Chương 17

Thật nhẹ nhàng, bao nhiêu bối rối trĩu nặng trong lòng, nay nói được ra hết thật nhẹ nhàng quá!

Thiên Yết ẵm nàng rời khỏi hoàng thành, bước chân loạng choạng. Có lẽ là tại thần thái y quá sức khác thường, đám nô tài gặp họ trên đường đều lộ vẻ kinh ngạc, né qua một bên nhường đường.

Thân thể chơi vơi, Bảo Bình hít sâu không khí se lạnh của tháng Giêng, nghe tiếng tim đập nhanh hơn hẳn bình thường, không biết đây là khoảnh khắc hồ đồ nhất, hay tỉnh táo nhất đời y.

"Thiên Yết." Lần đầu tiên trong cả cuộc đời, nàng gọi thẳng tên y.

Thiên Yết rùng mình, chân cũng vấp một cái.

"Nhiều năm nay, ngài nợ tôi, nợ Doãn Khác." Nàng mềm mại dựa vào lòng y, cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra được câu này.

"Bảo Bình..." Lúc y lên tiếng gọi nàng, trong lòng tràn ngập bi thương.

"Trước giờ tôi cứ sợ nói ra, ngài sẽ nghĩ là tôi xảo trá, vì Doãn Khác mà lừa dối ngài. Bây giờ, tôi đã đến đường cùng rồi, Thiên Yết, tôi chỉ muốn ngang bướng thêm một lần."

"Bảo Bình!" Y run giọng cắt ngang, lời nàng nói khiến y thảng thốt và tê tái. Y không sao chịu đựng được nữa.

"Thiên Yết, nếu ngài cảm thấy thiếu nợ tôi, vậy thì hãy đáp ứng nguyện vọng của tôi đi!" Nàng mỉm cười nhìn y, ngọt ngào, bướng bỉnh, y dừng bước, đây là vẻ mặt riêng có của Bảo Bình thiếu nữ, y cứ tưởng đời này sẽ không thể nào thấy lại được nữa.

"Nàng nói đi." Y đăm đăm nhìn nàng, chợt hy vọng thời gian đừng trôi, thế giới tan rã, như vậy thì y có thể lưu giữ được nàng.

"Tôi muốn làm bình thê, muốn Doãn Khác làm thế tử của ngài!"

Đằng sau nụ cười là nỗi tuyệt vọng mà cả nàng và y đều thấu hiểu. Giọng điệu này, tâm trạng này của nàng, đều vô cùng quen thuộc. Giống như rất lâu về trước, nàng ôm chặt lấy thắt lưng y, biết rõ y chán ghét đến mức không muốn quay người lại nhìn, nhưng nàng vẫn không muốn buông tay, vẫn áp sát vào lưng y đòi y hứa hẹn, "Thiên Yết ca ca thích Bảo Bình đi mà? Cả đời chỉ thương mỗi mình Bảo Bình được không?"

Những nguyện vọng nàng đòi y hứa hẹn, chẳng có gì y thực hiện được.

"Thiên Yết, đời này kiếp này, ngài có thể thực hiện nguyện vọng của tôi một lần không? Nguyện vọng của tôi?" Nàng nhìn y, nhãn thần tập trung vào điểm tối ở tận đáy mắt đen láy.

Lời van cầu của nàng nghiền nát tim y thành mạt vụn. Y muốn đáp ứng, muốn đồng ý ngay không do dự. Không phải bởi vì y là người đàn ông duy nhất của nàng, không phải vì Doãn Khác quả thật là con ruột của y. Những điều đó đã phai nhòa cùng năm thàng, chẳng còn quan trọng như xưa nữa. Chỉ là, thời khắc này, y mới ý thức được mình chưa hề hoàn thành bất cứ nguyện vọng nào của nàng, dù chỉ một lần.

Y không thể cho nàng một đáp án chắc chắn, những lời hoàng thượng vừa nói với y... Bảo Bình đưa ra yêu cầu không hợp lúc chút nào, nhưng mà, y không sao cự tuyệt được.

Sự do dự của y khiến nàng nhắm mắt lại.

Thật ra, mỗi lần bày tỏ nguyện vọng của mình với y, trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết: Không thể nào trở thành hiện thực! Mỗi lần buộc y hứa hẹn, là tuyệt vọng lại tiếp tục chất chồng.

Y ẵm nàng trong tay đi thẳng ra xe ngựa, đứng giữa gió đêm giá rét ngắm nàng hồi lâu, trầm giọng ra lệnh cho thị vệ a hoàn cẩn thận hộ tống nàng hồi phủ. Trước khi đi, y đột nhiên nhảy lên xe, ôm nàng vào lòng.

"Bảo Bình, bất kể thế nào, ta phải thử xem, ta phải cố gắng vì nàng một lần!"

Tim nàng chợt thắt lại, nhức nhối.

Như không muốn đối mặt với câu trả lời của nàng, Thiên Yết nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa, biến mất nơi lối đi vào cung đình u ám.

Bảo Bình vén màn, nhìn theo hướng y khuất bóng. Y nói, y tình nguyện cố gắng vì nàng.

Nằm trong chăn ấm, Bảo Bình nhìn ngọn lửa nhảy nhót nơi chiếc đèn đồng đặt ở chân giường.

Y đi lâu quá...

Nguyệt Mặc, Nguyệt Mi và các a hoàn, tuy không biết trong cung xảy ra chuyện gì, nhưng đều nhận thấy sắc mặt Bảo Bình khác hẳn ngày thường, nên không dám tự tiện trở về nghỉ ngơi. Bảo Bình trước giờ đối xử với họ rất tử tế, nhưng nay ngoảnh mặt làm ngơ, không buồn bảo họ lui, nàng đang đợi kết quả, tim nàng, mắt nàng chỉ có chỗ cho việc này mà thôi.

Đợi y, đã bao nhiêu năm rồi nàng chưa từng đợi y nôn nao đến thế.

Doãn Khác về đến nhà, vào phòng làm nũng hồi lâu, sau khi chắc chắn ngạch nương đã ổn thỏa cả rồi mới an tâm theo nhũ mẫu về phòng.

Ma ma vào cung cùng nàng lúc ban ngày, bây giờ ngơ ngác kể cho Nguyệt Mặc về cơn giận đột ngột của Song Ngư phúc tấn. Trên đường về nhà, phúc tấn nổi giận đùng đùng, từ ngày vào vương phủ tới giờ, đây là lần đầu tiên kẻ hầu người hạ nhìn thấy vẻ tức giận mất kiểm soát của phúc tấn. Thậm chí nàng ta còn giáng một bạt tai thật nặng vào tên thái giám nhỏ lỗ mãng trượt tay khi đỡ nàng lên kiệu.

Nguyệt Mặc rầu rĩ trở về phòng, nhìn thật lâu vào ánh mắt hoảng hốt của Bảo Bình, xem ra đêm nay không chỉ bên nhà bọn họ mất ngủ.

A hoàn bé được phái đi dò tin chạy về báo lại rằng, ngạch nương của Song Ngư đang đêm chuyển sang nghỉ tại vương phủ.

Mãi trưa hôm sau, Thiên Yết mới bước vào phòng Bảo Bình, mặt tái xanh tái xám. Bảo Bình thì đã thức trắng suốt đêm, sắc mặt uể oải tái nhợt, đôi mắt đen láy cũng phủ một tấm màn âm u mệt mỏi.

Y ôm nàng vào lòng, hơi lạnh từ triều phục thấm vào nàng qua lớp áo lót mỏng manh. Sắc mặt y rất khó coi, nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng y, thật ra lúc y đi thì nàng đã biết trước kết quả rồi. Khánh thân vương có quan trọng cách mấy cũng không so sánh được với trời! Y còn là bề tôi. Uy thế đế vương... nàng hiểu sâu sắc hơn y nhiều.

