Chương 7

Tiêu Chiến nghĩ mình là một con lợn, không, đến con lợn còn phải khinh bỉ chỉ số thông minh của anh ấy chứ.

Không ngờ trong lúc hoảng loạn anh lại chạy theo Vương Nhất Bác mà lên luôn xe cậu! Không ngờ anh lại tự chui đầu vào lưới!

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ bên trán, chậm rãi chảy dọc đến cái cằm nhỏ nhắn của anh. Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Tiêu Chiến thở thật sâu, đầu óc thoáng tỉnh táo lại.

Bây giờ chỉ có hai lựa chọn: Một là mở cửa xe, anh dũng nhảy xuống. Đương nhiên, với tốc độ của xe lúc này, làm thế chắc chắn sẽ chết. Hai là bị Vương Nhất Bác đưa đến một nơi không ai biết đến, nhận lấy sự trả thù của cậu ta. Mà nếu thế thì lại càng chết không có chỗ chôn!

Tiêu Chiến trong nháy mắt đưa ra quyết định, anh lặng lẽ đặt tay lên cửa xe, ấn chốt mở, thế nhưng -- không có phản ứng gì?!

"Tôi đã khoá cửa xe lại rồi". Vương Nhất Bác không nhìn anh, chỉ nói bằng cái giọng lạnh như băng: "Anh không đi nổi đâu".

Hy vọng duy nhất của Tiêu Chiến tan vỡ, mặt anh tái nhợt, bắt đầu nghĩ xem cách tự sát nào ít đau nhất.

Xe dừng trước một biệt thự biệt lập, lôi anh đi vào. Tiêu Chiến ra sức giãy dụa nhưng vô ích, Vương Nhất Bác nắm chặt cổ tay anh, trừ khi anh cụt tay còn không thì đừng hòng chạy.

Cứ thế, Tiêu Chiến bị nửa lôi nửa ôm đi vào. Vương Nhất Bác đẩy anh ngã vào sofa, sau đó, hai tay đặt hai bên người anh, dí sát vào mặt anh, ánh mắt loé lên tia u ám như đến từ địa ngục, "Tiêu Chiến, anh nói xem, tôi phải nghiêm phạt anh thế nào đây?"

Tiêu Chiến bắt đầu hóa thân thành đà điểu, anh nhắm mắt, cuộn người vào như một con tôm nhỏ.

"Đừng có giả vờ không nghe thấy!". Vương Nhất Bác bỗng nhiên nâng cằm anh lên, ép anh phải nhìn cậu. Đôi mắt đẹp vốn trong veo của cậu bắt đầu trở nên phẫn nộ, "Không ngờ anh dám chỉnh tôi! Đúng là tự tìm chết!".

Lửa giận trong lòng cậu đã âm ỉ cháy suốt năm năm, hôm nay rốt cục cũng được bùng nổ ra hết. Anh dám làm cậu mất hết mặt mũi trước nhiều người như vậy. Anh dám bỏ đi luôn không thèm xuất hiện lấy một lần.

Cậu dùng đủ mọi cách hỏi thăm tung tích Tiêu Chiến nhưng cô nàng Lâm Nhan Ngạn kia lại ngậm chặt miệng không chịu nói. Vương Nhất Bác đành phải đợi, mà trong lúc đợi thì lửa giận từng ngày từng đêm càng thêm dâng lên.

Rốt cục, trước đây không lâu, cậu nghe tin bạn tốt Ngô Luật Quần sắp kết hôn với Lâm Nhan Ngạn, trong lòng mừng như điên. Cậu biết chắc Tiêu Chiến nhất định sẽ tới. Lần này, cậu phải giữ anh thật chặt.

Vì lo sẽ đánh rắn động cỏ nên cậu nói dối rằng mình bị thương lúc đang nghỉ phép ở Úc, không tham gia hôn lễ được. Quả nhiên, chiêu này đã lừa được tất cả mọi người.

Cậu vừa đi vào phòng tổ chức tiệc, liếc mắt đã nhìn thấy người con trai kia đứng bên cạnh sân khấu. Bộ vest màu lam nhạt nhẹ nhàng thoải mái, bao bọc lấy đường cong tuyệt đẹp của anh. Mái tóc màu đen nhánh được vuốt cao. Cả người nhỏ nhắn xinh xắn nho nhã, dịu dàng đáng yêu. Đây chính là Tiêu Chiến của năm năm sau, cậu rốt cục cũng đợi được anh!

