Phần 50: Tối nay em chết với anh


" Ai nói em sẽ về Mỹ" nhìn thôi cũng đủ biết anh nghĩ cậu sẽ về Mỹ làm việc tính chọc anh thêm chút nữa nhưng vẻ mặt anh nhìn đau khổ quá cậu không đành lòng. 

"Vậy em mới nói sẽ không nghĩ việc" anh mong cậu sẽ suy nghĩ lại mà ở lại với anh, nếu không được thì anh cũng sẽ chuyển luôn cả tập đoàn sang Mỹ. 

"Haha em sẽ làm việc ở đây, chủ tịch nói nếu hợp đồng này thành công sẽ giao chi nhánh ở Hàn Quốc cho em, vậy nên em không cần về Mỹ cũng không cần phải nghỉ việc" thật ra thì khi ông sếp cậu nói vậy cậu rất mừng, nhưng không biết tại sao cậu lại mừng, mừng vì việc gì, giờ thì cậu đã biết tại sao rồi. 

"Tốt, tốt lắm, ngày mai anh đưa sản phẩm ra thị trường luôn, càng nhanh càng tốt, mau mau nói với chủ tịch Justin hợp đồng đã xong" biết vậy hôm qua anh đã đưa ra thị trường luôn rồi cứ nghĩ cậu sẽ về nên anh cứ dời lại chừng nào hay chừng nấy, phí công thật mà. 

"Sao... sao anh nói chưa cải tạo xong mà, sao mai có thể ra thị trường rồi, rốt cuộc là đã hoàn thành hay chưa" Anh quay cậu vòng vòng riết không biết cái nào thật cái nào giả nữa. 

"Xong, đã xong" biết nói như thế nào bây giờ " anh tự mình đích thân làm nên đã hoàn thành xong sớm hơn dự tính" anh có cần bịa ra lời trắng trợn như vậy không nếu như nhân viên anh mà nghe được lời này của anh, họ sẽ ngửa mặt lên mà mắng ông sếp chỉ ngồi một chỗ chỉ huy lấy tiền này mất thôi. 

" vậy sao" tuy còn nghi ngờ nhưng mà thôi dù sao sớm chừng nào hay chừng đó. 

Cái con người dư thừa trong cuộc trò chuyện ban nãy vẫn đang ngồi cắm cúi ăn lâu lâu ngước lên coi hai vợ chồng nhà nhóc đang diễn tuồng, lòng thầm trách người mẹ tin người còn thầm rủa ông ba bịa chuyện. Xong rồi lại ăn như chưa có chuyện gì xảy ra. 

"Ăn xong rồi về thôi anh" được lúc lâu thấy hai cha con gác đũa thì cậu lên tiếng nói đi về. 

"Vâng ạ" nói xong nhóc cầm theo chiếc máy tính kẹp bên nách tay kia cầm lấy tay cậu ý bảo cậu dắt đi xong xuôi, nhóc xoay sang phía anh " ba tính tiền" 

"Được rồi, hai mẹ con đợi ba tính tiền rồi cùng ra" nói xong anh vẩy tay với phục vụ ra tính tiền, tiền bạc xong hết anh tiến về phía cậu vòng tay ôm lấy eo cậu, còn cậu cầm tay nhóc, cả nhà cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng trong sự ghen tị cùng ngưỡng mộ của khách hàng ở đây, họ thật sự là một gia đình hoàn hảo, còn anh chiều chuộng cậu như kiểu người ta không biết anh sủng cậu vậy. 

Anh nhân chìa khoá xe từ tay bảo vệ mở cửa xe cho cậu và nhóc rồi anh mới lên xe, vừa rồ ga lên thì anh quay sang cậu hỏi " Bây giờ đi đâu, công việc đã xong, hôm nay là ngày của em và con" 

"Con muốn đi đâu không Hàn Tử" cậu quay sang hỏi nhóc. A cái nhà này ngộ anh hỏi cậu, cậu hỏi nhóc lát nữa không chừng nhóc hỏi lại anh. 

"Về nhà, ra ngoài có gì vui, ở nhà giải phương trình còn có ích hơn thưa hai người" đúng nha nhóc đây thích ở nhà hơn, hôm nay ra ngoài chẳng qua mẹ muốn nhóc đi theo thôi, nhóc nhớ mấy phương trình quá đi. 

"Vậy về nhà, thu dọn đồ đạc rồi qua nhà anh luôn" anh gật đầu như tán thưởng, lúc nãy trong quán ăn có mấy tên đàn ông nhìn cậu phát thèm anh nhìn mà muốn tru di mấy tên đó, lúc đó mà có cái gì nhét vừa cậu anh đã làm vậy rồi, kiểu này mất vợ như chơi không được rồi. 

"Vậy cũng được, chạy đi anh" cậu nghe cũng có lí, thôi thì về nhà vậy 

"Haha tối nay em chết với anh" anh nghĩ thầm trong bụng, đầu óc thì nghĩ xem tư thế nào thoải mái nhất đây.( Anh đây thật trong sáng mà)    

Nói rồi anh chở cậu và nhóc về nhà ba mẹ vợ, vừa tới cổng anh lại do dự nên vào hay không cứ lưỡng lự hoài trong đầu mãi câu hỏi ấy, dù sao đây cũng là ba mẹ vợ của anh nha, có như thế nào cũng không cãi lại hay uy hiếp như những người khác. Ôi phải như thế nào mới đúng đây "ba mẹ đã tha thứ cho anh rồi, tin em" nói rồi cậu hôn lên môi anh một cái như khích lệ. 

"Thêm cái nữa đi" được cái hôn của cậu anh như được tiếp thêm sức mạnh dù có chết anh cũng chịu. 

Thằng bé không cầnacauj dắt nó tự nhiên đi đến cửa nhảy lên nhấn chuông rồi sau đó đứng đợi anh và cậu đang người kéo người giữ đằng kia, được một lúc thì cô giúp việc ra mở cửa nhóc mới lên tiếng "Hai người có vào không" 

"Thôi vào nhanh, không em cho anh ở ngoài này luôn bây giờ" cậu quay lưng bỏ vào nhà không thèm đợi anh. +

"Đợi anh" anh thấy cậu bỏ đi thì chạy với theo cầm tay cậu níu lại. 

Nói rồi cả nhà ba người đi vào nhà, vừa vào tới thì đã thấy ba và mẹ cậu ngồi ở phòng khách, cả hai như đang chờ đợi bọn họ về, thằng nhóc chạy lại nhảy vào lòng mẹ cậu quăng luôn cả cái máy tính sang ghế bên cạnh phát giọng nụng nịu "Bà bà yêu dấu, thật nhớ bà nha" vậy là nó hôn vào má bà nó một cái chụt thật thơm ngon. 

"Chỉ nhớ một mình bà thôi sao" ông Choi lên tiếng ai oán mắt đau lòng nhìn thằng bé. 

Nó lại quay sang hôn vào má ông một cái coi như bồi thường miệng chu chu biện minh "Chưa kịp nha, giờ mới tới ông nè" 

"Hừm" tuy ngoài mặt tỏ vẻ khó chịu vậy thôi nhưng trong lòng như muốn nhảy múa ầm ầm luôn rồi. 

"Chào ba mẹ"Anh thấy vậy bèn chào hai ông bà, mong cho hai người ấy không giận dai tới vậy. 

"Chào cậu, ngồi đi" ba cậu lên tiếng, dù sao cũng không còn trẻ nữa đâu mà giận hờn chỉ là ông muốn hù cái đứa rể quý này. 

"Dạ" Sao mặt ông ấy căng vậy chứ, ôi tim anh muốn nhảy luôn ra ngoài, chưa có lần nào mà anh khó xử như vậy, trước giờ luôn là anh uy hiếp người khác chưa lần nào mà sức uy hiếp của anh lại giảm thậm tệ đến vậy. 

"Cậu đến đây làm gì" căng phải làm căng lên, không được mềm lòng, có vậy cậu ta mới sợ được. Trong lòng ông luôn đấu tranh cho sự yếu đuối mềm lòng của mình "Anh làm cho con bé đau khổ rồi giờ muốn đón nó về là đón sao, anh khinh thường ông bà này quá" 

"Kìa ba..." ơ kìa sao ba cậu bỗng dưng giận dữ vậy chứ, không phải ba không còn giận anh mà ông còn khuyên cậu về với anh hay sao, khó hiểu thật mà. 

"Con im lặng, đây là chuyện của ba và cậu ta" ông quay qua liếc cậu một cái như cảnh cáo cậu. 

"Con xin lỗi, vì lúc trước đã làm tổn thương cô ấy nhưng bây giờ con muốn bồi đắp cho Youngjae thật sự con đã sai, con cần sửa lỗi, xin ba tha thứ cho con, con hứa sẽ đối tốt với em ấy, sẽ không, sẽ không làm em ấy phải rớt một giọt nước mắt nào nữa, đây là lời hứa của một người đàn ông như con" lần đầu tiên lần đầu tiên trong đời anh phải cúi đầu trước mặt người khác ngoại trừ cậu, kể cả ba mẹ anh anh còn không thèm ngó ngàng huống gì phải thốt ra lời xin lỗi như vậy. Đây đã cho thấy anh yêu cậu đến nhường nào, vì cậu anh có thể làm mọi thứ. 

"Nếu cậu thất hứa thì sao" đây cũng là nỗi lo lắng của ông, con gái ông cần một người đàn ông xem nó là tất cả. 

"Sẽ không" cái này anh chắc chắn, sẽ không bao giờ anh để cậu phải rớt một giọt nước mắt hay bất kì tổn thương nào " nếu có, con sẽ để cho ba làm bất kì chuyện gì con sẽ không nói một lời" 

"Tốt, ta cần câu đó của anh, nhớ những gì anh đã nói với ta, hãy đối tốt với con bé, đó là những gì ta có thể làm cho nó" con ông đã lấy chồng, là người của chồng nó, ông không thể can thiệp vào được chỉ có thể khiến cho cậu có thể hạnh phúc hơn thôi, vậy ông có chết cũng cam lòng.     

"Vâng ạ" vậy là tốt rồi, ông có thể yên tâm như vậy vì ông ấy tin anh, thế nên anh sẽ không làm ông thất vọng. 

Cậu ngồi bên kia như muốn rớt nước mắt, hốc mắt cậu đã đỏ ửng lên, thật sự ba cậu rất thương cậu nhưng cậu luôn làm cho ba cậu buồn, cậu đã không làm được gì cho ông mà cứ khiến ông phải luôn lo lắng cho cậu, cậu làm con tồi quá phải không. 

"Ba..." cậu ôm lấy ba cậu mà khóc "con xin lỗi" 

"Không sao không sao con có lỗi gì đâu mà xin, do ba tất cả thôi" ông vuốt đầu cậu an ủi 

"Thôi thôi tính an an ủi ủi đến khi nào, tụi nó có thể hoà thuận yêu thương nhau là tốt rồi, ông cứ làm khó thằng bé" Bà Choi lên tiếng nói chứ cứ để mấy người này nói đi nói lại chắc tới sáng còn chưa xong mất. 

"Ba mẹ cho vợ với con trai con dọn về nhà ở cùng" cuối cùng anh cũng có thể nói vào vấn đề chính anh tới đây. 

"Cũng được thôi, nhưng hôm nay mấy đứa ở lại đây một đêm ngày mai hẳng về" ông có muốn giữ cũng không được nó đã lấy chồng rồi, là vợ người ta. 

"Vậy cũng được" có thể dẫn cô về nhà là tốt rồi ở lại một đêm cũng không sao haha. +

"Thôi mấy đứa lên phòng đi" ông khuất tay cho cậu và anh lên phòng " tối xuống ăn tối" 

"Vâng, chào ba mẹ" anh gật đầu với ông bà rồi quay sang thằng bé nói "con có lên với bọn ta không" 

"Có nha, ông bà con lên phòng" nhóc chào ông bà rồi với sang cầm máy tính chạy lên phòng không thèm đợi hai vị phụ huynh. 

Cả nhà lắc đầu ngán ngẩm với nhóc, anh quay sang cầm tay cậu kéo cậu lên phòng, cậu bất giác hỏi "Biết phòng em ở đâu không mà kéo đi như thật vậy anh" 

"À không, em dẫn anh đi" tay anh vẫn cầm tay cậu nhưng lại đẩy cậu lên phía trên mà dẫn anh đi. 

Cậu dẫn anh lên phòng cậu, đây cũng là phòng trước kia của cậu khi chưa lấy chồng, vì cậu ưa tối nên phòng cậu toàn màu xám

"Không nghĩ phòng em lại như vậy" anh nhìn tổng thể căn phòng không xám thì đen không lọt một màu tươi sáng nào trong phòng cả, rất giống với sở thích của anh, thật đúng là vợ anh mà. 

"Vậy anh nghĩ phòng em sẽ như thế nào" 

"Một phòng của chàng trai nghịch ngợm nào đó"

"Đó chỉ dành cho người thường nha, dân IT như em mà cộng thêm cái phòng loè loẹt nữa thì sao mà tập trung được, em thích bóng tối khi đó dễ tập trung hơn" 

"Vậy em rất giống anh nha" anh kéo cậu ôm vào lòng anh "vợ anh cái gì cũng tốt, kiểu này phải nhốt em lại mới được, chứ em cứ vừa đẹp vừa giỏi dang như vậy có ngày mất em thôi" anh cúi đầu gian trá vào hỏm cổ cậu mà hôn nhẹ. 

"Cái anh này, buông em ra" cậu cố đẩy anh ra nhưng không được sức lực của anh quá mạnh đi " người ta đã làm mẹ rồi thì ai cướp của anh cho được" 

"Em có nghe qua câu "gái một con trông mòn con mắt chưa vợ" em vẫn rất quyến rũ nha" tay anh lưu manh lần mò vào áo sơ mi của cậu lần tìm đồi núi thấp thoáng kia "anh không nhịn được mất, cho anh nha" mặt anh vẫn cọ vào cổ cậu như khiêu khích. 

"Không được, còn ba mẹ, lát còn phải ăn cơm cùng họ nữa, cho anh kiểu gì lát em cũng không lết dậy nỗi mất" không được không được, phải thoát ra khỏi cái ma trảo này của anh thôi. 

"Nhưng anh không chịu được, một lần thôi" anh phải năn nỉ cậu thôi, không nghĩ người cao cao tại thượng nhiều cô gái muốn hiến thân cho anh mà bây giờ anh phải năn nỉ cậu cho anh ăn, oan nghiệt. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top