Chương 16
Hội hoa đăng chật ních những người, như thể toàn bộ kinh thành đều chen chúc ở đây. Bảo Bình buộc phải siết chặt tay Doãn Khác, hối hận không dẫn theo thị vệ, Doãn Khác lớn rồi nàng không ẵm nổi nữa, nhưng so với đám đóng này thì cậu quá nhỏ bé, chen chúc rất khổ sở.
Bảo Bình cố gắng trêu đùa cho con vui, cùng con chơi trò ném phi tiêu, tung vòng, cũng may hồi nhỏ nàng khá nghịch ngợm, thành thạo rất nhiều trò của bọn con trai, nên giành được phần thưởng lớn cho con: Một con cọp sứ hết sức đẹp mắt. Doãn Khác nhảy nhót hoan hô, vô cùng hưng phấn.
Trước sạp bán kẹo hồ lô, bao nhiêu người đang xúm xít mua, kẹo hồ lô ở đấy rất dài, quả sơn trà ngoài cùng to bằng quả hải đường, thật hiếm có. Doãn Khác tỏ vẻ thèm thuồng món kẹo hồ lô nổi danh này, nên hai mẹ con lạnh đến run người vẫn xếp hàng dài dằng dặc chờ đến lượt, cuối cùng mua được xâu kẹo hồ lô dài cả hai thước. Kẹo hồ lô quá dài, chỉ có người khác cầm thì mới ăn được, Doãn Khác khăng khăng nhường cho ngạch nương ăn quả sơn trà lớn nhất, Bảo Bình không cản được con, đề nghị mỗi người ăn nửa quả, Doãn Khác vỗ tay cười lớn đồng ý.
Bảo Bình cầm xâu kẹo hồ lô nặng trịch cho Doãn Khác ăn, đôi tay nhỏ bé của cậu cũng dùng hết sức giơ lên bón cho nàng dùng thử, hai mẹ con cười rộ vui vẻ. Đã nhiều năm lắm rồi, lần đầu tiên nàng có thể thoải mái cười vang, chừng như tuổi thơ của Doãn Khác đã kéo dài tuổi thơ của nàng, hạnh phúc của Doãn Khác cũng là hạnh phúc của nàng vậy.
Chung quanh bỗng nhốn nháo la lối, bốn tên thị vệ đang hùng dũng mở đường giữa đám dông ồn ào. Vài người lùi ra sau, suýt chút nữa là va phải Doãn Khác, Bảo Bình vội vã quay lưng bảo vệ cho con. Nàng nghe thấy tiếng cười nói non nớt quen thuộc, không muốn ngoảnh đầu nhìn, cũng không muốn cho Doãn Khác nhìn. Theo ánh mắt Doãn Khác, nàng tái mặt xoay người lại, Thiên Yết ẵm Doãn Giác, Song Ngư mỉm cười níu tay y, vừa nói vừa cười đi theo lối đi được thị vệ dọn sẵn, không để ý đến ai.
Lòng nàng đột nhiên đau đớn, là đau đớn giùm cho con trai.
Chồng nàng cùng một người đàn bà khác hạnh phúc đi lướt qua, nàng đã chấp nhận rồi, hờ hững rồi. Nhưng còn Doãn Khác thì sao, cậu bé nhìn thấy a mã mà mình sùng bái yêu thương ẵm em trai đi ngang qua, nhưng không ẵm mình. Quả nhiên, nụ cười của cậu dần dần biến mất, xâu kẹo hồ lô khi nãy còn khiến cậu vui vẻ giờ cũng đưa cho Nguyệt Sắc bên cạnh, không thèm để ý đến nữa.
"Doãn Khác..." Lúc này, nàng là một người mẹ, nhưng không nói được gì, không biết an ủi con thế nào.
"Đi thôi, ngạch nương." Doãn Khác bỗng nặn ra một nụ cười, kéo kéo tay nàng. Vẫn còn quá nhỏ, nụ cười giả tạo chưa được kín kẽ.
Mắt nàng chợt đau nhói, thà là con cứ khóc ầm ĩ đi. "Doãn Khác còn thích gì nữa? Ngạch nương mua cho," Nàng cố nén giọng nghẹn ngào.
Doãn Khác lắc đầu, đi được vài bước thì nhỏ giọng thốt: "Nếu mua được a mã thì tốt quá!"
Môi Bảo Bình run run, tiếng huyên náo chung quanh phảng phất thuộc về một thế giới khác, cảm giác tuyệt vọng bất lực lại một lần nữa bao phủ lấy nàng. Nàng bỗng ý thức được rằng, Doãn Khác của nàng đã trưởng thành rồi, toàn bộ tình yêu của nàng không còn đủ với cậu bé nữa.
Thiên Yết cau mày nhìn Bảo Bình trầm tư chải tóc cho Doãn Khác, nàng chải rất kỹ càng, hôm nay là giao thừa, nàng thắt dây buộc tóc đẹp nhất cho con. Nàng vuốt ve khuôn mặt bé bỏng của Doãn Khác, con trai đẹp quá, đẹp đến nỗi khiến người ta phải thổn thức.
