Chương 16

Từ sau khi vết thương khỏi, Tiêu Chiến lại bắt đầu phải vào bếp nấu cơm, quả thật là không lãng phí một chút sức lao động nào. Vẫn giống như trước đây, Vương Nhất Bác lôi ra đến một trăm thứ để chê đồ ăn anh nấu nhưng cuối cùng lúc nào cũng ăn hết sạch, lại còn có vẻ ăn rất ngon miệng nữa. Trong đầu Tiêu Chiến bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ: Cậu ta tìm đủ mọi cách để bắt bẻ mình, lẽ nào...

Tiêu Chiến ra sức lắc đầu, không thể nào, không thể nào, là vì anh dễ bắt nạt nên mới bị Vương Nhất Bác chỉnh như thế, ai mà chẳng hy vọng bên cạnh mình có một nơi để trút giận bất cứ lúc nào chứ? Nhất định là như vậy, nhất định thế, Tiêu Chiến tự trấn an bản thân.

Thế nhưng, về bức ảnh kia thì lí do của Vương Nhất Bác thật sự là quá gượng ép. Còn nữa, hôm đó ở cầu thang, lúc anh hỏi cậu có thích anh không thì ánh mắt Vương Nhất Bác trở nên rất dịu dàng, khắc sâu trong tâm trí Tiêu Chiến. Không biết vì sao anh lại rất chú ý đến việc đó, anh thật sự rất muốn tìm ra câu trả lời. Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu, làm xáo trộn tâm tư anh khiến anh mất ngủ mấy ngày nay. Đúng là hại người quá.

Hôm nay, Tiêu Chiến đang trằn trọc trên giường tiếp tục mất ngủ thì nghe thấy tiếng nước từ bể bơi sân sau truyền đến. Tiêu Chiến tò mò đi xuống dưới lầu xem thì thấy hoá ra đó là Vương Nhất Bác đang bơi.

Ánh trăng chiếu vào mặt nước tạo thành những làn sóng ánh sáng phản xạ lại. Vương Nhất Bác đeo kính bơi, thong thả dạo chơi trong nước. Chân tay câuh thon dài, chuyển động tạo nên một tư thế thật đẹp. Mỗi lần ngẩng lên từ dưới nước để thở, những sợi tóc dính trên trán sẽ có một chuỗi bọt nước bám vào hình thành một tấm màn thủy tinh trong suốt ngăn cách trước khuôn mặt tuấn tú.

Tiêu Chiến không kìm lòng được đi tới bên cạnh bể bơi, ngồi xuống. Anh thả chân xuống nước vung vẩy, nước về đêm có cảm giác mát lạnh thật thoải mái.

Vương Nhất Bác nhanh chóng phát hiện ra anh, bơi đến gần. Cậu tháo kính bơi xuống, tóc, lông mi, lông mày đọng đầy bọt nước, mê hoặc con người ta khiến họ muốn được vươn tay ra lướt nhẹ qua đó.

"Khuya thế rồi mà còn không ngủ được à? Da đã xấu rồi ngày mai sẽ càng xấu hơn đấy". Dù là trong màn đêm trong trẻo này thì mồm miệng Vương Nhất Bác vẫn cứ chẳng tha ai bao giờ.

Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn cậu, đột nhiên hỏi: Vương Nhất Bác, hình như từ trước tới giờ cậu chưa từng khen tôi thì phải".

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, bọt nước văng tung toé, "Cả người anh không có lấy một ưu điểm thì làm sao mà em khen được?".

Hai chân Tiêu Chiến nhẹ nhàng lướt trên mặt nước tạo nên một vòng tròn rung động, "Cậu luôn nói tôi không đẹp, còn nói dáng người tôi xấu... Thế thì tại sao cậu lại muốn lên giường với tôi rồi còn muốn tôi làm người yêu cậu?".

Vương Nhất Bác trầm mặc, lúc lâu sau cậu mới nhẹ giọng nói: "Không liên quan đến anh".

Tiêu Chiến ngừng vung chân, anh bình tĩnh lại, lấy hết dũng khí hỏi: "Vương Nhất Bác, có phải cậu... hơi thích tôi một chút không?".

Hỏi xong, Tiêu Chiến vội vàng nhắm mắt lại, cả người căng lên sẵn sàng bị mất mặt.

Nhưng không có động tĩnh gì, Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích. Toàn bộ bể bơi chỉ có tiếng nước nhẹ nhàng lay động.

Tiêu Chiến len lén mở mắt ra lại thấy Vương Nhất Bác đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt này anh không thể hiểu nổi.

Tiêu Chiến đang muốn hỏi gì đó thì Vương Nhất Bác đã giữ tay anh, kéo anh xuống nước.

Nước ở bể bơi rất sâu, Tiêu Chiến không chạm xuống đáy được nên đành phải níu chặt cổ Vương Nhất Bác mà cậu thì lại dùng tay nâng mông anh.

