới lần khác trở thành cái bia đỡ đạn." Kim Taeyeon trong mắt không hề có đau khổ, vô cùng bình tĩnh: "Nếu như Bae tiểu thư, à không, có lẽ phải gọi là học tỷ mới đúng, chị tới đây nói những lời này, tôi đều hiểu rõ. Tôi không hận Song Luhan, tôi tin tưởng đại đa số mọi người có thể hiểu được những chuyện anh ấy làm lúc đó, và tôi cũng nghĩ phần lớn mọi người cũng sẽ chọn như vậy. Nhưng, làm cũng đã làm rồi, cho dù là lý do gì cũng như nhau cả. Chúng ta đều không quay trở về được. Kết quả như bây giờ, cũng đều là do lựa chọn năm xưa, không nên hối hận."

Irene gật đầu: "Tôi hiểu."

"Học tỷ, tôi cũng muốn làm một người trung gian. Tôi không cho rằng anh Bo Gum làm gì sai, nếu tất cả mọi người đều là cam tâm tình nguyện, vì sao lại đổ lỗi lên đầu anh ấy ? Người phụ nữ kia tuy rằng là bạn tốt nhất của chị, nhưng quá khứ cũng đã qua rồi. Cô ấy cũng đã sớm tỉnh lại, sống cuộc sống bình thường. Nói khó nghe một chút, chị coi cô ấy là bạn tốt nhất, vì cô ta mà trả thù người mà chị cho là phụ bạc. Nhưng hiện tại thì sao, cô ta có chủ động liên lạc với chị không ? Có nói với chị một câu cảm ơn không ? Cô ta đã sớm có một cuộc sống bình thường, tìm một người để kết hôn sinh con. Nhưng còn chị thì sao ? Vẫn muốn gánh trên vai chuyện cũ. Chị đã để lỡ tuổi thanh xuân, đánh mất tình cảm của mình, vì sao còn muốn để lỡ cả tương lai ? Chị cũng hiểu rõ là anh Bo Gum hiện tại đã không còn là chàng trai trẻ năm xưa nữa, anh ấy giờ đã là một người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy đã vì chị mà nỗ lực. Chị còn muốn trốn tránh cái gì ?"

Irene sống mũi đỏ lên, cô chưa bao giờ nghĩ chuyện cũ của mình lại bị một người xa lạ nói ra, lại còn nói rất rõ ràng. Khóe miệng cô run run: "Cô không chỉ thông minh mà còn rất lý trí, quan trọng hơn là, cô hiểu được đi đường ngắn nhất để sống hạnh phúc, khiến cho bản thân sống thoải mái."

"Chị có thể nói tôi ích kỷ, lựa chọn phương pháp tốt nhất cho bản thân."

Irene lắc đầu: "Tôi rốt cục hiểu được vì sao Song Luhan lại nhớ mãi không quên cô. Cô rất đáng để bất luận một người đàn ông nào cũng phải cố gắng đễ có được. Kỳ thực, rất nhiều chuyện, rất nhiều đạo lý, tự bản thân mình đều hiểu, nhưng vẫn cứ phải là từ miệng người khác nói ra."

"Tôi hiểu."

Irene nhìn lên bầu trời, may trắng lững lờ trôi, vô cùng thanh thuần. Trên mặt cô ngấn lệ: "Tôi tiếp cận anh ấy, làm rất nhiều chuyện. Lúc tốt nghiệp trung học tôi không học tiếp. Nhưng để tiếp cận anh ấy, tôi đã đi học lại, cả ngày đều ôm sách học. Bởi vì tôi nhất định phải thi đỗ vào một trường đai học, tôi muốn tiếp cận anh ấy. Cuối cùng tôi thành công, tôi nhập học, cũng được như ý nguyện gặp được anh ấy. Tôi cũng hiểu vì sao Yeri lại thích anh ấy. Anh ấy kiêu ngạo, tự phụ. Nhưng là một nhà tư bản kiêu ngạo và tự phụ. Tôi biết anh ấy không có gì sai, đều là những nữ sinh này vây lấy anh ấy. Nhưng tôi vẫn không cam lòng. Yeri còn nằm trong bệnh viện. Tôi nhất đinh phải giúp cô ấy báo thù. Cho nên tôi đã tiếp cận anh ấy, sắm vai một Bae Joohyun ôn nhu cảm hóa anh ấy. Khi lần đầu tiên tôi mang thai, anh ấy nói với tôi một câu đi bệnh viện, tôi rốt cuộc cảm nhận được nỗi đau của Yeri. Tôi nằm trong phòng giải phẫu, tùy ý để cho dao kéo khuấy đảo trong cơ thể mình. Lúc ấy, tôi hận chết anh ấy. Cho nên tôi không thể buông tha. Sau này anh ấy đã thay đổi, giống như trong tưởng tượng của tôi. Lần thứ hai mang thai, tôi đã đánh cuộc, kết quả là tôi thắng. Anh ấy đưa tôi đi bệnh viện, lúc tôi bước vào phòng giải phẫu, anh ấy đã kéo tôi lại, muốn tôi giữ lại đứa con này. Tôi biết, tôi đã thành công. Như vậy cũng có nghĩa là, thời khắc đau khổ của anh ta đã tới."