Doãn Khác giống nàng, con trai mà có khuôn mặt trái xoan mỹ lệ, hàng mi dài đến mức con gái cũng phải ghen tị, nhưng ánh mắt dưới hàng mi dài rậm ấy càng lúc lại càng giống Thiên Yết. Đôi đồng tử đen láy đã dần dần nhuốm nét u uẩn khiến nàng tê tái, nàng hiểu vẻ lạnh nhạt đặc quánh trong đáy mắt kia, thật ra đó là một dạng buồn bã bơ vơ, vì không muốn bộc lộ cảm giác mất mát của mình nên chỉ còn cách tỏ vẻ bất cần trễ nải.
Tuổi thơ của nàng đã tối tăm, nàng tuyệt đối không muốn con mình cũng lặp lại vết xe đổ ấy. Bảo Bình chăm chú ngắm nụ cười của con trai, nỗi cay đắng trong mắt nàng khiến Thiên Yết ái ngại, y đứng dậy, bước tới ôm lấy thắt lưng nàng an ủi, "Bảo Bình, ta..."
Bảo Bình ngước mắt lên, đăm đăm nhìn y, ngực y như bị đấm một quyền, bao nhiêu lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng. Y cũng muốn ngang ngạnh hứa hẹn rằng về sau miễn cho nàng và Doãn Khác khỏi phải dập đầu chúc tết Song Ngư và Doãn Giác, nhưng mà... những giọt nước mắt của Song Ngư cũng đè nặng lòng y. Bốn năm năm qua, người đàn bà ấy chưa hề trách y một lời, vì lo nghĩ cho chồng mà quán xuyến cả vương phủ, ân cần chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho y, giữ đúng bổn phận hiền thê, không hề kiêu căng sơ sót. Nàng chẳng cầu xin y điều gì, chỉ có lần này khóc lóc van xin y đừng nhúng tay ngăn trở chuyện nàng và Doãn Giác nhận lễ dập đầu chúc Tết của mẹ con Bảo Bình.
Bảo Bình yêu Doãn Khác đến mức nào, y hiểu rất rõ, nhưng Song Ngư chẳng phải cũng yêu con mình như vậy sao? Bao nhiêu năm nay, vì lời dặn ngấm ngầm của y, Song Ngư chưa từng ngang ngược lập uy với Bảo Bình, lần này làm vậy cũng chỉ là muốn nhấn mạnh vai trò "thế tử" của Doãn Giác. Y hiểu Song Ngư, mỗi lần vào cung, Doãn Khác được lão tổ tông bế lên ngồi cùng, yêu chiều quan tâm, Doãn Giác lại bị bỏ rơi một bên. Người làm a mã như y cũng không thấy thoãi mái gì.
Sự trầm lặng của y, nàng đã đoán trước được.
"Đi thôi!" Thiên Yết buồn bực nhắm mắt, nhấc Doãn Khác lên khỏi ghế. Nghĩ tới chuyện con phải quỳ lạy em trai, y cũng cảm thấy xót thương bất nhẫn. Sinh trưởng trong gia đình quý tộc giàu sang, Thiên Yết hiểu rõ hơn bất cứ ai thế nào là thế tử, Doãn Giác là người thừa kế của y, tương lai là chủ nhân của Khánh vương phủ. Là người cha, y cũng muốn xác lập uy quyền cho con.
Nhìn sắc mặt ủ ê của Bảo Bình, y hơi cau mày, có lẽ trong lòng nàng thầm oán trách y, nhưng nàng có nghĩ tới hay không, giờ y có thể một lần nữa nén lòng hủy bỏ quy củ, để cho Doãn Khác không phải khuất phục trước tôn ti tước vị, nhưng y có thể bảo vệ nàng và Doãn Khác cho đến hết đời hay không? Y rồi sẽ già, sẽ chết đi... Doãn Giác và Song Ngư sớm muộn gì cũng trở thành chủ nhân của bọn họ. Thoải mái ngang ngạnh bây giờ rất có thể sẽ trở thành nguồn gốc tai họa mai sau.
"Doãn Khác," Y ôm chặt đứa bé vào lòng, "Đã sinh ra trong tông thất, có rất nhiều chuyện đành tuân theo quy củ." Y nói với vẻ nghiêm túc, đau lòng khi thấy Bảo Bình đứng bên hơi rùng mình. Có lẽ Doãn Khác còn quá nhỏ, chưa hiểu rõ nỗi bi ai và bất lực khi phải dập đầu trước mặt em trai, do vậy, cậu ngoan ngoãn ôm lấy cổ Thiên Yết, gật đầu lia lịa, "Vâng, a mã."
Đại sảnh gấm hoa rõ ràng, đâu đâu cũng đầy màu sắc hoan hỉ, họ hàng gần xa có mặt hầu như đủ cả. Song Ngư đắc ý ung dung cười đón tiếp khách, thỉnh thoảng lại quay sang chăm sóc Doãn Giác đang ngồi trên giường lò ăn quả vặt. Lúc Thiên Yết ẵm Doãn Khác và Bảo Bình cùng tiến vào, nhiều ánh mắt ác ý lén lút quan sát vẻ mặt Song Ngư, nàng ta vẫn mỉm cười ôn hòa tự nhiên, không hề tỏ ra xấu hổ hay khó chịu.
Thiên Yết đặt Doãn Khác xuống, Bảo Bình nắm lấy tay con, lẳng lặng đi về chỗ ngồi của mình.
Thấy Thiên Yết tới ngồi cạnh mình, Song Ngư bèn giúp y phủi hơi lạnh đọng trên áo ngoài, dịu dàng mỉm cười: "Uống hớp trà nóng nhé!" Dẫu lòng y đang nghĩ tới ai, cuối cùng y cũng phải ngồi xuống bên nàng, nàng vẫn là vợ cả danh chính ngôn thuận của y, đối với nàng mà nói, vậy cũng quá đủ rồi.
Ban hát náo nhiệt mở màn, Bảo Bình phát nhức đầu vì tiếng chiêng trống ngâm nga, cũng may Doãn Khác theo dõi đầy hứng thú, khiến nàng cảm thấy an lòng đôi chút.
Thời khắc giao thừa cũng là thời khắc vui sướng náo nhiệt nhất của mọi người. Đám con nít trong họ đến dự tiệc đều ríu rít tới gần chúc tết Thiên Yết và Song Ngư, Song Ngư mỉm cười luôn tay chia bao lì xì, chủ khách vui vẻ.
Ma ma quản sự cười tủm tỉm đi về phía mẹ con Bảo Bình, Bảo Bình khẽ ôm lấy vai con, thời khắc này cuối cùng cũng tới. Môi nàng nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng chua chát, đêm nay, giá trị lớn nhất của hai mẹ con nàng là phục vụ cho nghi thức tiếp theo.
Những đứa trẻ khác chỉ cần sơ sài dập đầu chúc tết, Doãn Khác thì mỗi cử chỉ đều phải chú ý thận trọng, hai a hoàn còn cố ý ôm tấm lót đỏ thêu vàng đặt xuống khoảng trống trước bàn tiệc chính.
Doãn Giác cũng dược ma ma đỡ đến ngồi ngay ngắn bên cạnh cha. Chắc cậu bé đã được tập luyện trước, nhỏ xíu mà ngồi nghiêm nghị đàng hoàng trên ghế cao.
Bảo Bình không dám liếc nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của con trai khi nhìn một nhà ba người ngồi ở ghế trên. Tình cảnh này, đừng nói Doãn Khác, chính nàng cũng cảm thấy đau đớn. bọn họ mới là người một nhà, còn hai mẹ con đứng trước mặt họ, bất quá chỉ là những kẻ hèn mọn dựa dẫm vào họ mà sống thôi.
Đại sảnh chợt im phăng phắc, ai nấy đều hứng thú quan sát cảnh tượng này.
Khi ma ma dẫn Bảo Bình và Doãn Khác quỳ xuống tấm lót đẹp đẽ, Thiên Yết siết chặt lấy tay vịn ghế, y không nỡ nhìn ánh mắt của hai mẹ con.
Bảo Bình nói xong lời chúc tụng, dập đầu theo đúng nghi lễ, Song Ngư tươi cười gật đầu chấp nhận, ban thưởng bao lì xì thật dày.
Sau mẹ con Bảo Bình còn rất nhiều người khác theo lệ làm lễ chúc tết, ban hát vẫn tiếp tục diễn, Bảo Bình thò tay nắm lấy tay Doãn Khác, "Có đói bụng không?"
Bàn tay nhỏ bé ướt lạnh mồ hôi... Cơn lạnh làm tim nàng se thắt, làm thân nàng đau đớn còn hơn bị đâm bởi thanh chủy thủ sắc bén nhất. Sự khác biệt trần trụi giữa chủ và tớ quả thực quá đỗi tàn khốc với Doãn Khác thơ dại.
Đệ đệ, a mã, trong một thoáng đã cách cậu thật xa, xa đến mức cậu thấy mình tủi nhục. So với những ngày thơ ngây quá vãng, giờ cậu đã cảm nhận dược có sự thay đổi, em trai không còn là em trai, vì ma ma dạy lễ nghi nói là về sau, trong những dịp chính thức, cậu không thể gọi thẳng tên Doãn Giác mà phải gọi là thế tử.
"Doãn Khác..." Là người mẹ, nắm lấy tay con trai, nhưng nàng có thể nói gì được? Đây chỉ là bắt đầu thôi, cuộc đời cậu sau này sẽ vĩnh viễn bị đóng dấu nung "con vợ lẽ"! Nếu có thể, nàng sẵn sàng thay con chịu mọi ủy khuất và hèn mọn, gấp mấy trăm lần, mấy ngàn lần cũng được! Nhưng đây là nỗi thống khổ không ai gánh vác được giùm ai, nàng chỉ đành tuyệt vọng đứng nhìn mối sầu thương của Doãn Khác. Nàng có thể giúp gì được cho con đây? Sự hèn mọn thấp kém của nàng cuối cùng đã lan tới con trai rồi.