"Bảo Bình, cố đợi một thời gian!" Y siết chặt vòng tay, "Tin ta đi, có một ngày ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng."

Nàng mỉm cười lặng lẽ, sẽ có một ngày? Nhưng nàng cũng thấy thỏa mãn rồi, chí ít y không bỏ rơi nàng, không còn cười nhạt khinh bỉ nguyện vọng của nàng nữa.

Hoàng thượng giáng chỉ, vừa đột ngột vừa gấp rút, như thể đuổi theo Thiên Yết đến vương phủ. Hoàng thượng phái y xuống Giang Nam làm việc, lập tức lên đường.

Bảo Bình tỉ mỉ giúp y chuẩn bị hành trang, nàng đoán chắc là y đã chọc giận hoàng thượng, quá đáng đến mức hoàng thượng muốn đuổi y đi, không muốn nhìn thấy y trong thời gian tới.

Lúc tiễn biệt, mặt Song Ngư cũng xanh lét như mặt nàng. Về cái đêm mà chẳng ai vào mộng được ấy, dẫu không nhắc tới nhưng họ đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Song Ngư vẫn theo lệ chuẩn bị chu đáo cho Thiên Yết, hệt như bao nhiêu năm nay. Chỉ có điều, nàng không còn mỉm cười với y nữa, y cũng nhận ra vẻ lạnh lùng và thất vọng chưa từng thấy đang xuất hiện trên gương mặt nàng. Y có thể nói gì với một Song Ngư trong tình trạng thế này đây? Xưa nay y vẫn luôn áy náy trước những nỗ lực của nàng, trước thái độ tận tâm không oán không hối bao nhiêu năm qua. Y bất lực nhận ra, nếu quả thật không có Bảo Bình, thì được người vợ như Song Ngư cũng đủ để đời một người đàn ông không phải hối tiếc. Nhưng mà... cuối cùng y cũng phụ bạc nàng!

Thiên Yết ra đi quá gấp rút, ra đi như tháo chạy, y không thực hiện được nguyện vọng của Bảo Bình, lại làm tổn thương Song Ngư hoàn toàn.

Tiễn vương gia xong, cổng vương phủ chầm chậm đóng lại. Song Ngư không bỏ đi ngay, mà lạnh lùng nhìn sang Bảo Bình bấy giờ cũng đang quay về phía mình.

"Bảo Bình tỷ tỷ." Nàng cười nhạt, bỗng dùng lại cách xưng hô từ khi chưa lập gia đình, "Ham muốn của tỷ càng lúc càng nhiều, ta không thể nhượng bộ được nữa." Để bảo vệ địa vị chính phi và thân phận thế tử của Doãn Giác, nàng đã bỏ qua, đã nhẫn nhịn rất nhiều, vẫn chưa đủ sao? Giờ đây Bảo Bình còn muốn tước đoạt chỗ dựa duy nhất của nàng. Không! Không thể được!

Bảo Bình không đáp lại, Song Ngư có gì sai chứ? Nàng ta cũng gắng sức bảo vệ con mình, như nàng vậy thôi.

Bảo Bình không mặc lễ phục, nói muốn vào cung nhưng lại không dẫn theo Doãn Khác, làm bọn Nguyệt Mặc hết sức ngạc nhiên. Thấy sắc mặt lo lắng của họ, Bảo Bình bèn mỉm cười an ủi, "Ta sẽ về sớm." Mấy ngày nay, tuy không biết nội tình, nhưng ai cũng thấp thỏm lo lắng.

Đến gặp hoàng thượng... là chuyện xảy ra đã bao lâu rồi? Từ khi rời khỏi An Ninh điện, nàng không còn dũng khí diện kiến hoàng thượng nữa, mà ngay cái gọi là dũng khí đó chẳng qua cũng chỉ là liều mình khi đến bước đường cùng thôi. Nhưng giờ đây, nàng có thể đến thẳng Dưỡng Tâm điện cầu kiến hoàng thượng mà không e sợ chút nào.

Kiệu Bảo Bình còn chưa rời phủ, Song Ngư đã nhận được tin báo từ ma ma.

"Phúc tấn, muốn cản ả ta lại không?" Tề ma ma phẩy tay cho người báo tin lui xuống rồi nhìn sang Song Ngư và Ngọc phúc tấn, ngạch nương của nàng ta, hiện vẫn đang ở chơi vương phủ chưa về nhà. Ngọc phúc tấn cả đêm không ngủ, sắc mặt mệt mỏi, hàng mày cau cau, bà ta đưa tay day day huyệt thái dương, dáng điệu hết sức phiền não.

"Để ả đi!" Khuôn mặt kiều diễm của Song Ngư chợt lộ vẻ hung dữ, làm Tề ma ma cũng giật mình.

"Ừ." Ngọc phúc tấn tán thành quyết định của con gái, "Đừng hành động hấp tấp vội! Bảo Bình cách cách thân cô thế cô, chẳng khuấy động được chuyện gì to tát đâu, kể cả vương gia còn phải bất lực mà."

Câu nói tựa mũi kim đâm vào lòng Song Ngư. Hiểu con ai bằng mẹ, Ngọc phúc tấn nhìn nàng ta một hồi rồi liếc mắt ra hiệu cho Tề ma ma. Ma ma hiểu ý, liền đi kiểm tra lại gian phòng vốn không có người hầu lai vãng, thậm chí còn mở cửa nhìn thông ra hành lang.

Bấy giờ Ngọc phúc tấn mới vừa uống trà, vừa chậm rãi nói: "Mối rắc rối này... e rằng không dung túng được nữa. Bấy lâu con đã nuôi ong tay áo rồi."

Song Ngư nhìn xuống, đôi mắt đẹp ngập đầy băng giá: "Con cứ nghĩ thời gian có thể giúp mình."

Tề ma ma vốn hiểu rõ tình hình trong phủ, bèn lo ngại can gián: "Nếu ra tay thật, thì dù có cẩn thận đến mấy, chỉ e lúc vương gia trở về cũng không tiện giải thích đâu."

"Giải thích?!" Song Ngư cười ha hả, nước mắt lại ròng ròng tuôn rơi, "Hắn có bao giờ giải thích với ta đâu!" Nàng không sợ trở mặt với y nữa, nàng đã tuyệt vọng về y rồi. Người đàn ông đó, cho đến hết đời cũng sẽ không giao trái tim cho nàng.

Khang Hy không bất ngờ trước việc Bảo Bình cầu kiến. Hôm nọ Thiên Yết đã kể tận tường với y rồi. Thân là quý tộc hoàng gia, lúc đầu được chọn hòa thân với công chúa Mông Cổ, sau lại đi cưới con gái của trọng thần, cuối cùng còn phải bảo đảm vị trí chính phi của Song Ngư... Thiên Yết trước giờ không hề kháng cự mệnh lệnh của y, nhưng tận sâu trong thâm tâm, y vẫn áy náy với Thiên Yết. Khi buông lời cự tuyệt, y cũng cảm thấy thương tâm lắm.

Nhưng mà, tại sao Bảo Bình vẫn chưa chịu từ bỏ ý định?

Nếu có thể, y đã đáp ứng từ lúc Thiên Yết cao giọng tranh cãi, hạ giọng thỉnh cầu rồi.

Bảo Bình hành lễ theo nghi thức long trọng nhất, ba lần quỳ, chín lần dập đầu. Mắt Khang Hy sầm xuống nhìn người phụ nữ kiều diễm tuyệt vọng trước mặt. Đó là người thân, người em họ xa của y. Chán ghét thói kiêu căng của nàng thuở nhỏ, một thời gian dài về sau, y đã chẳng mấy quan tâm đến nàng.

"Bảo Bình..." Y thở dài, sợ rằng hôm nay y lại khiến nàng phải thất vọng.

Bảo Bình chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thằng vào đấng cửu ngũ chí tôn mà toàn dân ngưỡng vọng, Khang Hy nhíu mày, nàng nhìn thẳng như vậy là phạm tội bất kính rồi. Vốn đã quen với thái độ nhẫn nhịn trầm lặng của nàng, nên hành động liều lĩnh này thật sự khiến y kinh ngạc.

"Hoàng thượng, Bảo Bình đến cầu xin người."

Quả nhiên... Khang Hy khó chịu cầm chung trà uống một ngụm. Không can xin được chuẩn bị làm càn đây mà!

"Bảo Bình đến đây cầu xin người với tư cách là một người mẹ cầu xin cho con trai."

Ánh mắt thành khẩn của Bảo Bình làm Khang Hy có phần dao động, cuối cùng y thở dài, "Bảo Bình, trẫm biết lý do khiến ngươi đến đây, lần trước chuyện gì cần nói Thiên Yết cũng đã nói rõ rồi," Y cười khổ, "Chuyện không nên nói cũng đã nói hết. Ngươi phải biết, vua không nói chơi, trẫm đã hứa với Trát Mục Lãng là con gái lão sẽ được đối xử tử tế, trẫm tuyệt đối nói được làm được..."

Bảo Bình tủm tỉm cười. Nụ cười thấu hiểu ấy khiến Khang Hy mất tự nhiên, y khựng lại.

"Hoàng thượng, nô tỳ hiểu rõ, người cũng có chỗ khó xử riêng."

Khang Hy nhướng mày "ừ" một tiếng, chắc Thiên Yết cũng đã nói rõ quyết định của hoàng thượng với nàng rồi. Nhưng nàng nói tiếp: "Trước yến tiệc lễ Thượng nguyên, nô tỳ có ra sau điện tìm người, nghe thấy người nói chuyện với Trát Mục Lãng." Nàng thản nhiên thừa nhận việc nghe lén quân thần bàn luận. Khang Hy nhìn nàng vẻ dò xét, càng lúc càng không hiểu nàng muốn làm gì. Khóe môi y giật giật, dù bất nhẫn cũng không buồn vòng vo nữa, "Ngươi đã biết thì còn tới khẩn cầu vô ích làm gì? Một ngày kia, dù Trát Mục Lãng thân bại danh liệt, trẫm cũng không nuốt lời hứa với lão ta."

Bảo Bình mỉm cười, "Nô tỳ nghe thấy rõ mà, nô tỳ tuyệt đối không khiến người khó xử đâu." Nàng lấy Bát Bộ Bát Trận ra khỏi ngực áo, quỳ xuống đi bằng gối đến trước án của Khang Hy, giơ lên cao quá đầu. Khang Hy cau mày, tiếp lấy bản đồ trên tay nàng, nhìn kỹ chốc lát rồi mặt chợt đổi sắc, cơn giận trào ra từ đáy mắt. Bản đồ này sao lại ở trong tay Bảo Bình, ngẫm lại chắc chắn có người đưa cho nàng! Không thể nào là Thiên Yết, chỉ có thể là... Thừa Nghị! Thừa Nghị chết đã được gần năm năm, nói cách khác, Bảo Bình trước giờ vẫn dấu bức trận đồ mà y mong mỏi tìm kiếm.

"Ngươi thò thứ này ra là muốn đòi hỏi gì ở trẫm?" Giọng điệu y vừa lạnh nhạt vừa mỉa mai. Ả nghĩ là mình đủ tư cách đòi hỏi sao? Dẫu bị y giết chết, ả cũng không được phép oán hận lấy một câu nữa là.

"Hoàng thượng, Bảo Bình biết tội." Nàng quỳ mọp xuống, nhưng không hoảng sợ, nàng sớm đã dự liệu được cơn giận của hoàng thượng. "Lúc trước, Thừa Nghị ca đưa trận đồ cho nô tỳ là muốn nô tỳ dâng cho người, xin người khôi phục phong hiệu, để nô tỳ không đến nỗi phải nhún nhường trước danh phận của người khác."

Khang Hy lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.

"Nô tỳ sợ người vì vậy mà trách tội Thừa Nghị ca nên mới không dâng... Về sau vẫn giữ, cũng là do chút mê muội của người mẹ, hy vọng tương lai sẽ dâng lên với danh nghĩa Doãn Khác, lập chút công lao."

Khang Hy vẫn trầm lặng nhưng nét mặt dịu lại, nghĩ ra chuyện gì đó bèn hơi cau mày, không còn lộ vẻ khinh bỉ chán ghét nữa. Bảo Bình có thể vì Thừa Nghị mà không dâng trận đồ, thật sự là một quyết định không dễ dàng trong tình huống ngày ấy. Nàng nói thẳng ra như vậy, khiến Khang Hy lại thấy trọng sự lương thiện của nàng, cơn thịnh nộ cũng nhạt đi vài phần.

"Hoàng thượng, nô tỳ đến đây không phải để đòi hỏi người. Giấu giếm nhiều năm như vậy, Bảo Bình tội nghiệt nặng nề, nhưng mà, xin thánh thượng thông cảm cho nỗi khổ tâm của một người mẹ. Doãn Khác chẳng có gì cả."

Nghe lời nói nghẹn dần về cuối của nàng, Khang Hy cũng thấy xót xa. Đúng vậy, Bảo Bình chỉ có thể dựa vào bức trận đồ này để lo toan cho tương lai của con trai mà thôi.

"Đứng dậy đi! Dù sao chăng nữa, dâng lên bức trận đồ này cũng tính là công lao." Khang Hy búng tay áo, "Nói đi, ngươi cầu xin chuyện gì?"

"Nô tỳ khẩn cầu người phong Doãn Khác làm thế tử." Bảo Bình không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.

Khang Hy lộ vẻ kinh ngạc, "Không được!" Y chán ghét quay mặt đi, sao lại cứ luẩn quẩn thế này! Y không thể phong nàng làm chính phi, con trai nàng đương nhiên cũng không thể trở thành thế tử.

Bảo Bình nở nụ cười mờ nhạt, "Người sẽ không vi phạm lời hứa đâu, cứ để Song Ngư độc chiếm mọi tôn vinh, bởi vì một kẻ đã chết không thể tranh giành được gì với nàng ta. Bản thân người, sau khi truy phong mẫu phi làm hoàng hậu thì mới trở thành con vợ cả."

"Hỗn hào!" Khang Hy tức giận.

"Hoàng đế ca ca, đừng giận Bảo Bình. Bảo Bình vẫn hay chọc người tức giận, sau này sẽ không như vậy nữa." Nàng ngoẹo đầu mỉm cười, chắc đây là lần cuối cùng trong đời họ gặp nhau. Thật ra, trước khi y tống nàng vào lãnh cung, nàng không mấy e sợ vị hoàng đế được mọi người kính ngưỡng này, nhưng tình anh em là chân thành, là xuất phát từ tận đáy lòng. "Không phải vì dâng lên bức trận đồ mà cho rằng đủ tư cách đến cầu xin người, chỉ là dùng tấm lòng người mẹ sẵn sàng chết vì con đến cầu xin người ban ơn thôi."