Kim Taeyeon vốn không định tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, nhưng lúc này dường như im lặng không thể giải quyết được vấn đề: "Vì đứa con, anh ấy quyết định kết hôn ?"

Irene gật đầu.

Cho nên xảy ra chuyện ở hôn lễ kia, quả nhiên là nghiệt duyên.

Kim Taeyeon lắc đầu: "Kỳ thực, những chuyện này đều đã là quá khứ. Không ai có thể vĩnh viễn sống ở quá khứ, khi anh ấy lựa chọn giữ lại đứa con, chị hẳn là đã biết, anh ấy yêu chị. Anh ấy làm tổn thương người bạn tốt của chị, nhưng cũng đâu có tổn thương tổn chị, vậy mà chị đã dùng cách đó để làm tổn thương anh ấy. Lỗi lầm của anh ấy, theo thời gian cũng đã bị quên lãng, hơn nữa cũng đã bị nghiêm phạt.Tôi tin rằng chị nhất định là không phải không có tình cảm với anh ấy, nếu không thì chị đã không độc thân nhiều năm như vậy."

Irene thật lâu im lặng, sau đó nhìn Kim Taeyeon: "Tôi thật muốn biết, trong lòng cô nghĩ gì, tôi cũng rất hiếu kỳ vì sao cô lại có thể dễ dàng buông xuôi."

"Tôi ích kỷ, cho nên tôi còn mang thù. Song Luhan bỏ rơi tôi, cho dù là bằng cách nào, hay kết quả thế nào, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ta. Cái tôi tha thứ không phải là anh ta, mà là tình cảm của bản thân, cho nên tình cảm đã biến chất, tôi và anh ấy chỉ có thể làm người xa lạ, làm bạn tốt, nhưng giữa chúng tôi mãi mãi không thể là người yêu."

Irene gật đầu: "Từ lúc này tôi cũng cảm thấy thích cái ích kỷ của cô."

Kim Taeyeon cười: "Chị kể cho tôi một bí mật rồi, tôi cũng muốn nói với chị một bí mật ! Nếu như Song Luhan năm đó không rời bỏ tôi, e là chúng tôi đã thực sự đến với nhau. Tôi đã từng thực sự cho rằng, anh ấy là người tốt nhất với tôi trên thế giới này, sẽ không ai tốt với tôi như vậy. Nhưng bởi vì tin tưởng vậy cho nên tôi đã thất vọng vô cùng. Nhưng cuộc sống vẫn cứ là cuộc sống, cho nên chỉ có thể lựa chọn đi về phía trước, lựa chọn sống thật tốt. Hiện tại tôi đã kết hôn, có một người chồng, cũng giống như lựa chọn năm ấy của tôi vậy, chỉ cần Byun Baekhyun không rời bỏ tôi thì tôi mãi mãi là vợ anh ấy."

Irene đã hiểu, nếu như năm đó Song Luhan không rời bỏ Kim Taeyeon, như vậy cô cũng sẽ mãi mãi là người phụ nữ của anh ta. Nhưng cuộc sống vĩnh viễn không có "nếu như".

"Tôi thật rất vui được quen biết cô, cô khiến tôi cảm thấy mình rất nhỏ bé."

Kim Taeyeon cũng không khách khí: "Như vậy thì lúc chị và anh Bo Gum kết hôn chỉ cần không nhận tiền biếu của tôi là được."

Irene chú ý tới từ ngữ Kim Taeyeon dùng, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, giữa con người với con người chỉ cách nhau có một bước chân mà thôi.

Hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: