Chap 5:Khởi đầu của hạnh phúc!
"Mẹ ơi.......... "
"... "
"Không sao ổn hết rồi! Ổn rồi, chỉ là mơ thôi em đừng sợ!" Giọng nói ôn nhu pha chút lo lắng ân cần vang nhẹ làm cho thân hình nhỏ bé đang run bần bật trong lòng anh dần dịu đi. Xoa tấm lưng gầy ấy điểm lên vần trán nụ hôn an ủi.
"Đừng sợ!Có anh ở đây, ngoan đừng khóc nữa!
***
Trong lúc mọi người đang hì hục làm việc bên dưới, người thì nấu ăn, người thì pha sữa...v..v..và mọi thứ họ làm điều liên quan đến cậu. Hoseok lén lúc lên phòng xem cậu ra sao ai ngờ vừa vào đến cửa cậu đã bật dậy khóc thét lên nên anh vội vàng chạy đến ôm cậu vào lòng vỗ về.
Cứ như vậy 5 phút trôi qua thật nhanh, tấm lưng ấy không còn run lên nữa hơi thở đều đặn hơn, tiếng thút thít nhỏ dần và dứt hẳn. Nhẹ nhàng đẩy vai cậu ra gương mặt với đôi mắt đỏ hoe long lanh nhìn thẳng vào anh, làm tim Hoseok lệch đi vài nhịp vì độ dễ thương đó, anh xoa đầu cậu làm mái tóc mềm mượt ấy loạn cả lên mới thôi, chợt nhớ một đều....
" Em thấy đỡ hơn chưa?Còn đau không?Có khó chịu chỗ nào nữa không?": anh luýnh huýnh cả lên, đầu thì tứ phía ngắm nghía cậu từ trên xuống dưới. Jimin nãy giờ còn đang hoảng loạn về giấc mơ đó, nhưng khi thấy gương mặt anh như thế này thì cũng phải bật cười như trẻ con.
"Em là đang cười cái gì?": Hoseok xấu hổ quát cậu, nhưng âm điệu lại chẳng có chút đe dọa nào. Nên Jimin nào sợ, ai đời quát người khác xong lại cười tít mắt thế kia.
" Tên anh là Hoseok!Nếu thích thì em có thể gọi anh là Hopi hay Seokie điều được!": nữa rồi anh lại cười nữa rồi, nụ cười ấy khiến con tim cậu bổng chút dao động.
"..."
"Em ngồi đây đợi anh, để anh lấy đồ cho em thay!": nói xong một mạch đứng dậy đi ngay.
Cứ thế, cậu ngồi yên đảo mắt quan sát căn phòng. Phòng này là của con gái chăng? Sao toàn là màu hồng với Mario chất đầy tủ kính thế này.
(Dao: chắc ai cũng biết phòng của ai rồi hén 😂)
Rất sạch sẽ lại vô cùng tiện nghi, đồ đạc xung quanh chỉ liếc sơ thôi cũng biết toàn hàng hiệu, cũng như chiếc giường kingsize cậu đang ngôi đây rất lớn lại còn mềm mại...nhưng nó cũng có màu hồng.
Hoseok đi vào bắt gặp ánh mắt ngơ ngác ngó quanh của cậu liền mỉm cười trên tay cầm một chiếc quần cụt xanh dương cùng chiếc áo dơ mi trắng họa tiết hình đôi cánh thiêu sắc sảo trên ngực áo. Đó là một trong những mẫu thiết kế của anh coi bộ nó sẽ rất vừa vặn với Jimin.
" Đây là phòng của Jin huynh, là người đã cứu em đấy!"
"Tôi cứ tưởng là phòng của con gái ấy chứ!": thật không ngờ nhà, nhìn anh lịch lãm chững chạc vậy mà cũng có sở thích lạ ghê.
" Vì Jin huynh thích màu hồng nên thành ra vậy đó! Mà nè Jimin tụi anh điều lớn tuổi hơn em đấy nhé": mọi thông tin từ cậu lúc nãy anh đã điều tra khá kỹ lưỡng.