Doãn Khác là một đứa bé rất nhạy cảm, Bảo Bình thậm chí nhìn thấy rõ ràng nỗi thương xót và đau lòng trong mắt con. Không chỉ mình cậu, người mẹ mà cậu yêu thương cũng phải quỳ xuống trước mặt mẹ của em trai, đối với một đứa bé mà nói, nghi lễ trông bề ngoài giản đơn đó thực chất lại quá sức nặng nề. nhưng cậu vẫn mỉm cười ngọt ngào với ngạch nương, "Con muốn ăn bánh trôi, ngạch nương có muốn ăn không?" Tuy còn nhỏ, nhưng cậu cảm thấy rất có thể ngạch nương cũng đau lòng giống mình, cũng như lúc cậu buồn, ngạch nương tìm trăm phương ngàn kế để cậu vui, lúc ngạch nương đau lòng, đến phiên cậu dỗ dành mẹ: "Ngạch nương, cái tên mặt hề kia nhìn tức cười quá!"
Khuôn mặt tươi tỉnh cố tỏ ra chân thật của con chính là vốc muối xát vào vết thương nhỏ máu của nàng, đau đến mức mắt nàng mờ hẳn đi. Nhưng nàng không thể khóc được, nàng là chỗ dựa cho con trai, làm sao có thể để con nhìn thấy mặt yếu ớt của mình! "Đúng là tức cười thật!" Nàng cố nhếch môi lên.
Khi Doãn Khác nũng nịu dụi đầu vào người nàng, cọ qua cọ lại như mèo con cố làm nàng vui, trái tim nàng như bị nước sôi dội bỏng. Con ơi, ngạch nương có thể làm gì cho con? Có thể vì con mà làm gì được đây?
Tiệc tàn hồi lâu, Thiên Yết mới sang phòng Bảo Bình.
Y định đi thẳng đến thư phòng nghỉ đêm, vẻ trầm lặng bi thương của Bảo Bình khi nhìn y còn nặng nề hơn ngàn vạn câu trách móc, y chỉ muốn khuất mắt cho đỡ đau lòng. Nhưng y lại không nỡ để nàng một mình. Đêm nay, đối với nàng, đối với Doãn Khác, đều quá sức khốc liệt.
Trong phòng, ánh nến mờ ảo, nàng nằm trên giường, lưng quay về phía y. Thiên Yết cởi áo, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nàng, "Bảo Bình..." Y biết nàng chưa ngủ, bèn vươn tay ôm lấy nàng.
Y đột ngột dừng tay, từ thân thể cứng nhắc của nàng, y cảm nhận sự kháng cự biến mất lâu nay đã quay trở lại. Nàng quá oán hận rồi sao?
Im lìm, đêm giữa nàng và y chỉ còn im lìm ngự trị.
Hoa đăng tinh xảo sặc sỡ khiến cả Tử Cấm Thánh sáng rực như ban ngày, không gian về đêm càng huyền ảo rực rỡ, càng phô bày được vẻ phồn hoa xa xỉ.
Bảo Bình ngồi ở hành lang, nơi xà ngang nào cũng treo đầy đèn lồng, các phúc tấn mệnh phụ hôm nay đều đến đông đủ. Được hoàng thượng triệu kiến thưởng đèn là vinh dự hiếm hoi, do vậy ai cũng vui tươi cởi mở, ánh đèn hòa cùng tiếng cười tôn lên cảnh tượng thái bình, phú quý huy hoàng đến cực điểm.
Lửa trong lò than bên cạnh chập chờn vì gió, Bảo Bình nhìn ngọn lửa, chẳng thấy chút ấm áp nào. Bát Bộ Bát Trận đang cất trong ngực áo nàng, chỉ là tấm bản đồ mà nặng và lạnh như băng đá, làm nàng tức thở.
Mấy ngày nay, hễ tiến cung, nàng đều mang theo trận đồ bên mình, nhưng mỗi lần có cơ hội dâng lên hoàng thượng, nàng lại lần nữa bỏ qua. Điều nàng cần nói với hoàng thượng, cầu khẩn hoàng thượng, không phức tạp chút nào, cảm giác lưỡng lự giống hệt những lần nàng muốn nói rõ thân phân của Doãn Khác cho Thiên Yết nghe vậy. Lời đã tới môi, nhưng lòng đột nhiên tuyệt vọng.
Bức trận đồ này nàng cất giữ cẩn thận suốt năm năm trời với tâm trạng đầy mâu thuẫn. Nó đúng là vật báu mà hoàng thượng luôn mong có được, nhưng cũng là củ khoai nóng, ăn thì ngon mà cầm thì bỏng tay. Nàng định kể với Thiên Yết, nhưng liệu y có đứng về phía Doãn Khác không? Doãn Giác cũng là con trai y, thậm chí còn là con vợ cả, được thương yêu hơn hẳn Doãn Khác. Nàng không dám thử, bởi nàng chỉ có một cơ hội này thôi. Nàng có thể dùng bức trận đồ này đổi lấy thứ Doãn Khác muốn hay không? Trở thành con vợ cả? Trở thành thế tử? Trở thành Khánh thân vương? Chính nàng cũng cảm thấy những yêu cầu này nghe như hy vọng xa vời. Thật ra, nàng không ôm ấp tham vọng gì cả, chẳng qua chỉ muốn Doãn Khác khỏi phải sống hèn mọn bất lực như nàng, chỉ muốn đôi mắt đẹp của con đừng càng lúc càng trĩu nặng suy tư.