Cơ thể hai người họ dính chặt vào với nhau như một sự phù hợp hoàn mỹ nhất. Áo ngủ của Tiêu Chiến bị nước làm ướt nhìn gần như trong suốt, dán chặt vào người làm lộ ra nụ hoa màu hồng phấn của anh.

Hô hấp của Vương Nhất Bác dần dần trở nên nặng nề, cậu hôn lên môi anh. Nụ hôn đó không thô bạo như những lần trước mà là một nụ hôn dịu dàng.

Không biết do ánh trăng đêm nay hay là do sự dịu dàng hiếm thấy của Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến không chút giãy dụa, anh để mặc lưỡi cậu tiến vào miệng mình quấn quít lấy cái lưỡi mềm mại của anh. Lưỡi cậu chậm rãi lướt qua bên trong khoang miệng anh, hút lấy nước mật thơm ngọt, châm lên ngọn lửa dục vọng. Bàn tay cậu tiến vào bên trong áo ngủ ướt đẫm, vuốt ve tấm lưng mịn màng, bàn tay nóng rực tựa như ngọn lửa đốt cháy lưng anh. Ánh trăng trong trẻo mát lạnh nhưng nhiệt độ giữa bọn họ lại đang nóng lên hừng hực. Cậu cởi áo ngủ anh ra, cơ thể trần trụi của anh dưới ánh trăng toả ra ánh sáng trong suốt đẹp đến không nói nên lời. Vương Nhất Bác há miệng ngậm lấy hạt đậu nhỏ của anh, dùng cái lưỡi linh hoạt khiêu khích đầu vú yêu kiều, chậm rãi vẽ nên những vòng tròn đầy mê hoặc. Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân anh như có dòng điện chạy qua mang đến một cảm giác tê dại, anh níu chặt cổ Vương Nhất Bác, mười ngón không tự chủ được len vào mái tóc cậu. Mỗi chỗ cơ thể hai người tiếp xúc đều như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy lên. Nhiệt độ từ từ dâng cao, cảm xúc mãnh liệt từ từ thăng hoa, tình dục từ từ bùng lên.

Tiêu Chiến cắn môi dưới, kìm lại tiếng rên rỉ đã sắp ra khỏi miệng. Mà Vương Nhất Bác thì cúi đầu thở dốc, vội vã muốn trút hết ra. Cậu cởi quần bơi để khối lửa nóng đã đứng thẳng từ lâu được thả ra ngoài. Sau đó, cậu cởi quần trong của anh để lộ ra tiểu Chiến đang run rẩy. Vương Nhất Bác từng chút một hoàn tất bước dạo đầu, khơi dậy dục vọng nguyên thủy trong người Tiêu Chiến. Rồi cậu thong thả hoà mình vào trong cơ thể anh từng chút từng chút một. Sự kết hợp của hai người mang đến cảm giác sung sướng và niềm khoái cảm tột cùng. Bọn họ ôm chặt lấy đối phương, hôn nhau mãnh liệt. Trong bóng tối, bọn họ cùng nhau luật động, cùng nhau nhảy một điệu nhảy điên cuồng hoang dã...

..........................
..........................

Khi tia nắng mặt trời buổi sớm đầu tiên chiếu vào phòng, Tiêu Chiến tỉnh dậy.

Cảm giác thứ nhất là, cả người đau nhức, khung xương như sắp vỡ ra - bởi vì tối hôm qua bọn họ đã làm rất nhiều lần, bể bơi, trong bếp, trên sofa trong phòng khách, phòng ngủ.

Cảm giác thứ hai là, phía người dưới đang sưng đỏ - bởi vì tối hôm qua bọn họ đã làm rất nhiều lần, bể bơi, trong bếp, trên sofa trong phòng khách, phòng ngủ.

Cảm giác thứ ba là, xấu hổ chết mất, không biết phải đối mặt với Vương Nhất Bác thế nào đây - bởi vì tối hôm qua bọn họ đã làm rất nhiều lần, bể bơi, trong bếp, trên sofa trong phòng khách, phòng ngủ.

Ngay cả chính bản thân Tiêu Chiến cũng không hiểu sao lại thế. Không ngờ anh... anh đã tự nguyện lên giường với Vương Nhất Bác, sao lại để cậu đi vào mình cơ chứ?

Đang suy nghĩ thì một cánh tay vòng qua thắt lưng anh, giọng nói của Vương Nhất Bác vang lên từ phía sau: "Anh đang hối hận đấy à?".

Tiêu Chiến không biết nên trả lời thế nào, lúc lâu sau anh hỏi: "Vương Nhất Bác, vì sao cậu nhất định phải bắt tôi làm người yêu cậu? Là vì trả thù ư?".

"Anh nghĩ em buồn chán đến mức đấy chắc?". Vương Nhất Bác hừ nhẹ một tiếng.

"Vậy rốt cục là vì sao?". Tiêu Chiến nhất quyết muốn biết rõ ràng.

"Bởi vì...". Vương Nhất Bác chậm rãi nói: "Bởi vì em muốn làm như vậy, luôn luôn... vẫn muốn làm như vậy".