"Sao tôi biết được!": Jimin lúc thì nhút nhát đáng yêu thì lại lạnh lùng bất cần và.....có lẽ Hoseok đã đón ra được phần nào nhờ đọc thông tin của cậu.
" Như em đã nói em 17 tuổi vậy nên mọi người đều lớn hơn, Jimin hư, từ bây giờ phải xưng em gọi anh biết chưa!": đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn đó ửng vì xấu hổ đó mà bật cười thật tươi, khi có có sự xuất hiện của Jimin mọi người trong nhà luôn có sự hiện diện của nụ cười trên môi.
"Bây giờ thì đi tắm đi, rồi xuống ăn tối cả ngày nay em đã chưa ăn gì rồi đấy"
"Tôi..."
Anh lườm cậu dám không nghe lời anh, ánh mắt chợt nhìn đến chân Jimin liền nắm rõ vấn đề, nhếch mép giọng đầy gian tà nói.
(Dao: anh đang âm mưu gì với chim nhà em😑)
"Để anh tắm cho": thời gian là vàng bạc nói là thực hiện ngay, bế cậu một mạch vào phòng tắm mặc cho cục bông kia cố chống cự.
###
"Không cần đâu!... Tự làm được...
" Này...! Tay anh để ở đâu thế hả!!?? "
"Tránh xa mông em ra...!"
"YA... A.. A! HOSEOK...!! "
###
Cứ như vậy, trong phòng tắm có hai con người náo loạn trong đó. Cậu nhóc bé nhỏ kia càng ra sức la hét um sùm vùng vẫy bao nhiêu thì người còn lại vô cùng trái ngược chỉ im lặng mà hành động.
Quật lộn cả tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong, Jimin mang gương mặt hờn dỗi ra ngoài liếc lấy liếc để, môi thì bĩu ra với bộ mặt đó Hoseok không nhịn được cười lớn, tay véo lấy cái má đang phồng lên. Nhưng rồi chợt khựng lại nụ cười phụt tắt, anh mang ánh mắt buồn hướng về nơi khác và điều đó làm cậu sợ lúc nãy trong phòng tắm anh cũng như thế.
"Chúng ta xuống nhà ăn tối!"
Bế Jimin lên thật nhẹ nhàng đầy cưng chiều, hướng về cửa mà đi. Nhưng được một đoạn anh dừng lại không nhìn cậu mà nói..
"Anh không quan tâm thứ gọi là quá khứ của em, nó như thế nào dù anh có biết hay không!....chỉ cần em như bây giờ, vô tư và vui vẻ! Đừng cố tạo vỏ bọc ấy cho bản thân nữa được không? Vì..!!"
"..."
"Mọi thứ đã có bọn anh lo! Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh mà thôi!
Đặt lên cánh môi hồng nhuận đầy quyến rũ ấy nụ hôn sâu chiếm hữu...
Lúc ấy...khi thấy thân hình cậu tất nhiên đối với người con trai tâm sinh lý bình thường như anh sẽ có ham muốn rồi, nhưng những vết thương chi chít đầy trên người Jimin kèm những lần xuýt xoa vì đau của cậu, ngọn lửa trong anh dập tắt hoàn toàn chỉ còn lại những động chạm ôn nhu xót xa và quặn thắt nơi đáy tim.
Jimin chưa định thần lại hành động mà cậu gọi là bị cướp đi nụ hôn đầu cậu bao năm gì giữ của anh khi nãy
Hiện tại cậu đã có mặt tại phòng ăn, ngồi ngay trên chiếc ghế thật êm, Jimin đảo mắt nhìn vào tất cả đĩa thức ăn trên bàn, bỗng hóa thành bộ dạng trẻ con vời đôi mắt mở to sáng rỡ khi nhìn đến khay bánh to sụ đặt ngày giữa bàn. Biểu cảm đáng yêu ấy làm cho không gian phòng ăn đầy ắp tiếng cười hạnh phúc của mấy anh. Namjoon ngồi ngay cạnh cậu vươn tay xoa rối đám tóc mượt mà trên đầu cậu cưng chiều dụ dỗ.