"Bảo Bình..." Mắt Khang Hy tối lại, y đương nhiên hiểu rõ ý nàng, muốn trở thành chính phi, lại không vi phạm lời hứa của y với Trát Mục Lãng, chỉ có cách là... truy phong. Tâm ý Bảo Bình dành cho con khiến y cảm động sâu sắc, bà nội của y, mẹ của y cũng từng hy sinh tất cả vì y và tiên hoàng. "Ngươi nhẫn tâm bỏ lại Doãn Khác sao? Đối với con trẻ mà nói, người mẹ là không thể thay thế." Y, thánh thượng của Đại Thanh, cũng là kẻ mồ côi mẹ. Y chiếm được cả thiên hạ, nhưng mỗi lần nhớ tới mẹ, vị hoàng đế anh dũng cơ trí này lại cảm thấy đau buồn chua xót. Doãn Khác trở thành thế tử, thành Khánh thân vương tương lai, nhưng lại mất mẹ, nó sẽ chấp nhận sao? Sẽ vui lòng sao?

Khang Hy dịu giọng: "Bảo Bình, ngươi không nên quá tham lam."

Bảo Bình cười khổ, nàng tham lam ư?

"Ngươi có được đứa con trai ưu tú như Doãn Khác, có được người chồng thật lòng yêu thương như Thiên Yết, bất kể năm xưa hắn có phạm sai lầm hay không, thì bao năm qua, trước tấm lòng hắn dành cho ngươi, ngươi không nên cứ mãi lạnh lùng. Chỉ tính riêng mối tình si khiến y đấu tranh vì ngươi hôm qua, ngươi đã không nên bỏ mặc y rồi! Có lẽ giờ ngươi cảm thấy Doãn Khác phải chịu phận dòng thứ thì thật đáng buồn, nhưng mất đi vòng tay che chở của người mẹ chẳng phải cũng lại đáng buồn hay sao? Hôm nay trẫm cũng hứa với ngươi, công ngươi dâng trận đồ trẫm ghi lại cho Doãn Khác, ngươi không cần làm chuyện ngốc nghếch gì hết cả."

Bỏ lại Doãn Khác, người đau khổ nhất, bịn rịn nhất chính là nàng! Nhưng mà, cảm giác bị vận mệnh vứt bỏ bên lề đường... vị đế vương con trời này làm sao hiểu được. Bảo Bình nhắm mắt lại, lệ nóng lăn dài, lời nói của hoàng thượng đã đánh vào chỗ yếu đuối nhất trong lòng nàng, suýt chút nữa là nàng dao động. Rồi nhớ đến nét buồn bã u ám trong mắt Doãn Khác, nàng nhận ra không còn đường lui nữa. Có mẹ lo lắng đương nhiên là hạnh phúc, nhưng đó chỉ là khi còn nhỏ mà thôi. Cuối cùng cũng có lúc đứa con lớn lên, rời xa vòng tay người mẹ, lúc đó nó sẽ phát hiện, cuộc đời mình không thể bó gọn trong mảnh trời nhỏ do mẹ gắng sức tạo ra nữa!

Bảo Bình thở dài lắc đầu, nước mắt thấm đẫm hàng mi, "Rất nhiều người có thể làm tròn vai trò người mẹ để che chở cho Doãn Khác, nhưng chỉ mình nô tỳ cam tâm tình nguyện chết đi vì con mà thôi."

Trầm lặng hồi lâu, Khang Hy thở dài, "Về đi, suy nghĩ cho kỹ. Ngươi lựa chọn thế nào, trẫm cũng ủng hộ."

Từ hoàng cung về, Bảo Bình mệt mỏi đến độ kiệt quệ. Nàng khép chặt áo choàng, cỗ kiệu kín thế này, vẫn không ngăn được gió rét lùa vào hay sao?

Doãn Khác gần như chạy hẳn ra ngoài phủ đón mẹ. Suốt hai hôm nay, ứng xử bất bình thường của Bảo Bình đã khiến đứa bé vốn tinh tế nhạy cảm này thấy bất an.

Bảo Bình xuống kiệu nắm lấy tay con, vừa nói chuyện vừa đi vào trong phủ. Nàng không đang tâm siết chặt tay Doãn Khác. Tay nàng quá lạnh, nàng không muốn tước đoạt hơi ấm của con, không nỡ.

"Ngạch nương vào cung có việc gì thế?" Doãn Khác siết chặt lấy tay mẹ, bao nhiêu lo lắng đều tiêu tan. Cậu ngẩng đầu nhìn nụ cười của Bảo Bình, trên đời này, chẳng có gì khiến đứa bé cảm thấy an ổn vững tâm bằng nụ cười của người mẹ.

"Ngạch nương đi thăm lão tổ tông, Doãn Khác hôm nay làm gì?" Bảo Bình đổi đề tài.

Doãn Khác ấm ức, "Viết được có một trang chữ! Hôm nay con cứ mãi lo lắng cho ngạch nương."

Bảo Bình không nén được nụ cười, bộ dạng lầm bầm nói chuyện, rồi ánh mắt giọng điệu của con, đều giống hệt Thiên Yết.

Nguyệt Mặc và Nguyệt Sắc hổn hển chạy từ trong vườn ra nghênh đón họ, Nguyệt Mặc trỏ Doãn Khác, "Tiểu tổ tông của tôi ơi, giờ chịu ở yên rồi phải không?! Phúc tấn đã về rồi, người cũng phải làm xong bài tập mà thầy giao cho, không thì ngày mai sẽ phải chịu khổ đó!"

Doãn Khác tinh nghịch lè lưỡi ra với cô ta, khiến Nguyệt Mi và Bảo Bình đứng bên phá lên cười.

"Mau đi thôi!" Nguyệt Mặc thô bạo kéo Doãn Khác về phía thư phòng.

Bảo Bình cũng không ngăn cản, nàng chăm chú quan sát cô gái đi theo nàng suốt năm năm nay. Khi nàng mới vào Khánh vương phủ, Nguyệt Mặc chỉ là một a hoàn bé dưới biệt viện, chớp mắt một cái cô cũng đã lấy chồng làm mẹ, từ tỷ tỷ Nguyệt Mặc biến thành ma ma Nguyệt Mặc. Tuy không phải là nhũ mẫu của Doãn Khác, nhưng từ khi Doãn Khác ra đời, cô ta luôn giúp đỡ chăm sóc, thời gian ở bên cậu còn nhiều hơn thời gian ở với con ruột. Doãn Khác cũng thân với cô ta hơn các ma ma khác.

"Ngạch nương, ngạch nương!" Doãn Khác đắc ý vẫy tay gọi Bảo Bình, "Lại đây nhìn trang chữ con viết này."

Bảo Bình mỉm cười gật đầu, rảo bước đuổi theo Doãn Khác và Nguyệt Mặc.

Bàn học của Doãn Khác đặt một chồng sách dày, Bảo Bình cảm thấy đau lòng, con trẻ còn nhỏ đã phải vất vả như thế, nàng xấu hổ nhớ lại khi mình bằng tuổi con, chỉ biết nghịch ngợm khiến người lớn đau đầu. Con trai luôn phải gánh vác nhiều hơn con gái, đọc sách, ra làm quan, cuộc đời của họ đương nhiên là không giống nàng, không giống cuộc đời chỉ bó gọn trong một khoảnh trời vuông vắn.

"Doãn Khác đã nắm chắc bài vở chưa?" Bảo Bình cũng như những người mẹ quý tộc khác, đều hết sức coi trọng kỳ thi tuyển bạn học cuối tháng Giêng. Hoàng gia thường chọn vài đứa nhỏ thích hợp trong các gia đình quý tộc làm bạn học cho hoàng tử. Đó là ân điển hiếm có, không những thu lượm được kiến thức từ các bậc danh nho đương thời, mà còn có cơ hội thân cận với hoàng tử, cảm tình thuở nhỏ khi lớn lên có thể biến thành quan cao lộc hậu, thậm chí vinh quang to lớn hơn thế. Đây là đạo lý mà giới quý tộc ai nấy đều ngầm hiểu.

"Dạ rồi." Doãn Khác mỉm cười gật đầu, Bảo Bình tự hào vuốt má con, nàng từng nghe thầy dạy khen ngợi Doãn Khác không chỉ một lần, rằng cậu tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh hơn người, đây cũng là điều khiến nàng tự hào và vui sướng nhất. "Doãn Khác muốn trúng tuyển, như vậy thì có thể đọc sách và chơi đùa cùng Dận Chân ca ca." Doãn Khác tràn đầy chờ mong, lại hết sức tự tin. Cậu đã nắm vững mọi bài thầy dạy, thầy từng nói, nhất định cậu sẽ trúng tuyển một cách dễ dàng.

Bảo Bình bật cười vì những lời ngây thơ của Doãn Khác. Con nít chẳng hiểu gì về kế mưu danh lợi, chỉ muốn ngày ngày được gặp mặt người bạn mình thích mà thôi.

"Đúng rồi, tiểu bối lặc nhất định phải cố gắng hơn nữa." Nguyệt Mặc trước giờ còn yêu cầu nghiêm khắc hơn cả Bảo Bình, "Doãn Giác thiếu gia cũng rất chăm chỉ, ngày nào cũng học bài đến khuya, mấy ngày nay thậm chí cũng không đi chơi đấy!"

Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Nguyệt Mặc lại chẳng coi thế tử ra gì. Cậu ta và Doãn Khác là một trời một vực, Doãn Giác nghịch ngợm hiếu động, thầy dạy bao lần vẫn ngô ngọng ngu ngơ. Bài vở giống hệt Doãn Khác, nhưng cậu ta phải học tới tận khuya, đến nỗi Song Ngư phúc tấn cũng phải đích thân trông coi, nếu không cậu ta lại nhấp nhổm. Bởi vậy, Nguyệt Mặc hết sức tự hào về tiểu chủ nhân của mình.

Bảo Bình nhận ra đắc ý trong mắt Nguyệt Mặc. Cũng là người mẹ, cô ta cao hứng chuyện gì nàng đương nhiên hiểu rõ. Bảo Bình mỉm cười, càng yên tâm hơn. Nàng ra đi rồi, Nguyệt Mặc vẫn sẽ chăm chút cho Doãn Khác.

Ra đi... nàng nói khẳng khái mạnh mẽ như vậy, nhưng đến khi cần phải hành động, thì lại phát hiện ra mình còn có bao gánh nặng không nỡ buông xuống.

Ví dụ như nàng muốn đợi cho đến khi Doãn Khác thi xong, trở thành bạn học của hoàng tử, muốn đợi Thiên Yết trở về từ phương nam. Quả thực còn rất nhiều điều quyến luyến.

Hôm con cháu quý tộc tham gia cuộc thi, lão tổ tông chuẩn bị riêng một gian điện nhỏ để các bà mẹ nghỉ ngơi.

Bảo Bình ngồi giữa đám phúc tấn gấm hoa rực rỡ, vẻ mặt khá bình thản, nàng tin tưởng vào Doãn Khác. So với nàng, Song Ngư lo lắng hơn nhiều, chính bản thân nàng ta cũng không muốn con mình thua kém Doãn Khác.

Cuộc thi kéo dài một canh giờ thì kết thúc, các phúc tấn bỏ luôn thói quen ung dung bình tĩnh ngày thường, ùa ra ngoài vườn đón lấy con.

Doãn Giác cúi đầu, ủ rũ tụt lại tít đằng sau các tiểu bối lặc và tiểu thiếu gia. Song Ngư nhìn sắc mặt của con, trong lòng buốt giá. Doãn Khác hớn hở mỉm cười nhào vào lòng Bảo Bình, Bảo Bình vui vẻ vỗ vỗ lưng con khích lệ.

Song Ngư sầm mặt kéo tay Doãn Giác, tuy thầm giận con không chịu cố gắng, nhưng nàng vẫn không nỡ trách mắng nó, nhất là trước mặt Bảo Bình và Doãn Khác. Đi qua khúc quanh, nàng ta gặp Ngọc phúc tấn vừa thỉnh an thái hoàng thái hậu về. Con gái gặp mẹ, bao nhiêu uất ức chợt trào ra, Song Ngư cay cay sống mũi, bật gọi "Ngạch nương!" Ngọc phúc tấn nhìn con gái, ánh mắt vừa thương yêu vừa trách cứ, đã là nữ chủ nhân của một vương phủ, bình thường nhã nhặn chững chạc là thế, giờ lại giở bộ dạng trẻ con khóc lóc làm nũng ra. Nhưng nhìn xuống cháu ngoại rầu rĩ, bà hiểu ngay nguồn cơn cớ sự. Bà mỉm cười điểm tay vào trán con gái, "Con bé này, vậy mà cũng buồn bã sao? Bạn học của hoàng tử, đâu phải cứ thi tốt là được tuyển." Bà cười nhạt.

Song Ngư nhướng mày, sực nghĩ ra.

"An tâm đi," Ngọc phúc tấn xoa đầu cháu ngoại, "Ngạch nương sẽ giúp con lo lắng chu toàn. Thế tử của bà ơi, cúi đầu buồn bã làm gì? Theo ngoại tổ mẫu về phủ nhé? Bà có thứ rất hay cho cháu này."

Doãn Giác vui vẻ ra mặt, cậu vốn chẳng mấy quan tâm đến kỳ thi lần này, chỉ là sợ mẹ trách móc, nay bà ngoại cũng đứng về phía cậu, đương nhiên cậu không cần lo lắng sợ hãi nữa.

Bảo Bình khẽ vỗ vào lưng Doãn Khác. Lúc nàng ngồi xuống ôm lấy con, Doãn Khác đã cao hơn cả nàng.

"Thi tốt chứ?" Nàng nhích ra xa một chút, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu bé.

Doãn Khác gật mạnh đầu, đôi mắt đen láy sáng rỡ, đôi môi hoàn mỹ cong lên hồn nhiên. Nụ cười của cậu làm tâm hồn Bảo Bình chấn động. Đứa bé mỉm cười hạnh phúc quá, thỏa mãn quá...Nàng nhớ tới lời nói của hoàng thượng, nàng có phải là quá tham lam hay không? Ở bên cạnh Doãn Khác, tuy con không thể trở thành thế tử, nhưng sẽ luôn giữ được nụ cười trong sáng này.

Con sẽ được hoàng thượng đặc biệt coi trọng, có cha quan tâm, có mẹ thương yêu... May ra cuộc đời con sẽ không đen tối âm u như nàng tưởng.

Toàn là viện cớ cả! Nhưng nhìn dáng vẻ Doãn Khác lúc này, nàng không nỡ lòng nào, không đành bỏ con mà đi. Tâm hồn nàng, lần đầu tiên vì nụ cười của con mà nhen nhóm đôi chút hy vọng, nàng lại hân hoan về cuộc sống sau này. Thậm chí nàng còn muốn chia sẻ với Thiên Yết niềm vui của mình, kể cho y biết sự ưu tú của Doãn Khác.

Đưa lá thư vừa viết cho người hầu chuyển đến Giang Nam, lòng nàng chợt dâng lên niềm hạnh phúc bình đạm. Thấy y chịu chia sẻ thống khổ với nàng, nàng cũng mong được cùng y chung hưởng niềm vui.