Nghe vậy, tim Tiêu Chiến thót lên rồi lại chậm rãi thả lòng giống như uống một cốc nước có ga pha lẫn bia vậy, có chút ngẩn ngơ, có chút ngọt ngào. Anh hỏi lần thứ ba: "Vương Nhất Bác, cậu thích tôi sao?".

Vương Nhất Bác không trả lời thẳng, cậu chỉ nói rằng: "Tiếp tục qua lại với em rồi anh sẽ biết".

Tiêu Chiến nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, vừa yên bình vừa ấm áp. Mà lồng ngực phía sau lưng anh đây cũng ấm áp như vậy. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên trong anh: "Anh đồng ý với em".

Vương Nhất Bác vội vàng xoay người Tiêu Chiến lại, nhìn thẳng vào anh, "Anh nói lại lần nữa đi".

"Anh nói", Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt hổ phách của Vương Nhất Bác, nói từng chữ một: "Anh muốn thử ở bên em một lần".

Nghe vậy, Vương Nhất Bác bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó, cậu cúi người xuống hôn lên môi anh.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, anh không hối hận về quyết định này. Qua khoảng thời gian ở chung này, anh đã dần dần hiểu được Vương Nhất Bác. Cậu rất quan tâm đến anh, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng anh biết rõ trong lòng cậu rất quan tâm đến anh. Còn anh cũng nảy sinh một tình cảm khác với cậu, một tình cảm mà anh không diễn tả được.

Kết quả là, Tiêu Chiến dọn tới nhà Vương Nhất Bác, bọn họ bắt đầu chính thức yêu nhau.

Thế nhưng, Tiêu Chiến vẫn nghĩ quan hệ của hai người không nên công khai. Chính vì vậy lúc ở khách sạn anh cố gắng hết sức giữ khoảng cách với Vương Nhất Bác.

Trưa hôm này, lúc anh đang cầm hộp cơm chuẩn bị đưa cho Vương Nhất Bác như thường lệ thì Ân Đình Phương cười mờ ám nói: "Chiến, lại đi đưa cơm hộp tình yêu cho tổng giám đốc đấy à? Hai người thật ngọt ngào, làm người ta ước ao chết đi được. Này, tiết lộ chút đi, chuẩn bị lúc nào thì kết hôn thế?".

Tiêu Chiến luống cuống, vội vã xua tay "Đâu có, đâu có, tôi với Vương Nhất Bác chỉ là bạn bè bình thường".

Ân Đình Phương không tin, "Thôi đi, rất nhiều người đều nhìn thấy hai người thường cùng đi làm, cùng về nhà, còn giả bộ gì nữa? Này, sau này thành phu nhân tổng giám đốc rồi nhớ chiếu cố tí chút cho bọn tôi đấy, biết chưa hả?".

Tiêu Chiến cố gắng giải thích: "Tôi và Vương Nhất Bác thực sự không có gì mà!".

Ân Đình Phương nhíu mày, "Chiến, cậu nói dối tôi như thế tức là chưa coi tôi là bạn rồi".

Thấy Ân Đình Phương tức giận, Tiêu Chiến dưới tình thế cấp bách liền nghĩ ra một cái cớ rất nát: "Vương Nhất Bác bị liệt dương".

Ân Đình Phương trợn to mắt, "Tổng giám đốc Vương bị liệt dương!".

Tiêu Chiến bịt miệng Ân Đình Phương lại sau đó lôi cô vào góc cầu thang, nói nhỏ: "Là thật đấy, cô ngẫm lại xem, bình thường anh ta có hay nổi máu háo sắc với ai không?".

Ân Đình Phương ra sức suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, "Hình như anh ta đúng là kiểu người không gần gũi với ai ".

"Hơn nữa, anh ta tư duy nhạy bén, ăn nói rõ ràng, lại nói năng độc địa, hoàn toàn phù hợp với đặc tính của một người liệt dương, không phải sao?". Tiêu Chiến tiếp tục thuyết phục.

Ân Đình Phương do dự hỏi: "Vậy còn cậu?".

Tiêu Chiến thở dài, "Tôi là một cái bia đỡ đạn ấy mà, Vương Nhất Bác dùng tôi để đánh lạc hướng mọi người nhằm che giấu khuyết điểm của anh ta".

Ân Đình Phương nhìn anh thông cảm, "Thật đáng thương".

"Thế đấy, tất cả mọi người đều ước được như tôi nhưng có ai biết được nỗi khổ của tôi chứ? Nếu như không đồng ý thì tôi sẽ mất việc". Tiêu Chiến giả vờ lau nước mắt, "Đình Phương, hứa với tôi, đừng nói chuyện này với ai".

Ân Đình Phương gật đầu thật mạnh, "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu".

Sau đó hai người nắm chặt tay nhau đi ra ngoài. Nhưng không một ai nhìn thấy có một người trong bức tường phía sau chầm chậm bước ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top