"Ngoan ngoãn ăn hết bát cơm này, anh sẽ cho em ăn bánh! Chịu không?"
Gật đầu trong vô thức trong khi ánh nhìn của Jimin không rời khay bánh 1 giây, anh cả ân cần đem phần cơm lại cho cậu, ôi thì thôi rồi với phần ăn đầy ắp này nào thịt, nhưng mà nhìn đi có quá nhiều loại rau, bông cải này, củ cà rốt nữa toàn thứ Jimin sợ nhất thôi. Mặt mày 10 phần nhăn hết 8 phần 9,trong khi mình Jimin có virus lươi ăn hạm ngủ...thì việc hoàn thành bữa ăn tối là điều "không thể nào"
"Ăn nhìn vào!"
"Cả rau nữa đấy Jimin!" Taehyung có lẽ biết được ý nghĩa trong đầu cậu vội đe dọa cảnh cáo.
"Và tên anh là Taehyung đây là Yoongi, Jungkook bên phải em là Namjoon còn người đưa em về là...!"
"Jin hyung và Hoseok hyung!: nhanh nhảu chen vào trong cả lời của anh, xong lại cười toe toét.
...
Bữa ăn trôi qua nhẹ nhàng nếu như mấy anh không bắt ép cậu ăn nhiều như vậy. Thay phiên nhau gắp thức ăn vào chén cậu đến đầy ắp, biết đó Park lười nhà ta không có việc ăn hết chén cơm đó được, chỉ một nửa liền kiêu than và biểu cảm gương mặt đó có chút bất thường.
Jimin không hiểu sao ôm bụng gục hẳn xuống bàn miệng luôn nói không ăn được nữa, lúc đầu mọi người tưởng cậu giả vờ để hòng bỏ bữa nhưng.. Namjoon ngồi gần thấy vai cậu cứ run lên không thôi miệng còn kêu đau vài tiếng trán lại toát cả mồ hôi...thật bất thường nhanh chóng lại xem cậu thì Jimin đã trở nên mơ màng......tay cứ ghì chặt ở bụng không buông....môi mấp máy những từ khiến mọi người nghe thấy đều đau lòng oan trách bản thân không thôi.
"Đau.....e.m....đa..u..quá..!"
.
.
.
.
.
-----
Hiện tại là 6 giờ sáng ngày hôm sau, khi được mấy anh đưa vào bệnh viện và bác sĩ cũng đã kịp thời cấp cứu cho Jimin tình trạng hiện giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm và cậu vẫn chưa ăn uống được do dạ dày bị chấn thương nặng vì dư chấn đêm ấy để lại. Bác sĩ đã truyền nước giúp cơ thể cậu ổn hơn và cho đến khi dạ dày cậu hoàn toàn hồi phục.
Thức cả đêm vì lo lắng cho cậu, cũng đã sáng rồi nên mấy anh chia nhau ra người trông chừng cậu người về nấu đồ ăn cho mọi người và lấy cài thứ lặt cặt cho Jimin, còn tất cả người còn lại về tắm rửa nghỉ ngơi để thay phiên trông cậu.
Và...
CÂU CHUYỆN SẼVẮT ĐẦU RA SAO ĐÂY, KHI TẤT CẢ MỌI NGƯỜI TUYÊN BỐ SẼ CHINH PHỤC TÌNH YÊU CỦA JIMIN VÀ LÀM CẬU NHẬN RA TÌNH YÊU CỦA MẤY ANH LỚN NHƯ THẾ NÀO!!!
CHỜ ĐỢI NHÉ!
------------------------------
Xin lỗi đã viết xong rồi mà lỡ tay bấm xóa mất một nửa nên phải viết lại
Huhuhu ai thương tui đi, thương tui nhớ vote với cmt chi tui nha thương😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top