Ngày công bố danh sách trúng tuyển sắp đến. Trở thành bạn học của hoàng tử cũng là một vinh dự đáng kể, hoàng thượng sẽ trực tiếp hạ chỉ đến gia đình có con trai trúng tuyển, phủ đệ nào được thánh chỉ đều cử hành nghi thức ăn mừng, đốt pháo mở tiệc.

Đối với chuyện Doãn Khác trúng tuyển, Bảo Bình và người hầu trên dưới đều cho rằng đó là đương nhiên thôi. Thầy dạy của Doãn Khác cũng lén vỗ ngực cam đoan rằng nhất định cậu sẽ trúng tuyển. Nguyệt Mặc, Nguyệt Mi sớm đã chuẩn bị dây pháo, chỉ cần nhận được thánh chỉ là sẽ tổ chức ăn mừng tưng bừng một phen. Đám người hầu từ sáng sớm đã hân hoan hỉ hả, Bảo Bình cũng cười tủm tỉm nhìn Nguyệt Sắc và Nguyệt Mặc chuẩn bị bao lì xì để thưởng cho đám người hầu đến chúc mừng.

Doãn Khác cũng đặc biệt cao hứng, qua hôm nay, cậu có thể vào cung chơi với Dận Chân ca ca hằng ngày. Nghe Thái Thiệu nói nó thi cũng không tệ, nghĩ đến chuyện có thể ở chơi suốt ngày với bạn bè, đứa trẻ con nào mà chẳng mong đợi chứ.

Tiếng báo tin vui tiến thẳng vào nội viện, gã sai vặt phụ trách việc đốt pháo suýt nữa đã châm nhang vào ngòi, nhưng đoàn người cao giọng chúc mừng lại đi thẳng sang khu nhà của Song Ngư.

Nhà chính vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, Doãn Khác nhấp nhổm sốt ruột, đứng ngoài hành lang nhìn ra cửa, Bảo Bình an ủi ôm lấy vai con trai. Thánh chỉ của Doãn Giác đã tới nơi, thánh chỉ cho con nàng chắc cũng sắp tới rồi.

Chờ đợi mòn mỏi, khuôn mặt Doãn Khác đã lộ vẻ mất mát thương cảm. Mặt trời ngả về tây, tiếng pháo đì đùng ở những phủ đệ chung quanh vọng lại, đó là tín hiệu cho thấy con nhà khác cũng đã trúng tuyển, nhưng rồi tất cả từ từ chìm vào im lặng.

Yến tiệc chúc mừng Doãn Giác đã bắt đầu, Song Ngư sai đầy tớ đến mời mấy lần, nhưng chẳng ai đi dự.

Tiếng chúc mừng cười nói từ tiền sảnh loáng thoáng vọng vào khiến cho khu nhà của trắc phúc tấn thêm phần hiu quạnh, hiu quạnh đến mức người ta phải ngậm ngùi.

Doãn Khác không đứng ngoài hành lang nữa mà lẳng lặng quay về phòng mình, đóng chặt cửa lại. Dưới gió xuân lành lạnh, Bảo Bình đứng ngoài vườn nhìn cánh cửa đóng chặt. Doãn Khác chưa bao giờ thương tâm khóc lóc trước mặt nàng, chắc con đang giấu mình vào góc, tự liếm láp vết thương chăng? Đúng là con trai nàng, về điểm này nó rất giống, rất giống nàng, nàng mơ hồ trông thấy mình trong góc An Ninh điện, nước mắt ròng ròng, khóc mà không ra tiếng.

"Chủ tử, hay là người vào cung hỏi thử xem sao?" Nguyệt Mặc không thể chấp nhận được sự thật rằng Doãn Khác thi rớt, cô khăng khăng quả quyết đây là một lầm lẫn hoang đường.

Bảo Bình chậm rãi gật đầu, đương nhiên là nàng phải hỏi cho rõ ràng.

Vừa bước vào cửa cung, nàng gặp đúng gã thái giám tổng quản lo thủ tục chọn bạn học lần này. Phương công công là người quen cũ của nàng, từng là tiểu thái giám chỗ lão tổ tông, sau đó theo hoàng thượng mới một bước lên mây.

Phương công công nhìn thấy nàng, vội vã bước tới thỉnh an, vẻ mặt có phần mất tự nhiên. Hắn thừa biết vì sao Bảo Bình cách cách lại vội vàng tiến cung.

"Phương công công," Bảo Bình nhìn vẻ mặt khó xử của hắn, đã biết ngay cái gọi là sai lầm chỉ là suy nghĩ ấu trĩ của nàng và bọn Nguyệt Mặc thôi. "Doãn Khác thi không tốt sao?" Nàng hỏi thẳng nhưng chẳng khác gì tiếng thở dài.

Phương công công lắc đầu quầy quậy, tuy thành tích không công khai, nhưng hắn đương nhiên là biết. "Không, không, tiểu bối lặc trả lời rất tốt, đến thái phó cũng phải tấm tắc khen, nói con nít năm tuổi được vậy là không dễ dàng gì. Hiềm nỗi..." Hắn nuốt nước miếng, nhìn xuống giày, "Hiềm nỗi, chỉ có hậu duệ dòng chính mới đủ tư cách trúng tuyển làm bạn học của hoàng tử mà thôi."

Bảo Bình hơi rùng mình, không nói thêm câu nào.

Phương công công áy náy, "Không hiểu tại sao, tổ tiên quả thật có quy củ như vậy, nhưng bao nhiêu năm rồi không áp dụng, tự nhiên năm nay..."

Bảo Bình cười buồn. Oán hận của Tố Donah không trực tiếp nhắm vào nàng, nhưng lại khiến nàng đau đớn hơn gấp bội.

"Hoàng thượng đã biết chuyện của Doãn Khác chưa?" Nàng khẽ hỏi, ôm ấp tia hy vọng cuối cùng.

"Biết rồi, nhưng Khoa Đồ đại nhân phụ trách Thượng thư phòng đưa ra lời răn dạy của tổ tiên, hoàng thượng cũng không tiện phản bác."

Trên đường hồi phủ, nàng nhìn túi hương tua rua đong đưa qua lại trong kiệu. Quả là ngốc quá, hoàng thượng để nàng tự lựa chọn, nàng lại nghĩ rằng mình có quyền lựa chọn thật, trong khi vận mệnh vĩnh viễn chỉ đem lại cho nàng những kết quả mà nàng buộc phải chấp nhận. Lựa chọn trước giờ vẫn là một điều xa xỉ đối với nàng.

Đám a hoàn tụ tập ở cửa, lo lắng chờ nàng, thấy vẻ trầm mặc của nàng thì đều thất vọng cụp vai như bong bóng xì hơi, không nói nên lời.

Doãn Khác vẫn nhốt mình trong phòng riêng, không chịu đi ra.

Bảo Bình gõ gõ cửa phòng, lòng thầm khiếp hãi, bỗng nhiên nàng không đủ can đảm đối diện với nỗi đau của Doãn Khác. Doãn Khác vâng dạ, nhưng một hồi lâu sau mới mở cửa, đập vào mắt nàng vẫn là khuôn mặt tươi cười thoải mái. Nụ cười của Doãn Khác từng đem lại hy vọng cho nàng, hiện tại lại khiến quyết tâm của nàng thêm kiên định, vì nàng nhìn thấy rõ ràng nỗi phiền muộn và mất mát đằng sau nụ cười đó.

"Ngạch nương..." Cậu chủ động nắm tay nàng, kéo vào phòng ngồi. "Doãn Khác không buồn nữa". Thậm chí cậu còn mỉm cười dụi đầu vào lòng nàng. "Dẫu không thể đọc sách cùng Dận Chân ca ca, con cũng sẽ chăm chỉ học hành, không kém gì bọn họ!"

