Chap 6: Cô rắc rối thế
Vì tối hôm qua thức khuya, sáng nay lại dậy sớm nên trông hai người cứ y như hai con gấu trúc xổng ra từ sở thú vậy. Tại biệt thự nhà Ngọc Hải, ông quản gia thấy hai đứa nó về thì liền bước tới chào hỏi.
- Thiếu gia, tiểu thư về rồi hả? Sao trông hai người mệt mỏi vậy? Bộ có ai không cho hai người ngủ à?
Ông quản gia lo lắng.
- TẠI CÔ/ ANH TA
Cả hai đồng thanh.
- À! Thì ra là vậy!
Ông quản gia gật đầu rồi khẽ cười.
- KHÔNG PHẢI LÀ VẬY!
Đồng thanh
-------------------------
Nắng gõ cửa nhẹ nhàng, chiếu rọi lên khuôn mặt thiên thần đang chìm đắm trong mộng mị, giấc mộng về một chàng hoàng tử đánh thức nàng công chúa ngủ trong rừng...
- VĂN TOÀN, cô có dậy không thì bảo. Hay muốn tôi phá cửa lôi đi cô mới chịu dậy hả?
- Ư...ư....
Mắt nhắm mắt mở.
- Nhanh lên! Muộn học rồi!
Ngọc Hải hét mỗi lúc mỗi lớn.
- Hả!? Muộn học à?
Văn Toàn hốt hoảng rồi phóc xuống khỏi giường. Trong lúc đó, Ngọc Hải đứng ở ngoài thúc giục. Nếu không phải vì ông nội bắt ép thì có lẽ giờ này cậu đã ở trường rồi cũng nên. Văn Toàn ngáp ngắn ngáp dài, lẽo đẽo theo chồng đến trường. Bỗng mắt cô sáng lên.
- Woa! Đây chính là trường BM nổi tiếng đây ư?
- Chứ cô tưởng là trường gì chắc?
Ngọc Hải lý sự. Bất giác, cô níu tay Ngọc Hải kéo đi.
- Này, cô đã nghe câu "nam nữ thọ thọ bất thân" chưa vậy?
Ngọc Hải giãy nãy.
- Thế anh đã thấy người chồng nào nói với vợ mình câu đó chưa?
Nói rồi, Văn Toàn dùng lực kéo Ngọc Hải đi mặc cho anh chàng la oai oái.
- Cô đúng không phải là con gái mà!
Ngọc Hải cằn nhằn.
- Này, đây là đâu vậy?
Văn Toàn phấn khích hỏi khi đi ngang qua căn phòng với nhiều vật dụng nom rất đẹp mắt.
- Cô có đui thì cũng thấy mờ mờ chứ? Không thấy tấm bảng PHÒNG TRƯNG BÀY to đùng trước mặt đó hả?
Ngọc Hải nổi cáu rồi rút điện thoại ra bấm bấm: "Alô! Dũng hả? Xuống phòng trưng bày có việc muốn nhờ nà!"
Cậu bực mình trút giận vào cái điện thoại. Khoảng 5 phút sau, có một chàng trai chạy lại chỗ bọn họ. Cậu ta thở hồng hộc, ngước mặt lên nhìn Ngọc Hải và Văn Toàn rồi mỉm cười.
- Cậu giúp tớ lo cho con nhỏ này nhé! Nó hỏi gì thì trả lời hộ đi.
Ngọc Hải chỉ về phía Văn Toàn
- Lại có hẹn với Thanh Thảo à?
Dũng hỏi.
- Uk! Bye!
Ngọc Hải bỏ đi. Dũng cũng dẫn cô đi nhưng theo một hướng khác, ngược chiều với Ngọc Hải. Cậu dẫn cô đi khắp mọi ngõ ngách trong trường rồi tự hào giới thiệu:
- BM là một ngôi trường kiểu mới. Nó được thành lập bởi hai bang hội lớn là Bangtan và Master. Tên trường được đặt cũng bằng cách ghép tên hai hội này lại đấy! Học sinh của trường đã thành lập ra hai fan của hai hội này nên cũng có một vài xích mích xảy ra.....Umk....Cô còn thắc mắc gì không?
- Để xem đã.
Văn Toàn mải mê nhìn xung quanh.
- Vậy đến lượt tôi thắc mắc nhé! Cô có phải là...vợ sắp cưới của Hải không?
Dũng hỏi, ánh mắt lộ vẻ tò mò. Văn chết sững vì câu hỏi này. Thật không ngờ cái tên Ngọc Hải đó, vừa kí hợp đồng hôm qua, hôm nay đã đi mách lẻo rồi! (Oan cho Hải quá!)
- Không!
Văn Toàn dứt khoát.
- Thế quan hệ giữa hai người??? Tôi chưa thấy Hải dẫn cô gái nào khác ngoài Thảo đi tham quan trường cả?
Dũng chống cằm suy nghĩ.
- Anh phiền phức quá! Tôi đi trước đây
Văn Toàn ngúng nguẩy bỏ đi.
- Này, chờ tôi với kẻo lạc bây giờ. Tôi không có hành nghề đi tìm trẻ lạc đâu à nghen.
Cậu chạy đuổi theo Văn Toàn nhưng vẫn không thôi suy nghĩ về quan hệ giữa hai người đó.
---------------------------
Một cuộc hẹn hò của đôi tình nhân thì có gì khác ngoài những nụ cười ấm áp, những lời nói ngọt ngào, những nhịp đập xốn xang của con tim. Rồi khi chia tay thì lưu luyến, bồi hồi.... Nhưng dù thế nào đi nữa, Ngọc Hải cũng không quên được trọng trách nặng nề là.... đi nhận lại vợ mình từ tay bạn mình.
- Này, trả cho cậu nè!
Dũng dẫn Văn Toàn đến chỗ Ngọc Hải
- Về thôi, con nhỏ rắc rối.
Nói rồi, Ngọc Hải quay lưng bỏ đi.
- Dũng này, lần sau kể tiếp cho tôi nghe về Thảo nhé!
Văn Toàn vừa chạy theo Ngọc Hải, vừa buông thỏng đằng sau câu nói kèm theo cái nháy mắt. Vừa nghe nhắc đến tên "ai đó" Ngọc Hải chợt khựng lại.
- Dũng, sao cậu lại kể cho cô ta nghe chuyện đó?
Giọng bực bội
- Thì chẳng phải cậu bảo cô ấy hỏi gì thì trả lời còn gì?
Dũng giả bộ ngây thơ.
- Ôi mẹ ơi! Cậu cũng đâu có đần độn đến nỗi không phân biệt chuyện nào nên kể chuyện nào không nên kể cơ chứ?... Cô cười cái gì? Có về không tôi cho cô đi bộ bây giờ.
________________________________
End chap 6
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top