Người con trai này vẫn thú vị như trước đây, vừa thấy cậu cứ như là nhìn thấy rắn rết. Không ngoài dự đoán, anh lại chạy trốn. Nhưng lần này, cậu tuyệt đối sẽ không để anh chạy mất nữa.

Tuyệt đối không.

"Cậu... rốt cuộc muốn thế nào?". Đôi mắt đen láy của Tiêu Chiến bắt đầu ươn ướt. Lần này bị tóm, Vương Nhất Bác nhất định sẽ dùng mười đại cực hình của Mãn Thanh để hành hạ anh.

"Anh nói xem?". Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Tôi sai rồi". Tiêu Chiến bi thương cầu xin: "Tôi thực sự sai rồi, xin cậu hãy thả tôi ra đi".

Vương Nhất Bác nở một nụ cười sáng bừng như ánh mặt trời ngoài cửa sổ: "Nằm mơ".

Tiêu Chiến yên lặng nhìn cậu, trong mắt thể hiện một sự kiên định. Sau đó, anh đã làm một việc mà Vương Nhất Bác vĩnh viễn không ngờ tới - anh dùng đầu gối huých vào "tiểu đệ đệ" của cậu một cái thật mạnh.

Vương Nhất Bác không kịp đề phòng cứ thế mà trúng một chiêu thê thảm. Tiêu Chiến nhân cơ hội giãy ra khỏi cậu, lao ra cửa. Tay anh run rẩy, chân anh như đang nhũn ra. Anh lại làm một chuyện kinh khủng đến thế. Nếu như lần này bị bắt lại, Vương Nhất Bác nhất định sẽ băm anh ra!

Cửa đang ở phía trước, ánh rạng đông đang ở phía trước, sinh mệnh của anh đang ở phía trước. Chạy mau thôi, chạy mau thôi, để bảo toàn tính mạng, xông lên phía trước thôi!

Anh đã sắp đến được cửa rồi thì bỗng nhiên Vương Nhất Bác lao ra từ bên cạnh, chặn ngay phía trước anh. Tiêu Chiến sợ đến tóc dựng đứng, hét lên chói tai. Chỉ thấy Vương Nhất Bác cắn răng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, trong mắt thậm chí còn nổi cả tơ máu.

Ma vương! Tiêu Chiến vội xoay người, chạy lên trên lầu. Không cần quay đầu lại anh cũng cảm nhận thấy luồng sát khí lạnh lẽo phía sau - Vương Nhất Bác đang đuổi theo.

Vì hoảng sợ nên tốc độ của Tiêu Chiến rất nhanh. Nhưng cũng vì phẫn nộ mà tốc độ của Vương Nhất Bác còn nhanh hơn. Vì vậy, ngay trên cầu thang, cậu đã tóm được chân anh. Tiêu Chiến thuận thế ngã xuống. Không chút do dự, Vương Nhất Bác nhào tới, đè lên người anh. Một luồng khí lạnh lùa vào lỗ tai anh, "Tiêu Chiến, tôi muốn anh sống còn đau khổ hơn là chết".

Ối mẹ ơi! Máu trong người anh đóng băng hết cả. Trong lòng anh cảm thấy thực sự sợ hãi. Đừng, đừng!

Tiêu Chiến lấy khuỷu tay huých một cái, trúng vào bụng cậu. Vương Nhất Bác ăn đau, buông lỏng anh. Tiêu Chiến đẩy cậu thật mạnh, đứng lên, tiếp tục chạy về phía trước, liều lĩnh xông vào một căn phòng, khoá chặt cửa lại.

Vương Nhất Bác đứng ở ngoài cửa cắn răng nói: "Tiêu Chiến, tôi không tin anh sẽ không ra".

Cậu sai rồi. Tiêu Chiến thà chết cũng sẽ không đi ra ngoài. Anh cuộn mình lại trong góc tường, lẳng lặng ngồi đó.