Học không kém thì có ích lợi gì? Lúc nhỏ đã bị đẩy ra khỏi vòng giao tế của kẻ cầm quyền, khi lớn lên, có ưu tú cách mấy cũng chỉ là một bối lặc vô danh, vĩnh viễn không thực hiện được khát vọng quyền lực. Tất cả chỉ bởi cậu là con vợ lẽ!

Bảo Bình mỉm cười vuốt ve bím tóc đen nhánh của con, gật đầu.

Doãn Khác thật sự quá hiểu chuyện, quá cảm thông đi, cậu mới có năm tuổi, thế mà đã biết cách khắc chế nỗi buồn để an ủi nàng, sự kiên cường của con khiến nàng vừa tự hào vừa chua xót. Từ rày về sau, cậu cần phải kiên cường như vậy mới sống sót được.

Nguyệt Mặc đứng bên lén lau nước mắt, tiểu bối lặc hiểu chuyện mà lại khiến người ta đau lòng. Cậu mới có mấy tuổi chứ?

Bảo Bình đứng dậy, ra lệnh cho cô chăm sóc Doãn Khác cẩn thận, Nguyệt Mặc nhún mình vâng dạ. Đi đến cửa, Bảo Bình lại quay đầu nhìn Nguyệt Mặc đang bày thức ăn cho Doãn Khác, khẽ gọi: "Nguyệt Mặc..."

"Chủ tử?" Nguyệt Mặc nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu sắc thái ẩn hiện trong mắt nàng.

Bảo Bình mỉm cười, "Có ngươi chăm sóc Doãn Khác, ta cũng yên tâm."

Nguyệt Mặc cau mày, cứ cảm thấy câu nói bình thản nhưng đặc biệt nhấn mạnh của Bảo Bình dường như có hàm ý nào khác.

Làn khói uể oải lờ lững tỏa ra từ lồng ấp, khiến buổi trưa chớm xuân thêm phần ấm áp thoải mái. Bảo Bình mỉm cười nghe lão tổ tông nói chuyện phiếm với các phúc tấn khác, giọng lên bổng xuống trầm, tiếng cười đùa không ngớt, dẫu nàng không chăm chú lắng nghe nhưng cũng cảm thấy tâm tình thoải mái.

Giờ là lúc ấm áp nhất trong ngày, màn gấm trước cửa điện được vén lên để ánh mặt trời thỏa thích rọi vào, làn gió phảng phất ý xuân nhàn nhạt. Cây đào ngoài vườn đã lốm đốm trổ nụ xinh xinh, Doãn Khác đang cùng tứ a ca và Thái Thiệu đá bóng ngoài vườn, mấy bé gái thì chơi cầu trong góc, quả cầu của một tiểu cách cách bị bé gái lớn hơn đá văng lên cành cây, cô nàng đứng dưới gốc cây khóc hu hu, đám thái giám vội vã chạy đi khiêng ghế. Doãn Khác không chịu được cảnh khóc lóc, tay chân nhanh nhẹn trèo lên cây, thoáng chốc đã lấy được quả cầu, khiến đám cung nữ thái giám sợ đến trắng bệch mặt, đứng dưới táng cây ngước mắt vươn tay như muốn đón lấy Doãn Khác, miệng lắp bắp khen ngợi thở than: "Tiểu tổ tông ơi là tiểu tổ tông..."

Bảo Bình mỉm cười, tài trèo cây của Doãn Khác chính là do người mẹ bướng bỉnh này truyền thụ.

Lão tổ tông bị kinh động vì cảnh tượng nhộn nhạo ngoài vườn, bèn cùng mọi người tò mò nhìn ra xem xét, vừa kịp trông thấy hai đứa bé trắng trẻo đáng yêu đứng dưới gốc cây trong ánh xuân rực rỡ. Doãn Khác trả lại quả cầu cho Vũ Nhu, làm bộ làm tịch vỗ vỗ đầu cô bé nói gì đó, chắc là dỗ cô đừng khóc.

Trò chơi bị gián đoạn vì hành động bất ngờ của Doãn Khác, tứ a ca ngán ngẩm lăn lăn quả bóng dưới chân, Thái Thiệu lộ vẻ khinh thường tiến về phía một cô bé ngồi ở hành lang say mê đọc sách. Bé trai tuấn tú, nên dù dữ tợn thì trông vẫn đáng yêu, cậu bĩu môi mỉa mai cô bé xinh xắn: "Vì sao ngươi không chơi cùng bọn họ? Chỉ biết đọc sách mà thôi, đúng là đồ xấu xí mọt sách!"

Cô bé này nhỏ tuổi hơn Thái Thiệu, thân hình cũng thấp bé hơn, nhưng lại bình tĩnh đứng dậy, chững chạc nhún mình chào cậu ta, không thèm nhìn thẳng mặt. Thái độ rất lạnh lùng, dù còn non nớt, rõ ràng là không mảy may thiện cảm với Thái Thiệu, giọng nói thì hoàn toàn trái ngược với dáng điệu cung kính của mình: "Ai cần ngươi lo!"

Chẳng mấy khi thấy tiểu bối lặc Thái Thiệu bị con gái chọc tức, đám a hoàn thị nữ chầu hầu xung quanh cùng phá lên cười khiến cậu bé thêm xấu hổ, cau mày muốn xông tới dạy cho con mọt sách ranh con này một bài học, các cung nữ vội vàng ngăn cản.

Tứ a ca trước giờ luôn mang bộ dạng cụ non, bèn tiến lại gần chỉ dạy cho tiểu huynh đệ: "Đánh con gái là không tốt."

Thái Thiệu lạnh lùng trừng mắt, chưa kịp đáp trả thì tứ a ca đã liếc thấy Doãn Khác và Vũ Nhu được lão tổ tông gọi vào trong, cậu vốn tỉ mỉ chu đáo nên ra vẻ người lớn nắm tay Thái Thiệu chạy theo luôn, vừa kịp lúc nghe lão tổ tông cười tủm tỉm hỏi: "Doãn Khác có thích Vũ Nhu không?"

Vũ Nhu mới ba tuổi, một tay nắm lấy Doãn Khác, tay kia cầm quả cầu, vẫn còn thút thít khóc. Hiếu Trang chăm chú quan sát cô bé, tuổi tuy nhỏ nhưng trông đã ra dáng mỹ nhân rồi, "Không hổ là con gái của Xảo Tâm, nhìn đáng yêu chưa kìa!"

"Lão tổ tông!" Nhân lúc Doãn Khác chưa kịp đáp lời, tứ a ca bước lại gần nói chen, "Doãn Khác không thích Vũ Nhu đâu!" Cậu thay mặt em phát biểu một cách chắc chắn như chém đinh chặt sắt, khiến các phúc tấn phá lên cười ha hả.

Hiếu Trang mỉm cười lườm cậu, "Ta hỏi Doãn Khác, con sốt ruột làm gì? Chẳng lẽ con cũng thích Vũ Nhu sao?"

Tứ a ca nóng nảy, sao lại lôi cả cậu vào cuộc làm gì? "Chúng con chẳng ai ưa Vũ Nhu cả, nó hay khóc lắm!"

Bị thẳng thắng "từ chối" như vậy, Vũ Nhu uất ức bĩu môi, nước mắt lại ròng ròng tuôn rơi.

"Đi mau, đi đá cầu thôi!" Tứ a ca kéo Doãn Khác rảo chân chạy, ra tới ngoài vườn mới thở phào một hơi.

"Dận Chân ca ca, vì sao lại nói là đệ không thích Vũ Nhu? Thực ra đệ rất thích muội ấy." Doãn Khác nghi ngờ hỏi.

