CHƯƠNG 3: TÌNH YÊU CỦA MỘT CẬU BÉ (part 1)

#16
Hai ngày trước,khi tâm sự với bạn về chuyện tình cảm, nó thừa nhận rằng bản thân thuộc kiểu "tình yêu mì ăn liền ",nhìn vừa mắt, hợp nhau lên giường, thế,là ok. Còn tôi thì khác, tôi cần có sự thấu hiểu, đủ thấu hiểu để nhận ra rằng tình cảm của người đó là chân thành và đủ để người đó biết rằng tôi cũng quan tâm đến anh. Tôi phải suy nghĩ xem tình yêu này có thể bắt đầu được không, đã hợp lí chưa, phải suy nghĩ về gia đình, về cuộc hôn nhân tương lai cần cả hai vun đắp thế nào mới được dài lâu và bền vững.
Bạn tôi nghe xong lắc đầu cảm thán: "cậu thực tế quá "
Đúng, tôi sống rất thực tế, chính vì vậy anh người yêu theo chủ nghiã lãng mạn của tôi thường than phiền rằng tôi là người lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình biết bao và năm xưa tôi đã làm tan vỡ trái tim "thiếu nam " của anh như thế nào.
Tôi ... nghĩ lại, ừm cũng phải.
Tôi đã quên ấn tượng đầu tiên khi gặp Vương Tuấn Khải, chỉ nhớ là chúng tôi đã quen nhau. Bắt đầu từ tiểu học, ngay cả năm nào cùng lớp, năm nào khác tôi cũng chẳng có ấn tượng gì.
Lên cấp 3 ,sau khi tôi chọn ban xã hội, anh gọi tôi ra ngoài, kéo một mạch về phiá sau dãy nhà học rồi đi qua đi lại, càu nhàu nửa ngày, " sau cậu lại chọn thế, sau cậu lại chọn như thế ...''
Anh giỏi các môn xã hội. Tôi lại thích ban tự nhiên.
Anh,theo ý tôi chọn ban tự nhiên, tôi tránh nguyền rủa - chọn xã hội, đúng là sai sót ngẫu nhiên.
Tôi nói: "Tuấn Khải, tớ đã chọn rồi "
Anh càng giận,trợn mắt nhìn tôi ,đó cũng là lần đầu tiên anh nói với tôi bằng giọng điệu lạnh lùng như thế: "Vương Nguyên, cậu có nhất thiết phải hờ hững đến vậy không? "
Tôi nhìn anh bỏ đi, không biết nên làm gì chỉ tự cảm thấy rất tội lỗi.
Lãng mạn như vậy, sao tôi lại không nhận ra tình cảm của anh, như khi đó cả hai còn nhỏ, đâu có sắt son bề vững gì nhiều, cùng lắm là hơi xúc động, hơi hơi mơ hồ, nhưng dẫu có thế nào thì tình cảm vẫn còn chưa đủ chín. Tình yêu của tuổi trẻ là thứ tình cảm cho dù có tự nếm trải hay để vụt mất thì sau này, khi nhớ lại, tất cả những gì bạn dành cho nó chỉ là một nụ cười, có thể là nụ cuời dịu dàng mà cũng có thể là cười nhạt nhẽo cho qua.
Lớp mười một, trường tổ chức đi du xuân ở vụ nguyên, Giang Tây, coi như một món quà cho học sinh cấp ba đang cực khổ cày cấy trong quãng thời gian "nước sôi lửa bỏng ".không biết phải ngồi trên xe buýt bao lâu, khi xuống xe, tôi hơi chóang váng, bạn cùng bàn chạy lại đỡ tôi hỏi han "Vương Nguyên,trong cậu nhợt nhạt lắm, tớ lấy cho cậu chai nước nhé? "
Tôi nói mình đứng hóng gío một chút sẽ ổn thôi.
Chúng tôi tụt lại sau cùng trong đoàn học sinh, đi một lát, phiá sau có người vỗ vai tôi, quay lại thì thấy Vương Tuấn Khải, tôi quen mất hôm nay ban anh cũng đi cùng ban xã hội đi trước ban tự nhiên đi sau. Anh đưa bình nước cho tôi, mặt không cảm xúc "uống nước đi. "
Tôi nghệt ra một lúc mới phản ứng lại "tớ không khát " nhưng thật ra là không uống được, trong ngực vẫn còn cảm giác buồn nôn.
Anh nhíu mày, nói "mặt cậu trắng bệnh như ma ấy ''
Tôi ...
Bạn cùng bàn tôi thấy là lạ, lo lắng nhỏ giọng hỏi: "vương nguyên, chúng mình có cần đi nhanh lên không? "
Tôi còn đang phân vân thì vài nam sinh ban tự nhiên đã chạy đến ồn ào, "Tuấn Khải, thảo nào đi nhanh thế, hóa ra là tìm người yêu! ''
"Bạn ơi Vương Thiếu một lòng một dạ với bạn đấy, cả đường đi nó chỉ chăm chăm nhìn đồng hồ thôi, ha ha, ha ha"
"Anh Khải, thể hiện rõ ràng quá! Thầy giáo đến bây gìơ đấy, vừa vừa thôi nhé!"
Vương Tuấn Khải thấy tôi lạnh nhạt liền cản bạn lại, "Thôi được rồi "
Thấy vậy họ không ầm ĩ nữa, cười cười nói nói chạy trước
Vương Tuấn Khải nhìn tôi, hơi do dự: "Đi cùng nhé? "
Bạn cùng bàn tôi tinh ý, bỏ lại một câu vô tình "Tớ đi tìm xx đây " rồi chạy biến
Vương Tuấn Khải đi tới đỡ tay tôi, tôi từ chối, mình có thể tự đi được.
Anh nghiến răng: "cậu cứ chịu một mình đi "
Này! Dù đang khó chịu nhưng nhìn anh ầm ĩ như vậy tôi cũng chẳng thoải mái hơn, thấy phái sau có rất nhiều bạn học ban tự nhiên chầm chậm đi đến, tôi vội vàng: "Đi thôi "
Đi giữa đám đông làm tôi rất mất tự nhiên, Vương Tuấn khải từng nói: tôi lo gĩư thể diện còn hơn cả yêu anh. Thực ra tôi chỉ không thích nổi bật hay trở thành tiêu điểm của bất cứ thứ gì. Tính cách hình thành từ nhỏ, được vun đắp quanh năm suốt tháng, không phải một câu "thay đổi đi " là đơn giản có thể thay đổi được. Hôm ấy, khi đó bắt kịp nhóm bạn cùng lớp, tôi vừa định chào tạm biệt thì bị anh kéo lại, nói "Vương Nguyên sang năm tớ đi rồi "
Tình cảm Vương Tuấn Khải dành cho mối quan hệ này chắc chắn là nhiều hơn tôi, từ trước đến gìơ vẫn vậy. Và hẳn là anh rất hiểu chuyện sớm hơn tôi rất nhiều. Một trong những câu được Tuấn Khải lặp lại nhiều nhất là: Em bắt anh chờ lâu dã man, suýt chút nữa anh còn tưởng phải đợi đến khi tóc bạc răng long em mới hiểu được! Kiếp sau đừng để anh gặp lại em!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: