Phần 46: Dẫn con trai đi gặp ba
"Tới công ty cậu ta sao"_tay ông vẫn tỉa cây nhưng miệng vẫn hỏi cậu
"Dạ anh ấy muốn gặp thằng bé"_Ba mình sao cái gì cũng biết hết vậy nè
"Vậy cũng được, dù sao thì thằng bé cũng cần biết ba nó là ai, dấu mãi như vậy cũng không tốt"_Ông gật đầu đồng tình nói
"Dạ, thôi trễ rồi ba tỉa cây vui vẻ nhưng đừng phá hết hoa con mới trồng đấy"_Chưa để ông ba nói gì cậu đã lao nhanh vào trong nhà
"Trễ cái gì mà trễ mới 8:00 thường ngày 9:30 nó mới đi cơ mà, mới không gặp mà đã nhớ thằng đó rồi sao, đúng là"_Ba cậu lắc đầu nghĩ thầm nhìn theo bóng dáng cậu mà mỉm cười
~~~~~~~~
Hai mẹ con chuẩn bị xong thì cũng đã 8:15, cậu ra gara lấy chiếc xe cưng của mình, thắt dây an toàn cho nhóc vào rồi mới bắt đầu phóng xe đi.
Cứ như vậy mà tới công ty anh, vẫn như thường lệ cậu đưa chìa khoá cho bảo vệ cất xe rồi đi vào trong sảnh công ty, quay lại nhìn thằng bé thì thấy nó với thân hình nhỏ bé nhưng trên tay lại cầm cái máy tính to đùng vất vả lắm mới cất bước đi theo cậu được. Cậu nhìn mà vừa buồn cười vừa thấy tội
"Đưa mẹ cầm giùm cho"_ vừa nói cậu vừa chìa tay ra đón chiếc máy
"Không cần a, con có thể tự mình cầm được, con lớn rồi"_ nhóc lách người tránh đi cánh tay mẹ nhóc với tới
"Ừ con lớn hơn cái máy tính đó có chút xí như này thôi"_cậu vừa nói vừa giơ ngón út của cậu lên trêu ghẹo nhóc
"Mẹ cứ ưa chọc con thôi"_ nhóc chỉ biết bỉu môi giận hờn chứ không thể làm gì cậu được, vì nhóc thật sự rất thương mẹ nhóc.
"Thôi haha mẹ xin lỗi, đi thôi nào"_ nói xong cậu cầm lấy tay nhóc dắt vào bàn tiếp tân
" Chủ tịch có ở công ty không em"
"Có thưa chị, chủ tịch chờ chị trên phòng nãy giờ nhưng nãy có cuộc họp nên phải đi, chủ tịch bảo chị lên phòng chờ anh ấy"_ Cô tiếp tân vẫn lịch sự cười thân thiện với cậu. Người chủ tịch đích thân ngồi đợi thì không thể đắc tội được.
"Được rồi, cảm ơn em" cậu gật đầu với cô tiếp tân một cái rồi cầm tay thằng nhóc đang tia hết mọi ánh nhìn của nhân viên nữ ở đây.
"Con trai chị đây sao, đẹp trai như vậy lớn lên không biết hại bao nhiêu cô gái phải đổ gục đây"_Thật sự thằng bé này đẹp hết phần thiên hạ rồi, chắc ba nó còn đẹp gấp bội.
"Cảm ơn chị gái xinh đẹp"_Thằng bé láo cá này tán gái một cách trắng trợn. Nhìn đi nhìn đi vừa nãy còn nháy mắt với cô tiếp tân nữa chứ.
Cậu kéo thằng bé đi nhanh vào thang máy để nó ở lại thêm một phút giây nào nữa chỉ tổ hại nước hại dân.
Cậu theo đường cũ lên đến phòng của anh, lên tới thì không thấy anh đâu cả chỉ thấy một mình thư kí của anh đang đứng chờ cậu, thư kí chào hỏi cậu sau đó dẫn cậu vào phòng anh ngồi chờ vị chủ tịch kia. Thư kí cũng khá bất ngờ vì chưa ai được vào phòng anh ngồi đợi cả đa số đều được đưa sang phòng chờ hoặc là ngồi ở phòng thư kí của anh, như vậy cũng đủ thấy cậu được ưu tiên như thế nào.
"Con đang làm gì"_ cậu đang ngồi đợi anh thì quay sang thấy thằng bé cứ loay hoay trước bàn phím khi thì nhăn mặt khi thì buồn bả khi thì tức giận, biểu cảm của nó cứ thay đổi liên tục khiến cậu tò mò với thằng con thiên tài này của cậu
"Mẹ để yên cho con tập trung"_Nó nói chuyện thậm chí còn không nhìn cậu lấy một lần, tay nó thì theo bàn phím mà bấm liên tục, nếu cậu không phải dân IT thì nhìn nó cũng phải cảm thấy thán phục.
"Con không nôn nóng khi gặp ba con sao"_ cô cũng đang thắc mắc lắm đây sao nó có thể bình thản đến vậy chứ, còn có thời gian phá rối vài công ty ở Trung Quốc nữa chứ.
"Có ai nóng lòng khi biết trước người đó là ba mình với lại con cũng đã gặp ông ấy rồi"_Nhóc thản nhiên liếc cậu một cái rồi lại nói tiếp_"ông ấy đây là đang mong gặp mẹ hơn là con nữa kìa"_nhóc bĩu môi khinh thường ông ba đó của mình
"Hừm. Sao con biết chứ, nếu ba con không muốn gặp con thì kêu con tới làm gì"_ cậu thẹn quá hoá giận
"Ôi nếu con không đồng ý tha lỗi cho ông ấy thì có chết mẹ cũng không nghe lời ba trở về bên ông ấy"_Nhắc tới lại thấy khinh thường bĩu môi_"con biết tỏng hết đấy nhá"
Hả, sao nó biết được hay vậy chứ, còn chuyện gì nó biết mà nó không nói cho mình không hả trời. Có con thiên tài là sướng hay khổ đây chứ.
Đừng tưởng nhóc nhỏ mà khinh thường không biết gì nha, nhóc biết hết đấy chẳng qua là nhóc không nói ra thôi.
~~~~~
Đợi khoảng 5 phút thì cửa phòng đột nhiên mở tung ra một cách không khách khí, xuất hiện theo đó là một bóng dáng cao lớn chạy áo lại phía cậu và nhóc, bỗng nhiên ôm chặt lấy cậu dụi thẳng mặt vào ngực cậu gian trá mà cọ vào không để ý đến thư kí đang há hốc miệng đứng chết trân nơi kia.
"A nhớ vợ anh quá đi mất"
Cậu như hoàn hồn sao trận bão táp đó, cái gì vừa xảy ra với cậu vậy nè. Ôi tim tôi.
"Anh mau mau buông ra. Còn thằng bé ở đây, thư kí của anh cũng ở nơi kia, anh thật không biết xấu hổ là gì"_ nói xong cậu quay sang nhìn nhóc một cái, thấy nó vẫn cắm cúi vào máy tính cả cái liếc mắt cũng không bố thí cho cậu nữa là, nhưng khi quay sang nhìn thư kí của anh thì thấy anh ta chỉ dám cúi đầu nhìn chân mình không dám nhìn hai người họ, nhưng mặt anh ta đã đỏ từ khi nào, bất giác mặt cậu cũng đỏ theo.
"Thằng bé không để ý anh a, anh là nhớ em nha"_Anh vẫn giữ cái tư thế ban đầu mà nói chuyện với cậu.
"Anh cứ như vậy lợi dụng ăn đậu hủ của em"_ cậu ngại quá thành giận đẩy mạnh đầu anh ra khỏi đồi núi của mình, dù sao cậu cũng biết ngại nha.
"Hai ngừoi nên nghiêm túc một chút"_vì quá chướng mắt cái cặp vợ chồng như sinh li tử biệt trước mắt này nên nhóc không thể im lặng được nữa.
"Aaaa anh thấy chưa, anh làm con nó học theo bây giờ"_ Cậu thật sự không biết kiếm chỗ nào mà chui xuống cho đỡ ngại
"Nhóc con, để yên cho ba làm việc, nếu con muốn phá hệ thống của ba thì ngoan ngoãn theo thư kí Wang ra ngoài chơi"_ Dụ dỗ, dụ dỗ, dụ dỗ con nít a.
"Thật sự nha"_ Mắt nhóc bây giờ long lanh lắm rồi
"Thật. Ta chưa bao giờ thất hứa, đặc biệt là con trai ta"_Lại dụ dỗ a, tất thành công
"Ok, hai người vui vẻ, mẹ bình an nha"_ nhóc leo lên ghế với tới vỗ vỗ vai mẹ nhóc an ủi, bán đứng mẹ mình xong rồi còn dám an ủi, thật đúng là....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top