Nếu hoàng thượng biết, hết Thừa Nghị lừa mình, lại đến lượt nàng giấu diếm suốt nhiều năm như vậy, người sẽ nghĩ thế nào, quyết định thế nào? Nếu Thiên Yết biết bản đồ kho báu mà mình lao lung tìm kiếm lại nằm ngay bên cạnh, ngay trong tay nàng, y sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì?
Nàng thực sự không quyết định được. Nàng không sợ chết, cũng không sợ thua trắng hai tay, vì nàng sớm đã trắng tay rồi. Ý vua khó dò, nếu hoàng thượng muốn cầm trận đồ mà không nhớ công nàng dâng lên, lại giận nàng lừa dối, trút tội xuống cả Doãn Khác, thì chẳng khác gì nàng chính tay đập nát tương lai của con!
Thiên Yết đối xử với Doãn Khác... nàng không thể không phủ nhận, y cũng thương yêu đứa con này, nhưng nàng sao mà không phát hiện được khúc mắc trong lòng y? Nàng vượt quyền chồng, trực tiếp đi cầu xin hoàng thượng, sau này Thiên Yết có thể ủng hộ Doãn Khác được sao? Nàng cười khổ, đứng ở lập trường của y, ủng hộ con ruột hay ủng hộ con kẻ khác, kết quả không cần nói cũng biết.
Đây là lần đặt cược liên quan đến sống chết, liên quan đến vận mệnh, nàng do dự, nàng sợ hãi, vì nàng không thể chấp nhận thất bại, vì tiền cược lại chính là cuộc đời và tương lai Doãn Khác.
Đèn treo trong đình đều là hàng cực phẩm được lựa chọn kỹ càng, nhiều đèn có treo câu đố và câu đối. Hoàng thượng dẫn theo một một tốp hoàng tử quý tộc, vừa ngắm nghía vừa cười vui giải đố. Bảo Bình đứng từ xa trông lại, người hoàng thượng cầm tay là thái tử Dận Nhưng, câu đố đèn nào cũng hỏi gã trước, đám hoàng tử theo sau đều như người thừa. Có một câu thái tử không trả lời được, bát a ca định lên tiếng đáp thay thì bị thái giám hầu cận len lén ngăn cản.
Cảnh tượng ấy, hiển hiện rõ rệt trước mắt nàng!
Đến cả ở hoàng gia, sự phân biệt giữa con vợ cả và con vợ lẽ cũng tàn khốc y như vậy. Bao hào quang đều dành riêng cho thái tử, con vợ cả, những kẻ khác muốn dự phần chút xíu liền bị coi là cướp đoạt, là tiếm quyền! Tương lai thái tử lên ngôi, các huynh đệ của gã đều là thần tử.
Sau cái dập đầu trước Doãn Giác, cảm giác bi ai, cảm giác chán ghét bản thân sẽ tích lũy gia tăng theo năm tháng, cho đến khi sinh mệnh kết thúc. Cùng là con của một người cha, thậm chí cùng tuổi, chỉ vì là con vợ cả con vợ lẽ mà cách biệt nhau như trời với đất.
Trước khi ban thưởng tiệc rượu, hoàng thượng đi vào hậu điện thay áo nghỉ ngơi, Bảo Bình biết đây là cơ hội duy nhất để nàng bệ kiến hoàng thượng mà không khuấy động ai khác.
Giao con cho nhũ mẫu chăm sóc, nhân lúc không ai chú ý, nàng lẩn vào hậu điện, thái giám cung nữ theo hầu không nhiều, tất cả đều bận túi bụi, vào vào ra ra chuẩn bị cho bữa tiệc tối sắp đến.
Bảo Bình nấp ở khoảng hẹp giữa tường cung điện và mái hiên, trời nhá nhem, không ai phát hiện ra nàng.
Nàng dựa vào bức tường lạnh như băng, nhắm mắt lại một lát, chỉ cần nàng dâng bức trận đồ cho hoàng thượng, chỉ cần nàng nói hết những lời cần nói, còn chuyện tiếp theo, chỉ đành nghe ý trời mà thôi.
Vừa định lách mình ra ngoài, nàng chợt nghe thấy tiếng hoàng thượng vang lên, "Cùng đi xem nào, Trát Mục Lãng!"
Nàng cứng đờ người, thu mình trong bóng tối âm ám nặng nề. Trát Mục Lãng? A mã của Song Ngư? Sao lão ta lại ở hậu điện?
Tiếng nói tiếp tục vọng tới, giọng Khang Hy đầy phấn chấn, "Ngươi xem, Đại Thanh vào tay trẫm hai mươi mấy năm, giờ đã có được cảnh tượng thế này!"
Trát Mục Lãng vâng dạ, hoàn toàn bái phục: "Hoàng thượng anh minh chính là phúc lớn vạn đời của Đại Thanh ta."
Khang Hy đã quen tai với những lời như vậy, không hồ hởi nhiều lắm, ngưng một chút rồi thở dài, "Cảnh phồn hoa này là để cho người đời xem, để cho nước láng giềng xem, còn những chỗ khó xử của trẫm, ngươi quản lý Hộ bộ nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không biết?"
Trát Mục Lãng run sợ: "Lão nô đáng chết."
"Trong thời điểm thế này, ngươi sao có thể quay lưng lại sự coi trọng của trẫm, cáo lão bỏ đi?"
"Hoàng thượng..."
"Ngươi... đã bao năm qua rồi, ngươi vẫn chưa tin tưởng trẫm?"
Bảo Bình áp sát vào tường, cảm giác máu đáng rút dần khỏi mặt, toàn thân ớn lạnh.
Không ngờ hoàng thượng lại nói với Trát Mục Lãng những lời như vậy?
"Lão nô đáng chết..." Giọng Trát Mục Lãng run run.
"Trẫm niên thiếu lên ngôi, bình loạn tam phiến, đuổi ngoại xâm... Những chuyện này không đủ cho trẫm cảm thấy thỏa mãn! Trẫm muốn dựng nên thiên triều uy chấn bốn phương, thành tựu được trăm đời xưng tụng. Vì vậy, trẫm không tiếc công vất vả, không tiếc cả cái chết!"
"Hoàng thượng!"
"Vậy ngươi thì sao, Trát Mục Lãng?"
"Nô tài cũng nguyện chết tận trung cho hoàng thượng!"
Khang Hy mỉm cười, "Trẫm không cần ngươi chết! Ngươi biết, trẫm cũng biết, ngươi đang làm lưỡi dao giết người, đã nhiều năm rồi, chuôi dao trẫm có làm bị thương ngươi chưa? Công thần quý tộc, miệng lưỡi người đời, có từng làm bị thương ngươi chưa? Con trai ngươi, trẫm hứa quan cao lộc hậu, con gái ngươi, trẫm ban danh dự vinh hoa. Trát Mục Lãng à Trát Mục Lãng, ngươi làm sao có thể từ quan với trẫm?"
"Lão nô tội đáng muôn chết!" Trát Mục Lãng quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt. "Hoàng thượng đối xử với lão nô, với gia đình lão nô quả thực là ân trạch cao dày, lão nô dẫu có tan xương nát thịt cũng chằng báo đáp được muôn một. Lão nô biết sai rồi, lão nô tội lỗi đáng chết, dám đòi bo bo giữ mình lúc hoàng thượng triển khai kế hoạch vĩ đại ngàn đời. Lão nô biết rõ..." Nói đến đây, Trát Mục Lãng nghiến răng, không úp mở nữa, "Những việc đã làm khó mà cho phép lão nô được yên ổn đi hết tuổi trời, vì lo cho vợ con cháu chắt nên mới có hành động bất trung bất nghĩa này, ngàn vạn lần mong hoàng thượng khai ân tha thứ."
Khang Hy trầm lặng hồi lâu, hôm nay Trát Mục Lãng đã thổ lộ hết gan ruột, y cũng không cần lòng vòng nữa, "Trát Mục Lãng, ngươi còn chuyện gì chưa an tâm đây?"
"Hoàng thượng," Trát Mục Lãng quỳ mọp dưới đất, nước mắt ròng ròng, "Lão thần tự biết tội nghiệt nặng nề, chỉ cần hoàng thượng đáp ứng lão thần hai chuyện, lão thần đời này không còn lo lắng, tận tâm vì hoàng thượng dẫu phải thịt nát xương tan!"
"Nói đi."
"Mai sau, nếu có ngày hoàng thượng không bảo vệ được lão thần nữa, xin hoàng thượng mở cho gia đình lão thần một đường sống, để họ an ổn hưởng hết tuổi trời."
"Trẫm hứa với ngươi."
"Con gái lão nô, Song Ngư, trước giờ được lão nô yêu quý như châu báu, nó được theo Khánh vương gia đương nhiên là nhờ ân điển của hoàng thượng, nhưng Khánh vương gia..." Ngần ngừ bất mãn còn giá trị hơn cả ngàn lời nói, bao nhiêu năm nay, những chuyện xảy ra ở Khánh vương phủ luôn là đầu đề bàn tán của giới quý tộc kinh thành. Khang Hy cố nhiên hiểu rõ điều mà lão chưa nói ra miệng. "Lão nô khẩn cầu hoàng thượng, cho phép nó được sống mãi trong cảnh phú quý bình an, độc chiếm tôn vinh của vương phi, không phải nhẫn nhục trước người khác."
Khang Hy do dự một lát, đây tuy là chuyện nhà của Khánh thân vương, nhưng lại liên quan đến rất nhiều khía cạnh tế nhị khác, cuối cùng y cũng "ừ" một tiếng.
Bảo Bình nhắm mắt lại, tiếng ừ hời hợt của hoàng thượng khiến nàng tái tê đến độ không khóc nổi.
Hoàng thượng hứa bảo đảm cho Song Ngư một đời phú quý, độc chiếm tôn vinh, vậy là, bao kỳ vọng của nàng đều tan biến, chuyện thay đổi vận mệnh của nàng và Doãn Khác đều biến thành không tưởng.
Lại là cảm giác tuyệt vọng hèn mọn, bao lần đau khổ giãy dụa rồi phải thất bại dưới mỗi một ngón tay út của kẻ khác.
Song Ngư nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không muốn bỏ qua cho vợ lẽ con thứ nữa. Nàng ta không cần làm náo động nghiêng trời lệch đất, chỉ cần xin cha mình giả vờ từ quan, tất cả mọi chuyện còn lại đều được giải quyết rốt ráo như đao sắt chặt đay rối.
Bảo Bình không biết mình ngẩn người trong góc tối đó bao lâu, khi nàng thong thả mà loạng choạng đi ra ngoài, trong vườn chỉ còn lại tên thái giám trực ban, nhìn nàng như nhìn thấy ma, sửng sốt đến quên cả thỉnh an. Cuộc nói chuyện khi nãy cứ như là cơn ác mộng hỗn loạn do nàng tự tưởng tượng ra! Nhưng mà, nàng quá nhiều kinh nghiệm rồi, những chuyện khiến nàng tuyệt vọng đều không phải là mộng.
Nàng ở trong bóng tối rất lâu, yến hội trước điện đều đã tan, mọi người đều tản ra ngắm đèn nơi vườn ngự uyển lộng lẫy như nhân gian tiên cảnh.
Giữa đám người lụa là gấm vóc, nàng trông thấy Doãn Khác, cậu đang lo lắng ngó nghiêng bốn phía, nhận ra nàng thì mừng quýnh co giò chạy lại, luôn miệng gọi ngạch nương, rối rít hỏi nãy giờ nàng đi đâu.
Bảo Bình mỉm cười với con, nàng chỉ có thể mỉm cười mà thôi. Nàng đúng là người mẹ vô dụng nhất trần đời! Dùng hết mọi phép mầu, nhưng vẫn vô hiệu.
Doãn Khác kéo tay nàng đi về phía khoảnh rừng nhỏ cách xa đám người, nơi này cũng treo la liệt câu đố đèn. Doãn Khác mỉm cười nói nhỏ với nàng, Ngọc An cô cô lén mách cho cậu biết, hoàng thượng đã giấu đáp án cho câu đố độc đắc ở chính cánh rừng này, trên chiếc đèn lồng treo cao nhất. Đèn rất cao, trông nổi bật, nhưng nếu muốn nhìn rõ dòng chữ nhỏ phía trên thì e là phải tốn không ít công sức.
Dưới tàng cây treo đèn lồng đã lố nhố một đám người. Song Ngư đang nắm tay Doãn Giác, bên cạnh là mấy tên nô tài lúi húi lăng xăng. Mắt Bảo Bình tối lại, nàng và Doãn Khác có lão tổ tông thương yêu, Song Ngư và Doãn Giác cũng có kẻ khác giúp đỡ.
Một tên thái giám cao gầy được mấy người khác giúp đỡ, kiệu Doãn Giác lên vai, rồi chầm chậm đứng dậy, Doãn Giác chồm sát vào đèn lồng, phá ra cười ha hả, luôn miệng nói: "Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi".
Nhận ra sự có mặt của hai mẹ con Bảo Bình, Song Ngư cười ruồi, càng lúc nàng càng thấy khó mỉm cười với bọn họ, vì cảm giác được mối nguy hiểm đang tượng hình dần. Ánh mắt Bảo Bình không còn lạnh nhạt đờ đẫn nữa, dẫu ẩn chứa bất lực, quằn quại, đau đớn, nhưng vẫn khiến Song Ngư kinh rợn. Song Ngư đã mất niềm tin ở Thiên Yết. Y lăn lộn trên đường danh lợi nhiều năm, tuyệt đối không phải là kẻ nhân từ nương tay. Sinh trưởng nơi hoàng gia, địa vị và tôn ti đã thâm nhập vào tận xương tủy của y. Nhưng rất có thể những điều đó cũng không thể thắng nổi lời khẩn khoản van nài của Bảo Bình.
"Chúng ta đi thôi." Song Ngư gọi con trai cùng đám người hầu rời đi, không buồn nhìn mẹ con Bảo Bình lần nữa. Song Ngư đã chờ đợi lâu lắm, nhẫn nhịn lâu lắm rồi, nàng không định tiếp tục thế này nữa, bất cứ thứ gì dám uy hiếp đến con trai nàng, nàng đều không thể xuôi tay bàng quan! Sự nhẫn nhịn của nàng đã vượt qua điểm cực hạn rồi.
Dưới gốc cây chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau, Song Ngư và Doãn Giác oai vệ rời đi, khiến Bảo Bình và Doãn Khác trông càng trơ trọi thê thảm.
Doãn Khác thất vọng ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng treo ở tận nhánh cây cao ngất, cậu không có người hầu đông đảo theo sau, chỉ có người mẹ nhỏ nhắn yếu ớt này thôi.
Bảo Bình ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng rực rỡ, nghe rõ tiếng thở dài khe khẽ của con trai, đầu gối đột nhiên mềm nhũn, nàng ngã ngồi xuống mặt đất lạnh như băng, ôm chặt lấy con, nước mắt một khi trào ra thì không sao kìm giữ được nữa, đây là lần đầu tiên nàng gào khóc ra tiếng trước mặt Doãn Khác, "Ngạch nương đúng là vô dụng! Ngạch nương..."