"Đồ ngốc!" Dận Chân cốc vào trán cậu, "Trước mặt lão tổ tông mà nói bậy nói bạ thích người này người nọ sao? Cẩn thận không bà đưa con bé khóc nhè kia về làm phúc tấn của ngươi bây giờ!"

Doãn Khác bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, thì ra có chuyện như vậy sao.

"Còn ngươi thì toàn lo chuyện bao đồng!" Thái Thiệu lườm Dận Chân, chẳng đồng ý với lời răn dạy của cậu.

Dận Chân đang định mắng Thái Thiệu là đồ không biết tốt xấu, thì nghe ngạch nương của Doãn Khác gọi, "Tứ a ca!"

Bảo Bình đứng ở hành lang, khi nãy đi ra theo bọn trẻ, chứng kiến hết mọi chuyện. Dận Chân cười hì hì đi tới, hỏi có chuyện gì. Bảo Bình nhẹ nhàng kéo tay cậu, "Tứ a ca, về sau hãy giúp ta để ý dạy dỗ Doãn Khác nhé, thay ta chăm sóc cho nó."

Nàng dặn dò như vậy không phải vì Dận Chân là hoàng tử, bởi hoàng tử mà không được coi trọng thì cũng tủi phận vô cùng. Nàng dặn, chỉ vì đứa bé nghiêm nghị già dặn này là bạn tốt của Doãn Khác, được Doãn Khác coi như anh trai, hy vọng mai sau nó sẽ ghi nhớ lời gửi gắm hôm nay của nàng.

Thái Thiệu nóng tính hệt như a mã, liền hổn hển chạy tới, giọng trách móc: "Dì Bảo Bình à, dì còn nhờ Dận Chân dạy dỗ người khác hay sao? Doãn Khác sẽ bị phiền đến chết mất."

Bảo Bình mỉm cười, nhìn cậu bé giống hệt Thừa Nghị, "Thái Thiệu cũng phải làm bạn mãi với Doãn Khác nhé!" Nói chuyện với trẻ con, nàng tự nhiên giở giọng ngây thơ, nhận ra điều đó, nàng phá lên cười.

Lão tổ tông truyền đem thức ăn ngọt chiêu đãi các phúc tấn, đám cung nữ thái giám vốn đang đứng tán dóc chờ lệnh ngoài vườn lập tức bận rộn túi bụi, gọi các tiểu chủ rửa tay rửa mặt, lại giúp truyền gọi và bày biện thức ăn.

Nhân lúc nhốn nháo, Bảo Bình lặng lẽ đi vòng ra sau chính điện, từ nhỏ đã lăn lóc nơi Từ Ninh cung, nàng biết rõ mọi bí mật của cung điện này như lòng bàn tay. Vườn sau có mấy gian nhà san sát tầm thường, nhìn qua tường là kho, nhưng lại có một cung nữ còn trẻ đứng trông coi.

Nàng mỉm cười tinh nghịch, thói ranh quái thuở nhỏ trở lại, nàng nghiêm mặt nói với cô cung nữ tập sự vẫn còn khờ khạo, rằng tổng quản thái giám của Từ Ninh cung đang tìm cô có việc, mình từ vườn sau đi ngang qua nên đến nhắn giùm. Tiểu cung nữ dễ dàng trúng kế, không chút nghi ngờ rảo bước chạy ra tiền điện.

Bảo Bình che miệng mỉm cười, đẩy cửa tiến vào gian phòng nằm sát tường bao. Từ Ninh cung tràn ngập từ bi nhân ái, nhưng cũng có một gian chuyên cất giấu độc dược, có lẽ đó mới chính là diện mạo cơ bản nhất của quyền lực.

Khi còn bé, nàng từng tò mò đến đây tìm hiểu, vừa nể vừa sợ mấy loại độc dược này. Bao nhiêu năm đã qua, một số loại thuốc đã biến mất khỏi giá, nhưng lại bổ sung một số loại nàng chưa gặp bao giờ. Bảo Bình thông thuộc tiến vào, nhấc lấy chiếc bình tinh xảo đặt ở ngăn tủ trong cùng. Loại độc dược này vô cùng quý giá, nghe nói nếu uống phải sẽ chết rất nhẹ nhàng, bộ dạng cũng không quá kinh khủng.

Nàng sống đã khổ sở đau đớn lắm rồi, chết... cũng nên nhẹ nhàng một chút.

Dùng xong bữa, các phúc tấn nói chuyện một lúc rồi lần lượt cáo lui, Doãn Khác đã chạy tới khu vườn ở cung nào đó chơi đùa, cậu biết ngạch nương sẽ không về sớm, vì lão tổ tông thường giữ ngạch nương lại nói chuyện nhà.

Bảo Bình vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt thảng thốt cùng nét ưu sầu vô tình lộ ra không thể che mắt được thái hoàng thái hậu vốn rất quen thuộc với nàng. Hiếu Trang thầm thở dài, vẫn là vì chuyện của Doãn Khác sao?

Khoa Đồ bên Thượng thư phòng tự nhiên tích cực như vậy, hoàng thượng và bà đều hiểu rõ lý do tại sao. Thỉnh cầu của Thiên Yết đã thực sự chọc giận Song Ngư, với uy thế của Trát Mục Lãng, hoàn thành việc nhỏ nhặt thế này đúng là dễ như trở bàn tay.

"Bảo Bình à, ta đã bảo hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ mời danh nho của kinh thành là Dự Kỳ tiên sinh làm thầy dạy Doãn Khác, ngươi an tâm chưa?" Không có người ngoài, Hiếu Trang bèn nói thẳng.

Bảo Bình đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi. Hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ mời thầy dạy, đúng là ân trên hiếm có. Hoàng thượng và lão tổ tông thật quá bận lòng vì nàng và Doãn Khác rồi. Bao năm qua, nàng mang ơn lão tổ tông rất, rất nhiều.

Bảo Bình đột nhiên hành đại lễ dập đầu làm Hiếu Trang kinh ngạc, bà vội gọi cung nữ đỡ nàng dậy.

Mắt Bảo Bình rớm lệ, khuôn mặt xinh đẹp vẫn rạng nét cười. "Lão tổ tông, hãy để Bảo Bình hành đại lễ tạ ơn đi. Ân đức của người dành cho Bảo Bình và Doãn Khác, nô tỳ đời này kiếp này không sao báo đáp được."

Lời nói của nàng khiến Hiếu Trang chua xót trong lòng, Ngọc An cô cô cũng đưa khăn thấm nước mắt.

"Hài tử này..." Hiếu Trang trách móc, "Chuyện gì cũng giữ trong lòng! Ngày sau của Doãn Khác còn dài, sẽ có nhiều cơ hội cho nó."

Bảo Bình khẽ mỉm cười, đúng vậy, nàng chính là cơ hội của con.

"Lão tổ tông," Nụ cười nàng ngân thành tiếng thở dài, giọng điệu không còn trịnh trọng nữa mà trở lại ngây thơ như cô gái năm xưa, "Trước giờ người đều là chỗ dựa duy nhất cho Bảo Bình và Doãn Khác. Đời này Bảo Bình khiến người lo lắng nhiều quá, cuối cùng lại còn giao con trai của mình cho người, đúng là bất hiếu."

Nghe nàng tươi cười nói vậy, Hiếu Trang thấy tim bỏng rát. Chắc phải thương tâm lắm Bảo Bình mới dùng đến những lời như thế, "Ngọc An, mau kéo nó đứng dậy cho ta! Trời về chiều lại thở ra những lời này, thật khiến ta rầu lòng quá!"

Bảo Bình mỉm cười tự trách, "Mai đây ta sẽ không như vậy nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #12chomsao