Làm sao bây giờ? Tìm người giúp đỡ? Nhưng trong căn phòng đó không có điện thoại. Nhảy xuống từ cửa sổ? Nhưng cao thế chắc chắn sẽ ngã gãy chân.

Càng nghĩ, anh càng quyết định sẽ tiếp tục đợi ở đây. Chỉ cần không phải đối mặt với tên ác ma kia thì thế nào cũng được.

Từng giây từng giây trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối. Tiêu Chiến bắt đầu nghe thấy tiếng dạ dày mình kêu ca. Lúc này anh mới nhớ ra, cả ngày hôm nay chưa được ăn gì.

Lúc này, ngoài cửa lan đến mùi thơm của đồ ăn. Anh chậm rãi tiến đến cạnh cửa, hít vào thật sâu rồi không ngừng nuốt nước bọt. Bỗng nhiên, giọng Vương Nhất Bác ở ngoài cửa vang lên: "Tiêu Chiến, ngoan ngoãn đi ra đi, có cả một bữa đại tiệc đang đợi anh đây này".

Tiêu Chiến vội vàng lui về phía sau ba bước, dám dùng đồ ăn để cám dỗ anh?! Quá đê tiện! Tuyệt đối không được để bị lừa, ra ngoài rồi, không phải anh được hưởng thụ đại tiệc mà là anh biến thành nguyên liệu chế biến đại tiệc thì có!

Tiêu Chiến nhanh chóng mở cửa sổ để mùi hương làm người ta thèm muốn chết này mau tan đi. Nhưng Vương Nhất Bác lại để đồ ăn lại ngoài cửa, mùi thơm lan vào qua khe. Mùi thơm vẫn cứ quanh quẩn trong phòng làm bụng anh sôi sùng sục.

Quá đau đớn! Tiêu Chiến không thể chịu đựng được nữa, nhìn xung quanh, phát hiện ngăn tủ trong phòng để khá nhiều rượu.

Tiêu Chiến hơi do dự. Nói thật, anh chỉ uống rượu có đúng một lần, đó là lúc tốt nghiệp đại học và cũng đã say chính lần đó. Nghe bạn học nói thì sau khi uống say anh biến thành một người hoàn toàn trái ngược với con người dịu dàng hiền lành lúc bình thường. Cụ thể là, anh mà uống say sẽ biến thành một gã tướng cướp, tóm được ai đánh luôn. Đêm đó, anh đã đánh cho một anh chàng đẹp trai lại gần bắt chuyện biến thành đầu heo. Chính vì thế mà anh đã thề rằng về sau không bao giờ động đến một giọt rượu nào nữa.

Nhưng ngay lúc này, anh thật sự đói bụng quá rồi, nếu uống say thì sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy nữa. Đang lúc Tiêu Chiến đau khổ đấu tranh thì Vương Nhất Bác ở bên ngoài gia tăng hỏa lực, mang đến một phần gà rán nóng hổi, cố sức lùa mùi thơm vào phòng.

Tiêu Chiến hoàn toàn khuất phục. Anh mở nắp bình, cầm lấy bình rượu đổ òng ọc vào bụng. Không bao lâu sau, anh cảm thấy dạ dày nóng bừng, cả người dần dần nóng lên, đầu cũng dần dần choáng váng.

Sau đó, Tiêu Chiến dịu dàng ngoan ngoãn đã biến mất.

Vương Nhất Bác đang tiếp tục quạt mùi vào thì nghe thấy "rầm" một tiếng, cửa bật mở, Tiêu Chiến đi ra.

Nhưng, có gì đó không đúng.

Mặt anh đỏ bừng, mà bước đi cũng liêu xiêu.

"Anh uống rượu?". Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến không trả lời, anh lao vọt đến trước mặt Vương Nhất Bác, đột nhiên túm lấy áo cậu, nói năng lộn xộn: "Vương Nhất Bác, tôi không sai! Tất cả những gì tôi làm đều là vì bị cậu ép... Tại sao cậu lại đổi quà của tôi thành đĩa A... Cậu, cậu chết đi!".

Vương Nhất Bác rất hứng thú nhìn anh: "Tiêu Chiến, anh thật đúng là khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa".