Nàng thực sự không biết mình còn khả năng làm gì cho con nữa.
"Nàng sao vậy?!" Thiên Yết rảo bước đi lại, thô bạo bịt miệng Bảo Bình, "Năm mới đứng đây bù lu bù loa, làm kinh động người khác thì nàng sẽ thế nào?" Năm mới mà khóc, là chuyện trong cung đặc biệt kiêng kỵ.
Thần trí Bảo Bình đã hỗn loạn, không nói được tiếng nào, chỉ nghẹn ngào nức nở, nước mắt trào qua kẽ tay Thiên Yết.
Doãn Khác sợ hãi, kéo tay ngạch nương lắc đầu quầy quậy, "Con không cần xem nữa, ngạch nương, đừng khóc nữa! Con không xem đâu! Chẳng có gì hay để xem! Ngạch nương, đừng khóc!"
Thiên Yết vừa bực bội vừa đau lòng, cau mày hỏi con: "Tóm lại là chuyện gì?"
Doãn Khác bứt rứt lo lắng, "Con muốn nhìn thấy chữ ghi trên lồng đèn, ngạch nương không thể ẵm con lên cao nhìn, nên òa khóc."
Thiên Yết không nói gì, đây chỉ là lý do mà Doãn Khác nghĩ tới thôi. Bảo Bình mất tích lâu như vậy, y sớm đã lục tung cả Tử Cấm Thành lên rồi, nàng vô duyên vô cớ bặt tăm, đến giờ sắc mặt vẫn còn hốt hoảng.
Từ lần dập đầu vào đêm ba mươi, y cảm giác được nỗi tuyệt vọng nặng nề của nàng, càng lúc y càng lo lắng.
"Bảo Bình, đừng khóc! Nếu không muốn làm hại Doãn Khác thì đừng khóc, có được không?" Y cố sức bình tĩnh khuyên nhủ bên tai nàng, chỉ cần nhắc đến Doãn Khác... Phản ứng của nàng khiến y ghen tỵ đến chua xót.
Cuối cùng nàng cũng gật đầu, lý trí và tâm tình khôi phục lại đôi chút.
Buông tay che miệng nàng, y hơi nhướng mày, "Khóc chuyện gì? Càng lớn càng biến thành con nít." Y vờ như không biết, lên tiếng chế nhạo, "Lại đây!" Y cởi áo khoác ngoài triều phục giao cho Bảo Bình, ngồi xuống vỗ vỗ vào vai mình, gật đầu ra hiệu cho Doãn Khác.
Doãn Khác mắt mở to, nhất thời không biết làm sao.
"Lại đây, a mã bế con lên nhìn."
Bảo Bình bịt miệng, không để mình khóc ra tiếng, nhìn Doãn Khác ngồi trên vai Thiên Yết, hào hứng tìm đáp án câu đố đèn. A mã vẫn còn thương cậu, đối với trẻ con mà nói, vậy là mỹ mãn rồi.
Thiên Yết vừa đặt Doãn Khác xuống đất, Dận Chân và Thái Thiệu đã vội vã chạy tới, Doãn Khác đắc ý bước tới đón, cho họ biết câu trả lời. Khi chạy đi lãnh thưởng, Doãn Khác còn không quên quay đầu chào tạm biệt ngạch nương.
"Ban nãy nàng đi đâu?" Thiên Yết đứng dưới tàng cây treo đầy đèn lồng huyền ảo, hạ giọng hỏi, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Nàng nhìn y, vẫn tuấn tú như xưa, nàng thực sự không còn sức nào nghĩ xa hơn nữa, những lời dồn nén trong lòng, nàng không còn sức nhẫn nhịn, không còn sức chờ đợi thời cơ thích hợp hơn!
"Có lẽ ngài cảm thấy Doãn Khác phục tùng thân phận của Doãn Giác là điều đương nhiên, nhưng ngài..." Nàng nức nở kêu lên, "Nhất định phải biết, Doãn Khác là con trai ruột của ngài, cũng như là Doãn Giác vậy, là con ruột của ngài!" Bao năm qua nàng không thèm giải thích sự trong sạch của mình với y, nhưng đêm nay nàng đã bị dồn vào đường cùng, nàng chẳng màng tự trọng nữa, "Nếu mà, nếu mà lúc trước... tôi thực sự trao thân cho Bạch Dương, thì dẫu chết tôi cũng không chịu theo ngài, vì như thế là phản bội chàng, làm nhục chàng!"
Thiên Yết sững sờ, mặt thoắt tái mét đi.
"Tôi..." Nàng liên tục lùi lại, đầu gối nhũn ra run lẩy bẩy, "Tôi phải nói rõ với ngài! Tôi phải minh oan cho Doãn Khác!" Nàng ngẩng đầu nhìn nơi xa xôi nhất trên bầu trời đêm, nước mắt lạnh như băng từ cổ chảy xuống ngực. Nàng vừa khóc vừa cười, hỏi y, hỏi nàng, hỏi trời cao, "Dẫu nói ra rồi, thì có ích gì? Có ích gì?"
Không có câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top