"Nhìn với cặp mắt khác xưa á, còn đang ở phía sau cơ". Tiêu Chiến nói xong liền giơ tay lên, rất nhanh cho cậu một quyền, đánh Vương Nhất Bác nghoẹo cả đầu.

Núi lửa trong nháy mắt bùng nổ. Vương Nhất Bác đột nhiên nổi giận: "Tiêu Chiến, hôm nay tôi mà không dạy dỗ anh thì tôi không mang họ Vương!".

Nói xong, cậu ôm lấy Tiêu Chiến bằng một tay, sải bước đi vào phòng, thả anh lên giường sau đó phủ phục xuống đè ép anh. Tiêu Chiến đâu chịu kém cạnh, anh đánh lại bằng cách hết cào lại cấu cứ như một con mèo hoang nhỏ, hành Vương Nhất Bác đến khổ. Mất sức của chín trâu hai hổ, Vương Nhất Bác rốt cục cũng giữ được tay chân Tiêu Chiến. Cậu cúi người xuống, khẽ nheo mắt nhìn thẳng vào anh: "Bây giờ tôi xem anh còn chạy kiểu gì!".

Lúc này, Tiêu Chiến đã bình tĩnh lại. Anh nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt vì men say mà trở nên mơ hồ tựa như một hồ nước mênh mang. Da thịt trắng nõn của anh đỏ ửng lên vì say rượu, nhìn qua càng thêm mịn màng. Mà đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại như nước sáng bóng lên đến mê người khiến con người ta muốn bất chấp tất cả mà nhấm nháp.

Vương Nhất Bác như gặp ma chướng, chậm rãi kề sát vào môi anh. Nhưng ngay lúc đôi môi sắp phủ lên hết thì Tiêu Chiến bỗng nhiên ngẩng đầu, đâm sầm vào Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác bị bất ngờ chưa kịp đề phòng, đương nhiên là bị anh đẩy ra.

Tiêu Chiến lắc la lắc lư đứng dậy muốn ra khỏi phòng. Vương Nhất Bác phục hồi lại tinh thần, lập tức vươn tay ra giữ. Chỉ nghe "xoạc" một tiếng, áo của Tiêu Chiến rách một đường lớn, tấm lưng trắng nõn mịn màng lộ hết ra. Vương Nhất Bác nhìn màu trắng nõn đó mà ngây ngẩn cả người.

Tiêu Chiến bỗng xoay người lại, kéo dài giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu dám xé áo tôi!".

Sau đó, anh lao vọt lên, bắt đầu xé rách quần áo Vương Nhất Bác, miệng còn nói mơ hồ không rõ: "Tôi cũng muốn xé... xé sạch cả người cậu!".

Đôi tay mềm mại của Tiêu Chiến lướt trên người Vương Nhất Bác, chỉ chốc lát đã giật đứt toàn bộ cúc áo cậu, sau đó, khuôn ngực rắn chắc của cậu dần lộ ra.

Ánh sáng lướt qua quần áo lúc này đang nửa choàng nửa vắt trên người Vương Nhất Bác. Quần áo màu đen làm tôn lên làn da trắng, quyến rũ vô cùng. Nhưng Tiêu Chiến đã say đến mức ngất ngưởng, tế bào não không còn đủ tỉnh táo để thưởng thức nữa.

Vì quá mệt, anh vừa thở hổn hển vừa mắt nhắm mắt mở. Mà tư thế lúc này của bọn họ cực kì mờ ám: Tiêu Chiến ngồi trên lưng Vương Nhất Bác, tay vòng vào ngực cậu để chống người. Nhìn cả hai người quần áo không chỉnh tề, cảnh xuân lộ hết ra tạo nên một hình ảnh thật hoa lệ.

"Tiêu Chiến, lập tức xuống khỏi người tôi!". Vương Nhất Bác ra lệnh.

Tiêu Chiến bắt đầu líu hết cả lưỡi vì rượu: "Không... không xuống đấy". Nói xong còn thị uy lắc lư trên người cậu.

Cơ thể Vương Nhất Bác lập tức căng cứng, động tác của anh làm cậu cảm thấy hưng phấn. Cậu cắn răng uy hiếp: "Tiêu Chiến, xuống cho tôi, bằng không tôi sẽ cưỡng bức anh đấy!".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top